4. Nhát gan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Jimin buông cổ tay Seokjin ra, cả hai ánh mắt chạm nhau.

"Cậu ghét tôi, phải không?"

Seokjin sửng sốt.

"Cái gì, không, không, không, tôi, uh, tôi, tôi ... tôi chỉ là ..."

Không nói nên lời, chàng trai tóc nâu nghĩ khi nhìn Jimin, người hiện đang cúi đầu xuống. Seokjin vẫn đứng như tượng bên cạnh Jimin và không có gì phát ra từ miệng cậu, tất nhiên cậu hơi ngạc nhiên khi biết rằng bạn thân của mình là đồng tính nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ghét y hay ghét ai bị thu hút bởi tình dục.

Cậu thở dài thườn thượt khi ngồi bên cạnh Jimin và liếc nhìn chàng trai tóc vàng vẫn đang cúi gằm mặt. Jimin chớp đôi mắt nhỏ vài lần khi Seokjin đặt lòng bàn tay lên đùi phải của chàng trai tóc vàng và tất nhiên Jimin hiểu Seokjin đang cố an ủi mình, y cảm thấy tủi thân.

"Không sao đâu Jin, cậu có quyền ghét-"

"Tôi không."

Jimin ngạc nhiên và liếc nhìn Seokjin, người đang mỉm cười với y.

"T-Thật sao? C-Cậu không cảm thấy tôi kinh tởm sao?"

Seokjin thở dài khi nắm lấy lòng bàn tay mềm mại của chàng trai tóc vàng trong lòng mình.

"Nhìn này Jimin, cậu không ghê tởm và đừng nghĩ mọi người sẽ ghét cậu vì cậu là người đồng tính nam, đồng tính nữ, song tính hay chuyển giới. Không phải mọi người đều hoàn hảo trên thế giới này đâu. Tin tôi đi, không có gì sai với cậu cả, có rất nhiều sai lầm với thế giới chúng ta đang sống. Đừng bao giờ xin lỗi vì những gì cậu đang có. Hãy là chính mình, một bản gốc luôn có giá trị hơn một bản sao và tôi tự hào vì là bạn của cậu."

Jimin ngay lập tức ném người mình vào lòng cậu và ôm chặt Seokjin hết mức có thể. Seokjin mỉm cười và vỗ nhẹ lên lưng y.

"Cảm ơn rất nhiều, Jin!"

"Không cảm ơn hay xin lỗi giữa bạn bè."

Jimin lùi ra, mỉm cười gật đầu với Seokjin.

"Bây giờ hãy nói cho tôi biết tên khốn đó đã làm gì với cậu."

Jimin vẫn cảm thấy sợ hãi và khó chịu mỗi khi cố nhớ lại cơn ác mộng đó nhưng y không thể từ chối khi Seokjin yêu cầu, vì vậy y quyết định nói với bạn thân của mình tất cả mọi chuyện.

"Đó là tuần thứ hai của tôi tại trường đại học này. Mặc dù Busan là quê hương của tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ đối với tôi, nơi này, mọi người. Tôi là người đồng tính nhưng không ai biết ngoại trừ bố mẹ tôi và tôi biết ơn họ. Họ thực sự hiểu và họ vẫn yêu tôi mặc dù họ biết tôi là người đồng tính."

Seokjin cảm thấy tự hào về bố mẹ của Jimin.

"Cậu có còn nhớ ngày đầu tiên tôi hỏi 'tại sao cậu lại chọn trường đại học này' không?"

Seokjin gật đầu.

"Nếu tôi chỉ lướt qua mạng hoặc hỏi bất cứ ai về trường đại học này, tôi có thể không bao giờ trở thành nạn nhân. Tôi cũng quá phấn khích như cậu và đó là sai lầm lớn nhất của tôi. Tôi ... tôi theo ước tính của những người ở đây."

"Jimin, đợi đã!"

Chàng trai tóc vàng dừng lại khi y quay lại chỉ để nhìn lại bạn mình-uhm-bạn trai của mình? Y mỉm cười với suy nghĩ của riêng mình rồi mỉm cười với người anh duy nhất của mình, Min Yoongi.

"Em đã quên anh."

Yoongi choàng tay qua vai Jimin khi dùng tay đánh nhẹ vào trán Jimin và xoa mũi người kia. Jimin cười khúc khích, tất nhiên là y yêu nó, cách y và Yoongi ở bên nhau, y chỉ yêu nó. Jimin là người yêu Yoongi, vì y không biết người kia có cảm thấy như vậy với mình không nhưng đôi khi y cảm thấy như Yoongi cũng yêu mình.

Yoongi đã từng dành thời gian cho Jimin, mặc dù gã là tiền bối của Jimin.

"Anh không thấy đường? Anh bị mù hay sao vậy hả?!"

*nứt*

Jimin ném một viên đá vào cửa kính xe của Yoongi khi chiếc xe hơi sang trọng của gã suýt tông vào người y nhưng cảm ơn trời đã không. Jimin cảm thấy tức giận vì Yoongi không xin lỗi mình, đó là lý do tại sao y làm nứt cửa kính xe của Yoongi. Gã bước xuống xe và khó chịu nắm lấy cổ Jimin và đó là lần đầu tiên ánh mắt cả hai chạm nhau.

"Anh- * tát * ah!"

Jimin tát thẳng vào mặt Yoongi.

Chàng trai tóc vàng cười khúc khích và cũng cảm thấy tội lỗi khi nghĩ đến việc y tát vào má người anh quý mến của mình vào ngày hôm đó như thế nào. Lúc đầu Jimin đã hiểu lầm Yoongi, y nghĩ người kia là một kẻ thô lỗ nhưng không phải vậy. Y chưa bao giờ nói cho Yoongi biết tình cảm của mình đối với nhưng y cho phép người kia tiếp xúc với mình, dù sao Yoongi cũng là mối tình đầu của Jimin.

"Làm sao em có thể quên anh được chứ, hyung?"

Má của chàng trai tóc vàng ửng hồng khi gã đặt một nụ hôn lên má Jimin.

"Em có muốn đi chơi với anh hôm nay không?"

Jimin mỉm cười khi Yoongi thủ thỉ vào tai y.

"Uhm, hai ngày nữa em phải thi, hyung. Em đang nghĩ-"

"Aww, vì vậy em không thể, anh rất buồn, Jiminie."

Cậu nhóc cười khúc khích với nick name và cũng không thể kiềm được sự đáng yêu khi bạn trai chu môi.

"Aigoo, em chưa bao giờ nói rằng em không thể, uhm, được nhưng em sẽ không ở lại quá lâu, hmm?"

"Ow, vâng! Anh hứa là em sẽ không! Em đã ăn gì chưa?"

"Em chưa ạ."

"Tuyệt vời, chúng ta hãy ăn đi cùng nhau đi, hmm?"

Jimin cười gật đầu.

.

.

"Vào đi, tại sao em lại dừng lại, Jiminie?"

"Uhm, hyung, sao anh lại đột ngột đổi chỗ ở, đây là nhà của ai vậy và em cứ nghĩ chỉ có hai chúng ta nhưng ...."

Jimin dừng lại khi thở hổn hển, nhìn lướt qua đám đông thích tiệc tùng đang nhảy theo điệu nhạc ồn ào trong nhà của một người lạ nào đó. Yoongi nhận thấy Jimin khó chịu, gã cười, choàng vai Jimin, kéo vào trong nhà, đóng cửa lại.

"Thực ra hôm nay là sinh nhật của anh."

Jimin tròn mắt.

"S-Sinh nhật? Thật sao, hyung? Tại sao anh không nói với em? Chúc mừng sinh nhật, hyung!"

Cả hai cùng ôm nhau, Yoongi mỉm cười.

"Cảm ơn, Jiminie. Thực ra đây là nhà của bạn anh, cậu ấy là người đã sắp xếp bữa tiệc sinh nhật bất ngờ này cho anh và đoán xem, bản thân anh cũng ngạc nhiên. Anh không biết gì về bữa tiệc bất ngờ này cả."

Jimin mỉm cười và kéo ra khỏi cái ôm.

"Đó là sinh nhật của anh và em đến đây với bàn tay trắng. Anh nên thông báo cho em sớm hơn, em có thể mua một món quà cho anh. Tại sao vậy hyung?"

Jimin đánh nhẹ vào ngực của Yoongi khi y bĩu môi, giả vờ như đang tức giận với bạn trai. Thực sự thì Yoongi thấy dễ thương và vòng tay qua vòng eo thon nhỏ của chàng trai tóc vàng, kéo y lại gần hơn.

"Em là món quà tuyệt vời nhất mà anh từng có. Anh thường tự hỏi, em thậm chí có thật hay chỉ là một ảo giác nào đó."

Hai má Jimin chuyển sang màu cà chua, ngượng ngùng cười và nhìn xuống khi bạn trai nói với giọng bán tín bán nghi. Yoongi mỉm cười, nâng cằm chàng trai tóc vàng lên và không vội vàng áp môi mình lên môi y.

Jimin sửng sốt khi không ngừng chớp chớp đôi mắt nhỏ nhìn lướt qua đám người, đẩy nhẹ đàn anh ra.

"H-Hyung, anh-anh làm gì vậy?"

Chàng trai tóc vàng sợ hãi, tất nhiên y sợ điều gì đó sẽ xảy ra nếu người khác bắt gặp họ hôn nhau nhưng ngoài điều đó, y cảm thấy nếu ở lại thêm một phút nữa thì y có thể chết vì đỏ mặt và đó là lý do tại sao y bỏ đi. Lần đầu tiên hyung của y hôn lên môi y và thực sự đó là điều khiến y đỏ mặt. Jimin quyết định rời khỏi nhà cho đến khi một cái nắm chặt cổ tay y khiến y dừng lại, y quay lại chỉ để bắt gặp ánh mắt của người hyung yêu thích của mình.

"Jiminie"

Chàng trai tóc vàng hét lên khi đàn anh bất ngờ kéo y lại gần bằng vòng eo thon gọn của mình. Jimin không làm gì khác ngoài việc đỏ mặt hơn khi Yoongi dựa trán của mình và tựa nó vào y.

"Xin đừng đi."

"Anh yêu em, Jiminie ~"

Mặc dù bên trong chàng trai tóc vàng đang hét lên sung sướng nhưng bên ngoài y chỉ có thể lộ ra đôi má ửng đỏ trước những lời nói quý giá của đàn anh, đi theo đàn anh như một kẻ ngốc.

Mắt Jimin lướt qua các căn phòng khi họ lên đến tầng trên, y nuốt nước bọt khi mắt bắt gặp cảnh một số người đang xuất hiện.

"H-Hyung-"

Trước khi y có thể nói hết câu, y cảm thấy mình đã ở trong một căn phòng tối trống rỗng, đàn anh đè chặt cơ thể của chàng trai tóc vàng vào cửa, khi gã đóng cửa lại. Cả hai đang thở hổn hển khi nhìn chằm chằm vào đôi môi quyến rũ của nhau.

"Jiminie, anh muốn em ~"

Người anh thủ thỉ vào tai chàng trai tóc vàng và nó khiến cơ thể chàng trai tóc vàng rùng mình, khiến y bật ra, tách đôi môi của Yoongi ra. Gã hôn Jimin khi gã thu hẹp khoảng cách giữa hai cơ thể khác nhau.

Lúc đầu, Jimin cố gắng đẩy người kia ra nhưng cuối cùng gã đã thắng, dù sao thì gã cũng yêu y rất nhiều, vòng tay qua cổ gã, kéo gã lại gần hơn trong khi vòng một chân qua eo của gã, rên rỉ trên đôi môi đói khát. Yoongi nắm lấy và bóp mạnh cặp mông mịn màng của chàng trai tóc vàng sau đó gã nhấc bổng y lên ngang lưng, bế y lên giường.

Sau khi gã thả y xuống giường, gã nâng mông của Jimin lên và cởi nó ra mà không phá vỡ nụ hôn, mặt khác Jimin cởi cúc áo sơ mi của gã. Tóc vàng bắt đầu rên rỉ khi Yoongi chạm vào nửa thân trần của mình và trêu chọc, véo hai hạt đậu cứng của chàng trai tóc vàng trong khi thèm khát đôi môi của nhau.

"nghm ~ ah ~ h-hyung ~ l-làm ơn~"

"Làm ơn gì nào Jiminnie ~"

Tay của đàn anh từ từ đi xuống chiếc quần jean của người tóc vàng khi gã mở khóa quần jean của mình, cũng cởi ra và để lại người trẻ hơn chỉ mặc chiếc boxer. Jimin nhắm mắt và rên rỉ quyến rũ khi gã sờ nắn thành viên đang mặc quần của mình. Yoongi nhếch mép nhìn cảnh tượng trước mắt. Jimin thật nóng bỏng và tất cả những gì y cần là người anh đáng yêu của mình để hủy hoại y.

Khi tay của người trẻ tuổi sắp chạm đến quần của đàn anh, bàn tay của y đã bị đàn anh gạt đi. Jimin rên rỉ khi Yoongi rời đi và ngồi dậy khỏi giường, vò mái tóc ướt đẫm mồ hôi, cắn chặt môi khi nhìn bộ ngực trần nhợt nhạt của gã đang chuyển động lên xuống, thở hổn hển khi nhìn chàng trai tóc vàng đang nằm dài trên giường, chỉ với quần nhỏ của mình.

"H-Hyung ~"

Jimin cố gắng nắm lấy tay đàn anh nhưng gã đã dừng lại và nhíu mày khi gã cho y thấy kiểu cười khác mà chàng trai tóc vàng chưa từng thấy trước đây.

"Tôi nghĩ rằng công việc của tôi đã hoàn thành xong."

Yoongi nhếch mép cười khi gã giơ cả hai tay lên, đứng như thể gã đang đầu hàng với ai đó. Lúc đầu, Jimin bối rối nhưng khi đèn đột ngột bật sáng và có rất nhiều người xuất hiện từ phía sau và bên cạnh gã, đôi mắt của y mở to vì kinh ngạc và ngồi dậy.

'H-Họ là ai vậy?!'

'H-Họ đến từ đâu? và h-họ làm gì trong căn
p-phòng này.'

Jimin dừng lại suy nghĩ của mình khi nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên giữa các nhóm người. Jimin mở to mắt.

"J-Jungkook?"

"Hye, Jimin. Thực ra tôi đã nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau sau trận chiến đó nhưng bây giờ chúng ta đã và cũng ...."

Jungkook dừng lại khi hắn nở một nụ cười tự mãn trong khi quét từ trên xuống dưới nửa cơ thể trần truồng của chàng trai tóc vàng-

"như thế này."

Lúc đó Jimin nhận ra cơ thể mình, mắt y cũng mở to, y chỉ mặc một chiếc boxer, đôi mắt ngấn lệ của chàng trai tóc vàng khi y nhanh chóng nắm lấy tấm chăn, che đi cơ thể đang run rẩy của mình và ngồi dậy khỏi giường chỉ để chạy ra khỏi phòng nhưng y quên rằng y đã bị mắc kẹt trong hang sư tử, nơi mà y không thể quay lại khi đã vào trong.

Y đã bị Jungkook và bạn bè của hắn chặn đường.

"Quá sớm?"

"Giữ lấy cậu ta!"

Nước mắt Jimin bắt đầu lăn dài trên mặt khi hai kẻ vô danh hất tung tấm chăn che nửa thân trần của y ra, một người giữ cánh tay trái, còn một người khác ôm cánh tay phải.

"J-Jungkook! L-làm ơn, làm ơn, để tôi đi! Hyung! Hyung cứu- * tát * ah!"

Jimin quay đầu sang một bên, nước mắt rơi lã chã khiến Yoongi chỉ biết tát vào mặt y.

"Ai là hyung của cậu, thằng khốn?!"

Người trẻ tuổi hơn với cái nhìn kinh ngạc về người lớn tuổi.

"H-Hyung?"

* bốp *

Mọi người cười nhạo chàng trai tóc vàng khi y nhận thêm một cái tát nữa từ Yoongi.

"Cảm giác đó có tốt không, hmm?!"

Jimin má ửng đỏ và khóc vì đau.

"Bình tĩnh, cậu ta chỉ là một cậu bé, anh không thể thô bạo với cậu ta ...... Hyung ~"

Jungkook bắt chước cách Jimin gọi gã vừa rồi, điều này khiến những người khác không khỏi bật cười, kể cả Yoongi. Jimin mím môi lại và khóc khi phát hiện ra rằng mình đã bị người mà mình yêu, Yoongi, lừa dối.

"Trời ơi, trước hết tôi phải đi tắm, không biết nó có lây hay không nhỉ?"

Jimin không cảm thấy gì ngoài việc đau lòng và xấu hổ trước những lời độc địa và ghê tởm phát ra từ miệng của đàn anh, y đã quá tin gã.

"Ah!"

Jimin thút thít khi không có bất kỳ lời cảnh báo nào, Yoongi thô bạo giật tóc y.

"Đừng bao giờ khiêu khích với bất kỳ ai cấp cao hơn mình, đồ khốn!"

"Anh không thấy đường? Anh bị mù hay sao vậy hả?!"

Yoongi không cô đơn vào ngày hôm đó, Jungkook đã ở đó, cùng gã, bên trong xe của gã. Cả hai đều là anh em họ. Yoongi tức giận khi Jimin làm nứt cửa kính xe của gã và cả Jungkook nữa, nhưng hắn giữ im lặng. Yoongi bước xuống xe và khó chịu nắm lấy cổ Jimin nhưng gã đã buông Jimin ra khi bị chàng trai tóc vàng tát vào mặt trước sự chứng kiến ​​của hàng nghìn học sinh. Gã cảm thấy rất tức giận và xấu hổ nhưng gã chỉ im lặng và lên xe của mình.

"Em còn sống không vậy?! ​​Tên khốn đó làm nhục anh trước mặt mọi người nhưng em-"

"Để đó đi, hyung."

"Cái gì."

"Hãy xử lý việc này theo cách khác."

"Làm sao?"

Jungkook nhếch mép nhìn chàng trai tóc vàng đang đứng trước mặt mình, nhắm mắt và rơi nước mắt. Tất nhiên ai cũng biết Jungkook xấu đến mức nào, kể cả Jimin cũng biết điều đó nhưng y không biết Yoongi và Jungkook là anh em họ của nhau.

"Anh có chuyến bay tối nay, hãy đi và chuẩn bị sẵn sàng đi. Đừng mệt mỏi trước khi rời khỏi đất nước này. Em sẽ chăm sóc cậu ta."

Dù Yoongi có ruồng bỏ / lừa dối Jimin, thì từ 'bỏ đi' vẫn làm tổn thương người trẻ hơn.

Trái tim Yoongi đập rộn ràng khi nhìn vào đôi mắt của chàng trai tóc vàng, gã không thấy gì ngoài sự đau đớn và xót xa trong đôi mắt trong sáng của người kia.

"Hyung!"

định thần lại khi Jungkook gọi gã.

"Uhm, anh sẽ đi, kết liễu cậu ta!"

Gã nói khi đi về phía cửa chỉ để rời đi nhưng trước khi rời đi, gã quay lại và liếc một cái cuối cùng về chàng trai tóc vàng, người đang làm điều tương tự với người lớn tuổi trong khi rơi nước mắt.

Yoongi nuốt nước bọt, gã yêu chàng trai tóc vàng và gã không biết mình bắt đầu yêu chàng trai tóc vàng từ khi nào, lúc đầu gã chỉ hành động để trả thù nhưng cuối cùng, gã thực sự yêu chàng trai tóc vàng nhưng gã không thể nói điều đó với Jimin cũng như với bất kỳ ai và gã sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình đồng tính với bất kỳ ai cho đến khi gã còn sống.

Jungkook, người không để ý đến mọi thứ, nở một nụ cười nhếch mép.

"Yêu hả?"

"Ah!"

Jimin lại thút thít một lần nữa khi Jungkook giật mạnh mái tóc của chàng trai tóc vàng và tiến lại gần y hơn, liếc nhìn xuống chiếc quần nhỏ của người kia.

"Vẫn chat nhỉ?"

Jimin hất tay Jungkook ra khi người kia quyết định chạm vào vùng kín của chàng trai tóc vàng chỉ để trêu chọc nhưng vì sự từ chối đó, Jimin lại bị Jungkook tát vào mặt một cái nữa.

"Jungkook, l-làm ơn, để tôi-tôi đi, tôi cầu xin cậu. Tôi xin lỗi vì tất cả, làm ơn ~"

Jimin rên rỉ.

"Chà không dễ dàng như vậy đâu. Cậu nên biết hậu quả sẽ thế nào nếu cậu đụng đến tính khí của Jeon Jungkook này! Máy quay đâu?!"

Mọi người đều nao núng khi hắn hét lên. Jimin cảm thấy đây sẽ là ngày cuối cùng y sống trên thế giới này.

"Đ-đây, thưa anh."

Hắn buông tóc của Jimin và lấy máy ảnh từ một anh chàng không quen biết.

"Đặt cậu ta nằm thẳng trên giường và giữ cả hai tay và chân của cậu ta lại!"

"KHÔNG, KHÔNG, KHÔNG! C-CẬU LÀM
VẬY- J-JUNGKOOK LÀM ƠN DỪNG LẠI ĐI! HYUNG!! HYUNG!! GIÚP EM VỚI!! XIN LỖI!!"

Jimin hét lên để được giúp đỡ khi họ đặt y nằm thẳng trên giường, cởi chiếc quần nhỏ của y ra, hai tay kẹp lấy đầu y, nắm chặt hai chân và buộc phải mở rộng hơn.

"Ai đầu tiên, hừ ...... cậu!"

Jungkook chỉ tay vào một anh chàng ngẫu nhiên nào đó.

"Đi .... VÀ nhớ những gì tôi đã nói?"

Tên đó nuốt nước bọt khi gật đầu với Jungkook, tuân theo mệnh lệnh của hắn, đi về phía Jimin.

"KHÔNG, KHÔNG, ĐỪNG!! XIN LỖI!! JUNGKOOK DỪNG LẠI ĐI!! XIN LỖI! XIN LỖI!!"

Nhưng có vẻ như tiếng hét của Jimin không làm Jungkook bận tâm, hắn chỉ thích cách chàng trai tóc vàng cầu xin hắn, hắn luôn thích nếu người khác cầu xin mình.

"Cậu đã yêu cầu điều này, nhớ không? 'Làm ơn đi ~ hyung ~'"

Jimin vừa khóc vừa lắc đầu.

"K-không, J-Jungkook, l-làm ơn-"

"CẬU CÒN ĐANG CHỜ ĐỢI CÁI QUÁI GÌ NỮA VẬY?! HÃY LÀM ĐI!!"

Anh chàng lơ lửng trên người Jimin và bắt đầu chạm vào cơ thể trần truồng của y, trêu chọc cơ thể y và mặt khác, chàng trai tóc vàng la hét, thút thít, khóc lóc, cầu xin Jungkook và anh chàng kia dừng lại, người đang quay video Jimin đang rên rỉ trong khi khóc.

"Kế tiếp!"

Số lần ---- không đếm được, nhưng không ai làm tình với y cả, chỉ là chạm vào cơ thể y một cách không thích hợp bởi vì đó là mệnh lệnh của Jungkook. Không, chỉ chạm và trêu chọc thôi.

"a-ah ~! K-không! * nức nở * l-làm ơn, đ-đừng ~! * nức nở * J-Jungkook ~! * khóc * l-làm ơn nói h-họ DỪNG LẠI! làm ơn! KHÔNG! D-Dừng lại, a-ah ~! L-làm ơn ~!!!"

Hiện tại căn phòng tràn ngập âm thanh của tiếng la hét, tiếng rên rỉ, tiếng khóc và tiếng cười.

Sau vài phút...

"Được rồi, dừng lại! Hãy để cậu ta đi. Tất cả các cậu có thể rời đi! Cảm ơn vì sự hợp tác."

Khi Jungkook ra lệnh cho tất cả mọi người dừng lại khi họ thả tay, chân của Jimin và bước ra khỏi phòng, ngay bây giờ chỉ có Jungkook và Jimin trong phòng, y nức nở trong tư thế nằm.

Jungkook mắt bắt gặp cảnh tượng trần trụi của chàng trai tóc vàng. Trong một giây, hắn bắt đầu chiêm ngưỡng cơ thể nóng bỏng của y, ướt đẫm mồ hôi và thành viên đỏ ngầu chết tiệt của y. Jungkook cắn môi dưới trước khung cảnh nóng bỏng và suy nghĩ mông lung nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu. Mình không phải gay, chết tiệt! Hắn nghĩ khi lơ lửng trên người Jimin.

Chàng trai tóc vàng lùi lại khi y cảm thấy sợ hãi và nhanh chóng dùng hai tay che bộ ngực trần và vẻ nam tính của mình.

"không-không-"

"Này, này, bình tĩnh, tôi sẽ không, đừng lo lắng. Sau tất cả, cậu không phải là mẫu người của tôi hoặc cậu không phải là bất cứ ai."

Jimin nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm vào anh chàng răng thỏ, người đang đưa tay về phía trán của chàng trai tóc vàng chỉ để gỡ vài sợi tóc rối tung của người kia trên vầng trán đẫm mồ hôi.

"Tôi không giỏi lắm sao, hmm?"

Jimin thở hổn hển.

"Tôi không để họ làm tình với cậu, chỉ chạm vào * nhếch mép * nếu tôi để họ chơi cậu thì sao? Hơn 10 thằng chơi cậu ---"

Hắn dừng lại và nhếch mép khi Jimin quay đi và khóc.

"Cậu nên cảm ơn tôi vì tôi đã không ra lệnh cho họ làm điều lộn xộn như vậy."

Jimin càng lúc càng khóc nhiều hơn trong khi quay mặt đi chỗ khác, tay vẫn che ngực trần và vùng kín của mình. Những lời nói của Jungkook cứ lặp đi lặp lại trong đầu y và y cảm thấy lo sợ đến rợn người. Jungkook giữ cằm của chàng trai tóc vàng và quay y lại đối mặt với hắn.

"Cậu vẫn có thể sống sót ...... chỉ khi cậu giữ kín về những gì đã xảy ra ở đây. Nếu cậu im lặng thì tôi hứa bí mật của cậu và video sẽ chỉ có tôi thấy ... nhưng nếu cậu làm bất cứ điều gì ngu ngốc thì cậu biết hậu quả như thế nào rồi đấy."

Jimin nuốt nước bọt khi y nhìn chằm chằm vào hắn. Tóc vàng cảm thấy không có gì khác ngoài việc ghê tởm bản thân mình và tên khốn kia, kẻ đang bay lượn trên người y và nhếch mép.

Jimin muốn giết Jungkook ngay bây giờ, ngay tại đây nhưng trái tim yếu ớt và cơ thể yếu đuối của y không để y làm bất cứ điều gì cũng như quyết định. Y chỉ biết nghiến răng và rơi nước mắt.

"Tôi biết cậu sẽ làm được. Cậu là một cậu bé ngoan, phải không?!"

Jungkook lại nhếch mép cười khi hắn rời đi, ngồi dậy, đi đến cửa nhưng dừng lại trước khi bước ra hoàn toàn-

"Và hãy nhớ ....... đừng bao giờ đùa với lửa."

Khi Jungkook rời đi, Jimin đã bật khóc nức nở hết mức có thể, không chịu đứng dậy khỏi giường, kéo hai đầu gối lên trước ngực, ôm lấy nó, khóc to hơn.

Jimin quyết định kết liễu cuộc đời mình nhưng đồng thời y cũng không đủ can đảm để tự tử. Sau ngày hôm đó, Jungkook và bạn bè của hắn liên tục bắt nạt y nhưng cảm ơn trời không giống như cách họ cư xử hôm trước. Chàng trai tóc vàng không có can đảm để nói cho ai biết điều gì đã xảy ra với y, kể cả bố mẹ.

Điều gì sẽ xảy ra nếu họ biết về video? Họ chấp nhận y nhưng còn xã hội này, nhân phẩm, danh tiếng, việc học hành của y thì sao? Vì lợi ích của họ, y quyết định giữ im lặng, chịu đựng những đau đớn, hành hạ, tổn thương và quyết định sống sót ở trường đại học này hết sức có thể, nhưng y không bao giờ biết đến khi nào mình có thể ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro