29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả truyện do phamnoi2704 chỉ được update trên trang dưới đây dưới đây, tất cả những trang web khác như truyenwiki, truyen4u, truyenfull... đều là re - up lậu, là ăn cắp bản dịch và công sức của mình. Mọi người hãy đọc ở trang chủ chính thức để tôn trọng công sức của dịch giả.

Đặc biệt là trang web truyenwiki, các chương trên trang truyenwiki đều là chương có nội dung thiếu do mình cố tình đăng thiếu để truyenwiki reup rồi mới đăng đủ. Các bạn đọc trên truyenwiki hãy lên trang chính thức để đọc được bản đầy đủ nhé.

29.

Ngụy Vô Tiện nói là muốn dẫn Lam Vong Cơ ra ngoài đi chơi thì đúng là dẫn đi chơi thật, đi dạo từ đầu đến cuối trấn nhỏ, những trò vui to to nhỏ nhỏ ở mỗi đầu đường cuối ngõ đều muốn để cho Lam Vong Cơ nhìn qua một phen, đến ngay cả trẻ con trên đường cũng vì thế mà bị hắn trêu đến khóc ầm lên.

Đứa nhỏ kia đặt mông ngồi phịch xuống đường, há miệng oa oa khóc lớn. Hình như đa nương nó cũng không ở gần đây, bởi vậy bé con kia cứ ngồi trước mặt bọn họ khóc đến mức sắp không thở nổi nữa rồi. Ngụy Vô Tiện vốn chỉ nhất thời tiện tay, không ngờ rằng đứa nhỏ này sẽ phản ứng lớn như vậy, hắn hoảng hốt các kiểu luống cuống nhét cái diều đang cầm trong tay trở về ngực đứa nhỏ:

"Ôi trời trả lại cho ngươi trả lại cho ngươi, ngươi đừng khóc nữa được không?"

Trẻ con bị trêu khóc đương nhiên sẽ không dễ dàng dỗ dành như vậy, đứa nhỏ kia ôm diều lắc đầu thật mạnh, khóc đến mức khàn cả tiếng, thế nhưng nhìn qua thì hình như vẫn chưa biết mệt, khóc liên tục cho tới khi người qua đường đều phải dừng chân ghé mắt xem. Ngụy Vô Tiện ngồi xổm dưới đất, bị tiếng gào khóc của đứa nhỏ kia làm cho đau cả đầu, nhưng không biết phải làm thế nào cả. Đang bực bội cáu kỉnh, lại nghe thấy người xung quanh đang thì thầm nói nhỏ cái gì mà "Làm cha nương kiểu gì không biết, đứa nhỏ khóc cũng không biết dỗ", rồi thì "Khóc lớn như vậy, không phải là bị cha nó mắng đấy chứ", suy nghĩ xoay chuyển, bèn túm lấy vạt áo của Lam Vong Cơ, nói:

"Ơ kìa Lam Trạm, ngươi cũng dỗ nó đi chứ, nó khóc suốt thôi."

Lam Vong Cơ cũng để cho hắn túm, thản nhiên nói:

"Ai bảo ngươi cướp diều của nó."

"Chẳng phải là vì ta thấy buồn tẻ thôi sao... Ngươi xem, nếu ngươi không dỗ nó, những người vây xem sẽ ngày càng nhiều, ta da mặt dày thì chẳng sao cả, nhưng ngươi như vậy nên bị người quen gặp được thì xấu hổ muốn chết luôn còn gì."

Vân Thâm Bất Tri Xứ ở Cô Tô cách đây khá xa, làm sao Lam Vong Cơ có thể gặp được người quen ở đầu đường Vân Mộng được chứ. Chẳng qua là y còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một vị đại thẩm hô to:

"Ôi chao! Đáng thương ghê chưa!"

Lam Vong Cơ vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy đại thẩm quấn khăn vải trên đầu đứng ở phía xa chỉ thẳng vào y:

"Con nó đã khóc khàn cả giọng rồi! Ngươi làm cha mà cũng không biết bế con lên dỗ dành đi à!"

Giọng nói của bà vang như chuông đồng, lại nói giọng Vân Mộng, Lam Vong Cơ chỉ thấy đại thẩm chỉ thẳng mặt y nói một tràng dài, nhưng nghe thì chẳng hiểu gì cả, theo phản xạ quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện.

Ai ngờ người nọ đã cười đến lăn lộn trên đất rồi.

"Ha ha ha ha ha ha ha Lam Trạm, nghe thấy chưa, còn không mau bế con lên đi."

Lam Vong Cơ trưng ra biểu tình hoài nghi nhân sinh.

Ngụy Vô Tiện cười đủ rồi, mới nhớ ra là Lam Vong Cơ nghe không hiểu, túm lấy góc áo đó rồi ngẩng đầu lên, thần thái phi dương mang theo ý cười rạng rỡ, giải thích cho y nghe:

"Đại thẩm kia nói, con nó cũng đã khóc thành như vậy rồi, ngươi là cha nó sao lại không dỗ dành con đi."

Cùng lúc đó, bé con ở một bên khóc đến duỗi chân duỗi tay bỗng nhiên vừa khóc vừa gào lên một tiếng kinh thiên động địa:

"A cha!!!!!"

Dáng vẻ của hai người bọn họ chẳng qua chỉ mới hơn mười lăm tuổi, nhìn kiểu gì cũng không giống như là sẽ có con trai lớn như vậy, cũng không biết mắt của mấy vị người qua đường này bị làm sao mà lại có thể hiểu nhầm như vậy. Lần đầu tiên trong đời Lam Vong Cơ bị người khác nhận là cha, lập tức ngây người ngay tại chỗ không biết làm gì. Ngụy Vô Tiện thì cười đến mức không ngừng lại được, hòa cùng một chỗ với tiếng khóc của đứa bé kia, tạo thành một khung cảnh quỷ dị thật sự. Lam Vong Cơ biết là không ngăn cản được hắn, nhưng hai tên quỷ ầm ĩ này thì dù sao cũng phải giải quyết một tên, vì thế dứt khoát kiên quyết mà cúi người xuống, học dáng vẻ lúc trước Ngụy Vô Tiện dỗ dành con nít, nói với bé con đang nước mắt nước mũi giàn giụa:

"Đừng khóc."

"Oa... A cha!! Con muốn a cha cơ!!!"

"Ta không phải là a cha của ngươi."

Khóe mắt của Lam Vong Cơ liếc đến Ngụy Vô Tiện đang cười lăn lộn bên cạnh, cảm thấy bất đắc dĩ, sau đó giống như nhớ ra gì đó, tìm tòi trong tay áo, thế mà lại lấy ra được một miếng mứt nhỏ. Y đưa miếng mứt đến trước mặt bé con, cố gắng dịu dàng hết mức có thể, nói:

"Cho ngươi, đừng khóc."'

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng chịu ngưng cười, bật người đứng dậy, ngạc nhiên hỏi:

"Lam Trạm, sao ngươi biến ra được hay vậy?"

Bé con kia hình như là đã khóc mệt thật rồi, rốt cuộc cũng đồng ý ngưng lại, nức nở nhận lấy miếng mứt, sau đó thút thít thút thít bắt đầu ăn. Đám người đang xem xung quanh lại bắt đầu nói nhỏ mấy câu hình như là "Chắc là lần đầu làm cha", "Dạy con cũng phải có cách chứ"... linh tinh gì đó. Mọi người đều nói giọng Vân Mộng, Lam Vong Cơ nghe không hiểu, cho nên dứt khoát không để ý nhiều nữa, thấy đứa nhỏ im lặng rồi thì mới trả lời Ngụy Vô Tiện:

"Là ngươi nói muốn ăn."

Y vừa dứt lời, Ngụy Vô Tiện mới giật mình nhớ lại khi nãy lúc đi ngang qua sạp hàng, hắn thuận miệng nói một câu muốn ăn, không nghĩ Lam Vong Cơ lại thật sự đi mua cho hắn. Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười:

"Lam Trạm, ngươi đó... sao ta nói gì ngươi cũng tưởng là thật vậy, trước kia không phải là ngươi thấy ta hay nói lời vô nghĩa, còn muốn cấm ngôn ta sao? Bây giờ có phải là ta nói cái gì ngươi cũng tin hay không?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, sau đó nghiêm túc gật gật đầu:

"Ừ."

Bọn họ đang đi dạo vào một ngày hè nóng nực, mặc dù Lam Vong Cơ bình thường là một người thanh lãnh thế nhưng cũng không tránh khỏi bị nắng vàng nhuộm ấm vài phần, ánh mặt trời chói chang trên bầu trời quang đãng như đọng lại dưới đáy mắt lưu ly nhạt màu kia. Chẳng biết có phải vì nóng hay không mà lúc này vành tai y cũng có chút phiếm hồng, làm Ngụy Vô Tiện bỗng chốc hoảng hốt, trái tim khẽ run lên. Bình thường đã quen nhìn thấy dáng vẻ Lam Vong Cơ cau mày trách móc hắn làm càn, hiện giờ nhìn thấy y như thế này, lại còn cực kỳ nghiêm túc, hắn lập tức cảm thấy ngứa tay ngứa chân, thầm nghĩ muốn vươn tay sờ sờ mặt y hoặc kéo mạt ngạch của y xuống... nói chung là nghịch ngợm kiểu gì cũng được, tốt nhất là nghịch đến mức Lam Vong Cơ phải vươn tay ra túm lấy tay hắn luôn ấy.

Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, cố gắng kiềm chế cái tay đang muốn làm càn của mình lại:

"Lam Trạm, ngươi cái người này... Vậy nếu bây giờ, ta uống rượu ngươi cũng không ngăn cản ta?"

"Không được." Lam Vong Cơ nhanh chóng đáp.

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ ngực: "Bỗng dưng ngươi nghe lời như vậy ta vẫn thực sự có chút không quen. Ta còn nghĩ rằng ngươi thích..."

Lời vừa đến bên miệng, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hoảng hốt các kiểu, bản thân lập tức phanh lại kịp thời, nuốt ngược nửa câu còn lại chưa kịp nói ra vào trong bụng.

Hắn vốn chỉ là buột miệng nói ra, nhưng mà câu này vừa thốt lên, lại suýt chút nữa biến thành một câu gì gì đó khó mà cứu vãn được, cũng may là hắn đã kịp thời ngậm miệng thật chặt, đầu óc rối thành một nùi. Nghĩ rằng Lam Trạm làm sao cơ?? Nghĩ rằng y thích cái gì?? Hơn nữa tại sao bỗng nhiên Lam Trạm lại nghe lời như vậy nhỉ???

"Ta..."

Ngụy Vô Tiện đang nói thì dừng lại đột ngột như vậy, đến ngay cả Lam Vong Cơ cũng để lộ ra vẻ mặt có chút nghi hoặc, làm cho Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy trong lòng rối bời, âm thầm suy nghĩ vòng vo qua lại nửa ngày vẫn không biết nên nói tiếp thế nào. Hắn đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, tay vô thức xoa xoa đầu bé con kia, suýt chút nữa làm nhóc con vừa mới vất vả lắm mới dỗ nín được lại gào lên lần nữa.

Ngụy Vô Tiện thấy bé con nước mắt nước mũi giàn giụa, có chút chột dạ, vẫn là cười cười dỗ dành bé vài câu. Khó khăn lắm mới chờ được đến khi người qua đường đang vây xung quanh quan sát đều rời đi, cuối cùng mới được yên tĩnh, thế nhưng Ngụy Vô Tiện cũng ngậm miệng không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu không nhanh không chậm thong thả bước về phía trước.

Lam Vong Cơ không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không chủ động hỏi, chỉ im lặng đi sát bên cạnh hắn. Mắt thấy đã sắp đi dạo vòng ngược lại đầu trấn nhỏ rồi, Ngụy Vô Tiện mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi một câu:

"Lam Trạm, ngươi có thích con nít không?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro