Rondo (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Note: Vì Tom đang ở trong nhật ký nên phân cách viết thoại cho hai bé để mọi người dễ hiểu nha.
**[Abc] là lời của Tom.
**Abc là lời của Draco.

--------------------

Draco sững người trong vài giây, sau đó phớt lờ nó và đi về phía bên kia. Harry ở sau lưng gọi với theo: "Chúng ta nói chuyện một chút đi, Malfoy."

"Tao với mày không có chuyện gì để nói cả, Potter." Draco nắm chặt rương hành lý, lạnh lùng nói.

"Nhưng tao muốn biết, Malfoy," Nó bước lên từ phía sau, Draco hít một hơi thật mạnh, "Mày có...."

"Không có." Thiếu niên tóc vàng nói mà không cần nghĩ ngợi.

"Này, tao còn chưa hỏi."

"Tao không quan tâm mày muốn hỏi cái gì," Draco nhăn mũi, quay lại nhìn nó, lặng lẽ nắm chặt cái lọ trong túi, "Đừng có hỏi tao về bất cứ chuyện gì nữa."

"Đừng quá lo lắng," Harry nói, "Tao không có ý định làm gì cả."

Nói rồi, nó bước lại gần hơn một chút, một cái bóng màu xanh đậm che phủ má nó. Draco cố chống đỡ không lùi lại, sự gần gũi của Harry mang lại cho cậu một loại cảm giác vi diệu, rằng cậu không thích điều này.

"Bạn bè của tao đã rất lo lắng khi tao quay trở lại vào hôm ở Hẻm Xéo," Thiếu niên tóc đen mở lời, "Họ hỏi tao đã đi đâu, khi đó tao ở trong một tình trạng, ờm, khá chật vật, và tao đã nói là tao bị ngã."

Draco cười nhạo một tiếng, nhưng cũng không nói gì.

"Ờm, tao biết cái lý do đó nghe thật vớ vẩn," Harry vuốt mũi, "Mày đã rạch một nhát vào ngực tao, nhớ chứ, và tao không thể để cho họ thấy thứ đó, nếu không họ chắc chắn sẽ hỏi tao là ai đã làm."

"Ồ, tốt lắm, Potter," Draco nhún vai, cúi đầu nghịch ngón tay, "Nhưng tao vẫn không hiểu mày nói những điều này với tao là để làm gì."

"Tao sẽ không nói ra chuyện của mày đâu," Harry nói, "Tao sẽ giữ bí mật cho mày, mày không cần phải lo lắng quá nhiều..."

"Đủ rồi," Draco ngắt lời, rồi ngẩng đầu lên nhìn nó, "Tao không quan tâm, Potter. Cho dù mày có nói ra tao cũng không sao cả, đừng nghĩ có thể dùng chuyện này để uy hiếp tao, hiểu không?"

"Tao không có ý đe dọa mày...." Harry còn chưa nói xong, Draco đã dùng lực đẩy nó một cái, ấn nó vào tường, một tay nắm lấy vai nó áp sát lại gần, rồi thấp giọng nói: "Nghe này Potter, tao không có hứng thú muốn biết mày đang làm cái gì, mày cũng đừng tìm hiểu chuyện của tao.....cái này không liên quan đến mày, hiểu không?"

"Nhưng mày đã lấy máu của tao," giọng Harry trở nên kỳ lạ, "Mày có biết người cuối cùng lấy máu của tao là ai không, Malfoy?"

"Tao không muốn biết......"

"Đó là Voldemort."

Vừa nghe đến cái tên này, bả vai Draco liền rụt lại một chút, ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi.

"Đừng có nhắc đến tên Chủ nhân, Potter..."

"Hắn ta lấy máu của tao, và rồi hắn ta sống lại. Malfoy, nếu mày không nói cho tao biết chính xác mày muốn làm gì..."

"Không, không phải thế," Lời nói của Potter như ném một tảng đá lạnh lẽo xuống đáy lòng cậu, mặt Draco biến sắc, vô thức buông vai nó ra, "Chắc chắn không phải..."

"Không phải cái gì?" Harry thắc mắc.
Vẻ mặt Draco liên tục thay đổi, cũng không để ý đến người trước mặt nữa. Chỉ chốc lát sau, cậu đã khôi phục lại bình thường, kéo dài giọng nói.

"Không giống nhau, Potter. Tao rất tiếc về những gì mày đã trải qua, nhưng mày đã suy nghĩ quá nhiều."

"Malfoy...."

"Tạm biệt, Potter. Tao phải về nghỉ ngơi." Draco nói, rồi kéo rương hành lý rời đi mà không quay đầu lại.

Bữa tối trong Đại sảnh vẫn còn chưa kết thúc, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những tiếng cười đùa vui vẻ vọng lại từ xa.

Khi Draco đi đến trước phòng nghỉ của Slytherin, cậu mới ý thức được mình không biết khẩu lệnh mới, đành phải đứng ở cửa chờ. Thiếu niên đá góc tường, lẩm bẩm mấy câu chửi rủa, một lát sau lại cảm thấy có chút chán, vì thế cậu kéo rương hành lý đi tới một góc, từ sâu trong một đống quần áo lấy ra cuốn nhật ký. Draco âu yếm vuốt ve nó, nhìn trái nhìn phải, cẩn thận từng li từng tí mở nó ra đặt trên rương hành lý, rồi từ trong túi lấy ra một cái lọ nhỏ.

"Anh sẽ có thể tỉnh dậy sớm thôi, Tom," Cậu thì thầm, rút nắp lọ và đưa mép lọ hướng về cái lỗ trên cuốn nhật ký, nơi đã từng bị cái răng đâm xuyên qua. Đây là một quá trình rất kỳ diệu, bởi vì trước đây Riddle chưa từng nói cho cậu biết cụ thể phải làm gì, nhưng cậu không hiểu vì lý do gì mà biết rằng đây là điều đúng đắn nên làm.

Dòng máu đặc sệt từ mép lọ chảy vào những trang giấy mục nát, cậu nhìn chằm chằm nó không chớp mắt, một giây cũng không dám thả lỏng. Những trang giấy dính máu khẽ run lên, chỉ chốc lát sau liền giống như đang không ngừng cắn nuốt, đem toàn bộ máu đọng trên đó đều "ăn" sạch, lại còn phát ra tiếng vang như khi cậu đang ăn món salad, Draco thậm chí còn có thể cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của nó. Draco nuốt một ngụm nước bọt, nội tâm sinh ra một loại khoái cảm khó hiểu.

Cuốn nhật ký rung lên, bỗng nhiên nhanh chóng lật về phía sau, lại lật trở lại, dừng ở một trang nào đó ở giữa, mang theo một trận gió mạnh. Draco nhìn lỗ hổng trên trang giấy đang dần khép lại từ bên trong, một thứ ánh sáng đỏ tươi lấp lánh ở rìa. Cho đến khi thu nhỏ lại thành một cái lỗ nhỏ, đường kính chỉ có nửa centimet, toàn bộ cuốn nhật ký mới ngừng rung, dần dần khôi phục lại bình thường. Lúc này Draco mới nhận ra mình đã nín thở, nhìn chằm chằm nó một lúc, vừa định đưa tay ra, chính giữa trang giấy liền xuất hiện một hàng chữ đỏ như máu.

[Cảm ơn đã chiêu đãi.]

Draco hít một hơi thật sâu, từ trong cặp sách rút ra bút lông vũ, dựa vào hành lý, bắt đầu nhanh chóng trả lời: Anh cảm thấy sao rồi, Tom?

Dòng chữ của cậu biến mất ngay sau khi cậu vừa viết xong, và dòng chữ của Riddle lại xuất hiện, nhanh hơn nhiều so với trước đó.

[Tôi cảm thấy rất dễ chịu....]

Dòng chữ đột ngột dừng giữa chừng, nhưng rất nhanh trên giấy một lần nữa hiện lên một câu.

[Chưa bao giờ tốt hơn lúc này....Cảm ơn rất nhiều, Draco. Cậu xứng đáng được ban thưởng.]

Draco cố nén kích động trong lòng, run rẩy viết lên nhật ký: Cái này không có gì, tôi cũng rất vui vì anh có thể khỏe lại.

Cậu suy nghĩ một chút, nhịn không được lại viết thêm một câu: Tôi có thể gặp anh chưa?

[Bây giờ thì chưa được. Tôi còn cần thêm một ít máu của Harry Potter, Draco.]

Nhìn thấy những lời này, nội tâm Draco hơi run rẩy, theo bản năng nắm chặt bút lông vũ.

Nói về chuyện này, Tom, tôi luôn tự hỏi tại sao lại phải là máu của Harry Potter? Người khác không được sao?

[Phải là nó, những người khác đều không được. Là nó làm tôi bị thương, rơi vào kết cục như bây giờ. Chỉ có dùng máu của nó thì tôi mới có thể khôi phục.]

Lời giải thích này thoạt nhìn không có bất kỳ vấn đề gì, Draco thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng đè xuống một ít suy đoán không thành hình trong lòng. Cậu nhìn chằm chằm chữ viết trên giấy một lúc, hít vào một hơi, viết xuống trên giấy.

Anh đã không xuất hiện nhiều ngày rồi, Tom. Tôi muốn gặp anh.

Những lời này vừa viết xong, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng cười huyên náo vang dội. Cậu quay đầu nhìn lại, Pansy đang dẫn một nhóm học sinh năm nhất đi về phía này, Draco lúc này mới nhớ ra mình còn là một Cấp trưởng.

Cậu vội vàng kéo khóa hành lý, cất nhật ký vào túi, bước nhanh về phía Pansy. Cô nàng vẫn còn đang ngáp, sau khi nhìn thấy cậu ánh mắt lập tức sáng lên.

"Draco!" Cô vẫy mạnh tay về phía cậu, vừa nhảy vừa gọi, "Cậu đã đi đâu vậy, tôi không thể tìm thấy cậu!"

"Tôi gặp Potter, lãng phí một chút thời gian." Draco đụng trúng một học sinh năm nhất chặn đường phía trước, ra vẻ không thèm để ý trả lời, "Cậu có thấy nó không?"

"Potter?" Pansy chán ghét nhíu mày, "Không có, có lẽ là đi cùng Weasley và Máu Bùn rồi. Có chuyện gì sao?"

"Không có gì."

Bọn họ câu được câu không trò chuyện một lúc, Draco vẫn không ngừng chú ý đến nhật ký của mình, nhẹ nhàng vuốt ve nó trong túi, cũng không để ý đến những gì Pansy đang nói.

"Ôi, tránh ra! Mọi người đừng đứng kẹt ở chỗ này nữa...." Cô nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, đẩy mấy cô bé đang hưng phấn thảo luận về bữa tối vừa rồi sang một bên, chen đến cạnh cửa phòng nghỉ, "Đi theo tôi! Mật khẩu là 'Răng độc'. "

Tường đá ầm ầm chấn động, di chuyển vào bên trong, Draco bị một cậu bé phấn khích từ phía sau đụng cho loạng choạng, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đám đông cuốn vào trong một cách bàng hoàng.

Trong phòng ngủ tối đen như mực, những bạn cùng phòng khác còn chưa trở về. Draco đem cặp sách cùng rương hành lý để sang một bên, mở đèn đầu giường, kéo rèm giường, nhanh chóng lấy nhật ký ra bắt đầu viết.

Xin lỗi, Tom. Vừa rồi tôi ở bên ngoài, bây giờ mới trở lại trong phòng ngủ.

Cậu thấp thỏm bất an chờ một lúc, trên nhật ký mới hiện ra một hàng chữ.

[Lần sau không được để xảy ra chuyện như vậy nữa, Draco.]

Tôi biết rồi. Tôi sẽ không mang cuốn nhật ký ra ngoài nữa, tôi hứa đấy.

[Tôi hy vọng cậu có thể nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề này. Cậu không hi vọng cuốn nhật ký rơi vào tay người khác mà, phải không?]

Draco dừng lại, cố gắng tưởng tượng ra khung cảnh đó. Cuốn nhật ký mà cậu nâng niu bị người khác đánh cắp, túi của cậu hoàn toàn trống rỗng, cậu sẽ không bao giờ được gặp lại Riddle nữa.....Không, cậu không thể, cổ họng cậu nghẹn lại, và một cơn hoảng loạn đột nhiên ập đến trong cậu, điều đó không bao giờ được phép xảy ra.

Vâng, tôi không muốn. Xin lỗi, Tom, tôi sẽ không làm thế nữa. Tôi sẽ giữ nó cẩn thận.

[Cũng may là lần này cậu không gây ra chuyện gì lớn....Được rồi, đặt tay lên đây, Draco.]

Draco không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đặt tay lên cuốn nhật ký. Dưới lòng bàn tay của cậu lập tức xuất hiện một vòng xoáy màu đen, một ma lực lạnh như băng xông lên, mạnh mẽ hút cậu vào bên trong.

Draco từ giữa không trung đáp xuống, cậu rơi xuống một tấm đệm mềm mại, lưng có chút đau đớn vì cú ngã. Draco dụi dụi mắt, lòng bàn tay dò dẫm xung quanh rồi từ từ ngồi dậy. Ánh sáng xung quanh có chút mờ mịt, cậu chờ một lát mới có thể miễn cưỡng phân biệt rõ cảnh tượng xung quanh.

"Tom?" Draco cẩn thận lên tiếng, nhìn chung quanh bốn phía.

Một đôi tay từ phía sau ôm lấy cậu, Draco vội vàng quay đầu nhìn lại, Riddle đang ngồi ở đầu giường. Khác với lần trước gặp mặt, lần này hắn mặc một bộ áo ngủ cổ tròn màu sậm, giống như mới vừa tắm xong, đang định đi ngủ.

"Anh định đi ngủ à, Tom?" Draco hỏi, cảm thấy có chút mất mát.

Thiếu niên trước mặt nhìn cậu một lúc rồi mỉm cười.

"Đó chỉ là ký ức thôi, Draco."

Sau khi tắm, cả người Riddle tỏa ra mùi thơm ngát, nó cứ liên tục chui vào mũi Draco, khiến cậu cảm thấy thoải mái và nhộn nhịp hẳn lên. Cậu không khỏi tiến lại gần một chút, len lén đánh giá hắn.

"Chuyện lần trước cậu nói....hiện tại thế nào rồi?" Riddle bỗng nhiên lên tiếng, Draco hoảng hốt dời đi tầm mắt, tim cũng đập rất nhanh.

"Chuyện gì?"

"Chuyện về Potter." Riddle liếc cậu một cái. Yết hầu Draco hơi cuộn, cậu cảm thấy thanh âm của hắn quả thực quá tuyệt vời.

"Ồ, ừm....hôm nay tôi lại gặp Potter. Nó nghe lén tôi nói chuyện với bạn cùng lớp trên xe. Nó có áo khoác tàng hình, nhưng tôi vẫn thấy được nó," Draco nói, không nhịn được mà nói với giọng điệu phô trương, "Tôi đánh nhau với nó, tôi thắng và lấy được máu của nó."

Riddle gật đầu đăm chiêu, không biết vô tình hay cố ý, bàn tay hắn áp sát vào chân cậu. Draco vô thức nuốt nước bọt.

"Nó không có đem chuyện của cậu nói ra ngoài?"

"Tôi không biết," Thiếu niên tóc vàng có chút mờ mịt, "Có lẽ nó sẽ nói, nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó tôi có chết cũng không thừa nhận. Cho dù có như thế nào, bọn họ cũng không thể cưỡng ép xem xét trí nhớ của tôi, tôi bây giờ đã có thể sử dụng thuần thục Occlumency rồi."

Sau khi nói xong, cậu nhìn Riddle với vẻ mong đợi, như thể cậu hy vọng sẽ nhận được một lời khen ngợi.

"Cậu có thể làm như vậy," Riddle tự nhiên thu tay lại, "Nhưng tôi nghĩ cậu cần phải che giấu Dấu hiệu Hắc ám khi cần thiết. Có một câu thần chú rất thích hợp với cậu....nó có thể tạm thời che giấu thứ đó khỏi tầm mắt của những người kia."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá, Tom." Hai mắt Draco sáng ngời. Cậu đã lo lắng về chuyện này từ rất lâu rồi, kể từ khi Potter phát hiện ra Dấu hiệu của cậu thì cậu đã bắt đầu lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó cụ Dumbledore sẽ cử người đến bắt cậu.

Cậu đến gần hơn một chút, kéo tay áo lên. Riddle giữ chặt cánh tay cậu,
"Ở đây không được, Draco. Hãy thử lại sau khi ra ngoài." Hắn nhẹ nhàng nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần da nhạy cảm, nơi bị đánh dấu của cậu. Draco nhất thời không thể rời mắt khỏi hắn, hơi thở dần trở nên nóng bức, lồng ngực khó chịu thắt lại, lúc này Riddle lại buông tay như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Draco phát hiện mình bắt đầu có chút oán giận.

"Bây giờ tôi sẽ hướng dẫn cho cậu, lại đây, Draco, không được phân tâm," Riddle ra lệnh, Draco đành phải miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi mặt hắn, chậm rãi tiến lại gần.

Riddle đứng dậy và ghé sát vào tai cậu. Môi hắn như có như không nhẹ nhàng cọ vào một bên mặt cậu, Draco thoáng chốc cảm thấy phần da kia dường như đang bốc cháy, nóng đến kinh người. Đầu óc cậu choáng váng, không nghe rõ Riddle đang nói gì. Đối phương hình như cũng nhận ra cậu thất thần, lúc rời đi còn ác ý cắn vành tai cậu một cái, mặt Draco thoáng chốc đỏ lên, không suy nghĩ mà nắm lấy tay hắn.

Riddle nhìn cậu, không nói gì.

"Ừm, anh nói quá nhanh, tôi không nghe rõ." Draco cảm thấy có chút chột dạ, giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn không buông tay ra. Riddle nhướng mày, ánh mắt trêu chọc khiến lưng cậu đổ mồ hôi. Hắn rất thích nhìn cậu một cách chăm chú như vậy.

"Tôi sẽ viết cho cậu một tờ giấy." Hắn nói, lấy tay Draco ra, sau đó lấy giấy da và bút lông từ bên giường. Năm lần bảy lượt như có như không đụng chạm rồi từ chối làm cậu thấp thỏm không yên, nhưng Draco lại không dám làm liều, đành phải rầu rĩ tựa vào một bên không nói lời nào. Cậu biết mình có chút kỳ quái, ảo tưởng mà cậu tạo ra tuyệt đối không được phép xuất hiện....Tom Riddle....Không, không đúng, hắn là bạn tốt của cậu, cậu đối với hắn, chỉ là có hảo cảm với hắn, không hơn...

Riddle viết rất nhanh, gấp tờ giấy lại nhét vào túi Draco, còn cố tình vỗ nhẹ vào eo cậu. Điều này trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, công sức vừa rồi tự an ủi bản thân đều thành uổng phí, Draco tiến tới chạm nhanh một cái lên mặt hắn, rồi lập tức bất an nép vào bên tường, cẩn thận nhìn hắn.

Xong rồi, Draco đau khổ nghĩ, cậu vừa làm cái gì vậy? Cậu nhất định là điên rồi, cậu thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại làm điều đó, nhưng mà cậu vẫn muốn làm điều đó một lần nữa nếu cậu có thể.

Riddle hơi nheo mắt lại, đầu ngón tay chạm vào nơi vừa bị hôn. Đôi môi cậu bé lúc hôn lên mặt hắn rất mềm mại, hắn biết rất rõ....Quá rõ rằng, hắn có thể nắm bắt mọi thứ kể cả khi người kia không biết gì cả. Trước đây hắn đã đánh giá thấp sự tổn thương và nhạy cảm của cậu, bây giờ thì không....hắn sẽ không cho phép điều đó xảy ra thêm một lần nào nữa.

"Tôi sẽ không thể rời khỏi đây cho đến khi tôi hoàn toàn hồi phục, Draco. Mang cậu vào ký ức của tôi và trò chuyện với cậu cần rất nhiều năng lượng, tôi không thể mỗi ngày đều làm như vậy." Hắn nhìn cậu bé đang tựa vào tường, chậm rãi nói.

"Tôi biết, tôi sẽ làm điều đó càng sớm càng tốt." Draco bò trở lại, bắt chéo chân, do dự một chút, thăm dò hỏi, "Hôm nay tôi có thể ngủ ở đây không?"

Không đợi hắn trả lời, cậu lại bổ sung một câu: "Ý của tôi là, ngủ cùng anh."

Ánh mắt Riddle hơi lóe lên. Giống nhau như đúc, luôn dễ dàng như thế, hắn cảm thấy có chút buồn cười....Rồi hắn nhớ tới cậu bé nửa đêm gõ giường hỏi có thể ở cùng hắn một lúc hay không, lẽ ra hắn nên từ chối cậu, nếu như khi đó hắn từ chối cậu, nếu như hết thảy chưa từng xảy ra.....sẽ không có khả năng này.

"Tất nhiên," Riddle nói, "Cởi quần áo ra."

Draco lập tức nở nụ cười với hắn, cởi bỏ áo khoác, bắt đầu cởi cà vạt của mình. Cậu cảm thấy Riddle đang nhìn chằm chằm vào mình, điều này làm cho cậu có hơi xấu hổ, nhưng cũng không quá khó chịu. Draco sột soạt cởi áo sơ mi và quần, sau đó là tất. Cậu quay đầu, Riddle vẫn đang nhìn cậu, không có ý định kéo chăn lại. Ánh mắt không chút ấm áp của hắn khiến khuôn mặt cậu nóng lên, Draco nghiêng đầu ho một tiếng, duỗi chân chạm vào hắn và nói, "Hơi lạnh đấy, Tom."

"Ừ." Hắn tùy ý đáp một câu, nhưng vẫn không dời mắt đi.

Draco có chút khẩn trương, miệng lưỡi khô đắng, bất an cử động, lúc này Riddle cuối cùng cũng dời tầm mắt, đem chăn bông chậm rãi kéo đến trước mặt cậu. Draco vội vàng nằm xuống, đối phương nắm mép chăn đắp lên người cậu, động tác cẩn thận mà có trật tự, khớp ngón tay nhô ra trong lúc lơ đãng cọ cọ lồng ngực cậu, Draco theo bản năng rụt lại một chút.

"Nhột?"

Giờ khắc này cậu nhạy cảm đến có chút phiền lòng, Draco không biết nên trả lời như thế nào, tùy tiện lắc đầu. Riddle hình như vẫn cảm thấy không yên tâm, ấn chặt chăn hơn một chút. Draco ngượng ngùng xoay người, nhưng lại không nỡ, quay lại nhìn hắn, sờ sờ mũi. Riddle ngồi xuống một lúc, rồi cũng từ từ nằm xuống bên cạnh cậu.

"Sẽ thật tốt nếu anh có thể ra ngoài, Tom," Draco nói, không thể kìm được mà nhìn vào mặt hắn.

Động tác duỗi người của thiếu niên bên cạnh dừng lại, nhìn về phía cậu, trong mắt lóe lên một tia đỏ gần như vô hình.

"Cậu thật sự nghĩ như vậy?"

"Đương nhiên," Draco không hề phát hiện, "Nếu như anh là bạn học của tôi thì tốt rồi, tôi có thể mỗi ngày cùng anh nói chuyện."

Cậu suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: "Đương nhiên, hiện tại cũng rất tốt."

Riddle không trả lời. Qua hồi lâu, hắn mới lên tiếng: "Ngủ đi."

-Tbc

('・ω・')
~20/11/2023~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro