Chương 9 : Nghênh Địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hàn Mộc Thanh đối với việc người trong lòng đột nhiên năng lực cường đại hơn rất nhiều liền cảm thấy có chút không cam lòng, ngày ngày chui rúc trong tẩm điện luyện pháp. Phượng Vũ Kỳ cho rằng hắn nghĩ thông rồi, trưởng thành rồi không còn muốn chơi đùa nữa, vì thế nàng cũng không đến tìm hắn mà phần lớn thời gian đều giúp đỡ Ma vương xử lý chính sự, rảnh rỗi thì ngâm thơ đối tửu với Hàn Tịch Nhai.

Cho đến một ngày, Yêu giới liên thủ với Qủy giới kéo quân đến gây sự hòng chiếm đoạt Minh giới. Yêu giới và Qủy giới trước nay đều chịu sự thống trị của Minh giới, có lẽ là vì bị áp bức quá nhiều nên lòng sinh hận, cuối cùng bắt tay nhau tạo phản. Ma vương ngồi trên long ỷ suy nghĩ hồi lâu, đôi mắt sắc bén như chim ưng lướt qua một vòng đám hạ thần đứng dưới điện, cuối cùng nhìn xuống Phượng Vũ Kỳ hỏi một câu :

" Ngươi cho rằng ai là người thích hợp nhất để dẫn đầu tam quân nghênh chiến? "

Phượng Vũ Kỳ nhíu mày, im lặng hồi lâu mới đáp :

" Nhị hoàng tử tuy rằng ma pháp cũng thuộc hàng đầu Minh giới ta, nhưng kinh nghiệm thực chiến chưa có, nếu để nhị điện hạ đi một mình sợ rằng dữ nhiều lành ít. Qủy giới và Yêu giới tuy không mạnh, nhưng nay dám liên thủ ắt có mưu đồ, chi bằng bệ hạ hãy để tiểu nữ đi cùng nhị điện hạ trợ lực"

Nhận thấy đối phương đã hiểu rõ ý định trong lòng mình, Ma vương thập phần cao hứng đồng ý.

Phượng Vũ Kỳ tuy rằng hiện tại đã từ bỏ tiên tịch gia nhập Minh giới nhưng vì trên người thương thế chưa khỏi không thể thoát thai hoán cốt nên vẫn là tiên thân, điều này đem lại không ít điều tiếng nhưng may mắn Ma vương dường như không hề để ý đến điều đó khiến nàng nhẹ lòng đi ít nhiều. Nàng biết, kỳ thực vừa rồi trong lòng bệ hạ sớm đã có quyết định, nhưng vẫn cố tình điểm tên hỏi ý nàng chính là công khai bảo vệ nàng. Chính điều đó khiến nàng hạ quyết tâm, cho dù có chết cũng phải bảo vệ Minh giới chu toàn.

Hàn Mộc Thanh vốn dĩ đang vùi đầu trong đống ma thư lại nghe đến tin tức phải dẫn quân nghênh chiến cùng với Phượng Vũ Kỳ liền vội vàng buông hết mọi thứ, lập tức bay thẳng đến tẩm cung của nàng vội vã truy vấn :

" Trên người nàng thương tích chưa khỏi, vì cái gì lại đòi ra chiến trường? Yêu giới và Qủy giới không hề dễ đối phó như nàng nghĩ !"

Phượng Vũ Kỳ ngạc nhiên nhìn thân ảnh xuề xòa đầu tóc rối tung trước cửa, bất giác cảm thấy buồn cười, nàng duyên dáng che miệng cười khẽ :

" Thật sự là nhìn không ra dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của nhị điện hạ ngày nào, gần đây ngươi bận bịu đến thế ư?"

Hàn Mộc Thanh khựng lại, lúc này mới chú ý trên người hắn lúc này chỉ có đơn độc một lớp áo lót và một lớp áo lụa mỏng, hắn ngượng ngùng phất tay đổi một bộ y phục mới, ho một tiếng mới ngập ngừng đáp :

" Điều đó không quan trọng nữa, quan trọng là sức khỏe của nàng.."

" Mộc Thanh, ta cũng lo lắng cho ngươi"

Từ lúc nàng đến đây, tuy rằng nhiều lúc hắn vẫn hay trêu chọc nàng, nhưng cũng là hắn che chở nàng, không hề vì thân phận của nàng mà xa cách, nàng thậm chí cũng có thể nhìn ra được hắn có tình cảm với nàng, vì thế nên nàng luôn có một cảm giác đặc biệt đối với Mộc Thanh, cũng không hi vọng hắn gặp nguy hiểm. Lúc trước nàng yếu đuối thân cô thế cô được hắn bảo hộ, vậy bây giờ cũng sẽ là nàng đến bảo vệ hắn.

Trước ngày xuất phát, Ma vương bí mật gọi nàng đến tẩm cung, nghiêm nghị nói :

" Bản tôn biết lần này để Mộc Thanh chưa từng có kinh nghiệm ra trận quả thực có chút quá sức, dù sao Yêu giới và Qủy giới liên thủ cũng là chuyện rất nguy hiểm, nhưng cũng không hi vọng hắn trở thành một cái thùng rỗng kêu to. Chuyến đi lần này cũng là một ván cược, Phượng Vũ Kỳ, bản tôn mong rằng ngươi sẽ là trợ thủ đắc lực cho hắn"

Phượng Vũ Kỳ quỳ xuống, ánh mắt kiên định, đáp như chém đinh chặt sắt :

" Vũ Kỳ nguyện dùng hết sinh mạng bảo vệ nhị điện hạ"

...

Ngày xuất quân, Hàn Mộc Thanh hóa thành nguyên thân là một con hắc điểu to lớn, lông vũ đen tuyền lại rực rỡ phát ra hào quang, hào khí ngút trời. Nàng cũng hóa thành bạch long cùng hắn dẫn quân phi thẳng đến tiền tuyến. Nơi giao thoa giữa đất và trời, tam quân giáp mặt, sát khí tản ra xung quanh mù mịt khiến cây cối khô héo thê lương, gió thổi như tiếng ai gào thét không ngừng.

Người dẫn đầu hai quân Yêu giới và Qủy giới là một thiếu niên thoạt nhìn vẫn còn rất non nớt, thế nhưng đôi mắt lại mang một vẻ yêu mị mê người, như một hồ sâu không đáy.

Hàn Mộc Thanh nhíu mày, yêu vân nơi thái dương lấp lóe hào quang, tay kết ấn liền hiện ra Trảm Long kiếm , là bảo vật vạn năm của Minh giới. Trảm Long kiếm dài một trượng, lưỡi kiếm sắc bén, chỉ là một cái bao đựng cũng khắc họa hai con bạch long và hắc long trạm trổ bằng ngọc quý ngàn năm quấn quýt lấy nhau cùng phi lên vô cùng uy dũng, xung quanh thân kiếm tản ra luồng khí đỏ thập phần quỷ dị.

Hắn nhếch môi nghênh đón ánh mắt như hổ đói của đối phương, chậm rãi cất lời, thanh âm truyền đi vạn dặm :

" Đối nghịch với Minh giới, chính là tự mình tìm đường chết"

Thiếu niên kia vuốt nhẹ mái tóc dài tùy ý buông xõa trên vai, nhướng mày đáp :

" Khẩu khí thật lớn! Ta đây lại muốn xem xem, rốt cuộc nhị điện hạ của Minh giới có bản lĩnh gì !"

Dứt lời, người nọ đưa tay ra phía trước nhẹ nhàng kết ấn, một luồng kình phong hóa thành trăm ngàn thanh kiếm sắc bén lao như mưa về phía quân Minh giới, khí thế như chẻ tre, Hàn Mộc Thanh niệm chú tạo một lớp kết giới vững chắc chắn, trong khi đó tay lại vung mạnh kiếm, kiếm khí hóa thành phượng hoàng lửa thiêu đốt hơn trăm ngàn quân địch. Thế nhưng quân đội Minh giới cũng không ít người trúng phải thanh kiếm từ luồng kình phong kia, hôi phi yên diệt vĩnh viễn.

Hai bên giằng co nửa ngày, dường như thiếu niên kia đã không còn kiên nhẫn nữa, phi thân lao thẳng về phía Hàn Mộc Thanh ý đồ đơn độc đọ sức. Quân Minh giới cũng gầm lên xông về phía Yêu giới và Qủy giới. Phượng Vũ Kỳ vừa vung tay giết địch vừa lo lắng nhìn sang phía Mộc Thanh, vết thương của hắn chưa khỏi, người kia lại quỷ dị khó lường, ai thắng ai thua vẫn còn khó nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro