[04/11/2019]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

vớ va vớ vẩn lần thứ bao nhiêu cũng chả nhớ nổi.

cỡ khoảng một hay hai năm trước gì đấy, có cô chủ nhiệm và cô gia sư nói mình là mình trưởng thành sớm. mình nghe mình thích lắm, thích mê, như kiểu sắp tăng động tới nơi luôn nhưng vừa được khen là người lớn nên phải kiềm chế lại, vui trong lòng thôi.

ừ, nó ngây thơ đến thế đấy. ngây thơ đến mức mà mọi lời nói, mọi cảm xúc trên mặt đều lồ lộ ra, không biết dè chừng cũng không biết đến khái niệm giấu cảm xúc là cái thá gì.

rồi mãi đến bây giờ ngẫm lại, thấy cái câu nói "cô thấy em trưởng thành hơn mấy đứa khác nhiều" hay là "cô thấy em là đứa hiểu chuyện", nghe sao nó nặng nề. đặc biệt là khi đối mặt với những chuyện mà nhẽ ra không đáng phải đối mặt. cảm giác như cái này không phải câu nói khen bông đùa để lấy lòng, đây là câu nhắc nhở mình rằng "em không còn nhỏ như em nghĩ đâu".

mình chẳng có cái gọi là "cột mốc trưởng thành" hay là cái quái gì khác để đánh dấu sự lớn lên trong tâm hồn của mình mỗi ngày trừ những bài vớ va vớ vẩn như thế này, coi như là sự so sánh qua con chữ. mình chỉ cảm nhận được cái sự nặng nề càng lúc càng đeo bám đầu óc mình, cảm giác như hiện tại mình rất là khó để mà suy nghĩ đơn giản một vấn đề gì đó. mình thấy thất bại khi mà mình không có được lối suy nghĩ đơn giản của mình hồi bốn năm về trước.

tính mình thì khó khăn, mà mình lại không làm gì ra hồn. đó là lí do mình hay khó chịu và chẳng ai muốn dễ chịu với mình. đầu óc mình luôn trong trạng thái phải suy nghĩ, đôi khi suy nghĩ quá tải đến mức mà mình nói những câu nghe nhạt nhẽo cực kỳ, đã thế nội dung còn khó nghe. thời gian đầu mình mắc phải việc này, mình thấy suy sụp hẳn và suy nghĩ mãi về cái thứ mà mình buột mồm nói ra dù mình chả có ý định nói, nhưng sau này mình tiết chế bằng cách ít nói lại, dù thi thoảng vẫn mắc phải lỗi này.

nghe tới đây thì cũng đã thấy não bộ mình có vấn đề và mình đang làm phiền người khác, mình đã giảm tải bằng cách chơi với những người ít xoáy sâu vào vấn đề này của mình để hạn chế việc những người xung quanh bị ảnh hưởng bởi mình.

rồi mình có những mối quan hệ, những mối quan hệ mà mình hành xử dở cực kì dở. đến mức mà mình không thấy mình đáng để yêu đương ấy, mà mình cứ làm điều trái ngược với thứ mình nói thôi. mình sẽ cố gắng rút ngắn thời gian yêu lại, tập trung vào thứ mình cần tập trung, mình không thể làm nhiều việc một lúc được.

mình ước gì mình sống đơn giản một tí, ngây thơ một tí, giả sử như mình không biết cái này cái nọ nhưng ít ra mình đổi được sự tĩnh lặng, không xô bồ trong tâm trí mình. người lớn thì chẳng bao giờ được kể lể đâu, nên hôm nay mình làm con nít một bữa, mình sẽ than vãn nhiều thiệt nhiều để sau này không hối tiếc khi không được than vãn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro