5. Cậu có biết cậu ta là ai không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi là người đồng tính."

"Tôi yếu đuối, tôi ghê tởm, tôi vô dụng, tôi ..... tôi chẳng là gì cả! Người như tôi không bao giờ nên sinh ra trên đời này. Tôi ghét bản thân mình, tôi ghét-"

Chàng trai tóc vàng không thể tiếp tục được nữa bởi vì y đang suy sụp rất nặng theo đúng nghĩa đen và mặt khác Seokjin không biết làm thế nào để an ủi người kia khi cứ nhìn Jimin suy sụp, không chớp đôi mắt ngấn lệ của chính mình. Seokjin cảm thấy buồn và tiếc cho những gì đã xảy ra với chàng trai tóc vàng.

Cậu từ từ tiến lại gần và chạm vào tóc của chàng trai tóc vàng nhưng cậu không ngờ rằng Jimin sẽ ném mình vào ngực Seokjin, ôm chặt chàng trai tóc nâu và nức nở trên ngực cậu.

"Tại sao, Seokjin?"

"Tại sao chỉ có tôi?"

Seokjin không tìm thấy lời nào cho câu hỏi của y nhưng lòng căm thù của cậu đối với anh chàng tên Jeon Jungkook ngày càng nhiều hơn.

"Suỵt ~ Cậu không yếu đuối, ghê tởm hay vô dụng. Đừng quên rằng cậu là con người. Cách mọi người đối xử với cậu là bản chất thật về con người của họ. Đó không phải là con người thật của cậu."

Jimin khóc chậm hơn khi Seokjin bắt đầu nói trong khi vuốt ve mái tóc vàng của y. Seokjin kéo ra khi cậu ôm lấy khuôn mặt của Jimin và chiêm ngưỡng khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sưng húp của chàng trai tóc vàng, cậu phải đồng ý mặc dù Jimin đang khóc nhưng y vẫn rất đẹp trai, Seokjin nghĩ khi cậu mỉm cười với chàng trai tóc vàng, người vẫn đang khóc và mắt y nhìn xuống.

"Nhìn tôi này, Jimin."

Jimin lắng nghe Seokjin nói khi y nhìn lên, bắt gặp đôi mắt nâu tuyệt đẹp của Seokjin. Người tóc nâu có một đôi mắt đẹp mà ai cũng có thể bị mê hoặc, kể cả y, Jimin nghĩ khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt Seokjin.

"Cậu có thể cảm thấy mình không hoàn hảo, nhưng đối với tôi, cậu là người bạn hoàn hảo duy nhất mà tôi từng có hoặc đã từng có."

Jimin thở hổn hển trước từng lời thốt ra từ miệng của chàng trai tóc nâu, nó khiến y tan chảy từng chút một, nước mắt y ngừng rơi.

"Cậu không bị mắc kẹt ở đâu cả, trừ khi cậu quyết định trở thành nó. Hãy tránh xa suy nghĩ cậu là người đồng tính và mọi người đều ghét cậu. Hãy luôn nhớ rằng cậu dũng cảm hơn cậu biết, mạnh mẽ hơn cậu tưởng tượng, thông minh hơn cậu nghĩ và yêu nhiều hơn cậu biết."

Jimin mím chặt môi vào nhau và rơi những giọt nước mắt mới.

"Bỏ qua kẻ đã bắt nạt cậu, nói xấu sau lưng và đối xử / khiến cậu trở nên yếu đuối. Chỉ cần tin vào bản thân, không thứ gì có thể cản trở cậu."

Jimin không suy nghĩ kỹ, y kéo chàng trai tóc nâu ôm chặt vào lòng khi khóc trong gáy cậu. Seokjin mỉm cười khi lau nước mắt và kéo đi.

"Yah! Đừng khóc như một cậu bé, cậu muốn tôi lặp lại sao!"

Jimin cười và lắc đầu. Seokjin lại mỉm cười và giữ lấy khuôn mặt của Jimin, điều này làm cho chàng trai tóc vàng cảm thấy bối rối nhưng đồng thời y cũng ngưỡng mộ cách khuôn mặt của chàng trai tóc nâu lại gần với khuôn mặt của mình.

"Hãy mạnh mẽ lên và đối mặt với chính mình. Sau này, nếu có ai gọi cậu là đồng-- tính-hay bất cứ điều gì không thích hợp, chỉ cần giơ gối lên và đánh gục bản lĩnh đàn ông khốn nạn đó! Đơn giản thôi."

Jimin bật cười, Seokjin cũng vậy. Thành thật mà nói thì nụ cười trên mắt của Jimin là đẹp nhất trên đời này và cậu sẽ làm bất cứ điều gì để nhìn thấy nó hàng ngày trong đời, Seokjin nghĩ rồi buông mặt Jimin ra, định ngồi dậy nhưng lại khựng lại khi Jimin dựa vào ngực Seokjin, ôm lấy eo cậu một lần nữa.

"C-Cảm ơn cậu, Seokjin. Tôi không biết mình phải làm gì nếu không có cậu. Cậu thật khác biệt với mọi người. Tôi nghĩ mọi người nên đấu tranh để có ai đó / người bạn như cậu trong cuộc đời của họ nhưng cậu biết gì không, không có ai chiến đấu hay đấu tranh, tôi có cậu trong cuộc sống của tôi và tôi cảm thấy thật may mắn."

Chàng trai tóc nâu đỏ mặt trước những lời khen ngợi khi cậu đẩy Jimin ra khỏi ngực mình và ngồi dậy khỏi giường của người kia.

"Aish ... nói những lời ngọt ngào như thế là đủ rồi. Ngủ một giấc đi, tôi không muốn đôi mắt xinh đẹp của mình bị thâm quầng đâu! Chúc ngủ ngon!"

Seokjin nói mà không nhìn chàng trai tóc vàng khi cậu nằm thẳng trên giường, kéo chăn lên mặt (thói quen của cậu ấy), chuẩn bị ngủ và mặt khác, mắt Jimin không bao giờ rời khỏi Seokjin, y biết rõ chàng trai tóc nâu chưa ngủ mặc dù cậu đã kéo chăn lên đầu.

"Seokjin"

"Hừm"

Seokjin ậm ừ mà không kéo chăn ra.

"C-cậu là gì? * Thở hổn hển * Ý tôi là cậu là người đồng tính nam?"

Trong một giây Jimin nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ nhận được một cái tát từ Seokjin nhưng y đã ngạc nhiên khi Seokjin bắt đầu cười khi cậu mở tấm chăng ra, nhìn Jimin và cười. Người kia nhíu mày và thở hổn hển.

"Tôi-tôi-x-xin-lo-"

"Không, không, không, không sao đâu * cười * Tôi chỉ ngạc nhiên vì sự nghi ngờ đột ngột của cậu, vậy thôi."

Jimin lúng túng xoa gáy-

"Vậy ... cậu không phải? Vậy thì cậu là thẳng?"

Seokjin tự trấn tĩnh và chuẩn bị mở miệng-

"Hay đồng tính?"

Seokjin mỉm cười khi chàng trai tóc vàng tiếp tục cắt ngang cậu với nhiều câu hỏi hơn.

"Hay chuyển giới? Nhưng, cậu trông không giống vì họ thường phẫu thuật dương vật của họ nhưng khi tôi nhìn thấy dương vật của cậu thì nó có vẻ ổn - * mắt y mở to * CHẾT TIỆT! KHÔNG! Ý tôi là, ý tôi là, tôi k-không-nhìn-nhìn-họ-luôn-luôn, không, chết tiệt! Ý tôi là- "

"Jimin"

"Tôi thề có Chúa! Tôi đã không nhìn --- tôi-tôi-thực sự rất-xin lỗi, tôi-tôi-"

"Jimin, không sao đâu, bình tĩnh đi, cậu không làm sai đâu."

Jimin dừng lại khi cảm thấy xấu hổ vì những gì mình đã nói với chàng trai tóc nâu trước đó. Y thở hổn hển khi cúi mặt xuống, không có xu hướng đối mặt với chàng trai tóc nâu nhưng mặt khác Seokjin đang mỉm cười với Jimin. Thành thật mà nói, cậu đã đỏ mặt khi biết rằng Jimin đã kiểm tra cậu từ trên xuống dưới.

"T-Thành thật mà nói, tôi là ....."

Cậu dừng lại khi Jimin nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Seokjin.

"Tất nhiên tôi là thẳng!"

Jimin đảo mắt và Seokjin cười vui vẻ vì cậu đã lừa được chàng trai tóc vàng.

"Bây giờ ngủ đi! Chúc ngủ ngon!"

Seokjin lắc đầu khi cậu mỉm cười và nằm xuống, kéo chăn lên đầu, quay sang một bên, quay lưng lại với Jimin, bắt đầu ngủ và mặt khác, chàng trai tóc vàng cảm thấy hơi thất vọng vì y thực sự muốn biết về giới tính của Seokjin. Seokjin không thể là gay vì Jimin vẫn nhớ Seokjin đã tán tỉnh một cô gái như thế nào vào ngày đầu tiên y và cậu bước vào trường, y ước Seokjin có thể là một người không thẳng, y nghĩ khi cười với Seokjin.

"Ngủ ngon, Seokjin."

Jimin thì thầm khi nằm xuống giường, nhắm nghiền đôi mắt mệt mỏi.

.

.

.

.

.

.

"Chào buổi tối, anh Jungkook, bữa tối đã sẵn sàng."

Người giúp việc của Jungkook, mới được bổ nhiệm nhưng gần 3 tháng cô bắt đầu làm việc ở đây theo lời giới thiệu của mẹ. Mẹ của cô cũng là một người giúp việc và bà vẫn làm việc tại nhà của Jungkook, cũng trong nhiều năm. Một người đáng tin cậy và là lý do duy nhất khiến bà Jeon, mẹ kế của Jungkook chỉ định con gái của bà giúp việc đến đây, cô sẽ giúp ích cho mẹ mình.

Cô lịch sự gõ cửa phòng cậu chủ và Jungkook rên rỉ rồi trợn mắt, vì sự xáo trộn đột ngột mà hắn đã thua trong trò chơi điện tử. Hắn nghiến răng khi ngồi dậy khỏi chiếc ghế dài, đi về phía cửa và mở cửa khá khó khăn.

"CÔ MUỐN GÌ?!"

Cô hầu gái giật mình khi nuốt nước bọt, chớp mắt không ngừng vì tiếng hét đột ngột. Đó không phải là điều mới mẻ đối với cô, từ khi bắt đầu làm việc ở đây cô đã trải qua chuyện này cả ngày rồi, cậu chủ của cô chưa bao giờ nói chuyện tử tế hay thậm chí cười với cô, bất kỳ người nào khác trong ngôi nhà này.

"Đ-đồ ăn đã s-sẵn sàng, t-thưa anh."

"TÔI CÓ KÊU CÔ NHẮC TÔI KHÔNG?!"

Cô vừa thở hổn hển vừa lắc đầu.

"BÂY GIỜ THÌ BIẾN KHỎI PHÒNG TÔI NGAY!"

Trước khi cô có thể đáp lại, hắn khó khăn đóng cửa trước mặt cô, quay trở lại phòng của mình.

Cô định thần lại khi thở ra một hơi thật sâu, lắc đầu, lần nào cũng vậy? Tất nhiên mẹ cô đã nói với cô về thái độ thô lỗ của cậu chủ và điều duy nhất cứ lởn vởn trong tâm trí cô, cô cần phải rời khỏi công việc này càng sớm càng tốt. Không thể ở đây lâu được nữa.

Với suy nghĩ đó, cô quyết định rời khỏi khu vực này nhưng dừng lại khi cánh cửa một lần nữa mở ra.

"Nó đã ăn chưa?"

Cô lắc đầu, tất nhiên cô biết bà đang nói về ai. Tôi nhắc lại, mẹ cô đã kể cho cô nghe tất cả mọi thứ về ngôi nhà này. Sau khi đến nơi, bà đi thẳng vào nhà bếp, lấy một cái đĩa, lấp đầy đồ ăn mà người giúp việc của bà đã nấu hôm nay.

"Con chó chết tiệt ở đâu-"

"Đ-Đây, thưa anh."

Trước khi hắn nói xong, cô đưa chiếc thìa bạc cho hắn, hắn cầm lấy một cốc nước, quay trở lại tầng trên và người hầu gái cũng theo sau hắn. Khi về đến phòng, hắn liếc sang căn phòng bên cạnh, căn phòng đã khóa bên ngoài, hắn trừng mắt nhìn người giúp việc đang chạy nhanh về phía phòng, lấy chìa khóa trong túi, mở khóa cửa.

"Cô đợi ở đây."

Cô gật đầu với hắn khi định đóng cửa khi hắn đi vào nhưng cô không làm vậy, nhìn hắn và bóng dáng kia, người đang nằm trên giường và quay lưng lại với Jungkook.

Hắn đặt thức ăn và cốc nước lên bàn cạnh giường khi ngồi xuống giường. Hình bóng đang say ngủ không nhận ra sự hiện diện của Jungkook, hắn thở dài khi đặt tay lên cánh tay của người đó. Đột nhiên người bí ẩn mở to mắt, đứng dậy, lo sợ lùi về phía sau và đập vào đầu giường khi đã nhận ra Jungkook.

"ĐỪNG! ĐỪNG! XIN ĐỪNG HẠI TÔI!! XIN LỖI! AI ĐÓ GIÚP TÔI VỚI!"

Jungkook ngồi dậy khi chạy về phía người đó-

"KHÔNG! KHÔNG! ĐỪNG ĐẾN GẦN TÔI! ĐI NGAY ĐI! CÓ AI KHÔNG, CỨU TÔI!"

"MẸ! HÃY DỪNG LẠI, LÀ CON, HÃY NHÌN CON ĐI!"

Hắn rên rỉ khi ôm lấy mặt bà nhưng bà lắc đầu và đánh vào tay hắn.

"KHÔNG!! ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!! CỨU!! ĐI ĐI!!"

"MẸ! CON LÀ KOOKIE ĐÂY!"

Khi hắn nhắc đến cái tên đó, bà ngừng đánh và cũng không đánh nữa, bà nhìn hắn.

"K-kookie? K-k-kookie của mẹ?"

Jungkook gật đầu khi hắn khoe với bà nụ cười trong sáng của mình, một nụ cười ấm áp mà hắn không bao giờ thể hiện với bất cứ ai ngoại trừ mẹ của mình.

"Vâng, con là Kookie, Kookie của mẹ."

Bà bĩu môi khi bắt đầu bật khóc. Jungkook không thể đứng nhìn được, hắn ôm bà vào lòng khi vỗ nhẹ vào lưng bà, bà vùi mặt vào ngực hắn khóc như một đứa trẻ, chúng ta nên gọi họ là gì khi họ mất trí nhớ?

"H-họ sẽ làm tổn thương chúng ta, k-kookie. Mẹ -mẹ sợ."

Những giọt nước mắt của Jungkook, đúng là hắn đang khóc, hắn khóc khi hắn luôn luôn ở một mình hoặc với mẹ.

Nước mắt hắn lăn dài từ mắt xuống má khi hắn lắc đầu không dứt khỏi cái ôm.

"Không, không ai có thể làm tổn thương mẹ đâu. Con ở đây để bảo vệ mẹ, con sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm tổn thương mẹ, hãy tin tưởng ở con, tin tưởng Kookie của mẹ."

Hắn lùi ra khi ôm lấy mặt mẹ một lần nữa rồi đặt lên trán bà một nụ hôn.

"Mẹ không ăn gì từ sáng, tại sao vậy?"

"C-con k-không c-cho mẹ ăn."

Hắn mỉm cười và nhận ra sai lầm của mình. Thường thì hắn sẽ là người đút thức ăn cho bà trước khi đến trường nhưng hôm nay vì vội vàng nên hắn quên mất và hắn biết rõ bà sẽ không thích hoặc không cho phép ai khác cho bà ăn, chỉ mình hắn được làm như vậy.

"Kookie xin lỗi, hmm?"

Bà mỉm cười đáp lại hắn khi tựa đầu, đưa đôi mắt cún con nhìn hắn. Jungkook không làm gì ngoài việc mỉm cười với mẹ của mình, người hiện đang cư xử như một đứa trẻ 5 tuổi.

Khi Jungkook 10 tuổi, cha hắn qua đời trong một vụ tai nạn và điều tồi tệ nhất là, mẹ hắn đã ở đó với cha hắn vào ngày tai nạn nhưng tạ ơn chúa, bà đã sống sót chỉ với một vài vết thương. Cái chết của chồng khiến bà đau đớn vô cùng, bà không thể tin rằng chồng mình đã không còn nữa, không còn trên cõi đời này nữa và đó là lý do khiến bà trở nên rối loạn tinh thần.

Sau vụ tai nạn, bà quên hết mọi thứ, kể cả tên của mình, điều duy nhất bà nhớ là biệt danh của cậu con trai bé bỏng, Kookie, hay còn được gọi là Jeon Jungkook. Bà không nhớ Jungkook đã trưởng thành cũng như tên thật của hắn.

"Hãy ăn trước đã, hmm?"

Bà gật đầu một lần nữa khi Jungkook cầm lấy đĩa thức ăn và cốc nước, ngồi đối diện bà, đút cho bà bằng thìa, hắn mỉm cười khi mẹ hắn vừa cười vừa nhai thức ăn. Hắn thực sự không bao giờ học được từ 'Con nhớ mẹ' cho đến khi mẹ hắn quên hắn.

Hắn muốn mẹ mình trở lại bình thường, hắn muốn biết chuyện gì đã xảy ra với bà và người cha đã khuất, hắn muốn bà nhớ về hắn và tất cả mọi thứ.

"Mẹ, mẹ có nhớ gì không? C-chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó?

Hắn dừng lại và nuốt nước bọt khi nụ cười của bà biến mất, gần như bĩu môi, sẵn sàng bật khóc.

"Không, không, không, Kookie xin lỗi, Kookie là đồ ngốc. Kookie hứa sẽ không bao giờ hỏi điều đó nữa, hmm? L-làm ơn, đừng khóc, hmm? Mẹ yêu của Kookie, phải không?"

Hắn thở dài nhẹ nhõm khi nụ cười của bà trở lại trên khuôn mặt của mình, hắn mỉm cười khi tiếp tục cho bà ăn.

Người giúp việc của Jungkook, người đang xem toàn bộ cảnh tượng bị thu hồi lại, sao một người có thể thô lỗ như gấu lại đột nhiên đổi thành mềm như lụa? Cô vừa nghĩ vừa chớp mắt, cậu chủ chưa bao giờ khóc cũng như không bao giờ nói chuyện bằng giọng điệu như vậy với cô hay ai khác nhưng khi đối với mẹ, hắn hoàn toàn ngược lại, hắn thực sự là người như thế nào?

"Tôi đã yêu cầu cô đợi bên ngoài rồi mà!"

Cô giật mình khi loạng choạng lùi về phía sau, sốc khi cậu chủ đứng trước mặt. Cô nuốt nước bọt khi cả hai bước ra khỏi phòng.

"X-xin lỗi, t-thưa anh."

Hắn tức giận và đảo mắt, đưa chiếc cốc và đĩa trống về phía cô, giật chìa khóa phòng từ tay cô, khóa trái cửa phòng không phát ra tiếng động khi mẹ hắn đang chìm sâu trong giấc ngủ.

"Cẩn thận!"

Cô gật đầu khi cô sắp vượt qua hắn nhưng-

"T-Tôi có thể hỏi anh một điều không?"

Hắn không trả lời, nhíu mày và nhìn cô. Cô nuốt nước bọt.

"T-Tại sao a-anh lại như thế này? T-Tại sao anh lại không bao giờ nói chuyện với chúng tôi như thế, thưa anh?"

Hắn thở hổn hển khi tiến từng bước về phía cô, người đang quay lưng cản bước cô và đập lưng cô vào tường.

"Nhắc lại xem tên cô là gì?"

"J-Jennie, t-thừa anh."

"Nhìn này Jennie, tôi muốn cô để tâm đến việc LÀM NGƯỜI GIÚP VIỆC của riêng mình!"

Cô giật mình khi hắn hét vào mặt.

"Đừng.bao.giờ.hỏi.tôi.bất.cứ.điều.gì.! NHỚ LẤY!"

Cô chớp mắt sợ hãi khi vội vàng gật đầu.

"Bây giờ đi làm công việc của mình đi!"

Hắn bỏ đi khi cô nhanh chóng rời đi, không thèm nhìn lại hắn mà chạy xuống tầng dưới. Jungkook bực bội khi hắn khó chịu kéo mái tóc hạt dẻ quay vào phòng, tắt hết đèn, đóng cửa lại, nằm xuống giường, nhắm mắt lại nhưng hắn không thể ngủ được.

'T-Tại sao a-anh lại h-hành động như t-thế này?'

'T-Tại sao anh không bao giờ nói chuyện với chúng tôi như thế?'

"Bởi vì tất cả các người đều giả tạo, tôi phát ngán với thứ tình yêu giả tạo này."

Hắn tự lẩm bẩm một mình khi nhìn chằm chằm vào trần nhà màu trắng.

.

.

.

.

Ngày hôm sau ...

"Hôm nay các cậu đến sớm vậy? Wassup?"

Hoseok vỗ nhẹ vào lưng người bạn thân nhất của mình là Jimin khi anh ngồi xuống bên cạnh và bắt tay Seokjin, người đang ngồi đối diện với Jimin.

"Giảng viên của chúng tôi đã làm xong việc, đó là lý do tại sao."

"Aah, tôi hiểu rồi. Vậy các cậu có kế hoạch nào khác tối nay không? Vì tôi không. Hãy đi đến trò chơi điện tử, đã lâu rồi!"

"Đã lâu? 5 ngày trước cậu đã thua trong trò chơi với một người lạ nào đó và tôi vẫn nhớ chúng ta đã bỏ chạy như thế nào khi những người bạn của anh ta gần như tấn công chúng ta!"

Seokjin cảm thấy ngớ người bởi vì cậu không biết Jimin đang nói về cái gì nhưng cậu đang mỉm cười vì cậu tưởng tượng ra cảnh tượng chàng trai tóc vàng và tóc nâu chạy trốn khỏi những người đàn ông cơ bắp như thế nào. Hoseok đảo mắt.

"Thôi nào, Jimin! Quá khứ là quá khứ, nhìn xem, Seokjin là người mới đến thị trấn này, cậu không muốn đưa cậu ấy đi xung quanh sao?"

"Đúng vậy, thành thật mà nói tôi thích ý tưởng đó!"

Seokjin nhảy cẫng lên vì phấn khích khiến cả hai đều chú ý.

"Thấy chưa, Seokjin cũng muốn!"

"Tốt, tốt, tôi sẽ đi."

Cả Seokjin và Hoseok đều phấn khích trong khi Jimin đảo mắt nhưng mỉm cười với cả hai người bạn thân nhất của mình. Ba người trong số họ bận trò chuyện, trêu đùa nhau khi họ cũng không nhận thấy sự hiện diện của người khác trong quán cà phê. Không phải tất cả, chỉ có hai người trong số họ khiến Seokjin nhận thấy sự hiện diện của những người đàn ông khác và cậu cố ý giả vờ như không để ý đến họ hoặc băng nhóm của họ, tiếp tục cười với những người bạn của mình.

Sau vài giây, Jimin cảm thấy sự yên tĩnh đột ngột trong quán cà phê, y nhìn vào đám đông im lặng rồi quay lại và mở to mắt.

'J-Jungkook?'

Chàng trai tóc vàng thở hổn hển. Jungkook và nhóm của hắn đã vào căng tin và đoán xem, ánh mắt của anh chàng tóc màu hạt dẻ đang hướng về họ. Jimin nhanh chóng quay đi khi y liếc nhìn Seokjin, người đang cười với Hoseok.

"Điều gì sẽ xảy ra khi cậu đi vệ sinh ở Pháp?" Jin hỏi.

"Khoan đã, để tôi nhớ lại." Hoseok nghĩ.

"Châu Âu."

Chắc chắn rằng mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Seokjin và Hoseok vì cả hai cùng lúc hét lên từ 'châu Âu', vừa cười vừa high five với nhau, ồn ào đến mức không thể tin được. Jimin nhanh chóng nắm lấy cánh tay của cả hai người bạn mình bằng cả hai tay.

"Các cậu! Jungkook đang ở đây, im đi!"

Hoseok suýt sặc nước bọt khi nhìn thoáng qua phía sau khi Jimin thì thầm với họ, mắt anh cũng mở to và nhanh chóng quay đi, cúi đầu xuống nhưng Seokjin thì không, cậu giận dỗi và gỡ tay Jimin ra.

"S-Seokjin, cô ta-"

"Tôi biết, kệ cô ta."

Jimin và Hoseok sửng sốt trước câu trả lời của Seokjin và hành động của cậu, cả hai nhìn nhau.

"Nhưng-"

"YAH! KIM FUCKING JIN!"

Seokjin sôi máu khi cậu nghiến chặt quai hàm tức giận khi con quỷ làm hỏng tên cậu nhưng cậu đã kiềm chế cơn tức giận của mình, tiếp tục ăn.

"Lis, đừng."

Anh trai của cô, BamBam khuyên cô nhưng cô đã gạt tay anh ta ra và đi về phía Seokjin.

"Kook, cản em ấy lại!"

"Hãy cứ chờ xem."

BamBam nghiến răng khi người bạn thân nhất của mình nói với giọng điệu không quan tâm. Jungkook vòng tay ra sau đầu, tựa vào cánh tay hắn, nhìn bạn gái đang đi về phía kẻ thù mới của mình.

Jimin và Hoseok bối rối khi Lisa gõ bàn của họ khá mạnh nhưng nó không có tác dụng với Seokjin, cậu không có phản ứng gì.

"Đang tỏ thái độ hả?!"

"Ồ? Hy vọng với cô."

Hoseok cười khúc khích trước lần tương tác đầu tiên của Lisa với Seokjin nhưng lại ngừng cười khi Lisa trừng mắt nhìn anh.

"Tại sao cậu không trả lời tôi khi tôi gọi tên cậu trước đó?!"

"Ồ, cô đã gọi tôi sao?"

Cô giận dỗi khi Seokjin tiếp tục ăn.

"Có lẽ tôi đang bận với đồ ăn của mình, đó là lý do-vậy có chuyện gì sao? Cần gì không? Giúp đỡ?"

Lisa khó chịu mỉm cười và khoanh tay. Jimin và Hoseok thở hổn hển và lắc đầu với Seokjin để dừng lại nhưng cậu phớt lờ họ.

"Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không hả?!"

"Uhm, ừm! Tôi biết, vậy thì đã sao?!"

Lisa ngạc nhiên khi nghiến răng.

"Cậu có biết Jeon Jungkook không? Tôi là bạn gái của anh ấy!"

Seokjin cáu kỉnh, bỏ ăn, đặt đũa xuống và ngước nhìn cô.

"Chúa ơi, tôi nghĩ cô bị điếc rồi thì phải."

"Kim Seok Jin!" Cô hét lên.

"Tôi đã nói với cô rồi, tôi biết cô là ai hay bạn trai chết tiệt của cô! Vậy tại sao cô lại tiếp tục lặp lại những điều tương tự! Điều đó có nghĩa là cô bị điếc hoặc bị bệnh tâm thần, tôi nói đúng không?!"

Lisa nghiến chặt hàm và nắm chặt tay khi nghe thấy tiếng cười khúc khích. Học sinh trong căng tin bao gồm cả Jimin và Hoseok cười khúc khích trước câu nói của Seokjin.

"Nhìn này."

Cô làm theo lời cậu, chuyển ánh mắt từ đám đông sang Seokjin.

"Tư vấn miễn phí, hỏi ý kiến ​​bác sĩ càng sớm càng tốt, nếu không, nó có thể khiến cô bị lưỡng cực, thêm nữa là cô đã trông giống như vậy rồi."

Lời nhận xét đột ngột của chàng trai tóc nâu khiến các học sinh khác cười khúc khích. Lisa cảm thấy tức giận như sư tử và cũng xấu hổ, cô nghiến răng và đưa tay về phía Seokjin để tát cậu nhưng chàng trai tóc nâu đã kịp nắm lấy cổ tay cô trước khi cô có thể. Nhưng cô vẫn cố rút tay ra khỏi tay cậu.

"LÀM THẾ NÀO ---- AH!"

Cô đưa bàn tay còn lại của mình về phía Seokjin nhưng trước khi cô có thể làm gì, cậu đã đẩy cô xuống bàn, cô rít lên khi lưng chạm vào sàn nhà lạnh và bẩn.

"LISA!"

Bambam, người hét lên tên của cô và lao về phía bàn của Seokjin với Mingyu, trong khi Jungkook kiên nhẫn, đút tay vào túi, đi sau bạn bè của mình.

Anh trai cô sôi máu khi nhận thấy em gái mình bị đẩy ngã xuống sàn, anh ta định túm lấy cổ áo Seokjin nhưng cũng ngã xuống bên cạnh em gái mình. Jimin đẩy anh ta ngã xuống sàn khi y đứng trước Seokjin, bảo vệ người bạn thân nhất của mình.

"T-tôi cấm cậu đụng vào người bạn của tôi!" Jimin.

"CẬU XIN LỖI -"

"Dừng lại."

BamBam khựng lại khi Jungkook cắt lời anh ta. Hắn kéo BamBam lên và bên kia Mingyu kéo Lisa ngồi dậy.

Jimin nuốt nước bọt khi Jungkook tiến về phía y và Seokjin. Khi Jungkook tiến lại gần hơn, lưng của Jimin đập vào ngực Seokjin, chàng trai tóc vàng cảm thấy lo sợ trong lòng. Khuôn mặt của con quỷ khiến y tự nhớ về cơn ác mộng nhưng khi hai tay Seokjin nắm lấy cả hai cánh tay của Jimin từ phía sau, y cảm thấy bớt sợ hãi hơn.

"Có vẻ như cậu đã tìm được một người bạn mới, Jimin."

Jimin nuốt nước bọt giữa Jungkook và Seokjin, trong khi hai người kia bận bịu lườm nhau.

"Jeon Jungkook"

Hắn đưa tay về phía Seokjin, người hiện đang cảm thấy không hứng thú với cuộc trò chuyện và quay mặt đi chỗ khác, hoàn toàn tránh chào lại Jungkook và cũng không bắt tay với hắn.

"CẬU-"

Cô định chửi thề với Seokjin nhưng đã dừng lại khi Jungkook giơ lòng bàn tay lên, nghĩa là giữ im lặng. Cô khó chịu rên rỉ khi bắt đầu bước ra khỏi đám đông trong khi anh trai đi theo cô như một con chó con.

"Lis! Dừng lại! Lis."

"Tôi hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau, Kim Seokjin."

Seokjin lại đưa mắt nhìn Jungkook. Hắn và người bạn khác của hắn, Mingyu vẫn ở đó. Seokjin nhếch mép.

"Hãy giữ vững hy vọng của cậu đi."

Cuối cùng thì chàng trai tóc nâu cũng đáp lại Jungkook, hắn nhếch mép cười và trừng mắt nhìn Seokjin trước khi vượt qua cậu và cùng Mingyu bước ra khỏi căng tin.

Cuối cùng thì Seokjin cũng thở dài khi nghe thấy tiếng vỗ tay và cảm thấy ai đó đang ôm mình.

"OMG! SEOKJIN! KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!! CẬU ĐÃ ĐÁNH BẠI JEON JUNGKOOK!!!

Hoseok hét lên khi ôm Seokjin hết mức có thể, tận dụng cơ thể xinh đẹp của chàng trai tóc nâu khiến anh luôn muốn được thân mật với Seokjin. Chàng trai tóc nâu không làm gì khác ngoài cười và ôm lại Hoseok, người có vẻ rất hạnh phúc nhưng chẳng được bao lâu khi Jimin kéo anh ra khỏi Seokjin.

"Yah! Cái quái gì vậy, Seokjin?! Tôi đã cảnh báo trước với cậu rằng đừng bao giờ-"

"Bình tĩnh đi Jimin. Không có chuyện gì xảy ra, chúng ta đều ổn, cậu có thấy mọi người đang rất hạnh phúc không?"

Jimin nhíu mày và liếc nhìn về phía đám đông (những học sinh khác), những người đang cười rất tươi và vỗ tay vì Seokjin. Jimin bình tĩnh.

"Cậu đã làm rất tốt, Jimin. Cậu đã bảo vệ tôi khỏi họ! Cậu chiến đấu vì tôi! Cậu là một anh hùng!"

"C-Cái gì? T-Tôi đã làm vậy ư?"

"Vâng và các cậu cũng vỗ tay nhé!"

"K-Không, tôi-"

"Các cậu, Jimin làm tốt đúng không?!"

"ĐÚNG!!"

"JIMIN! CẬU RẤT TUYỆT VỜI!"

"CẬU THẬT TUYỆT VỜI, JIMIN!"

"CẢM ƠN JIMINIE!"

"JIMIN OPPA, CHÚNG EM YÊU ANH!"

Jimin không bao giờ mong đợi điều này, tất cả những gì y nhận được là những cái nhìn / bình luận ghét bỏ và ghê tởm từ họ nhưng bây giờ-

"Giờ thì cậu đã tin chưa?"

Jimin gật đầu trong khi đôi mắt ngấn lệ. Seokjin mỉm cười và kéo y vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro