Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ấy chết!!
Hiện giờ cậu đang trên xe của Lý Dương. Xe đã đi được một đoạn nhưng cậu phát hiện lúc nãy do gấp quá nên đã để quên điện thoại ở phòng làm việc rồi.

- Thư kí Kỷ sao thế?
Lý Dương ở phía trước nghe cậu la lên cũng lo lắng mà hơi hướng gương chiếu hậu mà hỏi cậu.

- Tôi để quên điện thoại ở công ty rồi. Lý Dương anh có thể quay xe lại được không?
Cậu hướng Lý Dương mà nói.

- Nhưng....
Lý Dương ngập ngừng không biết phải trả lời như thế nào. Bởi Vương Dực Chu trước lúc về đã dặn không để cậu ở lại hay quay lại công ty dù cho có chuyện gì đi nữa. Giờ mà để cậu quay lại thì anh chắc chắn sẽ không yên với Vương Dực Chu. Chắc chắn sẽ rời khỏi Vương Dực ngay lập tức. Không anh không dám đâu anh chưa muốn bị đuổi.

- Đi mà~ Lý Dương anh giúp em lần này thôi mà nha~ Năn nỉ anh mà~~
Cậu giở giọng làm nũng năn nỉ anh. Nếu có Vương Dực Chu thì xác định án mạng sẽ xảy ra ngay lập tức nha.

- Hazz được rồi mà nhanh lên nhé!
Sau màn năn nỉ cute của cậu thì Lý Dương cũng phải chịu thua mà đồng ý quay xe lại. Anh nghĩ chắc giờ này Vương Dực Chu cũng đã xong việc rồi nên mới quay xe lại chở cậu về công ty.

- Hì Hì cảm ơn anh nhiều lắm Lý Dương.
Được anh đồng ý cậu vui vẻ cười rồi ngồi ngay lại ghế.

Lý Dương quay xe chạy về hướng công ty. Chẳng mấy chốc xe đã đậu trước cổng công ty.

- Được rồi em lên lấy rồi xuống ngay anh đợi nhé!
Cậu nhanh tay mở cửa rồi bước xuống. Trước khi đi để lại một cho Lý Dương rồi nhanh chân chạy vào.

Lý Dương chưa kịp đáp lại cạu đã đi mất nên cũng đành ngồi đợi.

Còn phía cậu thì cậu chẳng quan tâm xung quanh mà đi thẳng vào thang mấy riêng rồi bấm tầng cao nhất.
Thang vừa mở cậu đã đi nhanh như chạy thẳng đến phòng làm việc. Cậu chỉ muốn lấy thật nhanh rồi đi về thôi vì giờ này công ty chẳng có ai cả mà cậu lại sợ nha nên cậu mặc kệ nỗi sợ đi nhanh đến phòng làm việc. Nhưng khi đến nơi định đưa tay xoay nắm cửa thì cậu nghe bên trong có tiếng nói. Cậu thoáng rùng mình chân tay cũng đã run rồi lòng sợ hãi. Nhưng khi định thần lại nghe kỹ lại thì đó lại là giọng của anh và của một người nữa. Nghe thì có vẻ như anh đang tức giận.

------------------------
Bên trong phòng.

- Xử lý hết đi không chừa một tên nào cả. Bọn chúng nghĩ Họa Hắc bang này muốn vào là vào ra là ra sao?
Vương Dực Chu một thân nghiêm nghị, tay nắm thành quyền, giọng nói lạnh, mặt lạnh như tiền,ngồi ở bàn làm việc ra lệnh cho người kia.

- Vâng đại ca.
Người kia nghe vậy liền đáp lại.

- Trong hôm nay phải xử lý hết bọn chúng. Không được để bọn chúng phá kế hoạch lần này của chúng ta.

- Vâng đã rõ.

- Đã biết do ai cài vào chưa?

- Dạ là người của bang Kiếm Họa cài vào ạ.

- Vậy sao? Cậu kêu người xử lý bọn chúng đi. Còn tôi với cậu đến thăm Kiếm Họa một chuyến.
Nói rồi anh lấy từ học tủ bàn làm việc khẩu súng rồi rời khỏi bàn làm việc tiến đến cửa.
-------‐----------------
Cậu vừa nghe cái gì thế này? Tai cậu như ù đi. Chân tay đều run lên từng đợt chân dường như chẳng thể đứng vững nữa. Trong lòng bỗng sợ hãi cùng lo lắng. Họa Hắc? Kiếm Họa? Hai tên này cậu từng nghe Lý Bạc Văn nhắc qua rồi. Đây là hai bang lớn nhất nổi tiếng nhất của thế giới ngầm bà luôn đối đầu nhau từ rất lâu rồi. Và chưa bao giờ bị cảnh sát bắt gặp hay gặp rắc rối gì từ phía cảnh sát cả. Bởi Lý Bạc Văn là cảnh sát nhưng không bao giờ tìm được chứng cứ để buộc tội và quan trọng hơn là không ai biết được người đứng đầu hai bang này là ai trừ người trong giới.
Đúng là cậu có nghi ngờ anh là ông trùm hắc bang nhưng sâu thẳm trong cậu thì không muốn như vậy. Nhưng  giờ đây thì nghi ngờ của cậu lại đúng. Hơn nữa anh lại là người đứng đầu của một bang lớn nổi tiếng- Họa Hắc. Lúc này đây trong lòng cậu rất nhiều cảm xúc lẫn lộn. Lúc trước cậu không sợ dù anh có là người hắc bang cũng không sao. Nhưng giờ đây cậu lại sợ. Bởi vì anh và cậu đã xác định mối quan hệ rồi đã là của nhau. Nên cậu rất sợ, sợ một ngày nào đó anh có chuyện gì thì cậu phải làm sao đây. Sợ anh xa cậu. Cậu lúc này đây chẳng biết làm gì cả tay chân đều cứ đờ ra đo cậu cứ đó nhìn cánh cửa dù biết anh sắp mở cánh cửa này ra và lúc đó anh và cậu sẽ chạm mặt. Cậu định quay lưng đi xem như không biết gì mà cứ như lúc trước nhưng chân lại không nhấc lên nỗi. Và cậu cứ đứng đó cho đến khi " cạch".

Khi nghe tiếng cửa mở và cánh cửa được người bên trong mở ra thì cậu có chút giật mình như vừa làm việc xấu bị phát hiện. Tim đập nhanh chân tay hơi run chân có chút muốn chạy, mặt cũng hiện rõ nét sợ hãi. Cậu giương mắt nhìn anh.
Anh cũng bất ngờ khi thấy cậu. Cứ tưởng cậu đã về nhưng giờ này cậu lại ở đây làm gì chứ. Anh cũng thoáng chút sợ nhưng đã sớm biến mất thay vào đó một chút dịu hơn lúc nãy.
Dù sao cũng phải biết thôi thì biết sớm càng tốt anh không muốn giấu cậu nhưng không muốn nói vì sợ cậu sẽ sợ anh sẽ rời xa anh.

- Cậu tự xử lý đi tôi có chuyện cần giải quyết ngay bây giờ.
Chỉ thoáng chút bất ngờ anh lấy lại dáng vẻ lạnh lùng lúc này mà quay sang người kia đưa súng. Dùng giọng lạnh mà nói khiến cho cậu dù biết đó không phải con người thật của anh nhưng vẫn sợ có chút không tử chủ mà run lên một đợt.

- Vâng
Được lệnh của anh người kia nhận súng lập tức rời đi.

Đợi người kia đi khỏi anh mới hướng mắt về cậu mà nhẹ nhàng hỏi.

- Sao em lại ở đây?

- Em... em....em để quên điện thoại...nên quay lại lấy.
Cậu sợ nên giọng run hơi ngập ngừng.

- Thế em vào lấy đi.
Nói rồi anh đứng sang một bên nhường cho cậu vào.

Cậu thấy anh như vậy nên cũng không suy nghĩ nhiều mà cố điều chỉnh cảm xúc hơi thở bản thân mà bước vào đến bàn làm việc.

- Chuyện lúc nãy.....em nghe rồi đúng không.
Anh đã nghĩ rồi không nên giấu cậu hơn nữa. Anh không muốn giấu cậu chuyện gì nữa hai người giờ đây đã xác định quan hệ rồi nên anh càng muốn nói hết mọi chuyện ra cho cậu biết. Anh quyết không để mất cậu cũng không muốn giấu cậu bất cứ chuyện gì. Bởi ngày hôm qua anh đã nhận ra một điều cậu chính là niềm vui của anh là cuộc sống của anh. Nếu không có cậu có lẽ anh sẽ chỉ là một người máu lạnh không biết yêu là gì không biết được cảm giác bình yên thoải mái là như thế nào. Anh muốn bên cạnh cậu bảo vệ cậu bảo vệ nụ cười rạng rỡ của cậu.Anh biết cậu hiện giờ đang rất sợ nhưng chuyện này không giấu được nữa.

Nghe anh nhắc đến chuyện lúc nãy cậu có hơi khựng lại một chút rồi cậu tiếp tục lấy điện thoại cho vào túi quần rồi quay lại nói.

- Chuyện lúc nãy....em không nghe gì cả. Em lấy xong rồi em về đây.
Cậu cố bình thường nhất có thể môi hơi nở nụ cười hơi gượng mà nói với anh.
Cậu chỉ muốn xem như không có chuyện gì mà tiếp tục như lúc trước bên cạnh anh cậu muốn quên nó đi. Từ khi biết bản thân mình yêu anh thì cậu đã không còn nghĩ đến việc anh là ai có phải xã hội đen hay không. Cậu chỉ biết anh là anh là Vương Dực Chu mà cậu biết lúc lạnh lùng lúc dịu dàng lúc ôn nhu. Nhưng chuyện này quá bất ngờ đi cậu không biết đối mặt với nói thế nào không phải làm gì. Nên cậu chỉ muốn trực tiếp bỏ qua nó. Nhưng có vẻ anh thì không.

- Em nói dối.
Anh nghiêm nghị nhìn thẳng cậu mà nói.

- Em...em nói thật mà!
Anh bỗng nghiêm túc giọng hơi gằn làm cậu có chút sợ không dám nhìn thẳng anh.

- Nếu thật sao lại không nhìn anh?
Anh vẫn dáng vẻ đó mà nói.

- Em...em nói thật mà!! Anh thật là đã tối vậy rồi còn ở đây tra khảo em. Nếu có thời gian như vậy anh nên đi ăn đi ngày nào cũng ăn trễ như vậy lỡ bệnh thì làm....
Cậu ngước lên nhìn anh rồi cố giả vờ như bình thường mà trách yêu anh.

- Kỷ Lí.
Cậu chưa nói hết cậu anh đã lớn tiếng kêu cậu. Anh biết cậu đang cố trách đi nhưng anh không muốn như vậy.

Cậu đã sợ đã run nay anh còn lớn tiếng như vậy cậu như muốn bùng nổ  mắt rưng rưng nhìn anh.

- Em...đã nói..là không nghe rồi mà.

- Kỷ Lí
Thấy cậu như vậy anh biết vừa rồi anh hơi quá rồi làm cậu sợ hơn rồi. Anh thật xấu xa mà. Anh nhẹ giọng kêu tên cậu.

- Em...hức...không....hức..có nghe...hức mà..hức...
Cậu giờ đây đã chịu không được mà khóc rồi. Nước mắt đã rơi rồi. Từng giọt từng giọt pha lê trắng lăn dài trên gương mặt nhỏ của cậu.
------------------------
Hé luu có ai nhớ tui hong dạo này bận quá deadline dí nên không ra chương mới được sorry mng nhiều nha.
Chương này thấy không hay mà còn cợn cợn xàm xàm sao á:<<
Đọc đỡ nhá
Chương sau có thể có H nha =))

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro