[01/01/2020] 10:37PM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"anh sẽ dùng màu xanh để tô bầu trời."

nó nhìn yoongi vẽ, nhưng mà sao nhoè quá.

"em nghĩ là anh vẽ chiếc ủng cho cậu bé này màu cam hay đen? màu đen đi ha."

càng lúc càng mờ, mờ lắm rồi. nó dụi mắt hai lần, nhưng không nhìn rõ hơn.

"xong rồi vẽ hạt mưa nè. mưa rơi rơi rơi, cho màu xanh đậm."

nó nheo mắt, đẩy gọng kính lên, ráng nhìn một chút nữa. chẳng lẽ lại tăng độ?

"hình như em lên độ rồi..."

"sao ấy?"

"em không nhìn thấy anh rõ nữa. lúc sáng thì còn thấy như thường, nhưng giờ nó càng lúc càng mờ rồi."

anh đặt tay lên vết sẹo còn sưng, nhưng máu thì khô rồi. sau đó anh lại gần nó, áp tai lên vết sẹo, nhắm mắt lại để nghe thật kĩ.

"anh nghe có tiếng người khóc..."

"vâng?"

"giọng rất giống em. là giọng của thanh niên, khóc như một đứa trẻ."

nó hơi sửng sốt, chớp mắt hai cái.

"làm sao có thể..."

"suỵt! để anh nghe nào. có lẽ như đã khóc rất lâu rồi, ho liên tục và giọng khản đặc. đau lắm chăng?"

nó lại thở dài, ôm anh, ôm rất chặt. nó để anh tựa mặt vào ngực nó để anh không thấy được sắc mặt nó hiện giờ. nhưng sự ẩm ướt trên đỉnh đầu và nhịp thở nặng nề của nó báo cho anh biết rằng: nó đang thực sự khóc.

anh không đẩy nó ra, chỉ lẳng lặng chỉnh lại tư thế rồi đặt tay lên ngực nó.

"đau lắm hả?"

nó gật đầu, nước mắt vẫn rơi, hơi thở vẫn nặng nề, nắng bắt đầu gắt.

"đó là cái giá phải trả cho sự thiếu trân trọng đó hải. là một ví dụ thực tế cho nguyên nhân và hậu quả.

"em chỉ sống cho em thôi, là sự ích kỉ, sự thiếu khéo léo. em nghĩ quẻ bài tarot đó là dành cho **** **** chăng? em sai rồi, nó đang phản ánh bản thân em, chính em đang vạch trần tương lai của mình. nhẽ ra em phải là người hiểu rõ nhất chứ?

"anh nói vậy thôi, chứ làm sao mà anh không hay chuyện em biết tỏng tương lai của lá bài này? nhưng anh không hiểu sao em lại thiếu trân trọng.

"nghe rõ đây, tình cảm của người em yêu thực sự bây giờ chỉ còn lại khoảng 35% so với ban đầu mà thôi. phần còn lại đã bị thay thế bởi sự căm thù, chán ghét, mệt mỏi và tích cực tìm kiếm cái mới. chính em đã làm nên điều đó.

"anh thừa biết thứ nhớp nháp trong tim em là gì, anh cũng thừa biết lí do vì sao em lại không muốn gắp nó ra. anh biết tất cả, chỉ là em không dám đối mặt thôi.

"hải ơi, tim em khóc to lắm đấy, nó như đang gào thét sau từng câu nói của anh, từng câu nói thốt lên như đang vạch trần nó ra, xé nhỏ nó ra. nghe thôi cũng thấy đau."

nó yếu ớt, nó tan vỡ, nó gần như không còn là thực thể bình thường. tay chân nó như bị ai rút xương, lúc này yoongi mới ngẩng đầu lên, ôm lấy gương mặt nhem nhuốc nước mắt của nó, lau đi giọt lệ vừa lăn trên má.

"sau bao nhiêu năm, thì vẫn có một điều không thể thay đổi, em chính xác là kẻ hèn hạ. bây giờ anh rút lại câu nói có còn kịp không nhỉ? cái câu mà em xứng đáng được yêu thương ấy.

"thực sự thì em có xứng đáng được yêu thương đâu."

nó nhìn anh khóc, anh cũng nhìn nó, buồn bã và khoé mắt ươn ướt. yoongi lắc đầu, cứ như là đến anh cũng cân nhắc về việc sẽ yêu thương nó. rồi anh đứng lên, cầm đống giấy bút đem xuống nhà.

bóng anh vừa khuất, nó gào lên khóc như điên. tim lại nhói lên khi nó khóc. nó ôm lấy vết thương, ngồi thụp người xuống khóc trong sự đau đớn, khóc dưới cái nắng gắt gỏng một giờ chiều, khóc trong sự trừng phạt của bề trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro