Rondo (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco chưa bao giờ ngủ ngon như vậy. Bên mũi vẫn quanh quẩn mùi hương không rõ lai lịch, nhàn nhạt lành lạnh, giống như một mảnh ánh trăng ngậm trong miệng. Cậu nhìn thấy bản thân ngồi trên một chiếc xe ngựa màu đen, ánh trăng đung đưa xuyên qua tấm rèm cửa không được kéo chặt, vừa tàn nhẫn vừa chói sáng.....Draco cúi đầu nhìn đôi giày da bóng loáng của mình, hai đứa nhóc bên cạnh đang thảo luận về ma thuật hắc ám, giọng nói trầm thấp cùng tiếng cười phản chiếu trên tấm kính bạc lạnh lẽo. Cậu đưa mắt nhìn về phía tụi nó, không phải Goyle và Crabbe.....Một đứa tóc đen, dáng người cao gầy, đứa còn lại tóc vàng, ngồi quay lưng lại với cậu. Bỗng, có một giọng nói nhỏ, yếu ớt thì thầm bên tai cậu, đừng nhìn, đừng nhìn nữa, cậu sẽ không hy vọng....

Draco quyết định nghe theo lời khuyên kia, tiếp tục cúi đầu nhìn xuống. Xe ngựa chậm rãi dừng lại, ánh trăng màu sắt lạnh hiện lên, có người đang lảng vảng bên cạnh xe ngựa, thì thầm nói chuyện phiếm.....Cậu cảm thấy hết sức khó chịu, vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ của ký túc xá, còn giọng nói kia thì vang lên ở phía sau, từ bên ngoài tấm rèm giường. Draco kéo rèm, phát hiện các bạn cùng phòng khác trong phòng đã chuyển mấy cái ghế nhỏ đến vây quanh một cái giường, ngồi ở giữa bọn họ là một thiếu niên cao gầy, nhìn qua có vẻ rất nổi bật.

"Phải mất rất nhiều công sức, đúng vậy, nhưng nó đáng giá.....Tôi đã tìm ra bí mật sâu sắc nhất mà Salazar Slytherin vĩ đại của chúng ta đã để lại ở Hogwarts. Ngài ấy đã để lại một cái gì đó có thể tiêu diệt đám Máu bùn đó.....Đừng ngạc nhiên, Alphard (*), đó là sự thật." Cậu bé ngồi ở giữa nói. Đám học sinh bên cạnh nhao nhao thấp giọng cười, ở trong bóng tối giống như một cơn thủy triều ma quái.

(*) Alphard Black

"Nhưng tôi không muốn mang theo quá nhiều người đi cùng," Chờ đến khi đám nhóc đã ngừng cười, thiếu niên tóc đen mới tiếp tục nói. Một cậu bé lẩm bẩm thất vọng, nhưng có vẻ như có khá nhiều người đã mong đợi kết quả này nên chỉ im lặng chờ đợi.

"Như cụ Dumbledore đã nói, 'đi đêm là trái luật,' bởi vì những học sinh Gryffindor yêu quý của cụ sẽ không bao giờ làm thế," Riddle nói một cách nhạo báng, và đám người kia lại bắt đầu cười, nhưng lần này tiếng cười của bọn họ có vẻ lớn hơn một chút.

"Nhưng cho dù có liên quan đến cái gọi là nội quy trường học hay không, thì lần này tôi cũng chỉ dẫn theo một người đi cùng."

Một cậu bé lập tức giơ tay, hét lên, "Tôi bằng lòng đi cùng anh, lão đại! Tôi không quan tâm có bị trừ điểm hay không....."

"Được rồi, tôi đã nhìn thấy lòng trung thành của cậu, Mondo Hughes." Thiếu niên tóc đen nói, "Nhưng lần này không phải cậu, lần sau tôi sẽ sắp xếp một vị trí tốt hơn cho cậu......"

Mondo Hughes có vẻ không cam lòng lắm, nhưng vẫn bỏ tay xuống. Gã nhìn chằm chằm về phía những thiếu niên xung quanh, giống như muốn biết ai sẽ là người đạt được vinh dự đặc biệt này.

Riddle không đưa ra câu trả lời ngay lập tức mà chỉ thờ ơ chơi đùa với đũa phép trong tay. Đám thiếu niên vây quanh hắn đã không thể chờ được nữa, nháy mắt với nhau, thấp giọng bàn luận. Draco tò mò quan sát bọn họ, cũng âm thầm suy đoán xem Riddle sẽ chọn ai. Cậu bé ngồi bên trái trông giống như một con mọt sách và dường như không có hứng thú với việc ra ngoài mạo hiểm. Cậu bé ở giữa biểu hiện rất hào hứng, nhưng có vẻ như nhiệt tình có thừa cẩn thận không đủ. Mondo Hughes bên phải là phù hợp nhất theo ý kiến ​​của Draco. Tham vọng bừng bừng, tận tâm tận tụy, suy nghĩ cũng rất chu toàn, nhưng Riddle đã từ chối gã....Draco nhìn về phía thiếu niên ngồi ở trung tâm, hắn hơi cúi đầu, đũa phép màu trắng xoay tròn trong tay. Cậu đột nhiên ý thức được rằng hắn đang chờ đợi, chờ người thích hợp kia tự mình đứng ra....Nhưng người kia là ai?

Lúc này, Riddle bất chợt ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của cậu. Cái nhìn bình tĩnh và sắc bén đó khiến Draco run lên, như thể có một dòng điện chạy qua cơ thể, cảm giác lạnh lẽo mà tỉnh táo.

"Tôi nguyện ý đi cùng cậu."

Một giọng nói đột ngột vang lên khiến cả ký túc xá chìm vào im lặng, đám con trai lập tức quay người lại, Draco từ trên giường đứng dậy đi về phía bọn họ. Cậu nhìn Riddle một cách kiên định, người kia hơi nheo mắt, khóe miệng kéo lên một nụ cười vô hình.

"Cậu nghĩ tôi sẽ chọn cậu, Draco?"

Draco không nói gì, cậu chậm rãi đi tới bên cạnh Riddle, quỳ xuống hôn lên áo choàng của hắn. Trong bóng tối tràn ngập yên tĩnh, cậu chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đập mãnh liệt của chính mình, cảm giác áp bức lặng lẽ dâng trào khiến cậu có chút buồn nôn. Một bàn tay thon dài vươn tới nâng cằm cậu lên, cũng buộc cậu phải ngẩng đầu lên, Riddle vẫn đang nhìn cậu, đôi mắt tối đen như màn đêm.

"Tốt lắm," Hắn thì thầm, ngón tay chậm rãi vuốt ve cằm cậu, "Rất tốt, Draco.....Cậu sẽ đi với tôi để chứng kiến khoảnh khắc tuyệt vời này, phải không?"

"Tôi rất vinh dự." Draco lập tức nói. Riddle buông tay xuống, đứng lên chỉnh lại áo choàng.

"Vậy thì đứng lên, Draco, đi theo tôi. Những người khác có thể trở về và tiếp tục nghỉ ngơi, ngày mai các cậu sẽ nghe được rất nhiều tin tức thú vị."

Đám nam sinh nhao nhao đáp ứng, đứng dậy đem ghế để về chỗ cũ. Mondo Hughes trừng mắt nhìn Draco khi bước qua cậu, Draco cũng không rảnh để ý tới gã. Riddle sải bước tới cạnh cửa, vẫy đũa phép mở cửa rồi nhanh chóng rời đi.

Phòng sinh hoạt chung của Slytherin vào đêm khuya giống như một khối thủy tinh lạnh lẽo ngâm mình trong nước biển, sâu lắng và tĩnh lặng. Riddle đi rất nhanh, gần như không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Draco chạy theo sau hắn, cùng hắn rời khỏi phòng nghỉ rồi đi ra hành lang.

Dường như cảm thấy tốc độ của Draco quá chậm, Riddle dừng lại nhìn cậu, nói: "Dùng bùa chú tăng tốc, Draco."

"Vâng." Draco không chút nghĩ ngợi đáp lời. Rõ ràng cậu không hề biết gì về loại bùa chú này, nhưng bây giờ lại giống như trời sinh đã biết làm như thế nào, vung đũa phép cho mình một bùa tăng tốc. Cậu kiểm soát tốc độ của mình, không thể đến quá gần Riddle, cũng không thể bị bỏ lại quá xa, cảm giác khống chế ma pháp này giống như đang tham gia một trận Quidditch diễn ra trong lâu đài, khiến cậu vô cùng phấn khích.

Riddle dẫn cậu đến một phòng vệ sinh trên tầng ba, giải trừ bùa tăng tốc, nhìn lên tấm biển trên phòng vệ sinh rồi nói, "Lại gần đây, Draco."

Draco bước đến gần chỗ hắn, cũng theo bản năng nhìn lên tấm biển bên trên, lập tức trừng lớn mắt, "Đây là phòng tắm nữ đấy, lão đại."

"Đúng vậy, cho nên phải cẩn thận, Draco."

Hắn ta nói xong thì bước vào trong, Draco cảm thấy có hơi bối rối, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn, cẩn thận nhón chân lên để tránh các vũng nước trên sàn nhà. Bóng lưng thiếu niên trước mặt đung đưa trong màn đêm tịch mịch, cậu vài lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống những câu hỏi đã tới bên miệng. Tại sao lối vào của Phòng chứa bí mật lại ở đây? Làm sao mà Riddle tìm ra được nó?.....Không, cậu không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần nghe lời hắn là đủ rồi....Nhưng mà......

Riddle mở từng phòng một để kiểm tra, đũa phép trong tay hắn nhấp nháy mấy lần rồi vụt tắt, ánh sáng đỏ nhấp nháy không ngừng xẹt qua mặt hắn. Hắn đột nhiên dừng ở trước một gian phòng, gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới. Draco tiến lại gần hơn một chút, muốn biết hắn đang nhìn cái gì, nhưng ánh sáng lờ mờ khiến cậu chỉ có thể nhận ra ở đó có một thứ gì đó nhìn như một cái vòi nước.

"Đến đó nhìn một chút đi, Draco." Riddle bỗng nhiên nói. Draco sửng sốt một chút, đáp một tiếng, rồi lướt qua hắn đi về phía trước, tim đập như trống. Riddle bỗng nhiên đè vai cậu lại, "Nhớ nhắm mắt lại đấy."

"Nhắm mắt lại...?"

"Nhìn vào mắt Tử xà sẽ chết đấy. Tôi nghĩ cậu hẳn là không hy vọng bản thân trở thành người hi sinh đầu tiên, phải không?"

Lời nói của hắn khiến lưng cậu toát ra một tầng mồ hôi lạnh, Draco lắc đầu, nghe lời nhắm mắt lại, cẩn thận mò mẫm trên tường, cẩn thận bước từng bước tiến tới. Sau khi đi đến cuối bức tường, cậu cúi xuống, vụng về đưa tay qua lại, nắm lấy thứ có hình dạng vòi nước mà Riddle đang nhìn chằm chằm.

Vòi nước bằng đồng giống như một khối băng lớn cứng rắn, tản ra hơi lạnh. Cậu giống như ngửi được một mùi gì đó tanh hôi, vòi nước trong tay bỗng biến thành một con rắn khổng lồ máu lạnh, rít lên hướng về phía cậu phun ra nọc độc chết người, tròng mắt vàng nhìn chằm chằm vào cậu. Draco nín thở, cảm giác sợ hãi vô cớ bao trùm bóng tối khiến cậu mất đi tầm nhìn, nó trói chặt chân tay cậu. Cả người cậu gần như đều dính sát vào tường, không thể nhúc nhích.

"Lão đại......"

"Sờ nó đi, Draco.....hình dạng của nó có khác không?" Riddle khẽ hỏi.

Draco run rẩy, bàn tay bị lạnh đến cứng đờ chậm rãi chạm vào vòi nước trong tay, sợ nó bỗng nhiên biến thành con rắn trơn trượt nhào tới cắn cậu một cái.

"Được rồi, hình như là có chút không giống......"

"Nó giống cái gì?"

Cái gì giống cái gì?......Nó còn có thể giống cái gì? Draco bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ, nhưng ngón tay vẫn tuân theo mệnh lệnh tiếp tục cứng ngắc vuốt ve vòi nước có tạo hình kỳ quái, hết lần này đến lần khác, cơ thể run lên vì hoảng sợ.

"Tôi......tôi cảm thấy......"

"Có phải đầu của nó đặc biệt trơn trượt.....Với hai bán cầu nhô ra bên dưới, giống như một cặp mắt?...."

"Tôi......"

"Bây giờ thì chạm vào những đường vân trên cơ thể nó....."

Toàn thân Draco cứng đờ, đến cả cử động cũng không dám. Đầu cậu ong ong, hô hấp cũng gần như ngừng lại, cả cơ thể giống như muốn ngã về phía trước, để ngăn không cho chuyện đó xảy ra, cậu chỉ có thể nắm chặt cái vòi để chống đỡ, trên lòng bàn tay cũng hằn mấy vết đỏ đậm.

Một loạt tiếng bước chân từ từ đến gần và dừng lại trước mặt cậu. Draco không cảm nhận được gì nhưng cũng không dám mở mắt ra. Thiếu niên tóc đen ngồi xổm xuống trước mặt cậu, đặt tay hắn lên tay cậu, rồi chậm rãi gỡ ra.

Draco ngơ ngác, tùy ý để hắn nắm lấy tay mình đưa ra trước mặt, rồi nhẹ nhàng xoa bóp, điều này làm cho cơ bắp căng cứng của cậu giãn ra một ít. Toàn bộ sức lực trong cơ thể đều biến mất, Draco ngã sụp xuống đất, thở hổn hển, chân tê dại.

Bỗng hơi thở lạnh như băng phả vào một bên cổ, Draco rùng mình, theo bản năng muốn mở mắt ra, nhưng Riddle đã nhanh chóng che hai mắt cậu lại.

"Cậu đang sợ, Draco." Thiếu niên dường như cảm thấy rất hứng thú, "Cậu sợ rắn?"

"Không, không phải......" Cảm giác không thể khống chế khiến Draco gần như muốn khóc lên, nhưng cậu lại không dám rút lại bàn tay đang bị Riddle nắm, "Tôi không sợ rắn, tôi....."

"Cậu có biết tại sao tôi lại bảo cậu đi theo tôi không?" Riddle lờ đi lời giải thích của cậu, "Cậu rất tốt, Draco...Cậu biết cách nhìn nhận vấn đề, nhưng như vậy còn chưa đủ. Tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì, tâm tư của cậu không thể qua mắt được tôi đâu."

Hắn buông lỏng bàn tay đang che mắt cậu ra, tiến lại gần một chút, tay làm như vô tình dán vào phần đùi trong của cậu. Draco căng thẳng đến mức nói không ra lời, bây giờ cậu càng không dám mở mắt, lo sợ vừa mở mắt ra sẽ gặp phải tai họa gì đó.

"Tôi không có....."

"Mở mắt ra." Riddle bỗng nhiên lớn tiếng nói, Draco sợ tới mức ngậm miệng lại, cố nén sợ hãi mở mắt ra. Trước mắt là một mảnh tối đen như mực, khuôn mặt Riddle ở rất gần, hắn vẫn nắm chặt tay cậu, Draco lúc này mới phát hiện cổ tay mình chẳng biết từ lúc nào đã bị dây thừng trói lại, không thể động đậy.

"Thực ra tôi đã đến đây vào buổi sáng," Thiếu niên trước mặt nói một cách hờ hững, âm thanh dịu dàng, "Đừng sợ, Draco......Tôi sẽ không ăn thịt cậu đâu, tôi không phải là Tử xà, nó sẽ không đến mà không có lệnh của tôi, cậu biết mà......"

Cậu chỉ có thể nhìn vào mắt hắn, rồi lại nhìn đôi môi hắn khép mở liên tục trong bóng tối. Thân thể vô thức trượt ngã xuống đất, giống như một tảng đá lớn sụp đổ. Một mảng lớn quần áo sau lưng đã ướt đẫm, Riddle đẩy đùi cậu ra, để cánh cửa mở rộng trước mặt cậu, rồi dùng đũa phép nâng cằm cậu lên.

"Tốt hơn hết là cậu đừng nên có suy nghĩ đó, Draco," Hắn lạnh lùng nói bên tai cậu, giống như một con quỷ đang nghiến răng chuẩn bị hút máu.

Draco thở dốc, lồng ngực phập phồng lên xuống, hai chân căng cứng, cảm thấy vô cùng nhục nhã. Một cảm giác ngột ngạt từ trong lồng ngực dâng lên, cậu dùng sức xoay đầu, đẩy đũa phép ra, thanh âm có chút thay đổi, "Tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, Riddle."

"Từ tuần trước, đám Gryffindor đó đã theo dõi chúng ta," Riddle nhìn cậu chằm chằm, mặt không đổi sắc, tay hắn đè lên ngực cậu, sức ép nặng nề khiến Draco cảm thấy khó thở, "Rất ít người biết chính xác tung tích của chúng ta, lần trước tôi đã cố tình truyền sai một thông điệp.....Draco, cậu hiểu chuyện gì sẽ xảy ra trong tình huống này mà."

Draco hít một hơi lạnh, giọng cậu cũng run lên, "Vậy là đám Gryffindor mà chúng ta đụng mặt tuần trước không phải vừa vặn xuất hiện ở đó....."

"Tên gián điệp tự cho là thông minh kia đã giúp chúng ta rất nhiều." Riddle nở một nụ cười cổ quái.

"Tôi không có qua lại với đám Gryffindor đó," Draco cảm giác bản thân bị xúc phạm, mặt cũng đỏ lên, "Mẹ kiếp, tôi không phải cái tên gián điệp mà cậu đang nhắc đến!"

"Đừng nghĩ rằng cậu có thể lừa dối qua mắt được tôi, tôi có thể nhìn ra được cậu đang suy nghĩ cái gì."

"Tôi không có, Riddle!"

"Cậu nên cảm thấy may mắn đi," Hắn nói, rồi kéo cổ áo cậu lên, dùng sức ấn mạnh xuống dưới vòi nước, "Tốt nhất là cậu đừng nhúc nhích, nếu không..."

Hắn dùng đũa phép gõ nhẹ vào cái vòi nước kì lạ đã nhiều năm không ra nước, một dòng nước lạnh đột nhiên phun ra, xối ướt đầu và quần áo của cậu.

Draco cảm thấy như thể bản thân đang ngâm mình trong làn nước đóng băng vào mùa đông, toàn bộ cơ thể đông cứng lại và cậu không thể cảm nhận được gì nữa. Cậu cố gắng giãy dụa, nhưng Riddle dường như đã sử dụng một loại bùa chú cố định nào đó lên người cậu, khiến cậu không thể cử động được. Dòng nước lạnh lẽo chảy thẳng vào trong đôi mắt không nhắm lại của cậu, tràn vào khoang miệng, làm cho đầu lưỡi và răng trở nên tê cứng, biến đống quần áo trên người cậu thành một đống nặng nề, vừa nặng vừa lạnh. Cậu không cách nào chạy trốn, ngay cả việc rên rỉ cũng trở nên xa vời, môi tím tái lại, trong mắt hiện đầy tơ máu, mái tóc rối bù. Khi lời nguyền cố định lặng lẽ được giải trừ, cậu lập tức quỳ rạp xuống đất, cuộn mình trên nền gạch men ướt sũng, không khống chế được mà run lẩy bẩy. Draco bất giác thở hổn hển, ý thức gần như hôn mê, nước mắt lập tức trào ra, hòa lẫn với dòng nước lạnh. Một cây đũa phép cứng nhắc nâng mặt cậu lên, thiếu niên trước mặt nắm lấy cằm cậu, buộc cậu phải mở miệng ra rồi đổ một thứ độc dược nào đó vào miệng cậu.

Không.....không được.....Cậu muốn giãy dụa, nhưng cả người cứng ngắc, mềm nhũn vô lực, cử động một chút cũng khó chịu đến cực điểm. Hắn đã làm gì cậu? Hắn sẽ làm gì với cậu......Draco nức nở, nhưng màn tra tấn trong dự liệu lại không xảy ra, thay vào đó là một dòng nước ấm từ trong dạ dày dâng lên, từng đợt từng đợt lan khắp cơ thể cậu, xua tan đi một phần lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy. Draco co giật, co giật vì thoải mái, cậu hít một hơi thật sâu, nước mắt lại càng chảy ra dữ dội.

Không biết qua bao lâu, một bàn tay chạm vào mái tóc ướt sũng của cậu, rồi từ từ trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên cổ cậu.

Không, cút đi......Cậu hận hắn......Hận hắn......

"Tôi biết đó không phải là cậu, Draco," Riddle thì thầm vào tai cậu, "Không phải là cậu.....Cậu rất tốt, rất đáng tin cậy.....Tôi nghĩ là cậu cảm thấy bị xúc phạm, phải không? Nhưng tôi phải làm điều đó. Hành động lần trước khiến cho người đó biết rằng hắn đã bị lộ, và tôi phải làm cho hắn nghĩ rằng tôi đã nghi ngờ sai người, sau đó tôi mới có thể tiến hành cuộc săn lùng tiếp theo."

Hơi ấm dần dần bao trùm toàn thân, giống như bị đốt cháy. Draco thở hổn hển, muốn đứng lên, nhưng Riddle lại đè cậu xuống.

"Không được đứng lên."

"Cậu......"

"Hắn vẫn đang theo dõi chúng ta......trốn trong góc, và nghĩ rằng sẽ không ai phát hiện ra mình," Giọng Riddle trở nên lạnh lùng, làm Draco cảm thấy rùng mình.

"Nhưng tại sao lại là tôi?" Giọng cậu thấp đến gần như không thể nghe thấy, "Cậu có thể nói ngay từ đầu với tôi rằng cậu có thể.....có thể sẽ phải ra vẻ tra tấn tôi!"

Cậu vừa nói vừa nức nở, không thể nói tiếp được nữa. Riddle chỉ trầm ngâm vuốt ve cổ cậu.

"Cậu rất đáng tin cậy, Draco......Tôi chỉ có thể nói với cậu về điều này, bởi vì chỉ có cậu mới có thể làm tốt chuyện mà chúng ta đang làm. Lần này cậu đã phải chịu rất nhiều đau khổ, nhưng cậu sẽ không chịu đựng vô ích, phải không? Cậu không đáng phải chịu những điều này......"

Cơ thể bắt đầu nóng đến đáng sợ, và cậu cảm thấy choáng váng, Draco theo bản năng nhích lại gần một chút, muốn nghe rõ ràng hơn.

"Cậu phải lấy lại món nợ này từ kẻ đó, nếu tôi đoán không sai, kẻ đó sẽ đến tìm cậu......Hắn sẽ khuyên cậu phản bội Slytherin và gia nhập nhóm Gryffindor......Hắn sẽ nói với cậu rằng chúng tôi là những kẻ xấu xa, chỉ có cụ Dumbledore là đúng, và Gryffindor mới là học viện chính thống của Hogwarts....."

"Không phải như vậy." Draco nhịn không được phản bác. Thiếu niên cười khẽ một tiếng, hơi thở phả vào bên tai cậu có chút ngứa ngáy.

"Cậu nói đúng, Slytherin mới là người vĩ đại nhất.....Nhưng bây giờ không phải lúc để chúng ta nói về chuyện đó," Hắn lười biếng nói, "Rồi kẻ đó sẽ nói với cậu rằng mỗi lần chúng ta tấn công chống lại Gryffindor đều là sai lầm, rằng tôi là một thủ lĩnh bất tài, bởi vì tôi đã nghi ngờ cậu......Draco, lúc đó cậu sẽ trả lời như thế nào?"

Tay Draco hơi giật giật, theo bản năng nhỏ giọng trả lời, "Cuộc tấn công chống lại Gryffindor của chúng ta chỉ là phản công chính đáng.....Cậu là một thủ lĩnh ưu tú, cậu không hề nghi ngờ tôi, cậu chỉ là....."

Ngón tay cái của Riddle đè lên môi cậu.

"Được rồi," Hắn thì thầm, hơi nheo mắt lại, "Rất tốt, Draco, nhưng đến đây là đủ rồi.....Cậu rất tốt, cậu có biết phải làm gì khi người đó đến tìm cậu không?"

Hắn nhìn chằm chằm vào cậu, Draco dường như không thể né tránh ánh mắt của hắn, và linh hồn cậu như thể đã bị hút đi.

"Tôi sẽ giả vờ đồng ý với hắn," Cậu nói mà không cần suy nghĩ, "Và tôi sẽ cố gắng lấy lòng tin của hắn để cung cấp thêm thông tin cho cậu, Riddle."

"......Sau đó lại đem hắn ném vào địa ngục, bởi vì hắn phản bội chúng ta, vì hắn khiến cho cậu phải chịu đựng điều này......Khi cuộc đi săn kết thúc, chính là lúc phải đem hắn lôi ra ánh sáng, biết không?" Riddle nhẹ nhàng nói, tay vuốt ve cổ họng cậu. Draco không nhịn được mà đỏ mặt.

"Tôi biết rồi. Tôi sẽ làm như cậu đã nói." Cậu nhỏ giọng nói.

"Rất tốt, tôi biết cậu rất đáng tin cậy......Khoảng thời gian tiếp theo có thể cậu sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng tất cả đều vì chiến thắng cuối cùng của chúng ta. Khi đó cậu sẽ là người cống hiến vẻ vang nhất, những gì cậu đã làm đều rất vĩ đại và có ý nghĩa......Khi đó cậu sẽ được khen thưởng và cậu sẽ trở thành người đáng tin cậy nhất."

Một cảm giác tuyệt vời, niềm tự hào và sự cao quý giống như ngọn lửa bùng cháy trong lòng cậu, những lời nói của hắn thắp sáng trái tim cậu, Draco nuốt nước bọt, không thể không gật đầu, tất cả những bất bình cùng oán giận rút đi khỏi nội tâm cậu và được thay thế bằng một cảm giác sâu sắc của sự khích lệ và trách nhiệm. Trái tim cậu đập thật nhanh, máu trong người đều nóng lên, giống như muốn sôi trào.

Riddle lau đi nước trên mặt cậu, đầu ngón tay hắn lạnh đến nỗi Draco điên cuồng muốn giữ nó lại.

"Chà, vị khách quan sát của chúng ta vẫn chưa chịu rời đi, và có vẻ như hắn ta không hài lòng với hình phạt của cậu.....Tôi rất tiếc, Draco, cậu sẽ phải chịu đựng chuyện này lâu hơn nữa..... Khi cuộc đi săn của chúng ta kết thúc, tôi sẽ giao kẻ đó cho cậu tùy ý xử lý."

"Tôi không sợ, Riddle. Tôi biết điều này là vì lợi ích xa hơn," Draco nói một cách hăng hái.

"Cậu hiểu là được rồi, Draco......Vậy thì bây giờ, cởi quần áo ra. Tôi sẽ sử dụng một loại bùa chú lên người cậu, nó có thể sẽ đau một chút, nếu đau thì hét lên. Không cần phải ngại ngùng đâu, đôi khi cậu phải trải qua những khoảnh khắc như thế này.......Chấp nhận nó sẽ hơi khó khăn, nhưng tôi tin cậu có thể làm được."

Giọng nói của thiếu niên văng vẳng bên tai cậu, giống như một giấc mộng, lúc xa lúc gần. Ý thức Draco dần dần trở nên không rõ ràng, cậu nhớ rõ chính mình vừa mơ màng vừa cuồng nhiệt đáp ứng, loạng choạng đứng dậy, đưa lưng về phía hắn, gió lạnh làm cho cậu rùng mình một cái......Cơ thể nóng ran đau đớn, đau đến thấu xương, đau đến mức cậu kêu thảm thiết, cầu xin hắn dừng lại, mau dừng lại......Không, không, cố gắng kiên trì, Draco......Kiên trì đến cuối cùng, chỉ cần kiên trì đến cuối cùng......Đau đớn làm cho cậu mất đi tôn nghiêm, cậu khóc đến run rẩy, Tia sáng đỏ lóe lên liên tục, không gian tràn ngập tiếng la hét thảm thiết cùng với thanh âm dịu dàng của thiếu niên kia, khi thì trách phạt cậu, ép hỏi cậu, khi thì gọi tên cậu, khích lệ cậu, vuốt ve bờ vai và lồng ngực đau đớn của cậu, lặp đi lặp lại những lời dụ dỗ vừa ác độc vừa tàn nhẫn đến cực điểm nhưng lại tràn đầy mê hoặc. Cậu thống khổ rơi lệ, lại cảm nhận được một tia vui sướng mơ hồ, cậu chưa bao giờ nghe qua thanh âm nhu hòa lại trầm thấp như vậy của hắn, khiến người ta trầm mê như thế. Nhưng cậu không muốn chịu đau đớn, vĩnh viễn không muốn......Là như vậy sao? Cậu không biết mọi chuyện kết thúc như thế nào. Sau khi cậu tắm nước nóng và mặc lại bộ đồng phục đã được sấy khô, Riddle đang đứng ở ngưỡng cửa nhìn cậu. Quần áo của hắn vẫn sạch sẽ, hoàn toàn không bởi vì màn kịch vừa rồi kia mà nhếch nhác lấy một chút.

"Đau lắm, phải không?"

Bước chân của Draco khựng lại, theo bản năng muốn gật đầu, nhưng lại mạnh mẽ kiềm chế chính mình.

"Không cần phải nói dối tôi," Riddle chậm rãi nói, "Ai cũng ghét đau đớn, nhưng đôi khi ta phải chịu đựng nó."

Draco giơ tay lên, động tác này có chút khó khăn, bởi vì cánh tay của cậu vừa động liền truyền đến một trận đau đớn.

Riddle nắm lấy tay cậu, xoa xoa mu bàn tay. Hắn cũng không có thi triển bùa chú gì, nhưng Draco lại cảm thấy thoải mái rất nhiều, ngay cả sau lưng cũng không còn thấy đau nữa.

"Tôi đi trước. Cậu tìm một chỗ nào đó trốn đi, đợi đến trưa rồi hãy về phòng ngủ."

Draco gật gật đầu. Riddle buông cậu ra, bước nhanh rời đi.

-Tbc

('・ω・')
~30/11/2023~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro