Chương 3: Buổi Học Độc Dược Đáng Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm sau, bất kì chỗ nào nó đi qua ai nấy đều nhìn chòng chọc và chỉ trỏ vào nó. Tuy nó từng khá nổi tiếng trong thế giới ngầm nhưng Harry luôn được mọi người tôn trọng. Bị để ý xem ra cũng không thoải mái lắm, nó bắt đầu cảm thấy đáng thương cho Harry Potter.

Sau khi ăn sáng, Harry cùng Hermione và Ron đi học các lớp đã được chọn. Về cơ bản thì không quá ổn đối với Harry, bởi việc tập trung học khá lạ lẫm đối với nó. Mà nếu không tập trung, chắc chắn sẽ không hiểu rồi dẫn đến trừ điểm, trượt môn,...

'Khá là phiền phức. Chỉ còn cách nhờ Google di động Hermione này kèm học và mượn vở chép bài thôi.' - Harry suy tính xong liền tự cho mình một cái like thật mạnh.

Các môn học khác tuy "hơi" chật vật với Harry, nhưng đặc biệt có môn Độc dược khiến Harry cảm thấy hứng thú.

Harry là học sinh giỏi Hoá - do nó bị ép học nhưng rồi dần dần cũng thích - và trừ Hoá ra thì nó chẳng giỏi môn gì cả, cơ bản là vì nó lười không muốn học. Harry thích Hoá là vì trộn cái này cái kia vào nhau, đem đi chơi sẽ rất vui. Còn khi học Độc dược, Harry thấy nó có thể dùng Hoá học để giải thích một số phản ứng.

Ở lớp học Độc dược của Snape, Harry đã để lại ấn tượng đầu không quá tệ, đặc biệt là với nhà của nó - Gryffindor.


Lớp độc dược được học dưới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâ đài nhiều, làm bọn học trò rởn cả tóc gáy. Đã vậy lại còn thêm những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường.


Thầy Snape cũng giống thầy Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cuộc điểm danh. Và cũng như thầy Flitwick, ông dừng lại ở cái tên Harry Potter.

"À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta."

Giọng ông dịu dàng. Malfoy và hai thằng bạn, Crabbe và Goyle, (giả vờ) che miệng cười khẩy. Thầy Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp. Mắt ông cũng đen như mắt bác Hagrid, nhưng không hề ấm áp như mắt bác, chúng lạnh lùng và trống rỗng, làm người ta liên tưởng đến những đường hầm tối om. Thầy Snape bắt đầu, y chang như J.K.Rowling đã viết:

"Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược."

Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.

"Vì trong lãnh vực này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết - nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy."

Sau bài diễn văn nho nhỏ này, lớp học càng yên lặng hơn. Harry và Ron lén nhìn nhau nhướn mày. Hermione ngồi chồm tới trước, tha thiết muốn chứng tỏ mình không phải là một đứa đầu bò.

Thình lình thầy Snape cao giọng nạt:

"Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"

"Thưa giáo sư, lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dưới tên: cơn đau của cái chết đang sống."

Snape nhướng mày ngạc nhiên. Ông không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi thêm câu nữa:

"Một câu khác, Potter! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be-zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"

"Be-zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thẻ giải hầu hết các chất độc, thưa giáo sư."

Harry thậm chí còn nhìn thấy Snape đang nghiến răng. Không thể trách Snape được, vì chẳng phải do nó đọc sách hay gì, mà tại nó đã đọc truyện nhiều đến nỗi thuộc lòng câu trả lời. Snape run run cố hỏi câu cuối cùng:

"... Potter, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"

"Mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử."

Snape run run đôi môi mỏng, nhưng những lời thốt ra vẫn đầy trào phúng

" ... Tốt. Cộng 3 điểm cho Gryffindor, ngài Cứu Thế Chủ."

Harry thấy đám Gryffindor phải rất cố gắng mới có thể không nhảy cẫng lên vì vui sướng. Lão-dơi-già-đầu-đầy-dầu-Snape cộng điểm cho Gryffindor đó! Đây sẽ trở thành chủ đề bàn tán nhiều nhất đầu năm học cho xem. Snape có vẻ đã lấy lại được hình tượng, bắt đầu cho bọn nó thực hành.

Thầy Snape chia bọn nó thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Ông đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào ông cũng chê, ngoại trừ Malfoy, đứa được ông thích ra mặt, và Harry - riêng nó thì ông không nói gì cả. Ông đang bảo cả lớp hãy xem cái cách Malfoy hầm nhừ ốc sên có sừng mới tuyệt làm sao, thì khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm. Sự cố của Neville lại xảy ra, giáo sư Snape lại có cơ hội chê trách Gryffindor và trừ Harry một điểm vì không nhắc nhở Neville.

Harry đang vui vì giúp Gryffindor được cộng thêm điểm thì cảm thấy hụt hẫng sau khi chính mình lại làm mất đi một điểm. Ron vỗ vai an ủi:

"Harry, bồ đừng tự trách bản thân mình. Bồ đã tạo nên kì tích rồi, đáng ra bồ phải mừng mới đúng. Dù sao thì, ừm... chúng ta cũng được hai điểm. Mình phải kể cho anh Fred và George nghe chuyện này. Hai ảnh sẽ rất phấn khích cho xem."

"Ron đúng đó Harry. Với lại, bác Hagrid còn mời chúng ta đến uống trà mà, bồ phải phấn chấn lên chứ."

"Hai bồ nói đúng. Không đáng để buồn." - Nói rồi nó nở nụ cười tươi rói, khiến Ron và Hermione bỗng chốc ngẩn người...

-----

Nói thật chứ, ngoại trừ mấy cái lý thuyết lằng nhằng vô vị, Harry không hiểu vì sao Harry Potter lại khó khăn đến thế khi học Độc dược. Và vì Harry cũng không "quá ngu", nên nó không thường xuyên bị lườm lắm trong lớp học. Thay vì ghét Snape như Harry Potter, Harry - người hiểu rõ ông thầy này, biết được những gì ông đã hi sinh cho Harry Potter - lại cảm thấy có thiện cảm và thương cảm dành cho ông. - Harry vừa theo chân hai bạn mình vừa nghĩ lung tung.

----------------

Buổi chiều, chúng nó đến căn chòi của bác. Đến chơi với bác Hagrid đúng là một trải nghiệm tuyệt vời, ừ thì, trừ món bánh quy đá của bác ra. Mọi việc đều làm Harry vui vẻ.

Ngày hôm đó của bọn nó kết thúc trong bình yên. Nhưng có phải sự bình yên đó sẽ tiếp tục?

End chương 3

P/s: truyện có lấy một chút từ bản gốc

To be continue ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro