Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ưm
Sau một giấc ngủ êm đềm, ấm áp trong vòng tay ai đó thì cậu đã thức. Định cử động một chút vì nằm mãi một tư thế nhưng không được. Bởi cậu bị cái gì đó ôm đến chặt cứng cậu không thể nhúc nhích được. Cựa quậy một chút cậu ngước lên xem ai ôm mình thì cái gương mặt phóng đại và hơi thở trầm ấm kia làm cậu sững người, não chưa load kịp. Cái tình huống gì đây? Gương mặt này, hơi thở này, con người này đối với cậu không xa lạ chút nào cả ngược lại lại rất đổi quen thuộc. Đó chính là lí do vì sao cậu lại sững người. Bởi có nghĩ, có mơ cậu cũng không dám nghĩ, dám mơ đến cái tình huống này, anh với cậu lại gần nhau đến vậy.A chuyện gì đang xảy ra? Bao câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu của cậu. Bỗng "sẹt" cái gì đó vừa hiện lên trong đầu cậu.
------------------------
- Tại sao anh làm vậy ?

- Vì tôi yêu cậu.

- Th...thật sao?

- Thật.
------------------------
" Là thật sao?"
Mà nếu không thật thì sao anh lại nằm đây ôm cậu chứ. Nỗi bất an, lo sợ trong lòng cậu dần mất đi thay vào đó là niềm hạnh phúc, chút rạo rực, chút ấm áp, chút mãn nguyện len lói vào con tim bé nhỏ của cậu. Cậu là con người đơn giản nếu anh đã như vậy thì cậu cũng chẳng cần suy nghĩ gì nữa cứ thuận theo cứ vui vẻ thôi suy nghĩ nhiều chi cho mệt. Nếu như vậy không phải là cậu có người bảo vệ, có người bên cậu lúc cần sao? Nghĩ thế cậu nhìn anh cười nhẹ rồi tay vô thức đưa lên chạm nhẹ vào hàng lông mày rậm của anh rồi lướt nhẹ trên nó như cậu muốn khắc sâu trong trí nhớ mình gương mặt đang ngủ say bình yên đến lạ của anh.

- Em nhìn đủ chưa?
Anh bất ngờ lên tiếng làm cậu giật mình định rút tay lại nhưng anh lại nhanh hơn giữ tay cậu lại. Đồng thời cũng từ từ mở mắt nhìn cậu.

- A...anh...
Bị bất ngờ hơn nữa cậu xấu hổ với lại ngượng nữa nên chẳng thể nói gì chỉ cúi đầu khống dám nhìn anh.

- Anh làm sao?
Anh làm như không thấy biểu cảm ấy của cậu mà cố đưa mặt gần sát mặt cậu như ép cậu nhìn thẳng anh.

- Anh....anh....
Anh gần như vậy làm cậu đã ngượng còn ngượng hơn mặt cũng đã đỏ hơn lúc nãy nhiều.

- Hửm?
Nhìn cậu như vậy không thể không khiến anh cười. Nhưng anh kìm lại mà tiến đến gần cậu hơn nữa.

- Anh... anh buông....tay em ra được không?
Cậu đã ngượng lắm rồi, mặt cũng sắp thành cà chua luôn rồi mà cậu không tài nào đẩy ra được.

- Tại sao?
Anh bày ra cái vẻ mặt ngây thơ vô( số) tội mà hỏi cậu.
Cậu thề với cái vẻ mặt đó nếu đó không phải anh cậu đã đá phăng anh ta xuống giường rồi.

- Đau.
Cậu kìm nén bực tức mà nói.

- Anh xin lỗi.
Anh buông tay cậu ra nhưng lại chuyển sang ôm cậu kéo cậu gần hơn với anh. Chỉ thiếu là đem cậu hòa làm một với anh thôi.

- Anh!
Cứ tưởng là thoát được rồi. Ai ngờ đâu anh lại chơi cái trò chứ! Cậu thề là bây giờ cậu muốn đạp anh xuống giường rồi ( Tui: này thẹn quá hóa giận rồi!!
Kỷ Lí: Im ngay!!
Tui: Dạ-.-)

- Làm sao nữa ?
Anh phớt lờ cơn giận của cậu mà tiến sát cậu hơn nữa gần như môi chạm môi rồi.

- G....gần...gần quá.
Cậu giờ đây cảm thấy cái suy nghĩ thuận theo lúc nãy là sai rồi. ( Tui: Thích còn ngại-.- Kỷ Lí: Câm
Tui: dữ quá đi-.-)

- Gần?
Cậu không nói chỉ gật đầu nhẹ.

- Chẳng phải chúng ta đã hôn nhau rồi sao?
Tay anh càng siết chặt eo cậu hơn.

- Cái...đó....cái đó...kh...không tính.

- Sao lại không tính?

- Bởi...bởi vì...là ... do...anh ép... anh lợi dụng em lúc... em say.
Cố lắm cậu mới nói ra được lí do ( tui: cái lí do gì vậy trời?.?)

- Thế bây giờ ta làm lại nha rồi hoàn thành luôn việc ta đang dang dở?
Anh vẫn không ngừng chọc cậu.( chọc Kỷ Lí là thú vui sao anh Chu???)

- Anh!....đáng ghét!
Cậu chính thức cứng họng với anh. Xem ra cậu nghĩ sai về anh rồi.

- Haha... em dễ thương thật! Được không chọc em nữa. Em thấy trong người thế nào rồi?
Anh bật cười trước dáng vẻ ấy của cậu. Thôi không chọc cậu nữa anh đưa tay lên xoa đầu cậu tham lam luồn tay vào mái tóc mềm của cậu mà tận hưởng.

- D...dạ...đỡ hơn rồi.
Thấy anh không chọc nữa cậu cũng dịu lại mà tận hưởng sự ôn nhu của anh.

- Được, ta còn một bữa tiệc chính em đi được chứ?
Anh vẫn lo cậu còn mệt.

- Dạ được.

- Vậy em đi chuẩn bị trước đi.
Anh ngồi dậy cũng đỡ cậu dậy theo.

- Dạ.
Nhanh chân bước xuống giường tiến đến phòng tắm.
Nhưng chưa kịp đến cửa phòng tắm chỉ cách vài bước cậu đã bị anh ôm lại từ đằng sau.

- Hay ta tắm chung nhỉ?
Anh ôm cậu tựa đầu vào vai cậu hơi thở, giọng nói trầm của anh phát ra ngay bên tai cậu làm cậu run lên một đợt.

- Không!!!
Cậu dứt khoát, xoay người đẩy anh ra rồi nhanh chân chạy vào phòng tắm còn cẩn thận khóa cửa luôn.
Còn anh thì chỉ biết cười rồi lắc đầu khi thấy cậu như vậy. Trong lòng bỗng ấm áp, yên bình lạ thường. Anh thật muốn mỗi ngày sau này đều như thế này.
Thế nhưng, cuộc sống làm có thể biết trước được gì sẽ xảy ra hơn nữa anh còn là một trùm hắc bang. Nên dù cho anh và cậu đã biết được tình cảm đối phương cũng xem như đã là của nhau nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng.
------------------------
Sau khi chuẩn bị xong, thì anh và cậu lại đi lên lại tầng cao của nhà hàng mà dự bữa tiệc chính của tiệc rượu của lão Triệu.
Bữa tiệc diễn ra rất suông sẻ và trong bữa tiệc thì anh và cậu đã trở lại vị trí của cả hai. Anh là sếp và cậu là thư kí. Chỉ khi ở trước mặt Triệu Kính thì mới thả lỏng một chút thể hiện chút bởi anh ta biết nên chả sao. Còn trước mặt mọi người thì anh và cậu vẫn giữ vị trí ấy.

  Tiệc cũng đã tàn, tạm biệt Triệu Kính anh đưa cậu về nhà.
‐-----------------------
Trước cổng khu nhà cậu

- Đến rồi, em lên nhà cẩn thận.
Anh dặn dò cậu. ( Kỷ Lí: làm như con nít không bằng ý.
Dực Chu: em là con nít thiệt mà
Tui: -.-)

- D...dạ...
Cậu vẫn còn ngại chuyện lúc chiều.

- V...vậy em lên trước...anh...về cẩn thận...
Cậu không quên nhắc anh cẩn thận rồi cũng nhanh chóng mở cửa.

- Khoan đã

- h...hả...dạ...
Bị anh kêu lại làm cậu giật mình nhưng cũng quay lại.

Chụt!

- Ngủ ngon.

Cậu quay qua xem anh có chuyện gì mà kêu cậu. Nhưng vừa quay qua chưa nói gì thì cậu bất ngờ bị anh hôn.

- Anh!

- Làm sao?
Anh lại làm như không thấy biểu hiện của cậu mà nhích sát hơn với cậu.

- Đáng ghét!
Mặt cậu đã đỏ rồi.

Thấy cục bông nhỏ xù lông anh không chọc nữa mà xoa đầu cậu như dỗ dành.

- A...anh...cũng...ngủ ngon.
Cậu ngượng không nhìn anh mà nói.

- Được.

Sau đó, cậu rời xe mà đi lên nhà. Anh cũng nhìn đến khi bóng cậu khuất trong tòa nhà mới bắt đầu khởi động xe rời đi.
----------‐-------------
Nhà cậu

- Yo, về rồi à

Vừa vào nhà cậu đã bị bất ngờ vì giọng nói quen thuộc ấy.

- Thành Thành, cậu về khi nào thế??
Cậu vui vẻ đến chỗ Trác Thành ngồi.

- Lúc chiều. Còn cậu sao lại về trễ như vậy?
Trác Thành lo lắng hỏi cậu.

- Tiệc rượu của lão Triệu.

- Đi cùng Vương Dực Chu sao?

- Ừm. Chứ cậu nghĩ người như tớ vào được sao?
Cậu và Trác Thành là bạn thân rất hợp nhau nói chuyện cũng rất dễ nên giờ đây cậu như quên đi chuyện lúc chiều mà vui vẻ khịa Thành Thành chúng ta.

- Được chứ leo rào vô.
Trác Thành cũng không kém mà nói lại.

- Cậu dám!!
Cậu nhào hẳn vào người Trác Thành mà đánh.

- Sao lại không dám chứ???

- Cậu chết chắc rồi Thành Thành!!!

- Hai đứa đủ chưa vậy??
Hai người đang đùa nhau thì từ nhà bếp phát ra một giọng rất quen.

- A Chiến caaaa!!!
Cậu vừa nghe thấy giọng Tiêu Chiến đã thẳng chân đạp Trác Thành qua một bên  mà bay đến ôm anh.

- Em nhớ anh quá điii!
Vừa ôm vừa dụi dụi vào người anh.

- Uiss làm như nhớ lắm ấy.
Trác Thành thấy thế cũng không yên mà lại khịa cậu.

- Cậu im đi.
Cậu chỉ buông một câu rồi ôm tiếp.

- Cậu! Tiêu Chiến là anh tớ mà.
Tức quá mà không làm gì được nên Trác Thành lấy đại một lí do.

- Cậu có kêu anh ấy là anh bao giờ đâu. Hơn nữa tớ cũng là em của anh ấy mà.
Đúng không? Chiến ca.
Cậu vừa đáp lại Trác Thành vừa nhìn Tiếu Chiến với ánh mắt long lanh mong đợi như muốn nói anh nói đúng đi Chiến ca.

- Hazz... hai đứa có thôi đi không.
Tiêu Chiến nhìn hai con người lớn hết rồi là thư kí riêng của ông chủ lớn vậy mà cứ như trẻ con ấy mà thở dài.

- Tại cậu ta.

- Tại cậu trước mà

- Tại cậu

- Tại cậu.

- Thế hai đứa muốn tối nay ngủ giường hay ngủ đường ?
Tiêu Chiến hết cách nên phải dùng biện pháp mạnh.

- Dạ em xin lỗi

- Dạ ngủ giường.

Biết Tiêu Chiến tức giận nên cả hai đều không dám cãi nữa.

- Kỷ Lí em lên tắm rửa thay đồ đi. Tắm trễ không tốt.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng nhắc nhở cậu.

- Dạ.
Cậu vui vẻ gật đầu đi lên phòng.

Sau khi cậu tắm rửa xong thì cả ba cùng ăn nhẹ, bánh do Tiêu Chiến làm, rồi trò chuyện cho đến gần khuya cậu nhận được tin nhắn nói cậu ngủ sớm của anh. Cậu mới chịu đi ngủ.
------------------------
Huhu cuối cùng cũng xong chương 6 rùi nè.
Tâm sự chút nhe
Thật ra định hôm qua viết rồi up lun nhưng bệnh lười tái phát nên nằm đọc truyện lun đến sáng nay nhà đi chơi nên phải dạy sớm nên quyết định viết lun. Mà quên trên xe ko wifi nên sẽ không lưu được và cuối cùng là mất. Thế là lên ghi chú viết lại. Mà đi chơi mà nên lo chơi lun cứ chút lại rảnh thì lôi ra viết. Thành ra nay định đăng 2 chương mà không được.
Thứ lỗi cho tui nha mọi người.♥️
Chúc mọi người lễ 30/4 vui vẻ an toàn nha♥️



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro