Rondo (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Draco tỉnh dậy, cậu thấy mình đang nằm trên giường, tấm rèm màu xanh đậm của Slytherin vây xung quanh, chặn hết mọi ánh sáng bên ngoài, chỉ để lại không gian tối đen như mực. Cậu dụi dụi mắt, nhất thời không phân biệt được mình đang ở hiện thực hay vẫn ở trong ký ức, cho đến khi có một bàn tay từ bên cạnh vươn ra bật đèn lên, sau đó vuốt tóc mái của cậu sang một bên. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên một bên mặt cậu, Draco quay đầu lại, nhìn thấy Riddle đang ngồi bên cạnh mình.

Những ký ức trước đó dần khôi phục lại, Draco chống tay muốn ngồi dậy, Riddle nhanh chóng đè cậu lại, kéo cậu ôm vào lòng mình, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

Hơi thở lạnh lẽo của thiếu niên bao trùm lấy cậu, giống như một cơn gió biển. Draco nhìn ánh sáng ấm áp lẫn lộn trên chăn, thực sự không dám tin đây là sự thật. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị Riddle thu hút sâu sắc đến vậy, chuyện đó có vẻ hợp lý, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới đối phương sẽ thực sự chấp nhận cậu. Đây là một thói quen xấu không thể tránh được, cậu luôn bị dục vọng thúc giục mà muốn nhiều hơn nữa, để rồi sự kiên nhẫn của đối phương khiến cho tính tùy hứng của cậu có đủ thời gian để lớn dần lên.

Thời khắc màn đêm buông xuống, cũng là lúc cậu vật lộn với mớ suy nghĩ của mình. Cậu đã bộc lộ quá nhiều với Riddle, mỗi ngày cậu đều dành phần lớn năng lượng của mình vào việc đó, nhồi nhét vào hắn một lượng lớn những cảm xúc tiêu cực, phơi bày cho hắn tất cả những điểm yếu và khuyết điểm của bản thân. Nếu có người cũng đối với cậu như vậy, cậu nhất định sẽ rất chán ghét, thậm chí còn xa lánh người đó....Nhưng cậu không kiềm chế được, cậu không cách nào đem những lời kia giấu ở trong lòng, cậu đã nếm được mùi vị của mật ngọt, vậy nên cậu càng không thể rời khỏi hắn. Draco dựng lên bức tường vô hình đối với những người khác, chỉ mở lòng với một mình hắn, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, dựa dẫm vào hắn, cố gắng làm tê liệt chính mình, điên cuồng hấp thu sự quan tâm mà bản thân nhận được từ hắn. Cậu biết quan hệ bạn bè bình thường không phải như vậy, không phải dựa dẫm, cũng không phải ám ảnh, càng không phải là sự cho đi và an ủi một chiều. Cậu nghĩ Riddle có lẽ chỉ đang lợi dụng cậu, nhưng dù vậy, cậu vẫn không cách nào buông bỏ được hắn.

Chẳng phải tình yêu mà cậu dành cho hắn cũng xen lẫn những ham muốn ích kỷ sao? Chẳng phải cậu cũng muốn dựa dẫm vào hắn sao? Hắn nói cậu không cần cầu xin hắn, cũng đừng phụ thuộc vào những người khác, cậu gần như đã rõ ràng, hắn biết cậu là người như thế nào, cái tình yêu méo mó của bọn họ nảy sinh trong đủ mọi tình huống giãy giụa như thế.

Đôi khi cậu cảm thấy rất sợ hãi. Riddle giống như có thể nhìn thấu được tất cả, dục vọng khống chế của hắn đã đạt tới trình độ đáng sợ, cậu ở trước mặt hắn căn bản không có bí mật. Nhưng có đôi khi cậu lại cảm thấy rất an toàn, hắn nguyện ý dung túng cậu, bảo vệ cậu, vậy cậu dâng hiến mọi thứ của mình cho hắn thì có làm sao?

Draco khôi phục tinh thần, chậm rãi ngẩng đầu lên, cẩn thận nắm lấy tay hắn.

"Tom."

Riddle nhìn xuống cậu, làm mờ độ sáng của ngọn đèn đi một chút.

"Cảm thấy không thoải mái chỗ nào?"

"Ừm....eo hơi đau một chút." Draco có chút ngượng ngùng. Cậu đã hứa với Riddle là sẽ không ngủ lại đây nữa, nhưng khi đó cậu đã quá mệt mỏi, cậu không nghĩ tới làm tình sẽ mệt mỏi như vậy. Toàn bộ thế giới bị kích thích, hóa thành dòng nước biển ấm nóng ép về phía cậu, nghiền nát cậu thành từng mảnh, rồi lại ném cậu vào bóng tối dày đặc. Draco thét lên chói tai, không hiểu sao lại cảm thấy tiếng thét này vô cùng quen thuộc, giống như cậu đã từng bắt gặp ở đâu đó. Thiếu niên đè trên người cậu, giống như một mảnh hỗn loạn, vừa trầm vừa sâu. Bọn họ chạy như bay trên những con phố tối đen, tiếng chuông bị dập tắt, tháp đồng hồ đổ xuống, mọi thứ hoàn toàn hỗn độn. Nội tâm cậu xuất hiện một loại quyến luyến nồng đậm, mang theo mùi hương vừa thanh thuần, lại vừa ẩn chứa một tia tàn độc. Draco bỗng nhiên cảm thấy có chút hoài niệm.

Tay Riddle trượt xuống eo, thong thả dùng lực xoa bóp nơi đó, góc độ cũng biến hóa liên tục. Tư thế của hắn khiến cho cậu vừa muốn kháng cự lại vừa mê muội, tựa như có thể khống chế tất cả, Draco cũng không giãy dụa quá nhiều, sau một lúc thì tùy ý để hắn đi xuống, giống như một vị quân chủ đang tuần tra lãnh địa, kiểm tra kỹ cơ thể cậu. Khi đầu ngón tay của hắn trượt xuống nơi tư mật vừa mới bị hung hăng yêu thương, Draco vẫn nhịn không được mà đè lại cổ tay hắn.

"Tom, tôi..."

"Chỗ này không đau?"

Draco nín thở. Bất an giật giật.

"....Đau, nhưng mà...."

"....Nhưng mà cậu rất hưởng thụ." Riddle nhẹ giọng nói, hai má Draco thoáng chốc đỏ bừng, "Được rồi, tôi không có ý định làm chuyện đó đâu...Nhưng sau này cậu không thể từ chối, hiểu không?"

"Tôi hiểu."

"Tôi sẽ không ép cậu làm bất cứ điều gì....là cậu hoàn toàn tự nguyện, Draco."

Mặt cậu càng đỏ hơn, lúc này mới mơ hồ ý thức được, ngày hôm qua đúng thật là cậu chủ động cầu hoan....Cậu muốn hắn, cho nên hắn thỏa mãn cậu, cái này không có gì để nói. Nghĩ đến đây, Draco tiến lại gần hôn lên mặt hắn một cái lấy lòng, Riddle trầm ngâm nhìn cậu, tay xoa xoa mặt cậu.

"Nếu cậu không thích, chúng ta có thể dừng lại." Hắn nói, "Tôi không muốn ép buộc người khác phải đi theo tôi."

Từ "đi theo" khiến Draco mơ hồ cảm thấy trong lòng có chút xao động, nhưng cậu không muốn nghĩ quá nhiều về nó.

"Không, tôi thích," Thiếu niên tóc vàng nói ngay lập tức, "Nếu anh cũng thích, nếu anh muốn làm chuyện đó, ý tôi là, anh đã giúp tôi rất nhiều, nhưng tôi lại không có gì để trả ơn cho anh. Anh cái gì cũng có thể tự mình làm được, khiến cho tôi cảm thấy anh thực sự không cần tôi. Tôi....tôi chỉ có cảm giác rằng, anh không thực sự coi tôi là một người bạn, phải không?"

Riddle hơi nheo mắt lại, rút tay về.
"Cậu sẽ lên giường với bạn của mình?"

"Không, ý tôi là....chỉ là suy đoán của tôi, trước đó anh cũng không có nghĩ như vậy, đúng không?" Draco có chút khó chịu, thậm chí chính cậu còn không biết mình đang nói về điều gì. Nhưng quả thật cậu cảm thấy rất hoang mang, có đôi khi trên người Riddle sẽ mang một loại cảm giác không thích hợp, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không thích hợp thì cậu không thể nói rõ được.

"....Lúc trước tôi nghĩ như thế nào, cái đó không quan trọng, một chút cũng không quan trọng...." Hắn nghiêng người nhìn cậu, "Quan trọng là cậu, Draco."

"Tôi?"

"Hoàn cảnh của cậu, sự lựa chọn của cậu....Draco, cậu đã nói với tôi rất nhiều, tình hình của cậu hiện giờ vô cùng nguy hiểm." Giọng nói của hắn mềm mại như tơ lụa cao cấp, Draco hoàn toàn bị thu hút, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào hắn, "Nhưng cậu chưa sẵn sàng. Cậu không biết những gì cậu đang phải đối mặt."

"Tôi biết." Draco theo bản năng đáp trả.

"Cậu không biết. Cậu phải tự tay giết chết Dumbledore, giết người không đơn giản như chửi một hai câu thô tục, thi triển mấy cái bùa chú không đau không ngứa là xong.....Cậu đã may mắn được thử nghiệm một lần, Draco, nó khiến cậu sợ hãi, phải không?" Trước mắt Draco bất giác hiện ra cảnh tượng Harry ngã xuống vũng máu, cả người run rẩy, cậu vội đưa tay bịt mắt lại.

"Nhưng không cần sợ," Hắn ghé vào tai cậu nói," Mặc quần áo vào, chúng ta đi ra ngoài."

"Đi đâu?" Trong lòng cậu không khỏi hiện lên một tia khủng hoảng.

Riddle không trả lời. Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng chuông nặng nề, đoong, đoong, đoong....gió thổi tung một góc rèm giường, cậu buông tay ra, bọn họ im lặng nhìn nhau. Mọi chuyện quay về năm mươi năm trước.

***

Bọn họ bước đi trên con phố ồn ào, náo nhiệt của buổi đêm hè, Draco tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, đánh giá đám người qua lại trên đường phố, bọn họ mặc áo phông nhẹ nhàng, thoải mái cùng với quần đùi, giống với kiểu dáng mà Riddle đã chuẩn bị cho bọn họ.

Cậu liếc nhìn thiếu niên đang đi bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, không có vẻ gì là khó chịu với loại trang phục này, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chuyện Riddle được sinh ra ở trại trẻ mồ côi chẳng phải là bí mật gì, chỉ là không ai dám nhắc đến chuyện đó trước mặt hắn. Tất cả mọi người đều biết đây là điều cấm kỵ của hắn, mặc dù rất ít khi biểu hiện ra ngoài, nhưng hắn thực sự vô cùng căm ghét đám Muggle mà hắn từng phải sống chung.

"Biết chúng ta đang đi đâu không?" Riddle đột nhiên hỏi, nhưng không nhìn cậu.

"Tôi biết," Draco lập tức nói, "Chúng ta phải đi gặp một người."

Lần này hắn quay đầu lại nhìn cậu, hơi mỉm cười một chút, Draco nhìn đến ngơ ngẩn.

"Đúng vậy, một người rất quan trọng... một Muggle độc ác," Riddle thản nhiên nói, nắm lấy bàn tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ. Draco đợi một lúc, trong đầu có vô số vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không dám mở miệng.

"Muốn hỏi gì cứ hỏi." Giống như phát hiện ra tâm tư của cậu, hắn nói.

"Hừm....sao lại nói hắn là một Muggle độc ác?"

Bên đường, một đám nữ sinh Muggle cười nói đi tới, đẩy bọn họ sang một bên. Draco lảo đảo một bước, miệng lẩm bẩm mấy câu chửi rủa, Riddle cau mày ôm cậu vào trong ngực, vỗ vỗ bả vai trấn an cậu.

"Cái lũ ngu ngốc chết tiệt này....Đúng rồi, vừa nãy cậu nói đến chỗ nào rồi?"

"Một Muggle độc ác."

"Phải rồi, một Muggle độc ác..." Draco lẩm bẩm tự nói với chính mình.

"Cậu biết đấy, mặc dù sự tồn tại của Đạo luật《Bí mật Pháp thuật》ngu ngốc khiến cho đám Muggle tự cho mình là vượt trội, nhưng không phải Muggle nào cũng bị cho là xấu xa," Riddle nói. "Một số Muggle, những kẻ vô tình biết đến sự tồn tại của phép thuật, đã cố gắng giả vờ không biết rằng đó là một thứ sức mạnh bí ẩn và mạnh mẽ, ngược lại, bọn chúng ngược đãi những phù thủy sở hữu nó..... Chúng tuyên bố với bên ngoài rằng đó là tà ác, tiếp đó liên hợp với những Muggle khác để chống lại phù thủy, cố gắng 'loại bỏ' phép thuật khỏi bọn họ, thậm chí đám người đó còn dùng đến những phương pháp cực đoan và tàn nhẫn nhất..."

Giọng nói của hắn ngày càng trầm xuống, giống như một cơn gió nhẹ giữa đêm khuya, khiến Draco cảm thấy cả người rét run, nhưng lại nhịn không được tiếp tục lắng nghe.

"Những nội dung này đều được nhắc tới trong《Lịch sử pháp thuật》, nhưng tôi e rằng cậu chưa từng thực sự trải qua sự kỳ thị và bức hại mà các phù thủy phải chịu đựng khi đó....Bọn họ không thể không sống trong các khe nứt, tìm mọi cách để che giấu thân phận của mình, đơn giản là bởi vì số lượng của Muggle hoàn toàn áp đảo...."

"Tôi hiểu, Tom," Draco háo hức nói, "Tất cả những gì cậu muốn làm là để giải phóng các phù thủy, phải không? Giải phóng các phù thủy khỏi sự áp bức của Muggle...."

"Không phải giải phóng," Riddle nở nụ cười quái dị, đưa tay vuốt ve cằm cậu, Draco ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, đầu ngón tay hắn từ từ trượt vào cổ áo cậu, "Đó chưa bao giờ là sự giải phóng....mà là sự thống trị, hiểu không? Trật tự của thế giới này là sai lầm, phù thủy với thứ sức mạnh cường đại lẽ ra phải có nhiều quyền lực hơn, chứ không phải đám Muggle ngu ngốc được phép kiểm soát mọi nguồn tài nguyên…”

Không biết từ lúc nào bọn họ đã đi vào một con hẻm nhỏ tối tăm, yên tĩnh, bóng của cả hai trải dài trên mặt đất. Không khí bốn phía lạnh như băng, nhưng không hiểu sao Draco lại cảm thấy khô nóng, Riddle ép cậu lên vách tường, đầu ngón tay dịu dàng xoa bóp cổ cậu, sau đó là hai điểm mẫn cảm nhô lên trước ngực, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh còn ác ý nhéo một cái. Draco nuốt một ngụm nước bọt, hưng phấn hít vào, hai chân như nhũn ra, không tự chủ được mà hôn hắn, cọ xát vào cơ thể hắn một cách gợi tình. Hai tay hắn ôm lấy eo cậu, như có như không vuốt ve vài cái, rồi lại cúi xuống ngậm mút đôi môi cậu. Draco ngẩng đầu hùa theo hắn, hé miệng mặc cho hắn xâm nhập, rất nhanh đã bị hôn đến thở không ra hơi.

Bọn họ tách ra một lúc, rất nhanh đã kéo nhau vào nụ hôn khác. Tay hắn đưa vào trong thắt lưng quần, cách một lớp quần lót xoa bóp cánh mông cậu, Draco vô thức nắm lấy tóc hắn, bóng tối sâu như thế, lại gần trong gang tấc. Xa xa truyền đến tiếng lá cây xào xạc, cậu mơ màng nhìn hắn, giống như nhìn một mê tượng cổ xưa.

"Thích như vậy?" Riddle thấp giọng hỏi. Mặt Draco có chút đỏ, không hé răng, chỉ hơi gật gật đầu.

"Không phải bây giờ," Bàn tay hắn xoa dịu tấm lưng thẳng tắp, mịn màng của cậu, chậm rãi nói, "Chúng ta còn có việc quan trọng phải làm. Biết tại sao tôi đưa cậu đến đây không? Nhìn cho kỹ, Draco....Tôi biết cậu sẽ hiểu được."

"Cậu muốn nói là...."

"Trước đó tôi đã nói qua, cần phải để đám Muggle đó thấy được sức mạnh của chúng ta, khi đó việc uy hiếp bọn chúng sẽ trở nên dễ dàng hơn. Làm thế nào để phô diễn sức mạnh cũng là một loại kỹ năng....Bây giờ tôi chỉ cho cậu, cậu sẽ sớm hiểu được thôi."

Draco không chút nghi ngờ, đáp một tiếng, sau đó tiến đến hôn lên cổ hắn một cái, nắm lấy tay hắn. Riddle cũng xoa xoa tóc cậu, rồi dẫn cậu ra khỏi con hẻm, tiếp tục đi về phía trước.

Tiếng ồn ào bị bỏ lại phía sau, đường phố trở nên hoang vắng, ánh đèn mờ ảo phát ra từ mấy ngôi nhà hai bên. Tiếng gió thê lương, nếu nghe kỹ sẽ giống như tiếng quỷ hồn đang bi ai khóc thương. Draco bất giác ép người lại gần hơn, Riddle nhìn cậu một cái, sau đó vòng tay qua eo cậu.

Bọn họ đi qua một khu dân cư tồi tàn, sau đó là một vùng đất hoang vắng. Bốn phía gần như không nhìn thấy một bóng người, cũng không có đèn đường. Draco theo bản năng đưa tay nắm chặt đũa phép trong túi quần, rồi nhìn về phía Riddle, biểu tình bình tĩnh của hắn khiến cậu an tâm hơn một chút.

"Chúng ta đến rồi." Hắn bỗng nhiên nói, chỉ vào một tòa nhà màu xám không mấy nổi bật cách đó không xa. Một cơn gió lạnh thổi tới, Draco có hơi rùng mình.

"Chúng ta sẽ đi vào từ cửa sổ, cho dù thấy cái gì cũng phải giữ im lặng, chỉ được nói chuyện khi đến lúc nên nói," Riddle nói, tiếp đó sải bước về phía cửa sổ ở phía đông của tòa nhà. Draco rất muốn hỏi lúc nên nói chuyện rốt cuộc là lúc nào, nhưng lại cảm thấy vấn đề này thật sự là quá ngớ ngẩn, vội vàng đuổi theo bước chân của hắn.

Riddle dùng bùa chú mở cửa sổ một cách nhẹ nhàng, rồi nhanh nhẹn đẩy cửa tiến vào, sau đó kéo Draco vào theo. Hắn thắp sáng đũa phép, tập trung chính xác những quả cầu ánh sáng tỏa ra xung quanh thành một chùm tia dài, sau khi dạo quanh một vòng thì dẫn cậu lên lầu. Draco rút đũa phép ra, cảnh giác nhìn xung quanh, lưng căng lên vì khẩn trương.

"Không cần căng thẳng," Riddle liếc nhìn cậu, nhướng mày, "Hắn ở tầng hai....không chỉ có một mình."

"Còn có ai? Vợ hắn?" Draco nín thở.

"Vợ?" Hắn châm chọc kéo khóe miệng, "Không có vợ, chỉ có một tình nhân."

"Ý cậu là...."

"Phải, chính là cái cậu đang nghĩ....Bây giờ chúng ta đi lên còn có thể nhìn thấy một số cảnh tượng thú vị đấy." Hắn trêu chọc nói, nhưng Draco lại không nghe được chút hứng thú nào trong giọng nói của hắn.

"Tôi không muốn xem bọn họ làm loạn." Draco chán ghét nói. Hiện tại cậu có thể nghe thấy một số tiếng động phát ra từ cách đó vài tầng cầu thang. Tiếng cọt kẹt của ván giường, cùng với tiếng thở hổn hển hòa với tiếng rên rỉ kinh tởm, Riddle dập tắt ánh sáng phát ra từ đũa phép, ánh trăng bạc chiếu lên nửa khuôn mặt hắn.

"Nhưng cậu thích làm loạn với tôi, phải không?" Hắn chậm rãi nói, vừa kịp chiêm ngưỡng khuôn mặt đỏ bừng của thiếu niên trong bóng tối.

"Cái đó không giống," Thanh âm của Draco hạ xuống, gần như không thể nghe thấy, "Sao có thể mang chúng ta ra so sánh với bọn họ? Cậu biết rõ rằng tôi...."

Riddle đặt một đầu ngón tay chặn lên môi cậu, nhẹ nhàng đẩy một cái, tách đôi môi mềm mại kia ra.

"Tôi biết," Hắn nheo mắt, giọng nói dịu dàng đến cực điểm, Draco vô thức bị hắn dẫn dắt, hô hấp nghẹn lại, "Không cần phải nói gì cả....Tôi biết cậu đang nghĩ gì."

Ngón tay chậm rãi đẩy vào, khuấy động khoang miệng ẩm ướt, mềm mại của cậu, xoa xoa đầu lưỡi linh hoạt. Draco không thể không quấn lấy nó, trong miệng phát ra tiếng nước mập mờ, nước bọt không kịp nuốt từ khóe miệng chảy xuống, làm ướt cằm. Ánh mắt của Riddle càng sâu hơn, nhưng hắn rút tay lại, bôi nước bọt lên mặt, sau đó lau miệng bằng lòng bàn tay.

"Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta vào trong thôi," Hắn nói.

-Tbc

Chúc mừng sinh nhật Tom Riddle!!

('・ω・')  
~31/12/2023~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro