Chương 11.2 (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




--


Cả nhóm đều đồng ý sẽ hành động như chưa từng có gì xảy ra một khi họ đáp xuống mặt đất và gặp nhân viên bên dưới. Hai người họ có chút ngạc nhiên khi Heeseung nói anh không chụp được bất kỳ bức ảnh phong cảnh nào, nhưng rồi quyết định bỏ qua khi nghe Jake bịa ra việc họ quá mê mẩn ngắm cảnh nên đã quên mất. Đúng là họ đã mê mẩn ngắm một thứ khác, chứ không phải quang cảnh bên ngoài.

Sunoo cảm thấy như mình đang bước trên mây kể từ lúc lên xe trở về khách sạn để ăn tối và thu dọn đồ đạc, vì họ sẽ khởi hành sớm vào sáng hôm sau. Ni-ki, Ni-ki, Ni-ki, bộ não anh liên tục nhắc. Mọi thứ bây giờ đều là Ni-ki. Anh không muốn gì hơn ngoài việc có thể chạm vào cậu, đi bên cạnh cậu, nhưng không. Mình phải kiên nhẫn. Chuyện đó có thể đợi, anh tự nhắc nhở bản thân. Bởi vì họ đã là một cặp rồi. Sunoo mỉm cười. Điên thật!

Lúc tất cả đã ổn định trên xe về khách sạn, không khí có chút ngột ngạt. Không ai trong số họ biết nói gì và Sunoo chắc chắn cũng không. Dù Ni-ki ngồi ngay bên cạnh ở hàng ghế sau cùng, nhưng anh đã ngại ngùng đến mức không dám đưa mắt về phía cậu. Đặc biệt là khi tất cả đều đang có mặt tại đây.

Sunoo khó nhọc hít thở, mắt hướng xuống đùi. Anh tự hỏi liệu Ni-ki có thấy hồi hộp giống mình không. Liếc qua phần tóc mái, anh thấy Ni-ki nhìn ra ngoài cửa sổ, quả táo trong cổ họng cậu liên tục di chuyển. Có lẽ cậu cũng có cảm giác giống anh. Suy nghĩ đó khiến Sunoo mỉm cười, quay lại nhìn hai bàn tay mình đan vào nhau đặt trong lòng. Giờ đây họ đã là một đôi.

Cả nhóm quyết định ăn tối ngay tại nhà hàng dưới khách sạn rồi trở về phòng.

"Lát nữa chúng ta có nên xem phim chung không?" Jungwon gợi ý khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi.

Jungwon nhận được nhiều tiếng đồng tình đáp lại, nhưng Sunoo vẫn chưa lên tiếng. Nếu là lúc nào đó khác, có lẽ anh sẽ muốn, nhưng lúc này đây... anh liếc nhìn Ni-ki, người đang ngồi cạnh mình. Người cao hơn đáp lại ánh mắt của anh, hơi nhướn mày. Trong ánh mắt, có lẽ Ni-ki cũng cảm thấy như vậy. Sunoo lấy hết can đảm, đưa tay xuống dưới bàn, ngón tay lần mò đến chỗ Ni-ki. Cậu ngay lập tức mỉm cười.

Ni-ki đan tay họ vào nhau và quay sang các thành viên còn lại.

"Ừm..." cậu nói, thu hút sự chú ý của năm người con trai khác trong bàn. Sunoo hướng ánh mắt xuống đĩa của mình, mặt nóng ran. "Em và Sunoo-hyung sẽ không tham gia, bọn em cần... nói chuyện."

Khoảng ngập ngừng trước khi chữ 'nói chuyện' được cất lên khiến Sunoo cảm thấy như có nguồn nước nóng chảy trong huyết quản. Nó làm cho câu nói nghe có vẻ.... trời ơi đất hỡi. Anh hy vọng không ai khác sẽ phản ứng.

Lướt mắt qua các thành viên, Sunoo thấy tất cả đang nhìn họ với đa dạng biểu cảm khác nhau. Chết tiệt!

Sự im lặng vẫn giữ nguyên trong vài giây trước khi Sunghoon nuốt ực hết thức ăn trong miệng mình để nói.

"Nhóc đó bảo là mình sẽ 'nói chuyện' sao," Sunghoon lẩm bẩm.

Sau đó rít lên một câu khi Jake thúc cùi chỏ vào mình, đồng thời làm động tác suỵt.

"Ý... ý bọn em là, em và Ni-ki sẽ thật sự nói chuyện với nhau!" Sunoo lắp bắp, không mong gì hơn ngoài việc trái đất có thể nuốt chửng mình ngay tại đây.

Heeseung húng hắng ho.

"Được rồi," anh nói ngắn gọn, nở một nụ cười méo mó.

Sunoo chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế này. Anh liếc nhìn Ni-ki và cậu có vẻ cũng trải qua cảm xúc tương tự.

"Thật là," Ni-ki nói, rồi bĩu môi.

Sunoo đột nhiên muốn hôn lên nó. Anh liền quay đi, càng bối rối hơn trước. Vì chúa, hãy im lặng đi. Đồ ngốc. Họ sẽ nói chuyện khi trở lại phòng, chỉ vậy thôi nhỉ? Cảm nhận sự ấm áp trong lòng bàn tay, Sunoo tự hỏi liệu Ni-ki có thấy tay mình ẩm ướt không.

Ngay khi Sunoo bắt gặp ánh mắt của Jungwon, người lãnh đạo trẻ tuổi trông hơi lúng túng.

"Ừm...," Jungwon lên tiếng. "Được thôi."

Đối diện bàn, Jay phát ra tiếng thở phào, thu hút sự chú ý của Sunoo. Vẻ mặt anh hiện lên sự thích thú.

"Để hai đứa nó ở một mình đi."

Sunoo thầm ghi nhớ rằng mình sẽ không bao giờ trêu chọc Jay nữa. Bởi vì anh ấy lúc này như một thiên thần.

"Cảm ơn anh, Jay," Ni-ki lẩm bẩm phía bên cạnh.

Tất cả không bàn tới nó nữa, đôi lúc sẽ liếc nhìn họ. Sunoo đã phải buông tay Ni-ki ra để tập trung vào đồ ăn trước mặt, khiến người kia tỏ vẻ hờn dỗi. Nhưng họ có thực sự... không thể nào! Họ chưa hề nói gì nhiều về chuyện đó! Và, họ sẽ không đi thẳng đến.... Sunoo kiềm chế tiếng rên rỉ. Anh đè nén những suy nghĩ đang dần lấp đầy mình, bên trong anh thì nói rằng mình sẽ không bận tâm nếu họ có – không, im đi!

Sau khi hoàn tất bữa tối, họ đồng loạt đứng dậy khỏi bàn ăn và cùng nhau đi về phía cầu thang dẫn về các phòng. Một số thành viên đang thảo luận về bộ phim họ nên xem tại phòng của Jungwon, còn Ni-ki và Sunoo bước nhẹ nhàng phía sau. Sunoo thấy có hơi...ngại ngùng. Anh thấy bản thân thật lúng túng và vụng về. Không gì có thể khiến tim anh đập mạnh hơn lúc này, khi mà chỉ cần liếc sang bên phải đã thấy ánh mắt của Ni-ki hướng về mình. Nó khiến anh rung động.

Sunoo lập tức quay mặt đi và tập trung lắng nghe cuộc trò chuyện của những người khác.

Lúc họ gần đến phòng Jungwon, cả nhóm bước chậm lại, Sunoo và Ni-ki cũng đi theo. Jungwon mở khóa cửa phòng rồi quay sang nhìn hai người.

"Cả hai đừng quên là chúng ta sẽ khởi hành đến sân bay lúc 8h30 ngày mai nhé? Vậy nên tất cả phải có mặt ở sảnh tầng trệt lúc 8h15. Chúng ta có thể ăn sáng ở sân bay trước khi lên chuyến bay về nhà."

Sunoo gật đầu, còn Ni-ki trả lời.

"Vâng, Jungwon hyung. Bọn em sẽ có mặt đúng giờ."

Jake mở miệng trêu chọc, nở nụ cười nhếch mép.

"Đừng cố sức quá nhé."

Sunoo lắp bắp.

"Jake-hyung, thôi đi mà." Anh nói, giấu mặt đằng sau lòng bàn tay.

Ni-ki càu nhàu bên cạnh anh.

"Im đi, hyung."

Ánh mắt Sunoo lướt qua chàng trai cao hơn bên cạnh, mặt Ni-ki đỏ bừng không kém.

Cảnh tượng đó khiến những người còn lại bật cười. Sunoo ngẩng mặt lên, lè lưỡi với họ.

"Chúc ngủ ngon, đồ tồi," anh lẩm bẩm, rồi quay người lại.

Sunoo nắm lấy cánh tay của Ni-ki và kéo cậu về phòng, phớt lờ tiếng huýt sao và những tràng cười phía sau. Chúa ơi. Cái gì thế. Họ có phải trẻ vị thành niên đâu.

Anh dừng lại một giây trước phòng của họ, lấy thẻ ra khỏi túi quần, mở cửa và bước vào trong, kéo Ni-ki theo cùng.

Ni-ki bước vào và đóng cửa lại. Sunoo hít một hơi thật sâu, định quay lại để nói chuyện với cậu, nhưng ngay sau đó, người kia đã kịp nắm cánh tay anh để xoay lại, ép lưng anh vào cửa phòng. Sunoo có hơi hụt hơi vì tác động vừa rồi, nhưng cũng vì khuôn mặt Ni-ki ở ngay trước mắt, gần trong gang tấc giữa căn phòng tối tăm.

Sunoo không thể làm được gì ngoài việc chăm chú nhìn cậu. Ni-ki liếm môi và nói.

"Hyung," cậu nói khẽ, giọng trầm thấp.

Bất chợt, một cơn rùng mình chạy dọc xương sống Sunoo. Chỉ trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nhọc. Bầu không khí giữa họ bất chợt thay đổi, như thể có ai đó vừa đụng vào công tắc vậy.

Anh nuốt khan.

"Sao thế?" Sunoo thì thầm đáp.

Ni-ki hít một hơi thật sâu, đôi mắt lướt qua gương mặt của anh.

"Em thích anh."

Sunoo muốn trốn đi, bởi anh biết tất cả biểu cảm trên khuôn mặt mình chắc hẳn đã thể hiện cảm xúc của anh gói gọn trong ba từ đó. Nhưng, Sunoo không thể rời khỏi ánh mắt chắc chắn và mãnh liệt của Ni-ki.

Sunoo nuốt ngụm nước bọt. Tại sao miệng mình lại khô khốc đến vậy?

"Anh – anh cũng thích em."

Ni-ki mỉm cười. Nó khiến Sunoo thấy mình như bùng cháy.

"Vậy, chúng ta chính thức hẹn hò đúng chứ?" Ni-ki hỏi tiếp bằng chất giọng dịu dàng.

Sunoo thở ra một hơi run rẩy.

"Ừ..." anh trả lời. Và anh vẫn chưa tin được điều đó, bộ não anh tự phản hồi.

Nụ cười của Ni-ki ngày càng rộng hơn, để lộ hai hàm răng. Sunoo không thể không bắt chước mà mỉm cười theo. Một tiếng cười khúc khích nho nhỏ lướt qua môi anh. Ni-ki giơ cả hay tay lên, ap vào đôi má ấm áp của anh, trái tim của anh có lẽ đã thật sự nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lần nữa, Ni-ki dùng tông giọng trầm nói.

"Hyung?"

Sunoo lúc này, không có chút tin tưởng về việc giọng nói của mình sẽ phát ra một cách bình thường, nên chỉ gật đầu đáp lại.

Ni-ki cắn môi, dấu răng hằn lên phần môi dưới hồng hào. Cậu nói.

"Em có thể hôn anh được không? Em đã nghĩ về nó... và đã muốn làm điều đó từ lúc chúng ta ở London Eye, nhưng... bây giờ, khi chúng ta ở đây một mình... em có thể không?"

Miệng Sunoo há hốc, tạo thành chữ 'o' nhỏ. Ngay khi một hơi thở thoát ra, nó trở nên run rẩy. Toàn thân anh như thiêu như đốt. Họ vẫn đang mặc áo khoác và đi giày, thậm chí chưa bước xa khỏi cánh cửa là bao. Lòng Sunoo dâng trào đủ loại cảm xúc và ham muốn. Và, liệu anh có muốn nó không?

Thở thêm một hơn run rẩy khác. Sunoo nói trong sự nỗ lực.

"Được," là tất cả những gì anh có thể tập hợp lại, cùng với âm thanh run run như những gì anh đã lo sợ trước đó.

Nhưng dường như Ni-ki không mấy quan tâm đến giọng nói của anh lúc này. Đôi mắt cậu mở to trước lời hồi đáp của Sunoo. Như thể cậu đã chắc mẩm Sunoo sẽ từ chối. Như thể cậu đã chẳng vô tình mơ đến cảm giác đôi môi anh áp vào mình trong hai năm qua. Ni-ki không thể tin được rằng mình sắp trải nghiệm nó. Đây như là một giấc mơ vậy.

Khoảnh khắc vô tận trôi qua, Ni-ki vẫn nhìn chăm chú vào đôi mắt của Sunoo. Cậu thở ra một hơi, rồi từ từ tiến lại gần. Sunoo nhắm mắt lại.

Khi đôi môi mềm mại áp lên môi anh, Sunoo thở nhè nhẹ qua mũi. Chân ngay lập tức bủn rủn khiến anh phải nắm lấy vạt áo của Ni-ki để giữ thăng bằng. Một ý nghĩ táo tợn lóe lên, Sunoo đặt hai tay lên múi bụng như tượng tạc của Ni-ki, thầm tận hưởng cách nó tiếp xúc với lòng bàn tay của mình. Lúc này anh đã có thể làm điều đó.

Hành động đó khiến Ni-ki phả một hơi lên môi anh. Cậu nghiêng đầu để tiến sâu hơn. Sunoo cũng nương theo chuyển động của cậu. Bất chấp áp lực ngày càng tăng, nụ hôn vẫn thật mềm mại và ngọt ngào. Sunoo chắc chắn sẽ bốc cháy ngay tại chỗ nếu anh không có được hơn thế nữa.

Sunoo không phải một người có kinh nghiệm hôn hít. Người duy nhất mà anh từng hôn là một người bạn nữ thân thiết của mình. Nhưng nó cũng chỉ là một nụ hôn phớt qua, rồi kết thúc bằng một tràng cười lớn đến nỗi họ chảy cả nước mắt và quyết định không bao giờ thử lại lần nữa. Nhưng lúc này đây... Sunoo sẽ không bao giờ muốn dừng lại. Anh cần nó.

Dù không hoàn toàn chắc mình nên làm gì, nhưng anh từ từ hé môi ra và ấn lưỡi mình dọc theo môi dưới của Ni-ki. Cậu gầm gừ. Bàn tay cậu di chuyển đến hai bên đầu của Sunoo để điều chỉnh lại tư thế của họ. Và rồi, người cao hơn mở hé môi đáp lại, anh gần như tắt thở.

Sunoo luôn nghĩ những bộ tiểu thuyết hư cấu hay cường điệu hóa nụ hôn. Bởi làm sao một thứ tưởng như vô cùng lộn xộn lại có thể đẹp đẽ đến thế? Nhưng khi cảm nhận được Ni-ki đáp lại nụ hôn của mình, như thể cậu muốn nuốt chửng lấy anh, nó tuyệt vời hơn bất cứ thứ gì mà Sunoo đã tưởng tượng.

Lưỡi của Ni-ki ấm áp và ẩm ướt trong khoang miệng anh. Mặc dù không ai trong số họ hoàn toàn biết mình nên làm gì, nhưng nó vẫn thành công. Sunoo có thể thấy cơ thể mình phản ứng theo nhiều cách. Chân anh bắt đầu rã rời. Nụ hôn của Ni-ki khiến anh cảm thấy mình sắp ngất xỉu, như thể đôi chân không còn trụ vững.

Sunoo bước lùi lại, sợ mình sẽ thật sự mất thăng bằng. Anh mở mắt, thở gấp và nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Ni-ki. Đôi môi đỏ mọng và ẩm ướt của cậu. Sunoo không muốn gì hơn ngoài việc được chạm vào nó lần nữa.

Ni-ki mở mắt ra, nói bằng chất giọng rên rỉ.

"Hyung... hôn em nữa đi."

Giọng nói trầm khàn của Ni-ki khiến Sunoo khó nhọc hít vào rồi lại thở ra, chỉ để bản thân có thể kiềm chế khỏi sự thôi thúc đó.

"Chân của anh...," Sunoo thì thầm, quá rối bời để cảm thấy xấu hổ. "Nó sắp...gãy rồi."

Mắt Ni-ki mở to. Cậu bỏ tay ra khỏi má Sunoo. Hơi ấm biến mất khiến xung quanh chợt lạnh lẽo. Nhưng ngay sau đó, anh cảm thấy có đôi bàn tay nắm lấy bờ mông của mình. Sunoo không thể ngăn được tiếng thét lên và Ni-ki bế xốc anh dậy. Trong cơn hỗn loạn, chân Sunoo tự động quấn quanh hông Ni-ki, chỉ để bám víu.

"Ni-ki!" anh thở gấp khi người cao hơn quay người lại, bắt đầu bước đi qua không gian hành lang ngắn.

"Không sao đâu, hyung. Em sẽ bế anh," Ni-ki trả lời một cách ngắn gọn.

Sunoo hồi hộp nuốt nước bọt rồi nhắm mắt lại, khuôn mặt đã nóng bừng. Toàn thân như bốc cháy. Chưa bao giờ anh lại cảm thấy hưng phấn như lúc này.

Đi thêm vài bước nữa, Ni-ki từ từ đặt anh xuống giường. Sunoo mở mắt và thấy cậu đã đứng thẳng trở lại, cởi áo khoác ra, rồi thoát khỏi đôi giày trước khi cúi xuống để cởi bỏ đôi giày thể thao của Sunoo.

Cổ họng Sunoo khô khốc trước cảnh tượng đó. Anh bắt đầu kéo áo khoác của mình một cách ngốc nghếch. Anh không thể làm tốt như Ni-ki, chỉ thấy mình thật vụng về. Nhưng ánh mắt dịu dàng của cậu lúc anh cởi xong chiếc áo khoác khiến cho Sunoo cảm thấy, có lẽ, mình không hẳn là một chú hề.

Sunoo thả áo khoác xuống sàn rồi ngẩng lên nhìn Ni-ki. Anh mỉm cười với cậu.

"Đến đây nào, bạn trai của anh," anh nói và nụ cười khúc khích ngớ ngẩn lướt qua môi.

Nụ cười đó cũng in lên gương mặt Ni-ki, khi cậu nghe thấy anh nói hai chữ bạn trai với mình. Đó là hình ảnh đẹp nhất mà Sunoo từng được nhìn thấy.

Ni-ki đặt đầu gối lên giường rồi cúi xuống, hai mắt của Sunoo nhắm lại, để cho những ngón tay mình lướt trên lưng của Ni-ki khi người cao hơn một lần nữa áp môi vào mình. Sunoo tự nghĩ, anh sẽ không bao giờ muốn khoảnh khắc này kết thúc. Ni-ki à.


--


Ni-ki chưa bao giờ hạnh phúc như thế, mỗi khi đồng hồ sinh học trong người đánh thức cậu dậy trước tiếng chuông báo thức trên điện thoại có thể vang lên chói tai. Cậu lấy lại sự tỉnh táo bằng cách hít hà hương cam quýt ngọt ngào trên người bạn trai mình.

Thứ đập vào mắt cậu đầu tiên là gáy cổ trắng sứ của anh. Nó là tất cả mọi thứ mà cậu muốn. Ni-ki mỉm cười và rúc vào cơ thể đang áp sát vào mình, siết chặt vòng eo nhỏ nhắn đó. Cánh tay đặt bên dưới đầu anh có hơi đau nhức khi đã nằm ở một tư thế trong suốt một khoảng thời gian dài. Nhưng lúc này, nó không thành vấn đề.

Cậu và Sunoo đã hôn nhau. Nhiều hơn một lần. Giống như những người yêu nhau. Bởi vì họ đã là một cặp. Ni-ki phải hít thật sâu để ngăn mình bật cười một cách ngớ ngẩn khi nghĩ về điều đó. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng được họ sẽ trở nên như thế này. Nhưng cũng không bao giờ cậu muốn mọi chuyện rẽ theo chiều hướng khác.

Đúng vậy, cậu nghĩ, mọi thứ xảy đến luôn có lý do của nó, cậu vẫn hay suy nghĩ như thế. Nhưng, cậu nhận ra rằng nếu để bản thân chọn cuộc sống không chủ đích và không đưa ra bất kỳ lựa chọn nào, có lẽ họ đã không được như ngày hôm nay.

Bởi cậu muốn tin vào họ, rằng cả hai chắc chắn sẽ hẹn hò, hoặc sớm thôi.

Ni-ki, khi giờ đã hoàn thành niềm tin của mình, cái ý tưởng Sunoo không phải là của cậu, không ở bên cậu như lúc này thật quá khủng khiếp. Sunoo-hyung đáng yêu, người dường như đã thích – hay thậm chí yêu (?) Ni-ki trong suốt thời gian qua mà cậu không hề hay biết. Ý nghĩ đó mang đến một nụ cười rạng rỡ khác trên môi Ni-ki, thôi thúc cậu áp mặt vào gáy cổ anh mình, để hít hà thật nhiều mùi hương của anh.

Cam quýt đã dần trở thành mùi yêu thích của cậu

Cảm nhận được cái chạm và hơi thở của Ni-ki, Sunoo cựa quậy trong lúc ngái ngủ. Ni-ki dừng lại, để ý cách anh rên lên một tiếng nhỏ, rồi ngả người ra sau.

Người lớn hơn thở ra một hơi dài, bất chợt khựng lại. Giọng nói phát ra có chút khàn sau giấc ngủ.

"Ni-ki?" anh hỏi.

Cậu không thể ngăn mình áp môi vào gáy cổ Sunoo một lần nữa, tận hưởng cảm giác cơ thể Sunoo rùng mình trong vòng tay cậu.

"Em đây," cậu thì thầm. Em sẽ luôn ở đây, câu nói chực thoát ra.

Sunoo thả lỏng trong cái ôm của Ni-ki. Anh di chuyển, lật người lại để họ đối diện với nhau. Ni-ki thoáng thấy khuôn mặt ngái ngủ xinh đẹp của anh vỏn vẹn trong vài giây, trước khi Sunoo vòng tay ôm lấy cơ thể cậu thật chặt. Cậu cảm nhận được hơi thở của anh đang phả vào ngực mình, xuyên qua lớp vải áo mỏng trên người. Cậu vòng tay qua ôm lấy anh, áp mặt lên đỉnh đầu người kia.

Một lúc sau, Sunoo lên tiếng, giọng nghèn nghẹt.

"Anh hạnh phúc lắm," anh nói.

Ni-ki nghĩ sự hạnh phúc và an ủi tuyệt đối trong khoảnh khắc này sẽ khiến cậu nghẹt thở chết mất. Cậu chỉ có thể nuốt nước bọt và gật đầu.

Mất vài giây tiếp theo để Ni-ki có thể đáp lại.

"Em cũng vậy,"

Rồi hôn lên đỉnh tóc của Sunoo và tập trung vào hơi thở của anh.

Cậu không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào một khi họ quay lại Hàn Quốc vì cả hai vẫn chưa thể có một cuộc trò chuyện chính thức và họ vẫn cần thông báo cho các thành viên. Nhưng Ni-ki biết, dù thế nào đi chăng nữa, mình và Sunoo sẽ cùng nhau tiến bước về nơi họ thuộc về.







End.


translated by eun.



Vẫn còn một chương ngoại truyện nữa nha mọi người. Sẽ lên sớm thôi! 😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro