Chương 1: Bạn cùng bàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa tháng 8, cũng là mùa khai giảng, học sinh cấp ba kết thúc nghỉ hè mặc đồng phục trắng tinh bước vào khuôn viên trường. Ở cổng trường nơi người đến người đi, Hồ Nham với tư cách là chủ nhiệm ban khoa học tự nhiên của khối 12 đang sắp tay sau lưng đứng ở bên trái cổng, một đôi mắt sắc bén mà có thần đang gắt gao nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay phải. Lúc này, kim phút dừng ở con số 9, còn 15 phút nữa là chuông đầu giờ sẽ reo.

Kim đồng hồ trên cổ tay Hồ Nham đang chuyển động, khi thầy ấy cúi đầu đi đi lại lại tại chỗ, một cơn gió mạnh lướt qua trước mặt thầy ấy, theo sau liền vang lên thanh âm vững vàng mà gắt gỏng của Hồ Nham, quát về phía thiếu niên ở xa xa: "Hứa Hi Ngôn! Đã lớp 12 rồi, anh có thể có chút quan niệm thời gian không hả?"

Thiếu niên ngoái đầu nhìn lại, giơ tay trái lên hơi vẫy tay với Hồ Nham, cất cao giọng nói: "Biết rồi thưa chủ nhiệm Hồ, lần sau em nhất định sẽ chú ý."

Hồ Nham tức giận chống nạnh, gân cổ gào lên: "Hứa Hi Ngôn! Anh còn muốn có lần sau à, đừng có ỷ vào mình là người đứng đầu khối liền có thể muốn làm gì thì làm, anh có biết hiện tại có bao nhiêu học sinh cuối cấp đang liều mạng cực khổ học tập không hả, nếu như anh lơ là một chút thì sẽ bị tụt lại phía sau một đoạn lớn đấy."

Đối mặt với sự tận tình khuyên bảo của Hồ Nham, Hứa Ngôn Hi chỉ đáp lại một câu "Em biết" rồi nghênh ngang rời đi.

Thiếu niên dần dần biến mất trước mắt Hồ Nham, chỉ có thể thở ngắn than dài tại chỗ, ai bảo Hứa Hi Ngôn cậu là người đứng đầu ban khoa học tự nhiên chứ.

Trước tòa nhà giảng dạy chính, Tô Ninh một thân đồng phục trắng tinh đứng dưới cây ngô đồng mang ý nghĩa tượng trưng kia, giờ phút này cô quay lưng về phía các bạn học đang hối hả trở lại lớp, khác hẳn với cảnh tượng dồn dập, cô an tĩnh đứng dưới gốc cây ngô đồng tươi tốt ngửa đầu nhìn lá cây màu xanh lục.

Một tháng trước, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy cây cổ thụ trăm năm này, vẫn còn nhớ rõ tâm trạng của cô lúc đó rất phức tạp, nghỉ hè là kỳ nghỉ cô không vui vẻ nhất từ trước đến nay, do phải chuyển trường đột ngột, quan hệ lạnh nhạt, tình cảnh cô đơn đều là phương diện cô không muốn đối mặt nhất.

Gió thổi nhẹ bên tai, lại khiến Tô Ninh nhớ tới lời dặn dò của mẹ Trình Dĩnh trước khi ra cửa:

"Tô Ninh, nhớ kỹ chuyện con đã đồng ý với mẹ, cũng nhớ kỹ ước định với trường học. Lần chuyển trường này chú Lộ của con thật sự đã phí không ít tâm tư, cả nhà cũng bởi vì con mà chuyển nhà đến đây, mẹ hy vọng con nhớ kỹ mọi thứ này đều là vì ai mà biến thành như vậy."

"Bởi vì ai —" Tô Ninh thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía chim chóc đang bay trong không trung, bất đắc dĩ lên tiếng, "Rõ ràng có thể nói thẳng, một hai phải ám chỉ vòng vèo."

Lần nào Trình Dĩnh cũng ám chỉ cô như vậy, như kiểu dưới góc nhìn của bà làm thế sẽ khiến Tô Ninh lòng mang áy náy một chút, nhưng mà hiện thực lại tương phản.

Bởi vì làm như vậy luôn sẽ khiến cô cảm thấy vô vị, nhàm chán và bất đắc dĩ.

Gió nhè nhẹ lại thổi lên lần nữa, cô gái vừa định cất bước đi vào khu dạy học, thì một cỗ sức mạnh ở sau lưng đụng ngã xuống đất.

Bỗng chốc.

Khi Tô Ninh còn đang trong trạng thái ngơ ngác, một giọng thiếu niên tràn đầy từ tính truyền tới từ đỉnh đầu, "Bạn học, xin lỗi, có chỗ nào bị thương không?" Theo phương hướng của thanh âm, Tô Ninh ngước mắt nhìn thấy một thiếu niên đang đứng ngược sáng hơi khom người đưa tay về phía cô.

Dưới cây ngô đồng, thiếu niên ngược sáng đứng trước mặt cô, ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua những sợi tóc đen nhánh của chàng trai, cuối cùng chiếu vào đáy mắt Tô Ninh.

Một khắc đó, nhịp tim của Tô Ninh bắt đầu đập nhanh hơn, đây là tâm cảnh lần đầu tiên xuất hiện trong suốt 17 năm qua của cô.

Dồn dập mà lại hân hoan.

"Bạn học, cậu làm sau vậy?" Hứa Ngôn Hi nhìn nữ sinh trước mặt nhìn thẳng cậu nhưng lại không nói lời nào, lại hỏi thêm một câu, "Nếu như cậu có chỗ nào không thoải mái, tớ có thể dẫn cậu tới phòng y tế xem thử."

Lời vừa dứt, nữ sinh ngã ngồi trên mặt đất vẫn nhìn cậu với đồng tử hơi tròn như cũ.

Hứa Hi Ngôn thầm nghĩ, không phải là đụng ngu người ta rồi chứ, sự bất động cũng không nói lời nào này thật đáng sợ. Haizz, đều do Lý Mạc Sầu, nói cái gì mà lơ là một giây thì sẽ tụt lại phía sau một đoạn lớn, hại cậu vì vào lớp đúng giờ mà đụng phải người ta rồi.

Lý Mạc Sầu là ngoại hiệu mà các bạn học đặt cho Hồ Nham, người tặng ngoại hiệu Lý Mạc Sầu phiên bản nam.

Sau khi oán giận trong lòng xong.

Hứa Hi Ngôn lại hỏi thêm lần nữa: "Bạn học à, rốt cuộc cậu có làm sao không thế? Nếu cậu còn không nói gì nữa, tớ sẽ trực tiếp cõng cậu đến phòng y tế đấy."

Tô Ninh cả kinh đến mức lục tục đứng dậy ở ngay chữ "cõng" kia, cô giơ tay vỗ nhẹ bụi đất trên người, sau đó mới chậm rì rì nhìn về phía Hứa Ngôn Hi, lắc đầu với cậu nói: "Tớ không sao, chỉ là nhất thời chưa kịp phản ứng lại."

"Không sao thì tốt, cái đó, chuông đầu giờ sắp reo rồi, tớ về lớp trước nhé." Tô Ninh gật gật đầu, nhìn Hứa Ngôn Hi bước nhanh chạy về phía cầu thang, ngay khi cậu sắp lên tầng, lại lo lắng mà quay đầu lại nhìn cô hỏi, "Bạn học, cậu thật sự không sao chứ?"

"Không sao, thật sự không sao." Tô Chanh nhấn mạnh hai lần để xác nhận, lấy điều này để đối phương hoàn toàn yên tâm.

Hứa Ngôn Hi hơi mỉm cười với cô, "Được thôi, sắp vào lớp rồi, cậu cũng mau về phòng học đi."

Thiếu niên giơ giơ tay lên, liền quay lưng về phía cô bước nhanh chạy lên cầu thang.

Tô Ninh đứng tại chỗ nhìn thiếu niên biến mất ở cầu thang, cong môi cười nhạt một chút, sau đó xoay người đi về phía một cầu thang khác.

Reng reng reng ——

Chuông đầu giờ vang lên, Hứa Ngôn Hi cuối cùng cũng kịp vào lớp 12(7) vào một giây cuối cùng.

"Tiểu Thần, lão Hạ tới chưa?" Hứa Ngôn Hi đặt cặp sách xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi, vỗ vỗ Triệu Thần ở bàn đằng trước.

Triệu Thần ngả người về sau, thấp giọng trả lời cậu: "Vẫn chưa, nhưng sao cậu lại tới muộn như vậy hả?"

"Đúng nha anh Ngôn, không phải cậu nói đã đặt vé sớm nhất về thành phố ư?" Lý Tử Văn ngồi ở bên phải Triệu Thần quay đầu lại nhìn cậu, tò mò hỏi, "Anh Ngôn, chẳng phải cậu luôn luôn nắm bắt thời gian khá chuẩn à, sao lần này lại sơ suất rồi?"

"Ừm —"

Hứa Ngôn Nghi giơ tay gõ lên đầu vốn đã không hoạt động tốt của Lý Tử Văn, nói móc cậu ta một câu: "Tớ là thần à, có thể đoán trước được máy bay bị trễ giờ hả."

Lý Tử Văn ôm đầu, ánh mắt nhỏ cực kỳ tủi thân nhìn cậu: "Anh Ngôn, cậu đánh tớ làm gì, tớ lại không biết máy bay của cậu trễ giờ."

"Đánh cậu là để cậu phát triển trí nhớ, đừng có mà luôn luôn lời gì cũng buột miệng thốt ra." Hứa Hi Ngôn nói, "Về sau trước khi nói chuyện hãy nháp trước trong đầu đi, như vậy mới sẽ không bị Tống Tiểu Tiểu ghét bỏ."

Tống Tiểu Tiểu ở chỗ xã nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu nhìn về phía ba người đang châu đầu ở một chỗ, ánh mắt lạnh lùng hỏi: "Các cậu, vừa mới gọi tớ à?"

Lý Tử Văn lắc đầu: "Không có, cậu nghe nhầm rồi."

Ánh mắt Tống Tiểu Tiểu hoài nghi, lại hỏi: "Thật sự không gọi tớ?"

Triệu Thần cũng cười lắc đầu với cô nàng, "Tiểu Tiểu, bọn tớ thật sự không có gọi cậu, cậu thật sự nghe nhầm rồi."

Lý Tử Văn gật đầu phụ họa: "Thật sự không gọi cậu, Tống Tiểu Tiểu, lẽ nào ngay cả lời anh Ngôn nói cậu cũng không tin hả?"

"Không có không tin, chỉ là xác nhận lại lần nữa thôi." Tống Tiểu Tiểu quay đầu lại bổ sung một câu, "Dù sao thì lời của cậu không có độ tin cậy."

Lý Tử Văn nghe xong lập tức khó chịu.

"Cậu nói lời của ai không có độ tin cậy!"

"Ê tớ nói này, Tống Tiểu Tiểu, vì sao cậu luôn nhằm vào tớ thế?"

Lý do mà Tống Tiểu Tiểu đưa ra là, "Đầu óc của cậu có bệnh, tớ muốn trị cho cậu."

"Ê, giờ tớ đang nổi nóng đấy." Ngay lúc Lý Tử Văn xắn tay áo nhảy lên lao tới chỗ ngồi của Tống Tiểu Tiểu, tiếng của chủ nhiệm lớp Hạ Dương từ cửa lớp truyền tới, "Lý Tử Văn! Anh muốn làm cái gì?"

Sau khi nhìn thấy Hạ Dương, Lý Tử Văn theo bản năng ngồi trở lại chỗ ngồi, giả vờ mở một quyển sách ra, lời nói tràn đầy chân thành: "Lão Hạ thầy đừng nóng giận, em không làm gì cả, chỉ là học tập mệt mỏi, đứng dậy hoạt động một chút."

Hạ Dương đi đến trước bục giảng, đặt tài liệu giảng dạy và cốc nước xuống, ánh mắt sắc bén xuyên qua cặp kính nhìn về phía Lý Tử Văn, hừ một tiếng nói: "Tốt nhất là giống như anh nói."

Lý Tử Văn ở bên dưới gật đầu thật mạnh, tư thế học tập tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

Trò khôi hài đi qua, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Hạ Dương giới thiệu một bạn học mới.

"Bạn học Tô Ninh, vào đi." Ánh mắt Hạ Dương ôn hòa vẫy tay với Tô Ninh, thái độ ôn hòa hoàn toàn tương phản với thái độ phát hỏa đối với Lý Tử Văn vừa rồi.

Khi Tô Ninh bước vào lớp, Hứa Ngôn Hi đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ trùng hợp ngước mắt nhìn về phía bục giảng. Vào khoảnh khắc đó, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, cảnh tượng va vào nhau hồi sáng lại hiện lên trước mắt.

Tô Ninh: Là cậu ấy!

Hứa Ngôn Hi: Là cậu ấy! Xem ra duyên phận của mình và bạn học mới vẫn khá sâu, giờ còn có thể gặp được.

Hạ Dương nhìn về phía cả lớp, giới thiệu ngắn gọn về Tô Ninh: "Bạn học Tô Ninh là chuyển từ trường Trung học số Năm tới, bình thường tính cách tương đối trầm lặng, sau này mọi người chiếu cố bạn học mới nhiều hơn chút nhé."

"Bạn học Tô Ninh, hay là em cũng nói mấy câu, để mọi hiểu hiểu hơn về em." Hạ Dương nhìn về phía Tô Ninh, mở miệng đề nghị.

Tô Ninh gật gật với Hạ Dương, sau đó nhìn các bạn học ở dưới bục giảng nói: "Chào mọi người, tớ tên là Tô Chanh, sau này vẫn xin mọi người chiếu cố nhiều hơn."

Giọng nói vừa dứt, dưới bục giảng liền vang lên tiếng nói chuyện thì thầm của các bạn học.

"Nói chứ, bạn học mới trông khá xinh."

"Khá xinh, có điều vì sao lại chuyển trường trong giai đoạn căng thẳng như vậy vào năm cuối cấp chứ?"

"Chuyển trường chẳng phải rất bình thường ư, điểm chú ý của các cậu có chút trật rồi."

......

Dưới chủ đề thống nhất, thì Lý Tử Văn bỗng nhiên gân cổ lên hô to, trở thành một phong cảnh khác, "Tô Ninh, thế mà lại có người đụng tên với website mua sắm,...... hahaha buồn cười quá~"

Tô Ninh: "......"

Mọi người nhao nhao nhìn về phía Lý Tử Văn đang cười điên cuồng, cạn lời rồi.

Điểm buồn cười của thằng cha này ở đâu?

Vài giây sau.

Hạ Dương đập bàn một cái, tức giận trực tiếp đe dọa Lý Tử Văn: "Lý Tử Văn! Nếu anh mà còn tiếp tục cười thì chép 10 lần "Tỳ Bà Hành"."

Khóe miệng Lý Tử Văn vừa kéo, ngậm miệng không cười nữa.

Sau khi yên tĩnh.

Hạ Dương chỉ về vị trí còn trống bên cạnh Hứa Hi Ngôn, nói với Tô Ninh: "Bạn học Tô Ninh, em trước tiên ngồi ở vị trí trống bên phải bạn học Hứa Hi Ngôn."

"Vâng thưa thầy Hạ." Tô Ninh hơi gật đầu với Hạ Dương sau đó đi về phía Hứa Hi Ngôn.

Khi cô sắp đến nơi, cô nhận ra phía sau có 34 cặp mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm mình.

Là cô làm sai chỗ nào sao?

Vì sao mọi người đều nhìn chằm chằm cô?

Chẳng lẽ sau lưng cô mọc hoa rồi?

Cho nên mọi người cảm thấy hiếm lạ.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tô Ninh bước tới ngồi xuống vị trí bên cạnh Hứa Hi Ngôn, sau đó lại dưới cái nhìn chăm chú của mọi người lấy sách ra. Sau một loạt động tác, Tô Ninh cảm thấy mình giống như con khỉ bị vây xem.

Đột nhiên, Lý Tử Văn gào lên với Hứa Hi Ngôn đang bình tĩnh, "Anh Ngôn! Cậu thật sự để nha đầu này ngồi bên cạnh cậu?"

Tô Ninh: "?"

Gì vậy!

Chỗ ngồi này có người đặt trước rồi?

Bạn học cả lớp nhìn chằm chằm Hứa Hi Ngôn ——

Tô Ninh nhìn về phía Hứa Hi Ngôn, nhỏ giọng hỏi: "Chỗ ngồi...... này có người ngồi?"

Hứa Hi Ngôn cười cười: "Không có."

Nghe thấy không có ai ngồi, Tô Ninh mới yên tâm.

Không có ai ngồi thì tốt.

"Anh Ngôn! Cậu là điên rồi, hay là đầu óc bị úng nước rồi?" Lý Tử Văn lại gào lên lần nữa, "Nha đầu này là nữ sinh, nữ sinh."

Tô Chanh cạn lời.

Nữ sinh thì làm sao?

Cậu trọng nam khinh nữ à?

Tư tưởng thật hủ bại.

Vài giây sau.

Hứa Hi Ngôn nhìn về phía người đang nóng nảy, trả lời: "Tớ biết mà, vậy thì sao?"

"Thì sao?" Lý Tử Văn nhìn Tô Ninh hừ lạnh một tiếng, "Này, nói thẳng với cậu nhá, anh Ngôn của tớ không thích làm bạn cùng bàn với nữ sinh, cho nên cậu vẫn nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi."

Vì sao tớ phải rời đi?

Cậu ta không thích, tớ liền phải rời đi ư.

Trường học lại không phải là nhà cậu ta mở.

Tô Ninh hơi mỉm cười với Lý Tử Văn, "Vị bạn học này, cậu là người phát ngôn của bạn Hứa à? Chẳng lẽ bạn Hứa không thể tự biểu đạt sao, nhất quyết muốn cậu tới thay cậu ấy nói."

"Ê cậu......"

"Lý Tử Văn! Quấy nhiễu lớp học, tự kiểm điểm 1000 từ, giao đến văn phòng trước giờ tan học." Hạ Dương chuẩn xác đập một viên phấn vào cái đầu đang lắc lư lung tung của Lý Tử Văn.

Bỗng chốc, Lý Tử Văn gục đầu xuống, đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm Tô Ninh.

Mà Tô Ninh chỉ khẽ mỉm cười với cậu ta, tỏ vẻ tự cậu làm, đừng oán tôi.

"Hứa Hi Ngôn, trong lớp chỉ có mỗi chỗ trống bên cạnh em, bạn học Tô Ninh chỉ có thể ngồi ở đó. Em tạm thời chịu đựng một tháng, sau kỳ thi tháng, chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ngồi lần nữa." Hạ Dương biết Hứa Hi Ngôn vẫn có chút khúc mắc khi ngồi cùng bàn với bạn nữ, không phải bởi vì cậu khó chịu với nữ sinh hay gì. Mà là vào kỳ 1 năm lớp 11, bạn nữ ngồi cùng bàn với cậu thường xuyên quấy rầy cậu, ngay từ đầu cậu cũng là khuyên giải đối phương đừng quá phận một cách nhẹ nhàng lịch sự. Nhưng hiệu quả chỉ kéo dài một tuần, sau một tuần hành vi của vị bạn cùng bàn kia càng ngày càng quá đáng, sau đó sự việc đã náo lớn, trường học chuyển bạn học kia sang lớp khác, từ đó trở đi bạn cùng bàn với cậu đều là bạn học nam, rất ít có bạn học nữ.

Dưới ánh mắt mơ màng lại khát vọng của Tô Ninh, Hứa Ngôn Hi nhìn về phía Hạ Dương trên bục giảng, nói: "Lão Hạ, em cũng không nói em không bằng lòng làm bạn cùng bàn với Tô Ninh mà, vì sao thầy luôn tự xuyên tạc ý nghĩ của em thế."

Hạ Dương: "Không có thì tốt, sau này em chiếu cố bạn học Tô Chanh thêm một chút, biểu hiện thỏa đáng ưu thế với tư cách là bạn học cũ của em chút."

Hứa Hi Ngôn: "Biết rồi ạ, em sẽ biểu hiện thật tốt."

Khi ánh mắt của Tô Ninh nhìn về phía Hứa Hi Ngôn mắt cười mập mờ, mọi người lại bắt đầu thấp giọng mở tiệc trà.

"Trời ơi! Đây vẫn là Hứa học bá mà tớ quen biết sao? Thế mà lại đồng ý làm bạn cùng bàn với nữ sinh."

"Không chỉ có đồng ý, lại còn cười với bạn học mới nữa."

"Trời đất ơi! Học bá sắp thay đổi rồi, bắt đầu ăn khói lửa nhân gian rồi."

"Mẹ ơi! Quả nhiên trông xinh đẹp thì có thể chống lại hết thảy, điểm này ngay cả học bá cũng không trốn được."

......

Tất cả những lời này, Tô Ninh nghe xong, chỉ có cạn lời cộng thêm bó tay.

Xem ra, vị bạn cùng bàn này của cô không chỉ là trông đẹp trai đơn giản như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro