CHƯƠNG 39 - AVA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAI THÁNG SAU

Bridget thuyết phục Rhys không kể cho cung điện chuyện xảy ra ở Philadelphia. Tôi không biết làm thế nào, bởi vì Rhys là người rất tuân thủ các quy tắc - ngay cả khi nói sự thật đồng nghĩa với việc bản thân gặp rắc rối, vì Bridget bị bắt cóc ngay trong nhiệm vụ của anh ấy - nhưng cô ấy đã làm được.

Báo chí cũng không bao giờ đăng tải câu chuyện thực tế. Ngoại trừ một chi tiết nhỏ về "một vụ cháy nhà vô tình dẫn đến cái chết của cựu Giám đốc điều hành Tập đoàn Archer Ivan Volkov", như thể sáu giờ tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi đã không xảy ra.

Tôi nghi ngờ Alex đã nhúng tay vào vụ hỏa hoạn và việc giới truyền thông không đưa tin, nhưng tôi cố gắng không nghĩ đến anh ấy trong lúc này.

Một hai lần tôi thành công

"Tớ mang bánh tới." Jules đẩy một chiếc bánh cupcake nhung đỏ về phía tôi. "Cái yêu thích của cậu." Khuôn mặt cô ấy ánh lên niềm hy vọng khi chờ đợi câu trả lời của tôi.

Bạn bè tôi cố gắng hết sức để thể hiện khuôn mặt vui vẻ ở quanh tôi, nhưng tôi nghe thấy tiếng thì thầm của họ và nhìn thấy những ánh mắt liếc xéo của họ - họ đang lo lắng. Thực sự lo lắng. Josh cũng vậy, anh đã bỏ chương trình tình nguyện của mình và chuyển về Hazelburg để "hỗ trợ về mặt tinh thần". Anh ấy hạ cánh vài ngày sau sự cố ở Philly để nghỉ lễ muộn và khi biết chuyện gì xảy ra, anh ấy trở nên điên loạn. Chuyện đó xảy ra gần hai tháng trước.

Tôi rất biết ơn sự hỗ trợ của bạn bè nhưng tôi cần thêm thời gian. Không gian. Họ có ý tốt, nhưng tôi không thể nghĩ được khi họ cứ lượn lờ quanh mãi.

"Tớ không muốn nó." Tôi đẩy chiếc bánh cupcake ra xa. Nhung đỏ. Giống như những chiếc bánh quy tôi nướng cho Alex như một món quà chào mừng hàng xóm cách đây không lâu.

Tôi không thể chịu được bất cứ thứ gì màu nhung đỏ dạo gần đây.

"Cậu vẫn chưa ăn gì và trời cũng đã xế chiều rồi." Lần đầu tiên Stella không dán mắt vào điện thoại nữa. Thay vào đó, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

"Tớ không đói."

Jules, Bridget và Stella trao đổi ánh mắt. Tôi chuyển đến sống cùng Bridget vì tôi không thể sống gần Alex được nữa. Mặc dù anh ấy chuyển đi ngay sau khi tôi chuyển đi nhưng tôi không thể nhìn vào ngôi nhà đó mà không nghĩ đến anh ấy, và mỗi lần nghĩ đến anh ấy, tôi lại cảm thấy như mình sắp chết đuối.

Bất lực. Chênh vênh. Không thể thở được.

"Sắp đến ngày sinh nhật của cậu rồi. Chúng ta nên ăn mừng." Bridget chuyển chủ đề. "Một ngày đi spa thì thế nào? Cậu thích mát-xa ,và tớ sẽ lo việc đó."

Tôi lắc đầu.

"Hoặc có thể là điều gì đó đơn giản như một đêm xem phim?" Stella đề nghị. "PJ, đồ ăn vặt, phim rác."

Jules nói thêm: "Phim dở đến mức gần như hay."

"Được rồi." Tôi không muốn ăn mừng nhưng cũng không muốn tranh cãi, và họ sẽ làm phiền tôi cho đến khi tôi đồng ý điều gì đó. "Tớ đi chợp mắt đây."

Không đợi họ trả lời, tôi đẩy ghế ra sau và đi lên phòng mình. Tôi khóa cửa rồi leo lên giường nhưng không ngủ được. Tôi không còn gặp nhiều ác mộng nữa sau khi lấy lại được ký ức, nhưng giờ tôi mới sợ hãi những lúc thức giấc.

Tôi nằm trong bóng tối, lắng nghe tiếng mưa bên ngoài và nhìn bóng tối nhảy múa trên trần nhà. Hai tháng vừa trôi qua vừa kéo dài, ngày này qua ngày khác trôi qua trong đống bùn tê dại vô tận. Tuy nhiên, tôi thức dậy vào mỗi buổi sáng, ngạc nhiên là mình sống sót thêm một ngày nữa. Giữa sự phản bội của Michael và Alex, tôi cạn kiệt khả năng khóc.

Tôi không rơi một giọt nước mắt nào kể từ khi trở về từ Philadelphia.

Điện thoại của tôi vang lên thông báo email mới trên tủ đầu giường. Tôi phớt lờ nó. Có lẽ đó là một phiếu giảm giá 10% ngu ngốc cho thứ tôi không cần.

Sau đó, tôi lại không thể ngủ được và âm thanh đó vẫn đọng lại trong im lặng.

Tôi thở dài và chộp lấy điện thoại, mở email mới với tất cả sự nhiệt tình của một tù nhân trên đường đến Death Row. Đó là chương trình định hướng cho học bổng WYP, hoàn chỉnh với lịch các lớp học và hoạt động trong năm, danh sách gợi ý về nhà ở và một cuốn hướng dẫn du lịch nhỏ đến Thành phố New York.

Tôi sắp tốt nghiệp và chuyển tới Manhattan vào tháng 5. Đó là giấc mơ của tôi từ khi tôi mười ba tuổi, nhưng tôi không thể có được một chút phấn khích nào trước viễn cảnh đó. New York quá gần D.C. để có thể thoải mái và thành thật mà nói, tôi không cầm máy ảnh lên trong nhiều tuần. Tôi thậm chí còn hủy buổi chụp ảnh đính hôn với Elliott và vợ sắp cưới của anh ấy vì tôi không nghĩ mình có thể đối xử chuyên nghiệp với họ. Anh ấy rất thất vọng, nhưng tôi giới thiệu họ đến một nhiếp ảnh gia khác có thể giúp đỡ. Khách hàng của tôi xứng đáng nhận được những điều tốt hơn những gì tôi có thể mang lại cho họ vì tại thời điểm này, tôi không còn cảm hứng hay động lực để chụp.

Tôi bước vào học bổng danh giá nhất thế giới trong hai tháng rưỡi, và cái giếng sáng tạo của tôi còn khô cằn hơn sa mạc Kalahari. Thêm một điều đẹp đẽ nữa trong đời tôi lại bị hủy hoại.

Không biết từ đâu, cơn giận dữ bùng lên trong tôi, làm tôi choáng váng.

Đây lẽ ra phải là khoảng thời gian tuyệt vời nhất, thú vị nhất trong cuộc đời tôi. Đó là năm cuối đại học của tôi và chương trình mơ ước của tôi đã chấp nhận tôi. Thay vì ăn mừng, tôi lại ủ rũ như một... à, một thiếu niên đau khổ. Và mặc dù điều đó chỉ đúng một nửa nhưng tôi thấy chán ngấy nó. Thật khó chịu khi để những người đàn ông chẳng quan tâm gì đến tôi lại nắm giữ điều này trong tôi. Chán ngấy việc trở thành đối tượng của những ánh mắt thương hại và những lời thì thầm lo lắng.

Có lẽ tôi đã từng là người đó trong quá khứ, nhưng bây giờ thì không còn nữa.

Sự tức giận và phẫn nộ chạy khắp huyết quản, buộc tôi phải ra khỏi giường và lục lọi các ngăn kéo cho đến khi tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm. Tôi mặc nó vào, che nó bằng một chiếc áo hoodie và quần jean, rồi xỏ chân vào bốt. Tôi bước xuống cầu thang và thấy các bạn tôi đang tụ tập trong phòng khách. Rhys đứng trong góc, mặt lạnh lùng và cảnh giác.

"Cậu muốn đi đâu à?" Bridget hỏi khi nhìn thấy trang phục của tôi. "Bên ngoài đang đổ mưa."

"Không, tớ có ô."

"Cậu đi đâu?" Stella hỏi. "Tớ sẽ đi-"

"Không sao đâu. Tớ có việc cần phải làm—một mình."

Một cái cau mày nhỏ hiện lên trên khuôn mặt cô ấy. "Tớ không nghĩ—"

"Ý tớ là vậy." Tôi hít một hơi thật sâu. "Tớ thực sự đánh giá cao tất cả những gì các cậu đã làm, nhưng tớ cần phải làm điều này vì chính mình. Tớ sẽ không làm tổn thương bản thân hay làm bất cứ điều gì điên rồ. Tớ chỉ cần các cậu tin tưởng tớ."

Có một sự im lặng kéo dài trước khi Jules phá vỡ nó. "Tất nhiên là chúng mình tin tưởng cậu," cô ấy nói nhẹ nhàng. "Cậu là người bạn thân nhất của chúng mình."

"Nhưng nếu cậu cần chúng mình, chúng mình luôn ở đây." Ánh mắt ấm áp và thông cảm của Bridget khiến một cảm xúc hỗn độn hình thành trong cổ họng tôi. "Cậu không cần phải làm bất cứ điều gì một mình nếu cậu không muốn."

"Chỉ cần gửi tin nhắn, gọi điện, chim bồ câu đưa thư, bất cứ điều gì," Stella nói thêm. "Hộp thư đến Instagram của tớ đôi khi trở nên điên cuồng, nhưng điều đó cũng có tác dụng."

Tớ nuốt cục nghẹn trong cổ họng và cười nhẹ. "Cảm ơn. Tớ sẽ trở lại sớm. Hứa đấy."

Tôi chộp lấy chiếc ô trước cửa, cảm nhận được sức nóng từ ánh mắt lo lắng của bạn bè sau lưng mình rồi bước ra ngoài cơn bão. Đôi ủng của tôi kêu cót két trên vỉa hè ẩm ướt khi tôi bước về phía tòa nhà trong khuôn viên trường mà tôi chưa từng ghé thăm trong suốt những năm học ở Thayer. Một, vì tôi lười biếng, và hai, vì tôi sợ... một căn phòng nhất định.

Tôi quẹt thẻ sinh viên của mình ở quầy lễ tân và tham khảo bản đồ trước khi đi ra phía sau. Đó là một ngày Chủ Nhật mưa vào tháng Ba nên không có nhiều người ở đây. Những người thực hiện Nghị quyết Năm mới, những người thề sẽ tập thể dục nhiều hơn trong năm mới, giờ đã bỏ cuộc, và những kẻ phản đối tập gym dường như có một ngày nghỉ.

Tôi đẩy cửa phòng bi-a ra, thở phào nhẹ nhõm khi thấy nó cũng trống rỗng. Đó là một không gian tuyệt đẹp với sàn lát gạch nhạt và cửa sổ mái khổng lồ nhìn ra hồ bơi.

Tôi cởi giày và cởi bỏ quần áo cho đến khi chỉ còn trên người bộ đồ bơi.

Mùi clo không còn khiến tôi buồn nôn như trước nữa. Tôi đã quen với nó sau những buổi học bơi với Al – sau những buổi học bơi của tôi. Tuy nhiên, làn da của tôi vẫn cảm thấy khó chịu trước những gợn sóng của làn nước màu ngọc lam nhạt, dường như kéo dài vô tận trong bể bơi bê tông cỡ Olympic.

Tôi không học bơi trong nhiều tháng. Tôi nghĩ rằng tôi nhớ những điều cơ bản, nhưng nếu tôi không nhớ thì sao?

Ngực tôi thắt lại và phải nỗ lực nhiều hơn mức cần thiết để đưa đủ oxy vào phổi.

Mọi chuyện còn tệ hơn khi Al—khi tôi ở một mình. Nếu tôi chết đuối, mãi về sau sẽ không có ai tìm thấy tôi. Sẽ không có ai cứu tôi.

Nhưng đó chính là mục đích của bài tập này phải không? Để làm điều này một mình.

Thở đi, Ava. Mày sẽ không chết đuối. Mày biết bơi thế nào mà.

Tôi mở mắt và run rẩy bước vài bước về phía mép hồ bơi. Nó dường như không đáy, mặc dù các điểm đánh dấu cho thấy nơi sâu nhất của nó là 8 feet.

Trước khi mất bình tĩnh, tôi bước vào, cố gắng không nao núng trước cảm giác nước lạnh vỗ vào mắt cá chân. Đầu gối của tôi. Đùi của tôi. Ngực của tôi. Đôi vai của tôi.

Được rồi. Điều này không quá tệ. Tôi từng đến hồ bơi hàng chục lần trước đây. Tôi có thể làm điều này.

Không phải một mình, một giọng nói chế nhạo vang lên trong đầu tôi. Điều gì khiến mày nghĩ mày có thể làm việc này một mình?

"Câm. Miệng." ", tôi nghiến răng, giọng tôi vang vọng trong không gian trống rỗng.

Tôi nín thở và sau khi cầu nguyện nhanh chóng, tôi cúi đầu xuống nước. Tôi chiến đấu với sự thôi thúc tức thời để hoảng sợ. Mày ổn, mày ổn. Tôi vẫn đang ở chỗ nông nhất của bể và có thể ngóc đầu lên bất cứ lúc nào.

Tôi nhắm mắt lại, những sự kiện trong sáu tháng qua hiện lên trong tâm trí tôi.

Josh thông báo anh ấy sẽ đến Trung Mỹ. Tôi bị mắc kẹt trong một cơn mưa ở nơi hoang vu. Alex-đấy, tôi gọi tên đầy đủ của anh ấy - đón tôi. Alex chuyển đến sống ở nhà bên cạnh. Alex-

Đầu tôi nhô lên khỏi mặt nước và tôi thở hổn hển. Tôi cho phép mình nghỉ ngơi một phút trước khi lặn lại.

Sinh nhật của Alex. Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi. Cuối tuần của chúng tôi tại khách sạn. Lễ tạ ơn. Cha tôi. Vụ bắt cóc của tôi.

Ava ngọt ngào, tin tưởng và sẵn sàng sửa chữa những thứ bị hỏng.

Có cái nào trong số đó là thật không?

Lặp đi lặp lại. Ngụp xuống, ngoi lên. Đây là lần đầu tiên tôi cho phép mình nghĩ về Alex và khoảng thời gian chúng tôi bên nhau kể từ Philadelphia. Những lưỡi dao cạo đâm vào ngực tôi khi nhớ lại giọng nói, ánh mắt, sự đụng chạm của anh... nhưng tôi vẫn ở đây. Tôi vẫn còn sống. Và lần đầu tiên, nước dường như không phải là kẻ thù. Nó giống như một người bạn, nuốt nước mắt của tôi và gột rửa tôi khỏi quá khứ.

Tôi không thể thay đổi những gì đã xảy ra với mình hay kiểm soát những gì người khác làm, nhưng tôi có thể kiểm soát những gì tôi làm. Tôi có thể định hình tương lai mà tôi muốn có.

Khi năng lượng bồn chồn trở nên quá nhiều, tôi ngừng thở dưới nước và bắt đầu bơi. Tôi sẽ không sớm giành được huy chương Olympic, nhưng tôi có thể di chuyển cơ thể của mình từ điểm này sang điểm khác trong hồ bơi, điều này nhiều hơn những gì tôi có thể tự nói vào thời điểm này năm ngoái.

Suốt cuộc đời tôi, mọi người đã chiều chuộng tôi. Josh. Bạn bè của tôi. Alex. Hoặc ít nhất, anh ấy đã giả vờ quan tâm đến tôi. Tôi để họ làm vậy, vì dựa vào người khác dễ hơn là dựa vào chính mình. Tôi nghĩ mình được tự do vì không có một chiếc lồng vật lý nào trong khi thực tế là tôi bị mắc kẹt trong tâm trí của chính mình, bởi những nỗi sợ hãi ám ảnh những ngày của tôi và những cơn ác mộng ám ảnh những đêm của tôi. Tôi mắc kẹt với những lựa chọn an toàn vì tôi nghĩ mình không đủ mạnh mẽ cho bất cứ điều gì khác.

Nhưng tôi sống sót không chỉ một, hai mà là ba trải nghiệm cận kề cái chết. Trái tim tôi tổn thương và vỡ nát, nhưng tôi vẫn còn thở. Tôi sống với những cơn ác mộng gần như cả đời và vẫn tìm thấy đủ can đảm để mơ.

Tôi bơi đến mức chân tay đau nhức.

Sau đó, tôi ở lại hồ bơi thêm một lúc nữa và say sưa với thành quả của mình. Tôi, đang bơi một mình, trong—tôi lén nhìn đồng hồ—một giờ mà không hề hoảng sợ. Hơn một giờ.

Tôi ngẩng đầu lên, nụ cười thực sự đầu tiên sau nhiều tháng trải dài trên khuôn mặt tôi. Nhỏ thôi nhưng nó ở đó.

Từng bước một.

Phía trên tôi, cơn bão đã dịu đi, những đám mây xám xịt giận dữ nhường chỗ cho bầu trời xanh. Và qua lớp kính hình vòm, tôi nhìn thấy khá rõ ràng những tia cầu vồng nhợt nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro