013

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

t/b và seungyoon đã thuê một căn phòng, về cơ bản là ở cuối phố.

họ đã sắp xếp đồ ăn và đồ uống, nhưng họ không lên kế hoạch nhiều về việc phải làm trong ngày hôm nay.

có lẽ, họ không cần lập kế hoạch này. vì một bữa tiệc không cần sự trợ giúp của kế hoạch.

cuối cùng cả hả đã mời những người bạn thời trung học cũ, cộng với qungho và taehyun. seungyoon luôn lo lắng, liệu taehyun có quá dè chừng và ngại ngùng khj trò chuyện với những người khác không.

ban đầu, mọi người đều có chút lúng túng, với t/b và seungyoon, những người từng là một phần của nhóm bạn cũ của họ.

nhưng khi thời gian trôi qua, mọi người đã uống một vài ly, sự căng thẳng bắt đầu giảm đều xuống, khiến không khí trở nên nhộn nhịp hơn. cuối cùng, sohee là người gợi nhớ lại những kí ức thời xưa.

mặc dù cả qungho và taehyun không thể tham gia, họ vẫn không bị lạc lẻ. taehyun được ngồi ôm ấp bên cạnh seungyoon, tựa đầu lên vai anh một cách cẩn thận, qungho dường như ngày càng khó chịu hơn.

đặc biệt là mọi lúc khi t/b kể một câu chuyện về em và seungyoon, anh ngắt lời cô một cách thô bạo và kéo cô lại gần hơn, phản ứng thái quá với không có sự lý do cụ thể.

không giống seungyoon nghĩ, anh ta không có vẻ giận anh, nhưng lại trút lên t/b.

cách qungho lườm bạn gái mình, sợ seungyoon rằng như thể anh ta bị đe dọa cho đến chết. anh đã sợ rằng t/b sẽ phải trải qua những điều tương tự, những gì anh đã từng trải.

đột nhiên, anh không thể chịu đựng nỗi lo lắng này nữa, vì vậy anh chạy ra khỏi phòng, khiến cho mọi người bối rối.

cuối cùng, anh dừng lại, và ngồi xuống cầu thang. bất lực, anh dựa đầu vào đầu gối. chẳng mấy chốc sau đó, seungyoon có thể nghe thấy ai đó mở cửa ở cầu thang và đi lên lầu, đến nơi anh đang ngồi.

ban đầu, seungyoon nghĩ đó có thể là t/b, nhưng bước chân nặng nề hơn. anh không đủ dũng cảm để nhìn lên, nhưng khi ai đó ôm anh từ bên cạnh, anh lập tức biết, đó là taehyun.

"chuyện gì vậy?" taehyun thì thầm gần tai seungyoon. bằng cách nào đó anh ngại ngùng trả lời, tìm kiếm câu trả lời đúng.

"anh chỉ liên tục nhớ về một cái gì đó, mà anh không muốn nhớ." hy vọng điều này sẽ đủ để giải thích cho hoàn cảnh bây giờ.

seungyoon quay lại và ôm lấu taehyun, vùi mặt vào hõm cổ, vì vậy cậu sẽ không thấy anh rơi nước mắt.

họ vẫn như thế mãi cho đến khi taehyun phá vỡ sự im lặng của của đôi bên.

"em biết đây có lẽ sẽ không phải là thời điểm thích hợp, nhưng..." cậu ôm seungyoon thậm chí còn chặt hơn.

"em yêu anh, seungyoon." nhưng cho dù seungyoon muốn nói với cậu ấy, rằng anh cũng cảm thấy như vậy, nhưng anh không thể.

và trái tim anh vỡ tan thành hàng triệu mảnh nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro