Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được người tâm duyệt dịu dàng ôm, Lam Vong Cơ vô thức từ từ chìm giấc ngủ. Ngụy Vô Tiện lúc này buông tay dùng thần thức triệu hồi nữ quỷ.

"Song Hương, phiền cô đến phòng Tình tỷ, kêu ta muốn biết tình huống của Hàm Quang Quân" tỷ ấy y thuật cao minh nhất định từ lâu biết rõ bệnh trạng của Y.

Nữ quỷ gật đầu hành lễ đi khỏi.

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, đánh thức Tình tỷ giờ này chắc nàng hận muốn đâm châm lên người ta.

Lúc sau nữ quỷ đưa về một phong thư, hắn gật đầu cảm tạ, nàng xinh đẹp tươi cười rồi cũng biến mất rời khỏi.

Ngụy Vô Tiện rũ mi, ánh trăng lẻ loi cùng ánh nến nhạt màu phảng phất chiếu sáng trang giấy. Tờ giấy bị oán khí tiêu hủy cháy vụn không dấu vết.

Uống thuốc chỉ là phương pháp duy trì tạm thời, muốn khỏi bệnh cần phải gỡ xuống buông bỏ chấp niệm, chỉ có người buộc chuông mới có thể tìm cách tháo gỡ tâm bệnh...

Lam Vong Cơ thoáng động, trán dần ướt đẫm mồ hôi. Ngụy Vô Tiện xem Y, thanh sắc mệt mỏi ẩn chứa đau lòng lập tức hiện lên. Hắn vuốt vuốt mặt Y, lông mi trầm thấp ẩn dấu tâm tình suy tư. Dựa sát Y cái trán hắn nhắm mắt một luồng ánh đỏ hiện lên

"Thông linh chú"

.

.

.

Ngụy Vô Tiện tỉnh đã cảm giác bản thân đang dựa vào người Y. Nhìn người trong lòng khẽ động tròng mắt Y tức khắc sáng lên.

Hắn nặng nề chớp mắt chưa kịp thanh tỉnh liền bị sắc mặt Y dọa cho một trận. Bi thương...loại biểu hiện này sao đột nhiên lại bất tri bất giác xuất hiện.

"Lam Trạm....ngươi tại sao..." Ngụy Vô Tiện kiệt quệ hỏi nhưng cái gì cũng thốt không thành lời.

Trầm mặc đôi lát Y mới chậm chạp đáp

"Một tháng" Y nắm chặt tay che không được thanh âm khàn khàn run rẩy

"Ngươi hôn mê một tháng"

Chắc không được Lam Vong Cơ sẽ biểu hiện như vậy, thời gian này dù là hôn mê hắn nhiều lắm chỉ ngủ kéo dài ba, bốn ngày. Hiện tại đột ngột ngủ lâu như vậy, bệnh tình dồn dập tái phát, hành hạ chóng mặt xuyên suốt, nếu không phải hắn còn thở trên người còn hơi ấm, y sư còn nhiều lần chắc chắn khẳng định hắn sẽ ổn thì Y tức khắc điên tới hỏng.

Lam Vong Cơ trước giờ cái gì cũng không sợ, không màn, trong mọi tình huống đều có thể bình tĩnh thanh lãnh như thường nhưng chỉ cần một chút liên quan tới sức khỏe tính mạng của Ngụy Vô Tiện, Y liền chống cũng đỡ không được, cái gì mạnh mẽ kiên cường, cái gì băng sương lạnh giá tất cả đều lung lay sụp đổ.....

Ngụy Vô Tiện cổ họng như chặn lại, hắn dù khi đó trong mơ hồ đau đớn bức tới khó thở nhưng hắn không nghĩ lại kéo dài thời gian lâu đến như vậy. Nhìn đến Y, trái tim hắn nhói khủng khiếp, hắn khẽ cắn môi, nỗi đau này còn khó chịu hơn hàng kiếm đâm xuyên...

"Lam Trạm...khụ..."

Huyết dịch từ khóe miệng hắn chảy xuống, chồng khăn trước đó sạch sẽ cũng nhuộm thành đỏ ngầu, Lam Vong Cơ không nghĩ rời đi liền trực tiếp lấy tay áo lau sạch dòng máu.

"Đừng nói"

Ngụy Vô Tiện hạ mắt, cầm lấy bàn tay đang muốn siết lại tới trắng bệch kia. Biết Y cảm xúc không xong hắn hít một hơi kiềm chế xúc cảm xuống dưới.

"Lam Trạm, nghe ta..." Hắn cứng đầu mở miệng thanh âm yếu ớt mệt mỏi nhưng tràn đầy kiên định

"Ta không biết được tương lai chính mình sẽ ra sao, nhưng dù xảy ra chuyện gì, dù là bất kì trường hợp nào, tin ta, ta tuyệt đối không rời đi, dù chỉ còn một tia thần chí, ta cũng nhất định bước ngược trở về.....Bởi vì ta biết...có một người luôn hết thảy...không ngừng cố gắng dốc lòng, chăm sóc, níu giữ, có Y ở cạnh, ta cái gì cũng không sợ, ta tin, Y nhất định sẽ không để ta có chuyện...chỉ cần có Y bồi...ta nhất định tỉnh lại"

Hắn nhắm lại mắt mỉm cười

"Lam Trạm, ngươi nguyện ý sao, nguyện ý bồi ta vượt qua, dù là bao lâu sẽ cũng nguyện ý chờ ta?"

"Nguyện ý" Lam Vong Cơ chầm chậm vững vàng đáp

Nghe vậy Ngụy Vô Tiện nâng mắt nhìn Y

"Hảo, nếu vậy...sau này...tuyệt đối không được bày ra dáng vẻ hôm nay, ta biết ngươi lo lắng, ngươi không an tâm.....đừng sợ, tin tưởng ta, lần tới nếu để ta nhìn thấy ngươi bộ dáng này, ta liền không để ý tới ngươi."

Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ lên tay Y. Thấy Y căng thẳng dần rút đi, biểu tình cũng hòa hoãn dãn ra, hắn âm thầm thở phào ủ rũ nói

"Lam Trạm, ngươi có biết chính mình hiện giờ có bao nhiêu tiều tụy, ngươi phải chiếu cố bản thân, nếu ngươi cũng bệnh ngươi nói ta phải làm sao....ngươi nếu muốn ta yên tâm dưỡng sức vậy đừng làm ta lo lắng, đáp ứng ta, chăm sóc tốt chính mình, được không?"

.

"Đều nghe ngươi" Y nhẹ nắm tay hắn, ấm áp tràn cả đôi bên, lại thấy người nọ thủ thỉ cười

"Lam Trạm, buổi tối, ta thân nhiệt lạnh, ngươi liền ôm ta, sưởi ấm giúp ta, tốt không...." Càng nói thanh âm hắn càng nhỏ cứ vậy thật sự ngủ thiết đi rồi.

Lam Vong Cơ ngắm người rất lâu, trân trọng hôn người từng chút mới cẩn thận đỡ người nằm xuống. Lam Vong Cơ nghiêng mình nhẹ nhàng để đầu Ngụy Vô Tiện kê lên tay Y, thân hình kề sát vào nhau, an tĩnh ôm người cùng ngủ.

'Ngụy Anh, như ngươi nói, tuyệt đối đừng rời đi ta, chỉ cần ngươi tỉnh, ngươi bình an, ta chờ, bao lâu cũng chờ...'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro