Chương 05 - Quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Tại Hưởng ăn tối không có gì quá đặc biệt, mấy món dễ ăn giản dị nhà bếp nấu mang lên. Khẩu vị của hắn cũng khá nhạt nên món nào cũng ăn được, chỉ trừ cà tím, vừa hay Hạo Thạc cũng ghét cà tím nên trong tủ lạnh của nhà bếp không bao giờ xuất hiện món ấy.

Lâu lắm rồi Hạo Thạc mới ngồi chung bàn ăn với Tại Hưởng, cảm giác lạ lẫm đến gượng gạo, ngồi chung bàn dài, còn phải ngồi ngay bên cạnh hắn. Khiến tâm y cứ thấp thỏm từng giây

"Ngày mai tôi không đến toà và em cũng thế, đơn ly hôn đã thực sự huỷ rồi "

"Tôi hỏi được không ?" 

Hạo Thạc rút hết can đảm ra để đặt câu hỏi, nhìn thẳng vào đôi mắt ảm đạm màu trà sâu thăm thẳm của hắn. 

"Em cứ hỏi đi" 

Kim Tại Hưởng gật đầu đồng ý

"Tại sao anh lại không muốn ly hôn với tôi?"

Động tác gắp thức ăn của Kim Tại Hưởng khẽ dừng lại, thoáng một cái hơi mỉm cười, gắp miếng thức ăn vào bát rồi mới ngẩng lên nhìn y.

"Đột nhiên không muốn nữa, tôi muốn ở bên em, chỉ vậy thôi"

"Vậy còn Lâm Cẩm Nghiên ?" 

Hạo Thạc cười lạnh, tiếp tục hỏi, mà thái độ cũng nghiêm túc đến lạ kì

"Cô ta từ giờ không liên quan đến Kim gia chúng ta" 

Kim Tại Hưởng hạ đũa xuống, bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của y, toan đưa tay sang nắm lấy tay Hạo Thạc. Y cố tình như vô tình rút tay lại kéo ghế ra đứng lên

"Anh...Tôi mệt rồi, tôi lên nghỉ trước"

"Ngày mai tôi đưa em đi làm, nghỉ sớm đi đừng làm việc khuya quá"

Kim Tại Hưởng khẽ dặn dò, nhỏ nhưng đủ để Hạo Thạc nghe thấy.

"Anh cũng thế" 

Y nhàn nhạt đáp, sau đó quay gót đi lên cầu thang. Hạo Thạc bước lên cầu thang, gắng gượng lắc đầu mạnh một cái.

Kim Tại Hưởng nhìn theo bóng lưng gầy gầy của Hạo Thạc đến khi khuất sau cánh cửa phòng tầng trên, Hạo Thạc đã bị tổn thương đến mức nào mới phải luôn đề phòng đến thế. Kiếp trước nhớ lại, hắn đã làm gì Hạo Thạc thế này ?

Thú thật, trong đầu Kim Tại Hưởng hiện ra ngàn câu hỏi, Hạo Thạc cũng tương tự như vậy, hắn trăm công nghìn việc cần làm nhưng hiện tại người nghiện công việc như hắn lại chỉ muốn ở bên Hạo Thạc, giúp y giải quyết uẩn khúc trong lòng càng nhanh càng tốt .

Hắn chợt nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt của Hạo Thạc khi quay lưng lên phòng, y biết gì rồi?

Hắn trọng sinh, vậy Hạo Thạc có phải hay không cũng có ?

"Kì Tử !" 

Kim Tại Hưởng chau mày, gọi Kì Tử đang đứng bên ngoài vào phòng bếp, Kì Tử nhanh chóng xuất hiện gập người

"Có tôi"

"Ngày mai điều người đi theo Hạo Thạc, cẩn thận một chút" 

Giọng điệu mang theo sự mệt mỏi hiếm có, tay xoa bóp thái dương phân phó.

"Còn bên Lâm tiểu thư?" Kì Tử thắc mắc

"Không cần nữa, chỉ cần Quan Mạnh theo dõi sát sao nhất cử nhất động của cô ta là được" 

Kim Tại Hưởng hất tay ý bảo nhà bếp dọn đồ trên bàn đi, khẩu vị cũng nhạt dần rồi biến mất, tâm trạng não nề chẳng nuốt gì trôi. Hắn cầm khăn lau miệng, bước lên cầu thang từ từ tiến vào thư phòng tầng hai, lúc vừa lên tầng, Kim Tại Hưởng khựng chân lại nhìn vào cửa cánh phòng đóng chặt kia, đầu hơi ngoái lại tiếp tục phân phó cho Kì Tử

"Gọi Tống Kế Dương về"

"Vâng !" 

Kì Tử theo gót Kim Tại Hưởng vào thư phòng. Giúp đỡ hắn giải quyết công việc ở tập đoàn, một bên phân phó cho thuộc hạ phía sau, một bên cố liên lạc cho Tống Kế Dương.

Tống Kế Dương là một nam nhân trước kia từng đi theo Hạo Thạc từ Trịnh gia, là người bầu bạn quanh năm suốt tháng duy nhất của Hạo Thạc, cũng chính là nơi bày tỏ tâm sự duy nhất của y. Nhưng cảm thấy quá phiền, Kim Tại Hưởng đã thẳng tay đuổi Tống Kế Dương đi, hiện tại nếu như hạo Thạc biết Tống Kế Dương trở lại liệu có vui mừng không?

Dù sao, cũng nên để y thoải mái, để y bớt đề phòng quá mức hơn, vì thế gọi Tống Kế Dương về nhất định sẽ giúp Hạo Thạc trở nên vui vẻ hơn, mà chuyện của Kim Tại Hưởng và Trịnh Hạo Thạc chắc chắn sẽ thuận lợi.

Giấy tờ trên bàn giải quyết mãi không xong, Kim Tại Hưởng cũng đã bảo Kì Tử lui ra nghỉ rồi, cafe trên bàn cũng đã uống đến ba cốc. Đôi mắt hiện hữu tơ máu đỏ lừ, Kim Tại Hưởng ngửa cổ lên nhìn trần nhà trổ gắm sang trọng, hắn đột nhiên cảm thấy trống rỗng quá, uể oải chạy khắp người .

Cạch

Kim Tại Hưởng cầm cốc cafe lên nhấp một ngụm, cửa thư phòng đúng lúc mở ra, thân hình nhỏ bé đứng ở cửa nhìn hắn. Lúc này chính hắn không để ý rằng bản thân bỗng chốc thoải mái hơn.

"Em chưa ngủ sao ?" 

Kim Tại Hưởng hạ cốc cafe xuống mặt bàn, xoay ghế đứng lên tiến đến chỗ Hạo Thạc đang đứng kéo y vào bên trong phòng. Hạo Thạc lắc đầu, ngước đôi mắt trong trẻo lên nhìn hắn trả lời

"Không ngủ được, mà anh cũng chưa ngủ đấy thôi" 

Hạo Thạc được Kim Tại Hưởng dìu xuống sofa mềm mại, hắn khoác cánh tay lên bả vai y, gần gũi thân thiết lại gắn bó, nhất thời Hạo Thạc quên mất mối quan hệ lạnh nhạt trước đó .

"Em nên ngủ sớm, như vậy sức khoẻ mới hồi phục tốt được" 

Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt lại mái tóc ngắn có phần lộn xộn của y. Tham luyến hít thấy mùi hương đặc biệt thoang thoảng chỉ riêng cơ thể Hạo Thạc sở hữu.

Hắn...thích sờ tóc của y, thích mùi hương này của y .

"Anh thức đêm khuya như vậy sáng sớm hôm sau lại đi làm không mệt sao?"

Đây có phải là quan tâm không? Cảm xúc được quan tâm nó ấm áp như này sao? Việc mà Lâm Cẩm Nghiên không bao giờ làm, hiện tại chính Hạo Thạc mang lại cho hắn, khiến hắn mỉm cười ôn nhu

"Tôi không, cũng quen rồi mà"

"Uống cafe nhiều không tốt, giúp tỉnh táo nhưng lại hại thần kinh" 

Hạo Thạc nghiêng người né tránh nụ hôn của Kim Tại Hưởng, hắn không tức giận, không nói gì cả, vẫn nở nụ cười dịu dàng nhìn gò má trắng nõn của y .

"Nhiều việc quá ở tập đoàn không giải quyết kịp, thức đêm phải uống cafe"

"Anh uống đến chết đi"

Hạo Thạc như uỷ khuất gì đấy mà cúi xuống lầm bầm, lần này bị sự đáng yêu của y mà làm bật cười, hắn vò mạnh tóc của Hạo Thạc khiến tóc y thật sự lộn xộn hết cả lên. Hạo Thạc quay sang trừng mắt

 "Anh...Anh cười cái gì ?"

"Em đáng yêu"

"Tôi không đáng yêu !"

 Hạo Thạc cao giọng sửa lại lời của Kim Tại Hưởng

Nam nhân 28 tuổi mà có thể gọi là đáng yêu?

Náo loạn một hồi, cứ như hai đứa trẻ lớp mầm cãi nhau, Hạo Thạc trước kia ngoài học mĩ thuật còn có học về kinh tế và kinh doanh nên có rất nhiều kinh nghiệm về mảng này, Kim Tại Hưởng trở về bàn làm việc, Hạo Thạc cũng đi theo đứng trước bàn nhìn qua đống giấy toàn những con số đến là đau mắt, lựa lời muốn giúp, Kim Tại Hưởng ban đầu cự tuyệt khăng khăng muốn y trở về phòng ngủ, sau đó bị sự nhiệt huyết của Hạo Thạc đe doạ đành phải đưa cho y một nửa giấy tờ.

Y làm thực sự rất tốt, hai người trong căn phòng lớn im lặng cơ hồ chỉ nghe thấy tiếng bút giấy loẹt xoẹt và tiếng bàn phím laptop.

Hạo Thạc hơn bốn giờ sáng không gắng được nữa liền gục ngay xuống bàn thiếp đi, Kim Tại Hưởng xoa thái dương, tiến đến bên sofa nơi y nằm, bế xốc y lên hướng phòng ngủ tiến tới.

---

Từng ánh nắng gay gắt của mùa hé len lỏi qua tán cây xanh bên ngoài hoa viên, hắt lên cánh cửa kính trong suốt trong phòng ngủ, trên giường người đàn ông gương mặt nghiêm nghị, đường viền sâu sắc ôm lấy nam nhân mĩ lệ đang say giấc.

Kim Tại Hưởng nửa nằm nửa ngồi dựa vào thành giường lớn nhìn Hạo Thạc, hắn không nghĩ y lại đẹp đến mức hắn không rời mắt được. Nhan sắc tuyệt nhiên là trong trẻo, vầng trán thanh tú, lông mày lá liễu, hàng lông mi dài có độ cong vừa phải, cánh mũi cao thon thả, đôi môi hồng hào dày vừa phải lại ngọt ngào.

Không nhịn được khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên vành môi y, Hạo Thạc bị xúc cảm trên môi làm tỉnh, đầu tiên mi mắt run run, sau đó gắng gượng mở mắt, thứ đập vào mắt đầu tiên là gương mặt phóng đại của Kim Tại Hưởng. Y ngửa đầu về đằng sau, ngạc nhiên đến nỗi trừng mắt, y về phòng ngủ như nào, đây không phải là phòng y đi ?

Ngàn câu hỏi luân phiên nhau hiện trong đại não, nhất thời không nói thành lời, biểu cảm của Hạo Thạc đều bị Kim Tại Hưởng thu vào tầm mắt .

"Tỉnh rồi bảo bối?"

"Bảo...bảo bối ?"

"Em là bảo bối, của tôi"



-------

End 05

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro