Chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

**



Sunoo cảm thấy như mình đã bỏ lỡ điều gì đó.

Khi anh và Ni-ki đi xuống sảnh chính, các thành viên còn lại đã ở đó, đứng túm tụm với nhau cách xa những nhân viên đi cùng. Ngay khi Heeseung nhìn thấy họ băng qua sảnh, anh vẫy tay khiến những người khác đồng loạt quay lại. Tất cả đều giữ im lặng khi Sunoo và Ni-ki tiến lại gần. Anh liếc nhìn Ni-ki, người trông hơi bối rối trước ánh mắt của cả nhóm. Được rồi, chuyện gì đây?

Trước khi anh có thể hỏi rằng liệu Ni-ki có ổn không, Jungwon đã kịp lên tiếng.

"Hai người chuẩn bị lâu quá! Đi thôi nào."

Sunoo nheo mắt nhìn trưởng nhóm nhưng cậu trông vẫn bình thường. Jungwon vỗ hai tay vào nhau và quay sang nơi nhân viên đang đứng, mỉm cười với họ.

"Đi thôi!"

Một thành viên của đội ngũ bảo vệ, Sunoo nhớ rằng anh ta tên Park Seung-Kyung, gật đầu và mỉm cười với Jungwon. Sunoo lắc đầu, bước đi cùng mọi người, mặc cho cái bĩu môi nhỏ đang hiện lên sau chiếc khẩu trang đen. Liếc mắt sang Ni-ki bên cạnh, người đang nhìn về phía trước, Sunoo quyết định tạm thời để nó qua một bên và chờ Ni-ki nói với anh sau. Rõ ràng là có một cái gì đó đang xảy ra.

Chiếc xe đưa họ đến viện bảo tàng đã đậu ngay bên ngoài khách sạn. Có vẻ như fan vẫn chưa biết vị trí của họ nên cả nhóm lên xe mà không gặp vấn đề gì. Sunoo đợi những người khác đã ổn định mới bước lên xe. Anh liếc nhìn cả nhóm khi tìm chỗ để ngồi xuống và thấy Heeseung mỉm cười với mình từ ghế bên cạnh. Ở hàng ghế bên kia là Jay và Sunghoon đang trao đổi với nhau về kế hoạch trong ngày. Khi Sunoo nhìn qua vai, anh thấy Jungwon, Jake và Ni-ki ở phía sau. Ni-ki ngồi giữa, cùng hai người còn lại chụm đầu vào, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó. Sunoo nhìn vào người em út, cậu ngước lên và chạm mắt anh rồi ngay lập tức quay đi chỗ khác. Điều đó chứng tỏ có gì đó đang diễn ra ngay lúc này. Anh nheo mắt nhìn cậu rồi quay lại phía trước. Sunoo hơi bĩu môi, tự nhủ rằng mình sẽ tìm hiểu xem đó là gì. Bị bỏ rơi khỏi một thứ mà mọi người khác đều biết không vui chút nào.

Sunoo thò tay vào túi, định lấy điện thoại ra nhưng túi anh trống rỗng. Anh rên rỉ, hẳn là anh đã để quên nó ở phòng khách sạn khi đang cắm sạc. Tuyệt thật!


--


"Ni-ki, chú ý đi."

Ni-ki chuyển ánh nhìn sang người trưởng nhóm, cố gắng phớt lờ cảm giác mà cậu có được khi thấy Sunoo nhìn mình với vẻ mặt tổn thương.

Cậu ậm ừ rồi xoa đầu.

"Vâng?"

Ni-ki nghe thấy Jake càu nhàu bên cạnh mình nhưng cậu lờ anh và tập trung vào Jungwon.

"Anh đang hỏi là, Sunoo-hyung đã xem bài đăng chưa? Hyung ấy nói gì về nó?"

Ni-ki thở dài, nhún vai.

"Em... chưa nói với anh ấy về nó. Nên, em nghĩ là không."

Jungwon khẽ rên rỉ, vuốt sống mũi của mình.

"Tại sao không chứ? Đây không phải là chuyện mà chúng ta có thể loại bỏ bất kỳ ai ra ngoài, đặc biệt là một trong hai người liên quan đến nó. Chúng ta cần cẩn trọng hành động của mình, để đảm bảo rằng những điều mà mọi người có thể hiểu lầm không lọt ra ngoài."

Ni-ki lại nhún vai.

"Thì, anh biết đấy ... em không muốn Sunoo lo lắng về một thứ chẳng có gì to tát. Ngoài ra thì, vừa rồi anh cũng có nói với anh ấy đâu!"

Cậu để ý thấy Jungwon lườm mình, nhưng trước khi anh có thể nói, Jake đã rít một hơi thật mạnh, thành công thu hút sự chú ý của họ.

Jake nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh trông có chút mệt mỏi khi ngẩng lên nhìn họ.

"Riki-san ... làm sao mà em lại có thể nhấn thích một bài viết trong chủ đề đó được cơ chứ?"

Ni-ki chớp mắt. Ồ, phải rồi.

"Em đã bỏ thích ngay lập tức mà."

Cậu liếc nhìn Jungwon, cảm thấy hơi lo lắng. Jungwon trông như sắp nổ tung.

Với một tiếng rít lên, anh đưa tay về phía trước.

"Đưa điện thoại cho em đi, hyung."

Jake đưa nó cho Jungwon mà không nói một lời nào. Jungwon nhắm mắt lại, khó khăn hít thở, trước khi nhìn vào màn hình điện thoại. Ni-ki nuốt nước bọt, cúi sát vào người anh để xem chuyện gì đang xảy ra. Cậu đã không có đủ thời gian để xem bài đăng mà cậu lỡ tay ấn nhầm, nhưng khi Ni-ki nhìn thấy một dòng tweet có ảnh chụp màn hình với nội dung: "NI-KI đã thích cái này sao??? #NI_KI #SUNKI có điều gì cậu muốn chia sẻ với cả lớp không, thưa quý ngài @Nishimura_Riki??". Cậu phải nhắm mắt lại trong giây lát. Dòng tweet mà cậu đã thích là một dòng tweet về hai bức ảnh kia, với chú thích "Tôi không thể tin rằng mình đã thức dậy và thấy #SUNKI đã chào buổi sáng bằng cái này." Dòng tweet đã có hơn vài nghìn lượt thích.

Ni-ki ngồi thẳng dậy, tựa đầu lên gối kê cổ. Cậu nhắm mắt, nghe cách Jungwon đang cố gắng tập thở, rõ ràng là để không mất bình tĩnh. Ni-ki cũng bắt đầu làm theo và nhắm mắt trong suốt quãng đường còn lại.

Họ phải giải thích điều này như thế nào? Và bây giờ cậu phải làm sao để đảm bảo rằng Sunoo không bị căng thẳng bởi điều này?


--


Mọi thứ đang trở nên hết mực kỳ lạ, Sunoo nghĩ thầm. Chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra ở hàng ghế sau, bởi Jungwon trông khá khó chịu khi họ bước xuống xe bên ngoài toà nhà lớn. Cậu đã cố gắng cư xử bình thường để cảm ơn Park Minseo vì đã lái xe cho họ và xác nhận lại thời gian đón cả nhóm đến nơi phỏng vấn, công việc cuối cùng của họ trong tất thảy những ngày này ở thủ đô nước Anh. Nhưng ngay khi người đàn ông cao lớn kia quay trở lại xe và cả nhóm bắt đầu hướng về phía lối ra vào, mặt Jungwon tối sầm lại. Cậu nói điều gì đó với Ni-ki, người sau đó đã gật đầu trước khi tụt lại phía sau. Sunoo quyết định sẽ không chọc giận trưởng nhóm bằng cách hỏi cậu ngay lúc này, vì vậy anh di chuyển chầm chậm ở cuối, bên cạnh Jake. Jake cũng trở nên có chút kỳ lạ. Nó khiến cho Sunoo tò mò, bởi tất cả họ đều đang phản ứng thật khó hiểu. Và Sunoo không thích điều đó một chút nào.

Nhưng, người đang tỏ ra kỳ lạ nhất là Ni-ki. Khi họ đi qua cửa chính để vào bên trong bảo tàng, Ni-ki đã lảng tránh anh như thể anh là một căn bệnh nào đó. Sunoo cảm thấy hoang mang. Anh thật không thể theo kịp tâm trạng của người kia, khi mà sáng nay cậu chỉ mới vừa ôm anh, khen rằng anh rất đẹp, nhưng lúc sau lại không thèm ngó ngàng đến anh? Cậu ấy đang làm gì vậy chứ?

Dù vậy, điều tồi tệ nhất là Sunoo đang cảm thấy buồn chán. Anh dừng lại trước một bức hoạ lớn vẽ một vài người phụ nữ chỉ vào đứa trẻ sơ sinh nằm trong giỏ, được bế bởi một người phụ nữa bán khoả thân khác. Anh lướt mắt qua bức tranh rồi cúi xuống chân của mình, đợi những người khác ngắm nghía xong để họ có thể tiếp tục. Nghệ thuật thường là một thứ rất đẹp mỗi khi Sunoo có cơ hội chiêm ngưỡng chúng ở bảo tàng, nhưng ... không phải hôm nay. Anh thậm chí còn không có điện thoại bên mình, vì Chúa. Và có lẽ họ sẽ phải ở đây trong ít nhất một tiếng rưỡi nữa trước khi có thể rời đi.

Nếu Ni-ki hành động một cách bình thường, giống như điều mà cậu làm khi họ ở trên tàu điện ngầm đó và trước cả mọi thứ, thì ít ra Sunoo sẽ có một khoảng thời gian tốt đẹp ở đây. Ni-ki sẽ làm cho nó vui vẻ, họ sẽ thì thầm với nhau về mọi thứ và có lẽ điều đó sẽ khiến mọi thứ thú vị hơn đôi chút. Có lẽ Ni-ki sẽ níu lấy cánh tay anh, có lẽ Sunoo sẽ vờ như mình không bất kỳ phản ứng nào. Nhưng không, Ni-ki thậm chí còn không muốn nhìn anh lúc này.

Sunoo thấy tâm trạng của mình hoàn toàn sụp đổ khi những ý nghĩ đó nảy ra trong đầu. Có lẽ Ni-ki đã thực sự phát hiện ra tình cảm của anh và đó là lý do tại sao cậu đã hành động một cách ... tán tỉnh như vậy? Và giờ đây cậu hẳn đã trở nên không thoải mái với việc đó.; trở nên không thoải mái với Sunoo. Ôi, anh thật sự muốn khóc.

Khi họ bắt đầu bước tiếp, một người nào đó đã đến và đi bên cạnh Sunoo. Anh nhìn sang và thấy Heeseung ở bên, hướng mắt về phía mình.

Sunoo cố nặn ra một nụ cười trên môi khi người lớn tuổi hỏi.

"Em có sao không, Sunoo?" anh hỏi, tông giọng trầm và đầy quan tâm.

Sunoo nhanh chóng gật đầu.

"Em không sao! Chỉ là hơi mệt thôi."

Một cái nhìn thấu hiểu xuất hiện trên khuôn mặt anh.

"À, được rồi. Nhưng Sunoo, nếu anh là em, anh sẽ không lo lắng đâu."

Sunoo chớp mắt, rồi lại nhướng mày. Nỗi kinh hoàng tràn ngập trong anh. Heeseung biết sao?

Heeseung bật cười khúc khích trước biểu hiện của anh.

"Ừ, sẽ ổn thôi. Mọi người sẽ quên nó sớm thôi, miễn là chúng ta không làm to chuyện lên."

Nỗi kinh hoàng biến mất, thay vào đó là tràn ngập sự hoang mang.

"Cái gì ạ... em không biết anh đang nói về điều gì hết, hyung."

Heeseung dừng bước và Sunoo cũng đi chậm lại nhìn anh.

"Em không biết về những bức ảnh sao?"

Sunoo nhíu mày. Những bức ảnh...? Ồ.

"Có phải ...," Sunoo hắng giọng, "Nó là về việc em và Ni-ki bị phát hiện trên tàu điện ngầm hôm qua?"

Heeseung trông cũng bối rối không kém khác Sunoo.

"Ý anh là ... ừ? Đó không phải là những gì em đang nghĩ tới sao?"

Sunoo liếc về phía trước, thấy rằng những người khác đã đi ra xa. Không ai ngoài Ni-ki chú ý đến hai người tụt lại phía sau và cậu trai cao hơn liên tục nhìn về phía họ khi họ đang đứng ở bên kia căn phòng. Nó khiến Sunoo cảm thấy mình thật tệ, rồi quay lại về phía Heeseung, người vẫn đang trong trạng thái bối rối.

Sunoo hắng giọng.

"Ồ, hôm nay em chưa kiểm tra mạng xã hội. Em đã không thấy những bức ảnh đó. Nhưng ... em có nên lo lắng không?"

Heeseung nhanh chóng lắc đầu.

"Không, không đâu, anh xin lỗi, Sunoo! Anh chỉ ... hãy quên chuyện đó đi. Chúng không tệ đến mức đó và em sẽ không thực sự thấy rõ mình trong đó. Chỉ là ... anh đã vội vàng đưa ra kết luận."

Sunoo biết rằng Heeseung đang cố gắng lái sự chú ý của mình đi, nhưng anh không ngốc. Dù sao thì anh cũng sẽ không ép buộc anh ấy. Họ bắt đầu đi chầm chậm về phía những thành viên còn lại. Heeseung lên tiếng lần nữa, nghe có vẻ đỡ ngượng nghịu hơn trước.

"Nhưng nếu có điều gì làm em buồn phiền, hãy nói cho anh biết. Anh sẽ lắng nghe."

Sunoo mỉm cười, lần này là thật lòng và gật đầu với anh.

"Cảm ơn hyung,"

Phần còn lại của chuyến tham quan diễn ra tốt hơn. Heeseung vẫn ở bên cạnh khiến Sunoo gần như cảm thấy vui vẻ trở lại, chỉ ra ý nghĩa trong những tác phẩm nghệ thuật. Ngay cả khi Ni-ki vẫn hành động khó hiểu và im lặng một cách bất thường, thì đó không phải là điều anh có thể đem ra lúc này.


--


Ni-ki cảm thấy thật buồn bực khi nhìn Sunoo và Heeseung vui vẻ bên nhau trong khi mình thì đang khốn khổ. Cậu thật sự không muốn cảm giác này diễn ra, nhưng không còn cách nào khác.

Khi họ bước về phía viện bảo tàng, Jungwon đã bảo cậu hãy tránh xa Sunoo cho đến khi họ nhận được chỉ dẫn từ quản lý. Biểu cảm của Jungwon trông có vẻ khá thất vọng, nên câu cũng không tranh cãi thêm.

Vào lúc này, khi họ đã đi đến cuối bảo tàng, Jungwon bước ra ngoài để nhận cuộc gọi từ quản lý.

Trong lúc cậu đang giả vờ mình là nhân vật chính bi thương trong bộ phim truyền hình dài tập thì một giọng nói cất lên.

"Này Ni-ki, em đang dỗi đấy à?"

Ni-ki nhìn lên, bắt gặp Jay đứng cạnh mình, lưng dựa vào tường.

Ni-ki bĩu môi đằng sau chiếc khẩu trang.

"Không có. Nhưng Jungwon hyung giận em và nói rằng em không được nói chuyện với Sunoo hyung cho đến khi giải quyết xong chuyện này."

Jay bật cười khúc khích.

"Nghe giống như đang hờn dỗi vậy."

Ni-ki lườm anh, nhìn lên trần nhà. Cậu cảm thấy một bàn tay đặt lên cánh tay mình khiến cho cậu buộc phải quay lại người lớn tuổi hơn, người đang mỉm cười với cậu.

"Này," anh nói. "Sẽ ổn thôi, Jungwon chỉ không muốn em gặp rắc rối. Đặc biệt là khi em đã tương tác với thứ mà em không nên làm. Jungwon đang nói chuyện với quản lý nhưng anh nghĩ họ sẽ yêu cầu bỏ qua chuyện đó. Điều tồi tệ nhất là em sẽ bị tước quyền truy cập vào Twitter trong một thời gian."

Ni-ki gật đầu, cảm thấy đã bình tĩnh hơn một chút. Dẫu vậy, đôi mắt cậu lướt qua Jay rồi dừng lại ở Sunoo, người đang cười đùa về điều gì đó với Heeseung. Lồng ngực cậu đau nhói. Cậu cũng muốn ở bên Sunoo.

Jay nhìn theo ánh mắt cậu, thấy Ni-ki đang nhìn Sunoo, anh bật cười và quay lại.

"Chà, Ni-ki của chúng ta thực sự thích Sunoo nhất nhỉ?" Trước khi Ni-ki kịp phản đối, Jay nói tiếp. "Em ấy có bực mình về chuyện đó không?"

Ni-ki chớp mắt.

"Ồ," cậu nói. Tay đưa ra, gãi sau tai, cảm thấy hơi khó xử. Cậu thấy Jay nhướng mày nhìn. "Ừm, em chưa nói với anh ấy. Em cũng không đưa ảnh cho anh ấy xem, và cũng không nói gì về việc đã thích một bài viết. Em nghĩ Sunoo không biết điều này."

Jay chớp mắt nhìn lại.

"Vậy ... em thực sự làm theo lời Jungwon rằng hãy tránh xa và không nói cho Sunoo biết sao?"

Ni-ki nhún vai, nói theo cách đó nghe có vẻ tệ nhưng trước khi cậu có thể trả lời, Jungwon đã quay lại. Anh có vẻ phấn chấn hơn, quay sang Ni-ki để thông báo.

"Vậy là, anh quản lý không tức giận. Những gì chúng ta nên làm từ giờ là phớt lờ nó và tin đồn sẽ nhanh chóng kết thúc. Anh ấy chỉ nhắc nhở rằng hãy cẩn thận khi ở nơi công cộng, nhưng anh ấy không nghĩ đây là vấn đề lớn. Nó không giống như việc em bị bắt gặp ở cùng với một idol nữ khác, phải không?"

Jungwon bật cười, Ni-ki cố gắng nở nụ cười mặc cho bản thân không thật sự muốn thế. Tại sao cậu lại có thể bị bắt gặp với một cô gái khác chứ? Cậu có các thành viên và Sunoo hyung. Cậu liếc nhìn Jay, người đang nhìn chằm chằm mình với vẻ trầm tư, nhưng anh đã kịp quay đi khi nghe Jungwon nói tiếp.

"À, và rõ ràng là em sẽ bị mất quyền truy cập vào Twitter trong ít nhất là hai tuần."

Ni-ki nhún vai. Điều đó không quá tệ.

"Vậy," cậu nói, cắn môi dưới. "Anh không giận nữa chứ?"

Jungwon chớp mắt, ánh mắt anh dịu đi. Anh bước lại gần và kiễng chân để có thể quàng tay qua vai Ni-ki. Anh ôm Ni-ki bằng một tay rồi trả lời.

"Không, đồ ngốc này. Xin lỗi nếu đã làm cho em nghĩ rằng anh đang giận. Chỉ là anh lo lắng cho em và Sunoo, anh không có ý đó đâu."

Ni-ki nở nụ cười khi người trưởng nhóm lùi lại.

"Vậy," cậu lại nói, xoa hay tay vào nhau. "Điều này có nghĩa là em có thể nói chuyện lại với Sunoo hyung sao?"

Jungwon cười phá lên.

"Ừ, chắc chắn rồi. Mặc dù chúng ta sắp phải rời đi nhưng, ừ, em có thể nói chuyện với anh ấy."

Ni-ki cảm thấy cơ miệng mình giãn ra bên dưới chiếc khẩu trang, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Ngay khi quay người, cậu bắt gặp ánh mắt của Jay, trông anh vẫn trầm tư như thể anh đang cố đọc vị cậu, nhưng Ni-ki không thật sự quan tâm về điều đó lúc này. Cậu quay lại để thấy Sunoo đứng cách đó vài mét, ánh mắt anh toát lên vẻ tổn thương khi bắt gặp Ni-ki. Cậu bước nhanh đến bên cạnh anh.

Sunoo mở to mắt, Heeseung kế bên bất chợt im lặng. Ni-ki đã phải vận dụng hết khả năng của mình để không ôm chầm lấy Sunoo ngay tại đó. Cậu cần phải cẩn thận, đặc biệt là khi tất cả các thành viên đang theo dõi họ, nhưng dù sao thì Ni-ki cũng đã đặt tay lên vai Sunoo.

"Hyung!" cậu nói, mỉm cười với Sunoo.

Sunoo nhướng mày, trông có chút ngạc nhiên và bối rối.

"Gì?"

Ni-ki nhún vai.

"Không có gì, em chỉ muốn đứng đây với anh thôi. Được không?"

Có thứ gì đó lướt qua khuôn mặt Sunoo, quá nhanh để cậu có thể đọc được nó, rồi xẹp xuống cùng một tiếng thở dài.

"Được thôi, được thôi."

Anh nhìn lên, một nụ cười hiện trong mắt anh. Lồng ngực của Ni-ki tràn ngập cảm giác thoải mái. Cậu liếc nhìn Heeseung, người đang quan sát họ, trông vừa có chút nhẹ nhõm lẫn trìu mến.

Sau đó, họ hoàn thành nốt buổi tham quan bảo tàng cùng nhau. Ni-ki đã cảm thấy tốt hơn trước và cậu nghĩ rằng, có lẽ việc nói với Sunoo về bài đăng là không cần thiết. Mặc dù cậu đã được yêu cầu hãy bỏ qua nó, nhưng tâm trí cậu vẫn bị treo trên những từ ngữ trong dòng tweet đó, "có điều gì mà cậu muốn chia sẻ không Ni-ki?"

Nhưng bây giờ, điều đó không quan trọng. Sau này, sau này cậu sẽ nghĩ về nó.

--


Khi rời bảo tàng với Ni-ki bên cạnh mình trong khoảng 20 phút sau, Sunoo thấy mình có hơi thảm hại. Anh bước đến chỗ chiếc xe và ngẫm nghĩ về việc mình đã dễ dàng tha thứ cho cậu trai cao như thế nào. Như thể, họ liền chìm vào sự quen thuộc thoải mái đó, như thể Ni-ki đã không phớt lờ anh trong phần lớn thời gian chuyến tham quan.

Trong lúc bước lên chiếc xe sẽ đưa họ đến nơi phỏng vấn, Ni-ki đặt tay mình lên lưng Sunoo để đỡ anh, điều đó khiến má Sunoo như bỏng rát, khiến cho anh không thể nhớ lý do tại sao mình đã giận cậu ấy. Tại sao anh phải lại tức giận về việc Ni-ki có lúc nóng lúc lạnh, trong khi hiện tại cậu đang đối xử với anh rất ấm áp và tốt bụng? Dù chuyện đó có là gì đi nữa, có lẽ không liên quan đến việc tình cảm của Sunoo đã bị phát hiện. Và Sunoo vẫn tiếp tục vai trò của mình như trước. 



**

translated by eun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro