[02] Chuyện ở La Korse

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


» Sáng tác: @alicendii

» Trạng thái: Đã hoàn thành.

» Thiết lập nhân vật: Cậu ấm Lam Vong Cơ - Ông chủ sòng bạc Nguỵ Vô Tiện.

» Nguyên tác nhân vật: Ma Đạo Tổ Sư - Mặc Hương Đồng Khứu.

» Thể loại: Fanfiction, hiện đại, đam mỹ, hào môn, HE.

» Cảnh báo: OOC, R16.

01.

"Một, hai, ba, lật! Sáu! Là lá sáu cơ. Lam thiếu, ngài thắng rồi!"

Trên bàn cược, cậu ấm ăn chắc phần thắng. Người đàn ông khoác chiếc áo gió rách ngồi ở phía đối diện sửng sốt há hốc miệng, làm như không tin vào mắt mình.

"Không, không thể nào."

Người được xưng là Lam thiếu vắt chéo chân, toàn thân sơ mi, âu phục, giày da đắt tiền, trong tay còn ôm một người phụ nữ mặc váy ngắn có mái tóc vàng. Hắn chăm chú nhìn tên bạn cược vừa mất trắng, tay châm điếu thuốc, cong môi mỉm cười:

"Lão Cao còn có gì bất mãn?"

Lam thiếu nói xong không vội chờ lão Cao đáp lời, cúi xuống ngậm lấy hai cánh môi đỏ hồng căng mọng của người phụ nữ tóc vàng cắn mút, khói trắng phảng phất giữa hai hơi thở giao triền.

"Ăn gian! Đồ chết tiệt. Mày chơi láo! Rõ ràng, rõ ràng tao đã thấy..."

Lão Cao đột nhiên đập bàn gào lên, hai mắt lão đỏ ngầu, răng nghiến chặt. Nhưng chưa kịp dứt câu đã ngã khuỵu xuống, miệng nhổ ra một ngụm máu tươi, và một chiếc răng ố vàng.

Lam thiếu nhíu mày, phất tay ra lệnh bảo an lùi lại. Bàn tay đặt trên vòng ba của người phụ nữ không dừng lại động tác nắn bóp.

"Chính mình thua lại đổ cho người khác gian lận, thế này là không được."

Lão Cao thở hổn hển mấy hơi. Không biết lấy sức lực từ đâu ra đứng bật dậy, lảo đảo xông về phía Lam thiếu. Lão hùng hổ nắm lấy mái tóc vàng của người phụ nữ, lôi cô ả ra khỏi lồng ngực của cậu ấm.

Tóc vàng vừa hoảng sợ thét lên một tiếng thất thanh, bên má phải của Lam thiếu cũng đồng thời méo xệch sưng tấy, khoé môi rỉ máu.

"Mẹ nó..."

Không ai kịp phản ứng, Lam thiếu quệt qua vết máu, hất ra hai bàn tay của người đàn ông đang siết chặt cổ áo hắn. Chỉ thấy hắn túm lấy đầu lão Cao, đập mạnh vào tường.

02.

"Dừng tay! Có biết cậu đang đứng trên địa bàn của ai không?" Bảo an từ ngoài đi vào, cao giọng cảnh cáo.

Lam thiếu tặc lưỡi, đôi mắt nhạt màu chuyển từ mái tóc nửa bạc nhuốm máu của lão Cao sang tên bảo an thân mình to cao vừa đến.

"Ôn Ninh à? Có biết đang đứng trước mặt mày là ai không?"

Ôn Ninh đương nhiên quen mặt hắn hơn bất cứ ai. Lam thiếu này, chính là Thái tử gia ở Bắc Kinh.

"Lam thiếu, tôi biết. Cậu là khách hàng kim cương VVIP của La Korse." Ôn Ninh đặt một tay trước ngực, cúi người bốn mươi lăm độ cúi chào.

Lam thiếu lấy khăn lau tay, chậm rãi di chuyển gót chân đi đến trước mặt Ôn Ninh, cười nói:  "Một chút nữa, chưa đủ chín mươi độ đâu."

Hắn giữ chặt đầu Ôn Ninh ấn xuống, cả người cậu ta càng gập sâu hơn.

"Đừng nói là một cái sòng bài, chỉ cần là thứ Thái tử gia đây muốn, mạng của anh cũng phải hai tay dâng lên, có hiểu không?"

Khói thuốc trắng đục lượn lờ, Lam thiếu còn chưa muốn buông tha, tiếng vỗ tay cùng điệu cười cất cao ngả ngớn chợt vang đến bên tai.




03.

La Korse là sòng bài lớn nhất thành phố Bắc Kinh, sau gần hai mươi năm mở cửa trở thành điểm tụ tập yêu thích của các cậu ấm cô chiêu đến từ tầng lớp phía trên.

Trước giờ chỉ nghe nói ông chủ La Korse đời thứ hai là một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú nhưng rất hiếm khi xuất hiện, không mấy ai có cơ hội gặp mặt. Lam thiếu nhướng mày, ung dung trở về bàn cược vắt chân, chống cằm chờ đợi.

Rất nhanh, dáng vẻ thong thả của hắn đã không giữ được.

Người đến đúng là một chàng trai trẻ tuấn tú. Hơn cả tuấn tú, hắn buộc nửa đầu mái tóc đen dài ngang gáy, gương mặt mang ngũ quan tinh xảo xinh đẹp. Đôi mắt hoa đào đa tình, cằm thon gọn, chiếc mũi cao thẳng, hai phiến môi mỏng hồng nhạt khẽ cong.

Thanh niên có dáng dấp cao gầy, vai rộng eo mảnh, mặc áo hai dây đen và quần bò rách gối cùng màu, bên ngoài khoác áo da màu đỏ.

Ôn Ninh gọi một tiếng anh Nguỵ.



"Tiếp đón không chu đáo. Thái tử gia rộng lượng bỏ qua, đừng tính toán với nơi tồi tàn này của tôi." Nguỵ Vô Tiện kéo ghế ngồi xuống, học theo điệu bộ của Lam thiếu, vắt chéo chân chống cằm.

Lam thiếu có chút ngỡ ngàng, chỉ cảm thấy cô nàng tóc vàng nóng bỏng vừa rồi hơi khó nuốt trôi.

"Được, tôi không tính toán. Nhưng còn phải xem bản lĩnh của ông chủ ra sao."

Nguỵ Vô Tiện phớt lờ ánh mắt trần trụi của hắn, độ cong trên môi không thay đổi: "Tôi thì có tài cán gì. Thái tử gia cứ nói thẳng thì hơn."

Lam thiếu lộ ra vẻ mặt hài lòng, tầm mắt đảo quanh, sau cùng dừng lại ở đũng quần của chính mình.

"Anh Nguỵ có biết chăm sóc nó không?"

04.

"Lam thiếu, xin giữ chừng mực!" Ôn Ninh không nhịn được lên tiếng. Đầu mày cậu nhíu chặt.

Nguỵ Vô Tiện ngược lại không để ý, chỉ liếc mắt ra hiệu nhìn Ôn Ninh. Hắn mân mê chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón tay áp út, cười nói: "Tôi biết chứ. Đáng tiếc, Thái tử không phải gu của tôi."

Khoé miệng tươi cười của Lam thiếu cứng đờ.


Cần cổ của Nguỵ Vô Tiện hằn lên vết đỏ, Lam thiếu bóp chặt cổ hắn như muốn bẻ gãy. Hắn gằn giọng: "Ông chủ có ngại nói cho tôi biết sở thích của anh không?"

Nguỵ Vô Tiện mím môi, làm bộ suy tư. Hắn hít thở khó khăn, giọng nói khàn khàn đứt quãng: "Không ngại... Da trắng.. tóc đen vuốt keo... con ngươi nhạt là được."

Lam thiếu nhất thời không nhìn thấu được ý tứ của hắn. Nguỵ Vô Tiện miêu tả, rõ ràng soi gương vào chính là hắn. Hắn chậm rãi buông tay, đầu lưỡi đảo quanh vòm miệng: "Tới châm thuốc đi."

Nguỵ Vô Tiện thích thú cười lớn hai tiếng. Áo khoác da màu đỏ vắt lên thành ghế, hai cánh tay trắng ngần lộ ra, dấu hôn trải đầy.

Lam thiếu kinh ngạc trợn mắt, bảo an của hắn không kịp trở tay, bên má phải vừa chịu một đấm của lão Cao đã lại được Nguỵ Vô Tiện chăm sóc.

Thanh niên nắm đầu hắn đập xuống bàn, khoé môi giương cao, thần thái cao ngạo khinh cuồng không thể che giấu. Lam thiếu cho rằng hắn đang lầm bầm gì đó.

Nghe nói ông chủ La Korse tuấn tú xinh đẹp, cũng phải biết hắn làm sao vận hành một sòng bài lớn đi tới ngày hôm nay.

La trong La Korse, là Los Angeles.

Nguỵ Vô Tiện thở dài, tay vỗ lên mặt Lam thiếu mấy cái mới nói: "Đến La Korse, phải chơi theo luật của La Korse. Số tiền kia nếu không trả cho lão Cao, cũng đừng trách chúng tôi không nể mặt khách hàng kim cương."


05.

Lam thiếu sinh ra đã được người ta gọi ba tiếng Thái tử gia, từ nhỏ đến lớn ngang ngược hống hách, không có người nào dám trái ý hắn. Vậy mà hôm nay, mặt mũi thể diện của hắn đều bị Nguỵ Vô Tiện vứt xuống đất cho chó gặm.

Nực cười.

Lam thiếu sau đó kiên trì đến La Korse quậy phá gây rối, nhưng không cách nào nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện, mọi rắc rối đều do Ôn Ninh ra mặt giải quyết. Thuộc hạ của hắn cũng không tra ra được hành tung hay bất cứ lý lịch nào liên quan đến người đứng đầu sòng bài La Korse.

Không nghĩ đến, Lam thiếu gặp lại Nguỵ Vô Tiện ở trụ sở chính tập đoàn của nhà họ Lam, những dấu hôn đỏ tím đã di chuyển từ hai cánh tay đến lấp đầy cần cổ thon mảnh.

"Anh Nguỵ còn có nghề tay trái nhỉ. Là sếp tổng bên bộ phận nào thế?"

Nguỵ Vô Tiện giống như rất thích cười.
Lam thiếu nghe thấy hắn đáp: "Không phải sếp tổng."

Lần gặp lại tiếp theo là ở phòng VVIP của La Korse. Lam thiếu chỉ là đi ngang qua, tình cờ nghe được mấy âm thanh khiến người khác đỏ mặt. Nhưng Thái tử gia Bắc Kinh đã quen thói phong lưu, không kiềm lòng được mà mặt dày mày dạn đứng lại lắng nghe.

Tiếng thở dốc nặng nề trầm đục của đàn ông, tiếng nỉ non nức nở xen lẫn của Nguỵ Vô Tiện.

Phân thân của Lam thiếu cương cứng phát đau.







Mấy ngày sau, Lam thiếu bắt gặp Nguỵ Vô Tiện đi uống rượu ở quán bar.

"Anh Nguỵ, ngủ với tôi một đêm đi." Lam thiếu đẩy chiếc thẻ ngân hàng màu đen đến trước mặt ông chủ La Korse, tỏ vẻ đưa ra yêu cầu.

Nguỵ Vô Tiện nhấp thêm một ngụm rượu trong ly, hỏi: "Ở đâu?"

Lam thiếu ngỡ ngàng, có chút không dám tin vào tai mình. Nhưng cũng không hỏi lại, chỉ đáp: "Tuỳ anh."

Nếu như là trời sáng, Lam thiếu chắc chắn có thể nhìn ra nụ cười của Nguỵ Vô Tiện có bao nhiêu đáo để tinh nghịch.

Nguỵ Vô Tiện đem thẻ ngân hàng màu đen nhét vào ví, nheo mắt cười hì hì: "Vậy thì chủ nhật, đến nhà của cậu làm."


06.

Lam thiếu vừa từ trường đại học trở về đã trông thấy Nguỵ Vô Tiện đang ngồi uống trà trong phòng khách ở dinh thự nhà hắn.

"Đến sớm vậy à?"

Nguỵ Vô Tiện đặt tách trà trong tay xuống mới quay đầu nhìn hắn, không mấy ngạc nhiên: "Là cậu về muộn."

"Lên phòng tôi." Lam thiếu thản nhiên nhún vai, nhàn nhạt đáp lời.

Hắn không mấy để tâm vì sao bạn tình hắn mời đến có thể ngang nhiên ngồi ở phòng khách nhà hắn ăn bánh uống trà.

Nguỵ Vô Tiện với tay lấy miếng bánh quy dâu tây cho vào miệng nhai, cũng không để lời hắn nói vào tai. Xuỳ một tiếng, nói: "Ăn tối trước, Lam thiếu không phải sẽ tiếc tôi một bữa cơm đó chứ."

Lam thiếu không nói gì, xem như lười đôi co với hắn.

Bảy giờ tối, ông chú và bác cả của Lam thiếu từ bên ngoài trở về. Nguỵ Vô Tiện ngồi đối diện Lam thiếu, thấy người lớn về nhà cũng đứng dậy tươi cười chào hỏi, dáng vẻ còn rất thuần thục.

"Ông và bác cả đã về."

"Chú và anh cả đã về."

Lam thiếu cảm thấy quá mức bất ngờ, lập tức nghiêng đầu nhìn Nguỵ Vô Tiện: "Anh quen người nhà tôi?"

Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, dùng đôi mắt tròn xoe vô hại đáp lại hắn: "Quen, quen chứ."

Nguỵ Vô Tiện là chủ sòng bài, Lam thiếu nuốt xuống nghi ngờ, chỉ nghĩ rằng bọn họ biết mặt nhau trên thương trường làm ăn.

Đợi tất cả đều ngồi vào bàn ăn, Nguỵ Vô Tiện mới lên tiếng hỏi: "Anh ấy không về cùng hai người ạ?"

Bác cả của Lam thiếu mỉm cười ôn hoà: "Vong Cơ đang đỗ xe."

07.

"Anh quen cả bác hai của tôi?" Lam thiếu không khỏi hoài nghi, ông chú Lam Khải Nhân và bác cả Lam Hi Thần nhà hắn làm việc trong nước, nếu có quen biết với Nguỵ Vô Tiện cũng là điều dễ hiểu. Nhưng bác hai Lam Vong Cơ của hắn gần mười năm nay định cư ở nước ngoài, nếu như cũng trở thành đối tác làm ăn của Nguỵ Vô Tiện thì Trái Đất đúng là quá tròn.


"Quen."

Không phải Nguỵ Vô Tiện trả lời hắn.

Lam Vong Cơ từ ngoài cửa đi vào, tay ôm bó hoa hồng lớn. Giọng nói trầm thấp, người mặc âu phục, vóc dáng nam tính cao lớn, da trắng, tóc đen vuốt keo, con ngươi nhạt màu. Khí chất đàn ông trưởng thành hoàn toàn khác biệt so với Lam thiếu.

Da trắng, tóc đen vuốt keo, màu mắt nhạt...





Lam thiếu chợt sững người, chính xác thì người mà Nguỵ Vô Tiện miêu tả, là bác hai của hắn.

"Lam Trạm!"

Nguỵ Vô Tiện gọi tên y, nụ cười càng thêm tươi tắn chân thật.

Lam Vong Cơ dịu dàng mỉm cười, cầm lấy bàn tay hắn âu yếm đặt lên một nụ hôn, sau mới để hắn ôm lấy bó hoa hồng.

"Nguỵ Anh, buổi tối vui vẻ."


Ôi trời đất.

08.

Lam thiếu gia, Lam Cảnh Hiên qua mấy tháng mới vượt qua được chuyện này.

Lần cuối cùng Lam Vong Cơ trở về nước là hơn mười năm trước sau khi tốt nghiệp bằng tiến sĩ ở California. Y quyết định tạm thời định cư ở Mỹ để ổn định sự nghiệp, sau đó gặp được Nguỵ Vô Tiện ở Los Angeles, yêu nhau và kết hôn. Hiện tại, hai người họ về nhà là vì Lam Khải Nhân chuẩn bị giao lại tập đoàn cho Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ tiếp quản.

Mà mười mấy năm trước Lam Cảnh Hiên mới chỉ là một đứa nhóc, cũng không tham dự đám cưới của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện.

Cho nên, vụ ẩu đả ở sòng bài La Korse là lần đầu tiên hắn gặp mặt người bác trai này.

Cho nên, ngày hôm đó đến ngay cả Ôn Ninh là bảo an cũng không thèm để Thái tử gia hắn vào mắt.

Cho nên, chính xác là Lam Vong Cơ không phải sếp tổng, bác hai của hắn là Phó chủ tịch Hội đồng quản trị.

Cho nên, tiếng thở dốc ở phòng VVIP là của bác hai hắn.

Nguỵ Vô Tiện cũng không phải mới đôi mươi như hắn nghĩ, hắn đã ngoài ba mươi, chỉ kém Lam Vong Cơ một tuổi.

Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đều cho rằng Lam Cảnh Hiên gặp Nguỵ Vô Tiện ở La Korse, cũng cho rằng hai người họ đã tự giới thiệu làm quen. Chỉ có Lam Vong Cơ biết, cháu trai mình ở sau lưng lại muốn trèo lên giường của người đẹp nhà mình.  

Vô cùng đáng giận!

》Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro