CHƯƠNG 40 - ALEX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAI THÁNG RƯỠI SAU

"Trông cậu tệ quá." Ralph ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tôi và đánh giá tôi bằng con mắt sắc bén. "Cậu chưa nghe nói về quy trình chăm sóc da à?"

Tôi không nhìn lên khỏi màn hình. "Carolina!"

Cánh cửa văn phòng của tôi mở ra và trợ lý của tôi thò đầu vào. "Vâng, thưa ông Volkov?"

"Làm thế quái nào mà anh ta vào được đây?" Tôi ra hiệu về Ralph.

"Anh ấy nằm trong danh sách những vị khách không cần hẹn trước đã được ngài chấp thuận."

"Xóa anh ta khỏi danh sách."

"Vâng thưa ngài." Carolina do dự. "Anh có-"

"Cô có thể đi."

Cô ấy bỏ chạy mà không hề suy nghĩ. Tôi không trách cô ấy. Tôi có tâm trạng khó chịu trong nhiều tháng và cô ấy đã học được rằng tốt nhất là nên tránh khỏi tầm mắt tôi.

Ralph nhướng mày. "Có người đang tâm trạng không tốt."

"Anh không có việc kinh doanh để điều hành sao?" Tôi nhấp ra khỏi bảng tính đang kiểm tra và ngả người ra sau, cảm giác khó chịu cuộn lên trong bụng. Hôm nay tôi không có thời gian cho những chuyện nhảm nhí. Tôi hầu như không có thời gian để ăn trưa.

Kể từ khi tôi đảm nhận vị trí CEO của Archer Group, cổ phiếu của công ty đã tăng vọt. Có lẽ vì tôi làm việc không ngừng nghỉ, nhiều hơn bao giờ hết. Tôi gần như không rời khỏi văn phòng của mình. Công việc khiến tôi bận rộn, và bận rộn là điều tốt.

"À, về chuyện đó." Anh ấy xoa xoa sau gáy. "Tôi muốn đích thân nói với cậu."

"Dù thế nào đi nữa, hãy làm nhanh lên. Tôi sẽ có một cuộc điện thoại với Phó Tổng thống trong một giờ nữa." Tôi cầm ly whiskey lên và uống cạn chỗ Macallan còn lại.

Vâng, lúc đó mới chỉ là buổi trưa. Không, tôi chả quan tâm.

"Phó Tổng thống Hợp chủng quốc..." Ralph lắc đầu. "Đừng bận tâm, tôi không muốn biết. Nhưng vì cậu đã hỏi nên nó đây. Tôi sẽ nghỉ hưu và chuyển đến Vermont."

"Buồn cười."

"Tôi không đùa đâu. Tôi sẽ nghỉ hưu và chuyển đến Vermont," anh ấy lặp lại.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy. Ralph nhìn lại, vẻ mặt bình thản. "Anh đang giỡn với tôi đấy à."

Ralph là một trong những người mà tôi hình dung sẽ làm việc cho đến ngày anh ấy chết, đơn giản vì anh ấy yêu công việc của mình. Anh ấy vô cùng tự hào về việc mình đã xây dựng KMA thành trung tâm đào tạo tốt nhất của thành phố trong nhiều năm và anh ấy chưa hề đưa ra một dấu hiệu nào cho thấy mình muốn nghỉ hưu cho đến tận bây giờ.

"Không. Tôi đã suy nghĩ về nó một thời gian. Tôi yêu KMA, nhưng tôi không còn là trẻ nữa, Missy và tôi đã tiết kiệm đủ tiền để nghỉ hưu. Hơn nữa, Missy muốn về quê một thời gian rồi." Ralph gõ ngón tay lên bàn. "Cô ấy lớn lên ở Vermont. Luôn muốn quay trở lại."

Tôi cần một ly rượu khác. "Anh định làm cái quái gì ở Vermont vậy?"

"Chết tiệt nếu tôi biết. Có lẽ tôi nên tìm một sở thích nào đó." Ralph nở một nụ cười méo mó trước khi nó mờ đi. "Tôi biết điều này thật đột ngột, nhưng mãi đến ngày hôm qua tôi mới quyết định. Tôi muốn nói với cậu đầu tiên. Đừng nói với những học sinh khác, nhưng... cậu luôn là mối bận tâm nhất trong lòng tôi."

Đó gần giống một câu nói đầy cảm xúc mà Ralph có thể nói.

Tôi khịt mũi. "Cảm ơn. Vì thế." Tôi nheo mắt đánh giá anh ấy. "Chuyện gì sẽ xảy ra với học viện vậy?"

" Cháu trai tôi sẽ tiếp quản nó. Cậu ấy sẽ làm tốt công việc." Ralph bật cười trước vẻ mặt nhăn nhó của tôi. "Tôi biết cậu không thích cậu ấy lắm, nhưng cậu ấy đã điều hành mọi việc cùng với tôi trong nhiều năm. Cậu ấy có những gì cần thiết."

"Chúng ta sẽ xem." Cháu trai của anh ấy có thể có những gì cần thiết, nhưng Ralph là Ralph. "Khi nào anh chuyển đi?"

"Cuối tháng Tám. Cho chúng tôi thời gian để sắp xếp công việc ở đây, và mùa thu ở Vermont thật tuyệt vời." Khuôn mặt người cố vấn của tôi dịu lại. "Cậu có thể gọi điện hoặc ghé thăm bất cứ lúc nào. Cánh cửa của tôi luôn mở rộng chào đón cậu."

"Được." Tôi xáo trộn đống giấy tờ trên bàn. "Chúng ta sẽ dùng bữa trước khi anh rời đi."

"Ý tôi là vậy, Alex. Đừng cho tôi thấy rằng cậu là một tên khốn không cần ai cả. Tôi biết đó là một vài tháng khó khăn với Ava—"

"Đừng." Hàm tôi nghiến chặt. "Chúng ta không thảo luận về cô ấy. Không bao giờ."

Ava đã ngừng học Krav Maga ở KMA, điều mà tôi mong đợi, nhưng Ralph vẫn không ngừng làm phiền tôi về cô ấy kể từ khi anh ấy biết về việc chúng tôi chia tay. Tôi không nói cho anh ấy những điều thực tế; Tôi chỉ đơn giản nói với anh ấy rằng mọi việc không suôn sẻ.

Điều đó không ngăn được anh ấy tò mò. Anh ta là một tên khốn kiên trì.

"Chưa bao giờ cậu nghĩ đến việc trốn chạy khỏi rắc rối của mình," anh ấy nói.

"Tôi không chạy trốn khỏi bất cứ điều gì."

"Vậy tại sao trông cậu lại giống quỷ đến thế? Chưa kể cậu có tâm trạng khó chịu kể từ tháng Giêng. Dù cậu làm gì—"

"Chúng. Ta. sẽ. không. thảo. luận. nó." Một mạch máu giật giật ở thái dương tôi. Đây là lý do tại sao tôi ghê tởm tình bạn của con người. Người ta không thể im miệng lại được. "Bây giờ, nếu anh thứ lỗi cho tôi—"

"Thưa ngài?" Carolina lại thò đầu vào, sắc mặt tái nhợt và không chút sợ hãi. "Ừm, anh có thêm một vị khách nữa."

"Nếu họ không có hẹn, tôi không muốn gặp họ."

"Về chuyện đó thì..."

"Đừng bận tâm, tôi sẽ tự mình thông báo." Một cô gái tóc vàng đẹp như tượng bước vào như thể cô ấy sở hữu nơi này. Tĩnh mạch ở thái dương tôi đập mạnh hơn. "Công chúa Bridget của Eldorra, tới đây để gặp Thằng khốn—ý tôi là Alex Volkov." Nụ cười của cô vừa lịch sự vừa đe dọa.

Tôi rất ấn tượng, nếu không muốn nói là khó chịu.

Ngày nay, thật khó để tìm được những nhân viên có năng lực có thể ngăn chặn những kẻ đột nhập vào văn phòng của tôi à?

"Công chúa." Ralph vẫy hai ngón tay lên trời.

"Ralphie." Cô ấy gật đầu.

Ralphie? Tôi không định hỏi đâu.

Người vệ sĩ sát thủ của Bridget đứng đằng sau cô với ánh mắt luôn nhìn chằm chằm. Anh ta có thể là người duy nhất trên thế giới có bộ mặt đơ giỏi hơn và tính tình tồi tệ hơn tôi.

"Tôi xin lỗi." Carolina trông như sắp hoảng loạn. "Công chúa-"

"Đi đi. Tôi sẽ lo vụ này." Cuộc gọi của tôi với VP sẽ diễn ra trong 40 phút nữa và tôi đã lãng phí đủ thời gian rồi.

"Đến lúc đi rồi." Ralph đứng dậy. "Tôi sẽ mời cậu đi ăn, nhưng có vẻ như cậu có vài thứ cần xử lý trước đã." Anh nghiêng đầu về phía Bridget nhưng vẫn để mắt đến tôi. "Hãy suy nghĩ về những gì tôi nói."

"Chắc rồi." Tôi thà ăn những chiếc đinh rỉ sét còn hơn đến thăm Vermont. Tôi không hợp với cuộc sống nông thôn.

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng Ralph và Carolina, tôi tựa lưng vào ghế và đan các ngón tay lên ngực. "Sao tôi có được hân hạnh này đây, thưa công chúa?" Tôi giữ vẻ mặt bình thản và cố không nghĩ đến lần cuối cùng tôi nhìn thấy Bridget - trong xe của cô ấy, cướp Ava khỏi tay tôi.

Dù tôi là người đã đẩy Ava đi nhưng tôi cũng hơi ghét Bridget vì điều đó. Vì có thể an ủi Ava khi tôi không thể.

Cô gái tóc vàng trịnh thượng nhìn tôi. "Tôi biết anh đã làm gì."

"Cô sẽ phải cụ thể hơn. Tôi đã làm được rất nhiều điều trong cuộc đời mình, như cô cũng biết."

"Bớt nhảm nhí đi." Bridget bước đến bàn của tôi và nghiêng người về phía trước, ấn tay lên bàn. Đôi mắt cô ánh lên sự hiểu biết sâu sắc. "Anh đang theo dõi Ava."

Vai tôi cứng lại trước khi tôi buộc chúng phải giãn ra. "Các công chúa không nên nói từ 'nhảm nhí'. Điều đó cực kỳ thiếu lịch sự."

"Đừng đánh trống lãng. Rhys..." Cô nghiêng đầu về phía người vệ sĩ, người mà ánh mắt sáng ngời như súng của anh ta càng tối dần khi anh ta nhìn tôi lâu hơn. "... bắt gặp anh ta. Hóa ra đó là một thế giới nhỏ bé vì họ cùng phục vụ trong quân đội. Trên thực tế, Rhys đã cứu mạng anh ta nên không mất nhiều thời gian trước khi anh ta khai ra. Bây giờ, tôi muốn anh giải thích chính xác lý do tại sao anh lại theo dõi Ava. Anh làm chưa đủ sao?"

Tên khốn đó. Không có gì ngạc nhiên khi người mà tôi thuê tránh né các cuộc gọi của tôi.

Danh dự của Navy SEAL, khốn kiếp . Sự kém cỏi và không trung thành là một tai họa trên toàn thế giới.

"Có lẽ cô nên kiểm tra lại sự thật vì tôi không hề làm điều đó," tôi lạnh lùng nói. "Bị ảo tưởng quá à?"

"Đừng nói dối, Alex. Anh không giỏi việc đó như anh nghĩ đâu." Bridget nhìn tôi chằm chằm. "Anh ấy nói với chúng tôi rằng anh ra lệnh cho anh ấy để mắt tới cậu ấy. Không phải để làm hại cô ấy... mà là để bảo vệ cậu ấy."

Một áp lực quen thuộc hình thành ở gáy tôi và lan rộng cho đến khi nó bao bọc hộp sọ của tôi trong một cái kẹp nghiền nát. "Và cô tin anh ta?" Tôi vuốt thẳng tay áo sơ mi của mình. "Hèn gì vệ sĩ của cô lại tin những lời nói dối dễ dàng như vậy. Chẳng trách cô lại bị bắt cóc."

Một tiếng gầm gừ trầm thấp phát ra từ cổ họng của người vệ sĩ nói trên. Anh ta bước tới, đôi mắt hứa hẹn báo thù, nhưng Bridget giữ anh ta lại bằng ánh mắt cảnh cáo.

"Anh lại đánh trống lãng nữa rồi." Cô ấy thư giãn, vẻ mặt cứng rắn của cô ấy chuyển sang vẻ trầm ngâm khiến tôi dựng tóc gáy. Cô chui vào chiếc ghế trống của Ralph và bắt chéo chân này lên chân kia.

"Tôi không nói là cô có thể ngồi." Tôi không quan tâm rằng cô ấy là công chúa. Đây là văn phòng của tôi. Vương quốc của tôi.

Bridget phớt lờ tôi.

Tôi vừa nhấc điện thoại gọi cho bảo vệ thì cô ấy nói: "Anh bí mật thuê người chăm sóc Ava vì anh vẫn quan tâm đến cậu ấy".

Thế quái nào mọi người lại muốn nói về cô ấy? Đây có phải là ngày tra tấn Alex bằng tên của Ava không?

Tôi đập điện thoại xuống và đứng dậy. Hôm nay tôi đã xong việc với mọi người rồi. Phó Tổng thống có thể đợi một ngày hoặc một tuần nữa để nhận được cuộc điện thoại của chúng tôi. "Tôi không có thời gian cho việc này. TÔI-"

"Vẫn quan tâm đến cậu ấy," Bridget lặp lại.

"Hãy uống một viên thuốc để chống ảo tưởng đi, công chúa. Tôi đã lợi dụng cô ấy. Tôi có được thứ tôi muốn. Bây giờ tôi xong việc rồi. Tôi xong việc được nhiều tháng rồi." Tôi nhún vai mặc áo khoác. "Giờ thì biến đi."

Cô nói: "Đối với một người thường rất điềm tĩnh thì anh lại bị kích động khủng khiếp. "Tôi tự hỏi tại sao."

"Sao cô không lo việc của mình đi, tôi lo việc của tôi." Tôi liếc nhìn Rhys, người đang trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt xám đầy nguy hiểm.

Bridget căng thẳng. "Điều đó có nghĩa là gì?"

"Cô biết đó có nghĩa là gì."

"Được. Hãy tiếp tục phủ nhận đi." Bridget đứng dậy, nước da tái nhợt hơn trước. "Tôi đoán anh không muốn biết về Ava."

"Ava thì sao?" Câu hỏi vuột ra trước khi tôi kịp dừng lại.

Chết tiệt.

Một nụ cười đắc thắng thoáng qua trên khuôn mặt Bridget. Giữa cô ấy và Jules, "phiền phức" hẳn là một yêu cầu đối với bạn bè của Ava.

"Hãy quên những gì tôi nói đi. Rõ ràng là anh không quan tâm," cô nói.

"Chỉ cần nói cho tôi biết," tôi nghiến răng.

"Không, trừ khi anh thừa nhận."

Huyết áp của tôi tăng vọt đến mức báo động. Tôi gần như đá vào mông một công chúa rồi, tên vệ sĩ chết tiệt. "Không có gì để nói cả."

"Đối với một người được cho là thiên tài, anh thật ngu ngốc." Bridget bằng cách nào đó có thể nhìn xuống mũi tôi mặc dù tôi cao hơn cô ấy. "Anh không thuê người theo dõi Ava suốt những tháng qua để bảo vệ cậu ấy mà không có lý do. Nói rõ hơn, tôi khinh thường những gì anh đã làm và tôi không muốn cậu ấy tha thứ cho anh. Nhưng tôi yêu cậu ấy nhiều hơn là ghét anh, và cậu ấy đã không còn như xưa kể từ Philly." Một biểu hiện bối rối hiện lên trên khuôn mặt cô. "Lúc đầu tôi không nói gì vì tôi nghĩ anh không quan tâm, nhưng giờ tôi biết anh quan tâm - đừng xúc phạm tôi bằng cách phủ nhận điều đó lần nữa," cô ấy nói khi tôi mở miệng. "Tôi có thể không có chỉ số IQ ở mức MENSA, nhưng tôi không phải là một con ngốc. Tôi ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng anh là người duy nhất có hy vọng tiếp cận được cậu ấy. Tôi đã cố gắng, Jules và Stella đã cố gắng, Josh đã cố gắng hết sức có thể...nhưng nó không có tác dụng."

Tôi cố kìm nén sự nao núng khi nhắc đến tên Josh. "Ava ổn. Cậu ấy khỏe mạnh và học giỏi ở trường. Bây giờ cậu ấy thậm chí còn tự bơi."

Chẳng còn ích gì nữa khi giả vờ nữa. Bridget nhìn thấu sự nhảm nhí của tôi.

"Bề ngoài thì Ava vẫn ổn," cô nói. "Không phải ở bên trong. Cậu ấy...tôi không biết phải giải thích thế nào. Có vẻ như cậu ấy đang thiếu sức sống ở bên trong."

Tôi biết chính xác ý cô ấy là gì, vì tôi nhìn thấy sức sống đó tắt ngay trước mắt mình.

Tôi thở ra một hơi thở đứt quãng và cố gắng tập trung lại những suy nghĩ đang quay cuồng của mình. Chúng thường rõ ràng như pha lê, mỗi thứ tự sắp xếp theo một khuôn mẫu hoàn hảo để tôi phân tích và lập chiến lược, nhưng tôi hầu như không ngủ trong vài tháng qua và tôi đã không ăn gì trong gần 24 giờ đồng hồ. Tôi thật là một mớ hỗn độn.

Tôi trở thành một mớ hỗn độn kể từ khi để Ava đi.

"Tôi không biết liệu cậu ấy có tha thứ cho những gì anh đã làm hay không," Bridget nói. "Hoặc nếu tôi muốn cậu ấy tha thứ cho anh. Nhưng nó không phải về tôi. Đó là về cậu ấy. Hãy tưởng tượng cậu ấy phải cảm thấy thế nào khi phát hiện ra cả 'cha' và 'bạn trai' của mình nói dối cậu ấy quá lâu - phát hiện ra những điều này gần như cùng một lúc. Cậu ấy nói cậu ấy đã vượt qua chuyện đó rồi, nhưng anh không thể chỉ 'vượt qua' những chuyện như thế được." Cô ấy trừng mắt nhìn tôi. "Ít nhất hãy nói cho cậu ấy biết cảm xúc thực sự của anh. Hiện tại cậu ấy không tin tưởng vào bản thân mình, càng không tin tưởng vào tình yêu hay người khác. Và một Ava không tin tưởng hay tin tưởng vào tình yêu... à, đó không hẳn là Ava, phải không?"

Tim tôi thắt lại thành một nút chặn không khí ra khỏi phổi tôi. "Tôi không thể."

"Tại sao không? Anh quan tâm đến cậu ấy. Có lẽ..." Cô ấy dừng lại, khuôn mặt trầm ngâm khi kiểm tra quai hàm đanh lại và thân hình cứng nhắc của tôi. "Anh thậm chí còn yêu cậu ấy."

"Ra khỏi đây."

"Anh đang là một kẻ hèn nhát. Tôi tưởng anh không sợ bất cứ điều gì, nhưng anh lại sợ nói cho cô ấy biết anh thực sự cảm thấy thế nào—"

"Bởi vì cô ấy sẽ tốt hơn nếu không có tôi, được chứ?" Tôi bùng nổ, cảm xúc dồn nén hàng tháng trời bùng phát thành một làn sóng khổng lồ, bỏng rát.

Rhys bước tới, nhưng Bridget vẫy anh ta lại, đôi mắt xanh đó nhìn tôi đầy mê hoặc. Tôi không trách cô ấy. Tôi chưa bao giờ bộc phát như vậy trước mặt người khác. Chưa bao giờ.

Nó có tác dụng thanh tẩy một cách kỳ lạ.

"Tôi không thể bảo vệ cô ấy. Cô ấy bị tổn thương vì tôi. Chú tôi bắt cóc cô ấy vì tôi. Và tôi không thể ngăn cản ông ta." Tôi mím môi lại, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập dữ dội của mình.

Năm tháng sau, tôi vẫn thức dậy vào lúc nửa đêm, lo sợ có chuyện gì xảy ra với Ava. Hình dung ra tất cả những điều có thể xảy ra với cô ấy nếu mọi chuyện trong văn phòng của chú tôi đi chệch hướng. Đó là lý do tại sao tôi  thuê thám tử tư-kiêm-vệ sĩ—tôi không thể tự mình chăm sóc cô ấy mà không khiến cô ấy gặp nguy hiểm hơn, nhưng tôi sẽ bị nguyền rủa nếu để cô ấy không có khả năng tự vệ và một mình ngoài đó.

Tất nhiên, tôi cần phải sa thải anh ta vì anh ta không giữ im lặng, nhưng đây là D.C. Có những loại cựu quân nhân và cựu mật vụ ở khắp mọi nơi.

Vẻ mặt của Bridget dịu lại. "Anh đã cứu mạng cậu ấy."

"Tôi là người đã đẩy cô ấy vào hoàn cảnh đó ngay từ đầu," tôi cay đắng nói. "Mọi người xung quanh tôi luôn bị tổn thương, và với tất cả những gì tôi có" - tôi vòng tay quanh văn phòng rộng lớn của mình - "Tôi không thể đảm bảo sự an toàn của họ." Tôi bực bội đưa tay vuốt tóc, mừng vì văn phòng của tôi được cách âm và bao quanh là kính màu. Điều cuối cùng tôi cần là nhân viên của tôi thấy tôi mất bình tĩnh.

"Không có gì trong cuộc sống là đảm bảo, nhưng anh là Alex Volkov. Chú của anh khiến anh mất cảnh giác vì ông ta là chú của anh, nhưng bây giờ ông ta đã bị loại khỏi cuộc chơi, anh thực sự nghĩ rằng có ai khác có thể tấn công anh không? Bridget lắc đầu. "Nếu vậy thì có lẽ tốt nhất anh nên tránh xa Ava. Như tôi đã nói, tôi khinh thường những gì anh đã làm với cậu ấy, nhưng tôi cũng tin rằng anh yêu cậu ấy—ngay cả khi anh quá bướng bỉnh hay ngu ngốc để nhận ra điều đó—"

"Tôi có chỉ số IQ là 160," tôi nói với vẻ bị xúc phạm.

"Trí tuệ thông minh không bằng trí tuệ cảm xúc," cô vặn lại. "Và đừng ngắt lời công chúa. Đó là nghi thức khủng khiếp. Như tôi đã nói, anh quá bướng bỉnh hoặc ngu ngốc để nhận ra điều đó và bây giờ đã quá muộn."

Tôi dừng lại, để lời nói của cô ấy thấm vào tôi. Nỗi sợ hãi cuộn lên trong bụng tôi. "Giải thích đi."

Bridget và Rhys liếc nhìn nhau trước khi cô đáp lại bằng giọng cảnh giác. "Ava sẽ chuyển tới London. Cô ấy đã chuyển địa điểm học bổng của mình. Máy bay của cậu ấy sẽ cất cánh" - cô kiểm tra đồng hồ - " trong một giờ nữa."

London. Một thành phố khác, một đất nước khác, một lục địa khác. Cô ấy sẽ ở xa tôi hàng ngàn dặm.

Chết tiệt. Chuyện đó.

Nỗi sợ hãi biến thành sự hoảng loạn tột độ. "Thông tin chuyến bay," tôi gầm gừ.

"Tôi không biết."

Tôi muốn bóp cổ cô ấy. Tôi không quan tâm rằng Rhys đang nóng lên và trông có vẻ sẵn sàng xử lý tôi nếu tôi hành động sai hướng.

"Tôi thề có Chúa, Bridget..."

"Tại sao anh muốn biết?" Cô ấy hỏi. "Không phải là anh sẽ đuổi theo cậu ấy. Anh đã nói-"

"Bởi vì tôi yêu cô ấy!" Tôi đập tay xuống bàn. "Đó, vui chưa? Tôi yêu cô ấy rất nhiều, tôi thà từ bỏ cô ấy còn hơn làm tổn thương cô ấy. Nhưng nếu cô nghĩ rằng tôi để cô ấy đi đến một đất nước khác một mình mà không có sự bảo vệ nào thì cô hãy suy nghĩ lại đi. Bây giờ hãy cho tôi thông tin chuyến bay chết tiệt của cô ấy."

Bridget làm theo, một tia chiến thắng lấp lánh trong mắt cô.

Tôi biết rõ cô ấy dụ dỗ tôi, nhưng tôi không quan tâm. Tất cả những gì tôi quan tâm là đến sân bay trong một giờ nữa—chết tiệt, 56 phút tiếp theo. Tôi sẽ tính toán mọi thứ khác sau – sự bảo vệ của Ava, kẻ thù của tôi. Hiện tại tôi chỉ cần gặp cô ấy thôi. Giữ cô ấy lại.

Tôi lướt qua Bridget và Rhys rồi lao về phía thang máy, phớt lờ cú nhảy giật mình của Carolina.

"Hủy cuộc gọi của tôi với Phó Tổng thống - gửi lời xin lỗi chân thành nhất và nói với ông ấy rằng tôi có việc khẩn cấp vào phút chót - và đặt cho tôi một vé đi Châu Âu khởi hành trong ba giờ tới," tôi ra lệnh khi đi ngang qua cô ấy. "Sân bay Dulles."

"Ngài muốn tôi hủy bỏ—"

"Làm đi."

"Chắc chắn rồi, thưa ngài." Carolina bắt tay vào hành động, những ngón tay cô lướt trên bàn phím. "Thành phố nào sẽ—"

"Không thành vấn đề. Cứ làm đi."

"Có ngay đây thưa ngài."

Tôi chỉ cần tấm vé để qua cửa an ninh.

Ngày thường phải mất nửa tiếng mới đến được sân bay, nhưng tất nhiên hôm nay là ngày mà mọi đội xây dựng ở D.C. đều có mặt đầy đủ lực lượng. Rào chắn và đóng cửa rải rác trên đường phố cùng với vô số tài xế quyết tâm giành giải Người lái xe chậm nhất thế giới.

"Tránh đường cho tôi đi," tôi quát vào chiếc Lexus phía trước. Chúa ơi, không ai trong thành phố này biết lái xe sao?

Tôi đã vi phạm hàng nghìn luật giao thông nhưng vẫn đến được sân bay trong vòng 35 phút. Bãi đậu xe, an ninh—may mắn thay, Carolina có tầm nhìn xa để làm thủ tục trực tuyến cho tôi—và tôi vượt qua, chạy đua qua nhà ga để tìm số cổng của Ava.

Tôi cảm thấy mình giống như một bộ phim sáo rỗng tệ nhất thế giới. Chạy qua sân bay để cố gắng cầu xin người phụ nữ tôi yêu cho tôi một cơ hội khác... độc đáo làm sao. Nhưng nếu điều đó đưa tôi đến được Ava kịp thời, tôi sẽ làm điều đó trước màn hình TV vào khung giờ vàng.

Ava và tôi đã không nói chuyện trong nhiều tháng, nhưng vẫn có một sợi dây ràng buộc chúng tôi với nhau bất chấp những gì xảy ra ở Philly. Có điều gì đó mách bảo tôi rằng nếu cô ấy lên chiếc máy bay đó thì điều đó sẽ thay đổi. Chúng tôi—hoặc bất cứ thứ gì còn lại của chúng tôi—sẽ thay đổi. Và tôi rất sợ hãi.

Tuy nhiên, bên dưới nỗi sợ hãi vẫn ẩn chứa một niềm kiêu hãnh. Cô gái từng sợ đến gần nước một năm trước - người từng mơ ước được du lịch vòng quanh thế giới nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể làm được - đang lần đầu tiên thực hiện chuyến bay quốc tế. Bay qua một đại dương. Đối mặt với nỗi sợ hãi của cô ấy. Tôi luôn biết cô ấy có thể làm được và cô ấy không cần tôi hay bất kỳ ai khác nắm tay cô ấy.

Tôi tự hỏi liệu người khác có cảm thấy những cảm xúc mâu thuẫn như thế này hàng ngày không. Nếu thế thì tôi gần như thấy tiếc cho họ. Đó là một điều khó chịu đến chết tiệt.

Tôi né một bà mẹ đẩy xe đẩy và một nhóm học sinh đang di chuyển chậm chạp trong chiếc áo phông màu xanh neon đáng ghét. Những con số cổng cứ lướt qua mờ ảo cho đến khi tôi tìm thấy cái mình đang tìm.

Bụng tôi thắt lại khi nhìn thấy khu vực chỗ ngồi trống rỗng và cánh cửa dẫn ra cầu tàu đóng kín.

"Chuyến bay 298. Nó cất cánh chưa?" Tôi hỏi người phục vụ phía sau quầy.

"Vâng, tôi e rằng máy bay đã cất cánh cách đây vài phút, thưa ông," cô ta nói với vẻ xin lỗi. "Nếu ông muốn đặt một chuyến bay khác—"

Tôi không để ý đến cô ta, trái tim tôi đập một nhịp điệu tuyệt vọng, cô đơn trong lồng ngực.

Máy bay đã rời đi.

Ava đã đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro