Chương 3 a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu vào sườn mặt của Hàn Huyên.
Hàn Huyên tay bưng tách trà xanh, bên môi mang theo ý cười, một chút cũng không nóng nảy, hớp nhẹ nước trà, nhìn về phía Văn Trình lại đang mang vẻ mặt nôn nóng.
Khí chất nho nhã, khuôn mặt tuấn của Văn Trình từ trước đến nay đều khí định thần nhàn, rất ít nóng nảy nhưng không hiểu vì sao cảm xúc hôm nay của hắn thập phần không ổn định.
Hàn Huyên ngồi phía trên thư án, trên mặt trước sau vẫn là biểu tình không để ý, tựa hồ đối với Văn Trình bộ dáng đang nôn nóng cùng hắn không có gì quan trọng.
"Bệ hạ, sự việc kia đã là lửa cháy đến lông mày. Luc tiên hoàng tại vị không có làm, nay hết thảy đều toàn bộ do hoàng thượng gánh." Văn Trình ninh mày nói.
"Chuyện này trẫm tự có cách giải quyết, ngươi đừng lo." Hàn Huyên nói.
Văn Trình lại là nóng nảy lên:" Bệ hạ! Thần sao có thể không lo lắng. Bệ hạ ngài không phải đã nói quốc quân Phụng Việt quốc còn có chỗ hữu dụng sao? Chẳng lẽ bệ hạ muốn dùng hắn để thay thế?" Nghĩ đến đây, Văn Trình thở dài nhẹ nhỏm một hơi.
Hàn Huyên mười ngón đan xen đặt ở trước ngực, hắn nói: "Đây không phải là chuyện cần ngươi quản."
Nghe vậy, Văn Trình không dám lại tiếp tục truy vấn, bởi vì hắn cảm giác được Hàn Huyên đang không vui.
Hàn Huyên không phải là một lai lão hoàng đế, tuỳ tiện nói vài câu dễ nghe liền có thể qua chuyện. Đây chân chính là một nam nhân máu lạnh lãnh huyết, quá mức bình tĩnh, gần như là tuyệt đối lý trí. Bất cứ chuyện nhỏ nào cung không tránh khỏi mắt hắn.
Cho dù Văn Trình có là đường đệ của hắn, cũng không dám ở trước mặt Hàn Huyên lam càn. Hàn Huyên là người nay cả phụ thân thân sinh của mình cung hạ thủ được.
"Xin hoàng thượng tha tội! Là thần đi quá giới hạn." Văn Trình cuối đầu không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Hàn Huyên.
Hàn Huyên buông ra mười ngón tay đan xen, ngón tay thon dài lúc có lúc không gõ nhẹ lên mặt bàn:"Cũng không trách ngươi được, suy cho cùng là ngươi sốt ruột lo cho trẫm. Chuyện kia cứ tiếp tục kéo dài thêm ba tháng, ngươi phái người bí mật đi tìm kiếm huyết mạch của hoàng thất."
"Thần tuân chỉ!" Văn Trình chua xót cười nói."
"Lui ra đi." Hàn Huyên phất phất tay, không hề nhìn Văn Trình.
Văn Trình cáo lui, cho dù Hàn Huyên không có biểu hiện ra ngoài nhưng là người đi theo Hàn Huyên nhiều năm, Văn Trình vẫn có thể nhìn ra được Hàn Huyên đã không còn kiên nhẫn. "
Hàn Huyên rũ mắt nhin tấu chương trên bàn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
===
Văn Trình thất thần ra khỏi ngự thư phòng, không để ý đường đi, lập tức đụng phải một tiểu thái giám đang chạy    tới.
"Tiểu thái giám ngươi có chuyện gì, sao lại đi đứng không cẩn thận? Giong Văn Trình ẩn ẩn không vui truyền vào trong ngự thư phòng.
Một tiểu thái giám thấy vậy, vội vàng trả lời thay:" Đại nhân, này tiểu Ách Ba đầu óc có chút vấn đề, cầu ngài đừng trách tội hắn."
Văn Trình nhíu mày nhưng lại nghĩ đến Hàn Huyên còn ở bên trong, nếu lại gây chuyện sợ lại làm Hàn Huyên bất mãn. Cho nên hắn kìm chế tức giận trong lòng, nói:" Lần sau nhớ chú ý!"
"Dạ dạ dạ, nô tài đa tạ đại nhân." Tiểu thái giám cảm kích vâng dạ.
Sau đó Văn Trình liền xoay người rời đi, thấy vậy tiểu thái giám liền lôi kéo tiểu thái giám bị câm chạy đi.
Ngồi ở trong ngự thư phóng lúc này, Hàn Huyên tựa hồ không chú ta tới tiểu sự ngoài kia nhưng mà trên cánh môi đỏ hồng lại chậm rãi gợi lên một độ cung.
===
Còn tiểu thái giám kia sau khi kéo tiểu thái giám bị câm chạy đi được một đoạn, liền quở mắng:" Nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng có lại gần địa phương nguy hiểm đó. Trong hoàng cung này, không cẩn thận là rơi đầu, hên cho ngươi hôm nay vận khí tốt, bằng không không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu."
Tiểu thái giám bị câm si ngốc gật gật đầu. Diện mạo của Tiểu Y Tử chỉ có thể coi là thanh tú, có thể sống bình thường trong cung đầy rẫy nguy hiểm này, thấy tiểu thái giám bị câm đánh thương, mới ngẫu nhiên giúp đỡ một phen.
Tiểu Y Tử bất đắc dĩ, nghĩ Tiểu Ách Ba bộ dáng ngốc ngốc, chính mình không nên so đo với người đầu óc có vấn đề.
"Đi theo ta, lần sau đừng tái  đến nơi này là được."
Tiểu Ách Ba ngoan ngoãn đi theo phía sau Tiểu Y Tử, Tiểu Ách Ba dung mạo bình thường, do ban nãy bị dọa sợ nên sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Nhưng nguyên bản ánh mắt đang si ngốc lai đột nhiên loé lên một tia kiên định.
Bệ hạ! Người yên tâm, a Nô nhất định sẽ cứu người ra.
Tiểu Ách Ba bụng chảy ra điểm điểm vết máu, quần áo của thái giám lại tối màu nên Tiểu Y Tử cũng không chua ta đến. Mà Tiểu Ách Ba cung không có ý định cho Tiểu Y Tử biết, nên lấy tay che lại miệng vết thương, vẫn duy trì bộ dáng si nhi đi theo phía sau Tiểu Y Tử.
======
Đem công vụ xử lý hoàn tất, Hàn Huyên liền hướng thẳng đến Hoàn Nguyên cung noi dang giam giữ Thất Dương mà đi.
Thời điểm Hàn Huyên tiến vào nội điện Hoàn Nguyên cung, Thất Dương đã đem giấy bút thu thập hảo.
Đến khi dùng bữa tối, Hàn Huyên còn thân mật gắp đồ ăn vào bát Thất Dương.
"Ta còn nhớ rõ ngươi thích ăn nhất là món này." Hàn Huyên thái độ thân mật, phảng phất như hai người là quan hệ tình nhân.
Hai người quen biết nhiều năm, sở thích hay thói quen nhỏ của Thất Dương, Hàn Huyên đều biết rõ.
Thất Dương không thích đồ tanh nồng, ngược lại thích đồ ăn thanh đạm. Hàn Huyên vì nhượng Thất Dương nên chính mình ăn phần lớn cung là đồ ăn thanh đạm. Mà thật ra Thất Dương cũng biết Hàn Huyên thích ăn nhất là thịt, rất ít ăn rau dưa đạm mạc giống hắn. Thất Dương trầm mặt, không muốn tiếp lời Hàn Huyên.
Thái độ đối với Hàn Huyên rất là lãnh đạm.
Hàn Huyên cũng không thèm để ý, tựa hồ chỉ cần Thất Dương không ác ngữ trả lời, hắn liền cảm thấy thỏa mãn.
"Muốn ăn cái gì nhớ nói ta, ta sẽ phái người chuẩn bị." Hàn Huyên cười đối Thất Dương nói.
Nhìn Hàn Huyên bộ dáng ôn nhu, Thất Dương tự nói với chính mình, ngàn vạn lần đừng để biểu hiện giả dối của Hàn Huyên lừa gạt.
Nghĩ a công còn ở trong tay Hàn Huyên, chi nên Thất Dương ráng ăn không ít để không làm phựt lòng Hàn Huyên. Lúc Thất Dương buông đũa, đột nhiên Hàn Huyên chụp lấy tay hắn.
Hàn Huyên vừa động Thât Dương bản năng liền tránh đi nhưng lại sợ Hàn Huyên lấy a công ra uy hiếp mình nên  kết quả cuối cùng là Thất Dương cả người cứng đờ, nhịn xuống cảm giác muốn tránh.
Ngón tay thon dài của Hàn Huyên cầm lấy hạt cơm dính bên khoé miệng của Thất Dương, đem đặt bên môi mình, vươn chiếc lưỡi đỏ tươi ra liếm, vô cùng động nhân mị hoặc.
Thất Dương biết Hàn Huyên có diện mạo xuất sắc nhưng từ trước đến nay đều không có cẩn thận xem qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#happy