[31/12/2019]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"chà, ca này..."

yoongi trải tấm chiếu manh ra, vỗ hai cái ngụ ý bảo hải nằm lên.

"nó bắt đầu có dấu hiệu bị nhói rồi đấy. mẹ thằng ngu, bị cái này là phải làm phát cho dứt điểm, chứ không phải cái kiểu thấy hạnh phúc được vài hôm xong bỏ xó đấy. mổ cho mày xong đi, tí tao mua thuốc cho."

nó gật đầu. nó vừa từ ngoài đường về, chưa tắm rửa gì hết đã lao thẳng đến căn nhà ở ngoại ô. trời thì mịt mù tối, mà vừa hay cả khu đang cúp điện, bây giờ thì phải dùng đèn cầy với đèn dầu để thấy đường phẫu thuật cho nó.

"à anh, em bị bệnh tim nên tim em nó nằm lồi ra ngoài chứ không có ngay ngắn bên trong lồng ngực. anh mổ khéo khéo kẻo cứa trúng í."

"rồi tao mò kiểu gì?"

"dạ?"

"mày biết bây giờ tim mày đập yếu lắm không?"

"thì...anh cứ né phần giữa ngực đi là được, mọi lần em hay đau ở đấy."

"có chết đừng ám tao. sợ đau không?"

"dạ không ạ."

yoongi đeo khẩu trang và bao tay y tế vào, cởi cái cúc áo đồng phục ra, nheo mắt nhìn lên bờ ngực phẳng phiu của hải. chẹp môi mấy cái, rồi anh lấy dao cứa lên da thịt nó, ánh đèn hơi mờ, cộng dồn thêm việc anh chả biết tim nó thực sự đang nằm ở đâu nên có chút khó khăn. bàn tay anh run run, ấn con dao xuống để khoét sâu vào da thịt.

được một chút thì anh thấy màu trắng của xương lồng ngực. anh cứa sâu thêm chút nữa để có thể banh thịt nó ra quan sát. máu đen bắn tung toé, chảy đầy ra chiếu, thấm ướt cả áo đồng phục. trông yoongi như đang giết người, còn hải thì đang nhìn mông lung lên trần nhà, như đang suy nghĩ gì đó.

yoongi thấy được thứ gì đó đang giần giật, lại cứa dao thêm một phát nữa, sau đó lật lớp thịt lên thì mới thấy con tim nằm chỏng chơ như suýt rơi ra khỏi lồng ngực. yoongi tính hô lên là tìm ra rồi, nhưng anh sờ vào tim nó thì thấy nhịp đập nhẹ lắm, nhẹ như có người tí hon đang trú trong tim nó và gõ nhẹ lên vách tim theo nhịp. nó thì vẫn mông lung nhìn vào hư vô, càng nhìn, nhịp tim nó càng yếu.

"này."

hải nghe tiếng kêu, định hình trở lại, ánh mắt nhìn yoongi như lời đáp. lúc này tim nó đập mạnh và đều hơn ban nãy nhiều, nhưng vẫn rất yếu nếu so với người bình thường. chắc có lẽ thứ nó nghĩ tới khiến nó hơi mệt mỏi, hoặc thiếu sức sống.

"tim mày khá sẫm màu đấy, ban nãy nó đập rất yếu, gần như ngừng đập."

"thế à. dạo này em hay mệt, nhưng lúc cãi nhau thì nó lại đau lên."

"chắc đó là mấu chốt đó. khi tim con người đập yếu quá lâu, nó sẽ quen với nhịp độ đó, nhưng lúc nổi nóng thì tim lại đập mạnh. nhịp độ đột ngột thay đổi thì đau tim, thế thôi."

"còn gì nữa không anh? em không nghĩ nó chỉ có nhiêu đó đâu, nó đau lắm, có khi em cảm giác được là nó bị...rát ấy?"

"để anh xem...ồ. eo ơi! tởm vậy!"

yoongi dùng ngón tay móc được thứ gì đó hơi nhớp nháp găm bên trong tim nó, vừa rút ra thì mùi hôi kinh khủng bốc lên. yoongi dùng cánh tay bịt mũi lại, trông anh như sắp nôn hết cả bữa tối ra.

"khụ khụ...chắc đây là thứ khiến mày đau đớn đây."

nó thở dài, nhìn phần ngực bị mổ xẻ banh chành dưới ánh đèn dầu mập mờ một lúc rồi ngước mắt nhìn yoongi.

"em biết thứ đó là gì rồi. anh không cần rút ra cho em đâu."

"nhưng nó làm mày đau mà hải? nó găm nhiều chỗ lắm ấy."

"sau khi rút nó ra thì em sẽ quên đi nỗi đau này, nhưng nó cũng sẽ để lại một lỗ hổng. với bản chất của con người, sau này em sẽ tò mò đến phát điên, em sẽ lại tìm đến sự đau đớn ấy thôi."

yoongi gật gật đầu, ra chiều đã hiểu, anh cẩn thận khâu những đường chỉ lại, móc nối từng thớ thịt. ánh đèn cứ mập mờ khiến những đường chỉ không được thẩm mỹ cho lắm. sau khi khâu xong, anh đỡ hải ngồi dậy, dùng khăn lau sơ máu rồi đi tháo bao tay với khẩu trang đem vứt.

thằng hải vẫn đơ mặt ra, tay vô thức chạm lên vết khâu còn hơi sưng. nó không thấy đau, từ đầu nó đã chẳng thèm dùng thuốc gây tê. yoongi ngồi cạnh hải, dùng khăn ướt để lau đi vết máu trên cổ, trên mặt nó, đồng thời giúp nó chỉnh lại kính.

"em biết câu trả lời."

"ừm, nhưng mày lại không muốn trả lời."

"vẫn là anh tinh ý."

"nhưng mày vẫn phải trả lời thôi hải, đợi đến lúc vết thương lành đi rồi hẵng trả lời. sáng mai anh mua thuốc cho."

"ngày mai là 8 tháng rồi đó anh yoongi."

"cũng coi như là kỳ tích, nhưng mà mày chẳng thể nào mường tượng được là 8 tháng qua mày đã chết bao nhiêu lần đâu."

"anh đã cứu em chăng?"

yoongi bật cười, nói tiếp.

"không hề."

"vậy...là đối tượng mà em đang quen?"

"lại càng không có khả năng. hải à, thực sự từ đầu đến giờ, chỉ có mày cứu mày thôi. chỉ có mày nghĩ rằng mày sẽ tiếp tục mối quan hệ này, chỉ có mày nghĩ rằng đối phương sẽ chờ mày, chỉ có mày nghĩ rằng đối phương sẽ không bao giờ nói chia tay."

"ra thế."

"rõ ràng là chẳng ai nhúng tay vào suy nghĩ của mày cả. đó là lí do hai đứa chưa chia tay, nhưng sẽ đau khổ về sau."

"em cũng cảm nhận được điều đó, nhưng nguyên nhân là gì nhỉ?"

"vì từ đầu đã không hợp nhau."

mọi thứ chìm vào im lặng. yoongi ngước mắt nhìn bầu trời sao, gió hiu hiu thổi. hải chống tay ra đằng sau, vạt áo nhuốm máu phất phơ trong gió. nó thở dài, anh nhìn nó, khẽ đặt tay lên vết thương kia.

"anh yoongi."

"ừm."

"em muốn tự tử."

"đừng tự tử làm gì."

"sao vậy?"

"vì khi em muốn tự tử..."

anh nắm lấy tay hải, rồi đặt nó lên vết thương.

"...tim em đập rất mạnh. cứ như ai truyền sự sống cho nó vậy, khao khát được sống của em nó cao hơn nhiều khi em đối mặt với cái chết."

"..."

"thay áo ra rồi ngủ đi, hôm nay đủ buồn rồi, không cần thức khuya đón năm mới nữa, được chứ?"

hải cười buồn, gục đầu lên vai yoongi một lúc, cứ ngỡ như nó sắp khóc, nhưng sau đó lại đứng lên cởi cái áo đồng phục ra máng lên móc áo. nó chui vào phòng ngủ của hai người, vớ đại cái áo thun mặc vào rồi nhảy cái uỳnh lên giường.

vừa lúc điện vừa có, yoongi đã đứng đấy từ khi nào. anh lên giường, nằm sát nó rồi chải những ngón tay lên tóc nó.

"ngủ đi, sáng mai mình lại nói chuyện. không yêu cũng được, nhưng đừng nghĩ là mình không xứng đáng để nhận yêu thương."

nó nhắm mắt lại, đón năm mới cùng anh bằng nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro