27. Hối tiếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này!"

"Này!"

Hoseok và Jimin chào hỏi nhau khi họ bắt tay nhau, ngồi đối diện rồi anh chàng tóc nâu nhìn xung quanh.

"Seokjin đâu?"

Jimin nhấp một ngụm cà phê, ừng ực.

"Cậu ấy đi trả lại những cuốn sách cậu ấy mượn từ thư viện rồi."

Hoseok 'oh' rồi bĩu môi.

"Thật sao? Mình muốn nhờ Seokjin xem qua lời bài hát mới của mình, chậc chậc, có lẽ là để sau hoặc ngày mai cũng được."

Hoseok vừa nói vừa đeo tai nghe tiếp tục chỉnh sửa bài hát mới của mình trong khi Jimin gật đầu với anh và vuốt màn hình di động.

"Chào các cậu!"

Cả hai đều bối rối khi Jungkook xuất hiện bất ngờ và chào hỏi họ. Hoseok thở ra và mỉm cười với Jungkook, người đang cười đáp lại anh và với Jimin.

"Hye, Jungkook, cậu sao rồi?"

"Tôi ổn, và ..."

Jungkook dừng lại khi mắt nhìn xung quanh.

"Seokjin đâu?"

Hắn hỏi cả Jimin và Hoseok nhưng trước khi anh chàng tóc nâu nói-

"Chúng tôi ... chúng tôi không biết."

Jimin nói và mỉm cười với Jungkook, người đang chớp mắt. Hoseok nhìn chàng trai tóc vàng và nhíu mày.

"Cậu ấy không nói cho các cậu biết cậu ấy đang ở đâu à?"

"Ừ, khi chúng tôi đi ra khỏi lớp, cậu ấy đã đi đâu đó rồi."

"Ồ vậy ư?"

Jimin gật đầu khi mỉm cười với Jungkook sau đó liếc nhìn Hoseok, người đang nhìn chàng trai tóc vàng đầy thắc mắc.

"C-Cậu có thể hỏi Hoseok. C-Chúng tôi không biết cậu ấy đã đi đâu cả, đ-đúng không Hoseok?"

Hoseok không nói gì chỉ chớp mắt, nhìn xuống rồi quay lại nhìn Jungkook, người đang mỉm cười với họ. Anh không biết tại sao Jimin lại nói dối Jungkook nhưng anh vẫn im lặng. Jungkook cười toe toét.

"Được thôi. Tôi sẽ - oh! Đây có phải là lời bài hát không? Ai đã viết vậy?"

Jungkook hỏi khi hắn cầm tờ giấy và bắt đầu đọc nó. Hoseok định thần lại và ngượng ngùng mỉm cười.

"Nó là của tôi nhưng xin đừng đọc nó, chỉ là, không có gì, tôi biết nó không được hay."

"Không! Cậu đang đùa tôi sao? Nó thực sự tuyệt vời!"

Hoseok nhướng mày ngạc nhiên.

"T-Tuyệt vời?"

"Tất nhiên! Tôi thích nó!"

"tto jyeobeorin geot gata (Có lẽ tôi đã thua nữa rồi)

neon hwaga na boyeo (Cậu trông thật giận dữ)

areundaeneun game over over over (Trò chơi chập chờn đã đến hồi kết)

manyak geimiramyeon (Nếu đây là một trò chơi)

tto loadhamyeon dwegetjiman (Tôi chỉ cần khởi động lại là xong)

Nhưng tôi nghĩ mình phải đương đầu thôi, đương đầu với

Thực tại quá phũ phàng

Hoseok há hốc mồm khi Jungkook hát lời bài hát mà anh viết thay vì đọc. Vậy đó, đây là giọng hát và âm điệu mà anh đang tìm kiếm! Anh vừa nghĩ vừa ngồi dậy nắm lấy cánh tay Jungkook.

"OMG! Jungkook, cậu có thể làm ơn trở thành vocal của tôi không?!"

Cả Jimin và Jungkook đều sửng sốt và kinh ngạc nhìn Hoseok.

"Hoseok, cậu làm gì-"

"Ý tôi là, ừ, tôi không đùa, tôi thực sự muốn cậu trở thành ca sĩ hát nhạc của tôi. Giọng hát của cậu, ôi trời! Nó thực sự tuyệt vời, một giọng hát hoàn hảo mà tôi đang tìm kiếm cho bài hát này! Làm ơn đi, Jungkook, làm ơn đồng ý đi mà!"

Hoseok cắt lời Jimin khi anh cầu xin Jungkook, người đang chớp mắt vô hồn và bật ra những tiếng cười khúc khích lo lắng.

"Sao ... t-tôi ư? Đ-Đừng đùa nữa, Hoseok. Tôi ... tôi không nghĩ tôi có thể-"

"KHÔNG! Cậu có thể, cậu không biết giá trị của giọng hát của mình đâu, nó ... chính vì vậy, hãy để tôi nói Jungkook, cậu có một trong những giọng hát tuyệt vời nhất mà tôi từng nghe trong đời. Giọng hát của cậu đẹp và nhẹ nhàng. Cậu có khả năng kiểm soát tuyệt vời, thậm chí có thể hát được những nốt cao. Nếu cậu cố gắng hát, tôi chắc chắn rằng cậu sẽ trở nên siêu tài năng!!"

Jungkook đỏ mặt, cười ngượng ngùng khi nhìn xuống trong khi Hoseok vẫn nắm lấy cánh tay hắn và tiếp tục.

"Tôi cực kỳ yêu thích giọng hát của cậu! Giọng hát của cậu thật tuyệt vời! Làm ơn đi Jungkook! Nói đồng ý đi, tôi thực sự đang tìm kiếm giọng hát chính xác như của cậu, làm ơn, làm ơn!"

Jungkook không thể giấu được nụ cười của mình khi Hoseok cầu xin hắn như một đứa trẻ nhỏ đáng yêu. Hắn cười nhưng Jimin thì cứ khó chịu và đảo mắt, nhìn vào đâu đó.

"Uhm ... được."

Hoseok hét lên vì phấn khích.

"Chúa ơi! Hoseok, cậu có thể đừng la hét nữa không-"

"Ops, xin lỗi, tôi chỉ không thể giấu được sự phấn khích của mình. Chúa ơi! Tôi thực sự đã tìm thấy giọng hát đầu tiên của mình! Điều này thật tuyệt vời!"

Jungkook cười và lắc đầu vì Hoseok.

"Vậy, khi nào và ở đâu?"

"Ồ, ừ, uhm, thứ sáu tới tại phòng thu âm của trường!"

Jungkook cười và gật đầu.

"Được thôi, đã nhớ. Hẹn gặp lại cậu ở đó, tạm biệt."

Hoseok vẫy tay chào hắn với nụ cười tình tứ.

"Tạm biệt Jimin."

Cái tên được nói ra không hề vẫy tay hay đáp lại, chỉ là một nụ cười với Jungkook, không qua được mắt y. Sau khi Jungkook rời đi, chàng trai tóc vàng trừng mắt với Hoseok.

"TRỜI ƠI!! Mình không thể tin được điều này! Có điều gì đó trong giọng hát của cậu ấy, cậu ấy-"

Hoseok chưa kịp nói hết thì Jimin đã tức giận và đảo mắt.

"Ừ, đúng vậy và chúc cho album sắp tới của cậu thất bại."

Hoseok ngừng cười khi trừng mắt nhìn Jimin.

"Gì cơ?"

"Tại sao cậu lại chọn cậu ấy?!"

Hoseok nhướng mày khó chịu.

"Và tại sao không?"

Jimin nổi cơn thịnh nộ.

"Ai là bạn thân nhất của cậu? Mình hay cậu ấy? Tại sao cậu không muốn mình hát trong album của cậu mà lại là cậu ấy?! Cậu ấy có thực sự quan trọng đối với cậu không?"

Hoseok nhíu mày và khoanh tay, nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc vàng.

"Gì cơ? Cậu ghen tị à?"

Jimin chế giễu.

"Tại sao mình phải ghen tị?"

"Mình đoán là cậu ghen tị, nếu không phải thì tại sao cậu lại nói thế? Jungkook là bạn của chúng ta và cậu đã nói ừ' khi cậu ấy ngõ lời rằng 'chúng ta hãy làm bạn' ngay từ đầu, bây giờ chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy? Nghe này, mình đã hỏi cậu ấy bởi vì cậu ấy có giọng hát mà mình thực sự muốn nhưng không có nghĩa là mình không thích giọng hát của cậu. Mình yêu giọng hát của cậu nhưng nó sẽ không phù hợp với bài hát của mình và hơn nữa cậu thậm chí còn không xem qua hoặc đánh giá cao lời bài hát / nhạc của mình, bây giờ tại sao cậu đột nhiên ghen tị vì mình đã chọn cậu ấy chứ không phải cậu?"

Jimin đảo mắt, thu dọn đồ đạc rồi ngồi dậy.

"Sao cũng được, mình đi đây."

Hoseok cảm thấy chết lặng khi nhìn chàng trai tóc vàng rời quán cà phê mà không trả lời anh. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với người bạn thân nhất của mình, anh không hiểu tại sao Jimin lại nói dối Jungkook và ghen tị với Jungkook. Anh cáu kỉnh, lắc đầu và quay trở lại công việc.

.

.

.

Trong khi đó, Jimin và Hoseok đang trò chuyện trong quán cà phê, Jungkook bước ra từ quán cà phê khi hắn lấy điện thoại ra để gọi cho Seokjin nhưng hắn đã chết lặng khi nhận ra chàng trai tóc nâu cùng anh chàng lạ mặt trong hành lang và cả hai đều mỉm cười với nhau.

"Ồ! Anh Kim, tôi ... tôi thực sự xin lỗi vì đã không thấy anh đang đến."

Namjoon chế nhạo.

"Có vẻ như cậu thích va vào tôi lắm phải không?"

Seokjin đỏ mặt, cúi gằm mặt.

Thành thật mà nói cậu không thấy người kia tới, cậu đang bận kiểm tra sách để trả lại ở thư viện. Cậu đang rất khẩn cấp và đó là lý do tại sao cậu không biết ai đang đi trước mặt mình và va vào người đó. Sách của cậu rơi xuống, cậu rít lên khi cúi xuống nhặt sách của mình nhưng dừng lại khi anh chàng kia giúp cậu nhặt sách và đưa cho cậu. Cậu ngạc nhiên và mỉm cười khi nhận ra người kia là giảng viên đại học, anh Kim Namjoon, người đàn ông đầu tiên mà cậu yêu thích. Seokjin cười khúc khích khi nghĩ đến điều đó.

"Trông tôi có buồn cười không?"

Seokjin bặm môi khi Namjoon hỏi. Cậu lắc đầu và cúi đầu trước giảng viên của mình.

"X-Xin lỗi, thưa anh. Tôi đang gấp và-"

"Không sao đâu. Vậy ... chúng ta gặp lại nhau sau?"

Seokjin mỉm cười và gật đầu.

"Vâng."

Cậu nói và lúng túng mỉm cười với Namjoon, người đang nhếch mép với chàng trai tóc nâu.

"T-Tôi có thể hỏi anh một câu không, anh Kim?"

"Được thôi, cứ tự nhiên."

"A-Anh đã kết hôn chưa?"

Tất nhiên Seokjin là một anh chàng hay tán tỉnh, cộng với việc ai lại không muốn tán tỉnh một người đẹp trai như Kim Namjoon? Giảng viên của cậu bị xáo trộn.

"Cậu mong đợi điều gì?"

"Uhm, vâng?"

Namjoon cười và lắc đầu.

"Tôi thực sự trông giống như một chàng trai đã có gia đình à, Seokjin?"

"Nói dối hay sự thật?"

"Sự thật?"

Seokjin cười khúc khích.

"Thực ra trông anh rất tuyệt - Ý tôi là đ-đẹp trai và trẻ trung. Vì vậy tôi đoán anh chưa kết hôn."

Namjoon cười khúc khích.

"Cậu nói đúng và ... tôi vẫn sẵn sàng."

Seokjin đỏ mặt khi Namjoon nháy mắt với mình. Anh chàng lớn tuổi tiến lại gần tai chàng trai tóc nâu và thì thầm để trêu chọc cậu học sinh đang tán tỉnh.

"Tôi có thể xin số của cậu không?"

Seokjin mở to mắt khi giảng viên cũng tán tỉnh cậu, cậu không mong đợi điều này, cậu nhếch mép và quyết định chơi cùng. Namjoon lùi ra xa và cả hai đều nhìn chằm chằm vào nhau.

"Nếu tôi cho anh biết số của tôi, tôi sẽ nhận được phần thưởng gì, thưa anh Kim?"

Namjoon cau có.

"Một tách cà phê với daddy?"

Seokjin nghẹn ngào và Namjoon bật cười. Cậu không bao giờ biết giảng viên của mình sẽ là một người lập dị, cậu cảm thấy hơi ngại và nhìn xuống.

"Đùa thôi, có thể đi chơi vào thứ bảy tuần này không?"

Seokjin mỉm cười và nghĩ xem liệu cậu có rảnh vào ngày đó hay không.

"Uhm, tại sao anh không cho tôi số của anh và tôi sẽ nhắn tin cho anh khi tôi đồng ý?"

Namjoon mỉm cười và gật đầu, gõ số của mình vào điện thoại của Seokjin và đưa điện thoại lại cho chàng trai tóc nâu.

"Vậy gặp lại cậu vào thứ bảy nhé?"

Seokjin mỉm cười và gật đầu, nhìn Namjoon lướt qua mình và rời đi. Cậu nghĩ rằng giảng viên sẽ không bao giờ tán tỉnh nhưng - sau đó cậu cười khúc khích-

"Ôi! Chết tiệt, những cuốn sách!"

Cậu vỗ trán với đống sách, chạy nhanh vào thư viện nhưng không hề hay biết Jungkook đang xem toàn bộ trong khi tay ôm chặt, nghiến răng.

.

.

.

"Cảm ơn cô."

Seokjin chào khi trả lại những cuốn sách đã mượn. Điện thoại cậu rung lên.

Jimin:
Cậu vẫn còn ở thư viện sao?

Seokjin:
, sao vậy?

Cậu không nhận được tin nhắn trả lời từ Jimin. Cậu đặt lại điện thoại vào túi và bước đến hàng giá sách. Tất nhiên là thư viện im lặng. Cậu đi qua một số giá sách và dừng lại ở cuối hàng, nơi cậu có thể tìm thấy những cuốn sách viễn tưởng. Cậu thở dài khi lướt qua và tìm kiếm một vài câu chuyện viễn tưởng hay.

"Anh ta là ai?"

Seokjin nhảy dựng lên khi gần như ôm chặt lấy ngực mình vì sợ hãi khi Jungkook đột ngột nói và đứng bên cạnh cậu. Cậu thở ra khi nhận ra đó là Jungkook, không phải ma.

"Chết tiệt!"

Cậu rủa thầm, tức tối liếc nhìn Jungkook.

"Cậu đã bao giờ nghe nói về từ 'xin lỗi' chưa? Cậu làm tôi sợ!"

Nhưng tất cả những gì cậu nhận được là Jungkook nhìn thẳng mặt vào mặt cậu. Sẽ là dối trá nếu Seokjin không nhận ra vẻ mặt khó chịu của Jungkook.

"Gì?"

"Tôi hỏi cậu một câu, anh ta là cái quái gì vậy?!"

"Ai?"

"Người mà cậu đã nói chuyện vài phút trước?"

Seokjin chớp mắt khi hồi phục trí nhớ và nhướng mày.

"Ồ, ý cậu là Namjoon?"

Jungkook nhướng một bên mày.

"Ý tôi là anh Kim, anh ấy là giảng viên đại học của chúng ta, đừng nói với tôi là cậu không biết anh ấy đấy nhé."

Cậu vừa nói vừa quay lại, tiếp tục tìm sách. Jungkook cáu kỉnh khi hắn tiến về phía trước.

"Tôi không quan tâm anh ta là cái quái gì! Tại sao cậu lại nói chuyện với anh ta?!"

Seokjin đảo mắt khi nhìn Jungkook, người đang đứng gần mình.

"Tại sao cậu lại quan tâm? Tôi không phải là tài sản của cậu. Tôi có thể nói chuyện với bất kỳ ai tôi muốn, đừng quản thúc tôi nữa."

Cậu nói và quay đi. Jungkook nghiến răng, khó khăn nắm lấy cánh tay của chàng trai tóc nâu và xoay người chỉ để cậu nhìn mình. Seokjin nhìn Jungkook một cách khó hiểu.

"Tôi là bạn trai của cậu, nhớ không?!"

Seokjin không có tâm trạng muốn chiến đấu nhưng khi cái nắm tay chắc nịch của Jungkook làm đau cánh tay cậu, cậu cảm thấy tức giận. Cậu nghiến chặt răng và khó khăn rời tay khỏi cánh tay của người kia.

"Đừng có hành động điên rồ nữa, Jungkook!"

Cậu tức giận khi định vượt qua Jungkook và rời khỏi nơi này nhưng cậu hét lên khi người kia nắm lấy cánh tay của cậu một lần nữa nhưng lần này Jungkook hầu như đẩy Seokjin vào tường và ép cơ thể hắn sát với cậu. Seokjin rít lên và cảm thấy khó chịu khi lưng đập vào tường khá mạnh.

"Cậu có điên không vậy?! Tránh xa tôi ra!"

Cậu cố gắng đẩy Jungkook ra nhưng một tay hắn đã nắm lấy tay Seokjin và ấn mạnh vào giữa ngực họ trong khi một tay khác nắm lấy cằm Seokjin.

"Để tôi làm cho cậu nhớ cậu thuộc về ai!"

Giọng hắn khản đặc và trước khi Seokjin có thể làm bất cứ điều gì Jungkook đã thô bạo áp môi mình vào môi chàng trai tóc nâu.

Seokjin sửng sốt khi cậu nhíu mày, mím chặt môi vào nhau, không hôn đáp trả cũng như không mở miệng trong khi cố gắng rút tay ra khỏi sự nắm chặt của Jungkook nhưng hắn mạnh hơn cậu. Mặt khác, Jungkook bắt đầu hôn, cắn và tạo ra những vết bầm tím trên đôi môi xinh xắn của chàng trai tóc nâu vì Seokjin không hôn lại và cũng không để hắn đưa lưỡi vào.

Seokjin nhắm mắt, thút thít và cảm thấy mệt mỏi, cậu thực sự ngừng chiến đấu, ngừng đẩy và hé môi để người kia nếm trải cô đơn của đôi môi mình. Cậu không hôn lại cũng như không cử động, chỉ có Jungkook, đang hôn, cắn và mút môi Seokjin một cách thô bạo.

Mức độ hơi thở của Seokjin tăng lên khi Jungkook buông môi và kéo dài xuống cằm, hàm và cổ của chàng trai tóc nâu. Seokjin không cảm thấy gì ngoài đau đớn và khó chịu, cậu muốn đẩy người kia ra nhưng lại dừng lại khi nghe thấy tiếng thút thít.

Cậu thở hổn hển khi liếc nhìn Jungkook, người đang khóc trên gáy cậu trong khi tay hắn nắm chặt cổ áo của chàng trai tóc nâu. Cậu không hiểu tại sao Jungkook lại khóc và cậu không hỏi mà chỉ đứng yên cho đến khi người kia nói.

"L-Làm ơn ~ hiểu ... thật ... thật đ-đau khi thấy c-cậu gần gũi với n-những người khác. T-Tôi không thể chứng kiến được, làm ơn."

Seokjin thở hổn hển khi Jungkook rên rỉ. Chờ đã-cậu ta ghen và tức giận vì mình đã nói chuyện với Namjoon? Vì vậy đó là lý do tại sao cậu ta áp sát cơ thể của cậu ta với mình? Seokjin suy nghĩ khi nhìn Jungkook rời khỏi cậu với mái tóc rối bù và cúi đầu khóc. Seokjin cứ nhìn hắn chằm chằm.

"Tôi ... tôi xin lỗi."

Jungkook quay lại, quay lưng lại với Seokjin, rời khỏi thư viện. Seokjin cảm thấy chết lặng khi dựa đầu vào tường, nhắm mắt và thở dài.

.

.

.

Seokjin quay trở lại lớp học và tìm thấy một chỗ trống bên cạnh mình.

Jimin đi đâu vậy nhỉ?

"Cậu có thấy Jimin không?"

Cậu hỏi một người bạn cùng lớp của mình nhưng anh chàng kia lắc đầu. Nếu cậu ấy đi vệ sinh thì tại sao cậu ấy lại mang ba lô theo? Seokjin vừa nghĩ vừa lấy điện thoại, gọi cho Jimin.

[Jimin: Hye]

[Seokjin: Cậu đang ở đâu vậy?]

[Jimin: Uhm, mình về kí túc xá rồi, Seokjin]

Seokjin nhướng mày.

[Seokjin: Cái gì? Tại sao? Cậu ổn chứ?]

[Jimin: Uhm, không, thực sự là mình cảm thấy buồn nôn, vì vậy mình đã về]

[Seokjin: Thật không? Cậu ổn không? Cậu có muốn mình đến và đưa cậu-]

[Jimin: Không, không sao đâu. Mình nghĩ mình sẽ ổn nếu mình nghỉ ngơi]

[Seokjin: Cậu chắc chứ?]

[Jimin:]

[Seokjin: Hmm, hẹn gặp lại vào ngày mai]

Khi Jimin kết thúc cuộc gọi, giảng viên của họ đến và cô ấy bắt đầu bài giảng của mình.

.

.

.

Sau khi kết thúc lớp học, như thường lệ Seokjin đi về phía xe của Jungkook và lên xe chỉ để thấy người kia ngồi trong đó nhưng nhìn ra chỗ khác.

Seokjin liếc nhìn Hwan, người đang lái xe rồi quay lại nhìn Jungkook, người ngồi bên cạnh, tránh ánh mắt của chàng trai tóc nâu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Seokjin thở dài và cũng nhìn ra ngoài. Hwan quan sát sự im lặng giữa cặp đôi JinKook qua gương sau khi lái xe trở về nhà của họ nhưng anh không nói gì cả.

Khi xe dừng ở trước nhà, Seokjin nhìn Jungkook, người nhanh chóng bước xuống xe, không đợi chàng trai tóc nâu cũng như không thèm liếc nhìn cậu, bước vào nhà trong khi đầu cúi xuống. Seokjin chớp mắt khi nhìn xuống. Cậu biết Jungkook luôn đợi cậu và cãi nhau như thế nào khi vào nhà cùng nhau nhưng -- có lẽ hắn vẫn đang nghĩ về những gì đã xảy ra trong thư viện?

"Hai em cãi nhau à?"

Seokjin định thần lại khi Hwan hỏi.

"Em không biết nhưng ..."

Seokjin tạm dừng hành động của mình khi Hwan bắt đầu nói. Anh chàng lớn tuổi nhìn lại Seokjin.

"Cậu ấy thực sự yêu em rất nhiều."

Seokjin ngạc nhiên khi người lớn hơn biết chuyện gì đang xảy ra giữa họ.

"L-Làm thế nào mà anh-"

"Mọi người đều biết, Seokjin ... bởi vì cậu ấy nói rằng em là người duy nhất mà cậu ấy muốn ở cùng trước mặt mẹ kế của cậu ấy và những người khác."

Seokjin sửng sốt khi Hwan chia sẻ những gì đã xảy ra trong nhà vào ngày cậu mắng Seohyun và đi ra ngoài. Cậu nuốt nước bọt và chớp mắt khi nhìn xuống.

"Anh không biết tại sao em không thích cậu ấy và anh sẽ không ép buộc em phải thích cậu ấy nhưng ... cậu ấy là người tốt, Seokjin. Khoảnh khắc và con người đều giống nhau, khi mất đi rồi thì không thể tìm lại được. Lúc đó họ đã biến mất. Đừng hối tiếc sau khi mất cậu ấy."

Seokjin nhìn lên Hwan, người đang mỉm cười với cậu. Cậu thở hổn hển khi bước xuống xe mà không trả lời người lớn hơn. Tim cậu đập nhanh hơn khi chạy nhanh về phòng, đóng cửa lại, dựa đầu vào cửa, nhắm mắt thở hổn hển.

Tôi ghét cậu!

Tôi yêu cậu, hãy cho tôi một cơ hội, Seokjin.

Cậu thích cậu ấy sao, Seokjin?

GÌ CHỨ?! KHÔNG! C-Có thể cậu ấy yêu mình nhưng mình thì không!

Tôi không phải người xấu, Seokjin. Cậu có biết tôi yêu cậu nhiều như thế nào không?

Tôi chỉ muốn được quan tâm và tình yêu của cậu.

Tôi chỉ cần cậu trong cuộc đời tôi, không chỉ lắng nghe mà còn có thể hàn gắn trái tim tan vỡ của tôi. Hãy là phương thuốc của tôi, Seokjin.

Tôi không bao giờ cố gắng gây ấn tượng với cậu nhưng ... tôi đang cố gắng tìm hiểu về cậu.

Cậu khiến tôi tìm hiểu thêm về bản thân tôi.

Cậu đã dạy tôi một nụ cười duy nhất sẽ làm được rất nhiều điều đó, Seokjin.

Khi ở bên cậu, tôi cảm thấy thật hoàn hảo, Seokjin.

Tôi hứa tôi sẽ quay trở lại sớm.

Tôi đang đợi ngày đó.

Sau một tháng khi xong thỏa thuận này, cậu ta sẽ không còn ở trường đại học này nữa.

, m-mọi thứ sẽ ổn khi cậu ta biến mất khỏi cuộc đời chúng ta.

Tôi sẽ không bao giờ để cậu cảm thấy đơn độc, tôi luôn ở đây vì cậu.

Tại sao mọi thứ lại trở nên bất công như vậy trong cuộc đời tôi chứ, Seokjin?!

Tôi chưa bao giờ làm tổn thương bất cứ ai nhưng khi thấy mọi người nhận được tình yêu thương và sự công bằng mà tôi không nhận được, tôi cảm thấy ghen tị, tôi phát điên lên!

Cậu là một nửa tuyệt vời của tôi, Seokjin.

Mình biết cậu ấy là người duy nhất yêu cậu, không phải cậu, sau tất cả, cậu không yêu cậu ấy, cậu không ghét cậu ấy sao?

Cảm ơn cậu vì đã không ghét tôi.

L-Làm ơn ~ hiểu ... thật ... thật đau khi thấy cậu gần gũi với những người khác.

Cậu ấy thực sự yêu em rất nhiều. Cậu ấy là người tốt, Seokjin. Khoảnh khắc và con người cũng vậy, khi mất đi rồi thì sẽ không thể tìm lại được. Lúc đó họ đã biến mất. Đừng hối hận sau khi đánh mất cậu ấy.

Một trong những quyết định khó khăn nhất mà cậu từng phải đối mặt trong cuộc đời là lựa chọn, bỏ đi hay cố gắng hơn. Đó là cảm giác của Seokjin lúc này, cậu cảm thấy rất khó để buông tay cũng như nắm lấy. Cậu không biết mình nên làm gì? Bỏ Jungkook vì cậu đã hứa với người bạn thân nhất của mình rằng sẽ quay lại hoặc ở lại với Jungkook, người đã yêu cầu cậu trở thành phương thuốc cho mình?

Tại sao việc đưa ra quyết định lại khó khăn đến như vậy chứ?

Tại sao mình lại cảm thấy khó hiểu với cảm xúc của chính mình?

Mình thực sự có tình cảm với Jungkook sao?

Hay đó chỉ là một sự cảm thông?

Mình nên gọi những cảm xúc đang lớn dần trong mình là gì đây?

Mình nên đặt tên nó như thế nào?

Tình yêu hoặc - chỉ là một mối bận tâm?

Seokjin tự hỏi bản thân khi đang tắm nhưng cậu chắc chắn một điều rằng, cảm giác mà cậu dành cho Jungkook là một điều gì đó khác biệt, điều mà cậu khó có thể thừa nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro