Chương 5. Hệ thống mèo xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời còn chưa mọc thì hoàng thượng đã bước ra khỏi giường, người vươn vai mặc cho các thị nữ thay y phục
- Tô Phúc Hỷ còn có ở đó không
- Bẩm hoàng thượng Tô tổng quản vừa ra ngoài nhận tin
Hoàng thượng nhìn ra ngoài sắc trời vẫn tối mù xem chừng chỉ qua ba canh giờ, vào giờ này...
- Nội phủ nào vậy
- Là phủ bát vương gia
- Hoàng thúc
Hoàng thượng lòng bỗng có một nổi sợ hãi vô hình, lập tức đi nhanh ra ngoài mặc cho y phục vừa mặc một nữa
- Phúc Hỷ có việc gì vậy
Tô tổng quản thấy y liền cung kính
- Hoàng thượng, vương gia canh hai đột nhiên sốt cao hiện tại khóc không ngừng, thái y e sợ nên sai người bẩm báo
Hoàng thượng nghe xong liền kích động
- Hoàng thúc...
- Không được, nhanh chuẩn bị ngự giá đến Nam Thanh Cung
Tổng quản lập tức đi sắp xếp

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đó cả hoàng cung một phen náo loạn. Bên phía vương gia càng náo loạn không kém
- Thái y sao vương gia vẫn chưa tỉnh lại
- Trần thái y vương gia sao vẫn chưa hạ sốt? người không mau nghĩ cách khác đi
Văn Tề lo lắng thúc dục lão thái y, lão thái y bất lực nhìn cả đám người đang nháo nhào làm loạn
- Vương gia cần yên tĩnh các người cút hết ra ngoài cho ta
Nghe được lời này những người thân cận bên vương gia lập tức lui xuống kể cả Thần Triệu, lão thái y giờ mới chỉnh giọng mình xuống động viên
- Vương gia người một lúc sẽ không còn đau nữa
- Thả lỏng cơ thể thở đều thở đều
Vương gia hiện tại cố gắng duy trì hô hấp. Đợi đến khi lòng ngực không còn đau nhói như trước người mới từ từ mở mắt thở dài, yếu ớt nói
- Phiền...ngài rồi
Lão thái y nhìn xem người này liền có chút đau đầu
- Vương gia nghỉ ngơi sớm, hoàng thượng rất nhanh sẽ đến, lão thần còn phải kê đơn thuốc không làm phiền vương gia
Vương gia nghe thấy liền nhíu mày tay nắm lấy tà áo của lão thái y
- Sao lại kinh động đến hoàng thượng
- Vương gia tâm trạng người hiện tại bất ổn, hoàng thượng đến sẽ thích hợp, vương gia nghỉ ngơi đi
Đợi cho thái y rời khỏi vương gia mới thả lỏng cơ mặt, mệt mỏi ngồi dậy
- Ác mộng đó sao lại đột nhiên trôi dậy chứ, cứ ngủ sâu trong tìm thức không phải tốt hơn sao?
- Đã qua bao nhiêu năm rồi, cảm giác vẫn như lần đầu vậy
Hắn muốn quên, hắn muốn làm lại cuộc đời nhưng...
Cơ thể hắn không ngừng run lên, tay ôm ngực gục xuống lệ không ngừng tuôn rơi. Hắn hiện tại không muốn ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại này đành hi sinh chút sức lực cuối cùng mà tựa mặt vào tường
- Tường rất cứng, dựa vào trẫm đi
Hoàng thượng không để vương gia kịp phản ứng liền ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve
- Thúc thúc bao nhiêu uất ức lo sợ hôm nay, sau này đều dựa vào Trinh Nhi đi. Trinh Nhi nguyện chia sẻ bảo hộ thúc cả đời
Hắn hiện tại cũng không cự tuyệt vùi lòng vào người mà mặc sức khóc

Nó không quá mạnh mẽ như sóng vỗ, không trào dâng như thủy triều mà nhẹ nhàng như làng suối nóng
Hoàng thượng người ấm áp vỗ về vương gia, ánh mắt đầy sự đau xót
Không biết từ lúc nào Tô Lâm tổng quản từ bên ngoài bước vào nhắc nhở
- Hoàng... Thượng đã tới giờ thượng triều
Người nhìn hắn rồi lại nhìn qua nam tử đã thiếp đi, vô thức sờ vào tóc y rồi từ từ đặt xuống giường
- Hồi cung

Trên đường trở về, hoàng thượng đột nhiên nhớ về gì đó nhìn Phúc Hỷ đang quỳ dưới chân mà hỏi
- Tử Hoa hắn xuất sơn chưa
Hoàng thượng cau mày khó chịu, thái giám quỳ trước mặt thưa
- Hoàng thượng đường xá xa xôi e rằng một tuần nữa Tử Hoa tiên sinh mới tới được Khai Phong
- Cái tên này lâu vậy sao
" Không nể mặt hắn là bằng hữu với hoàng thúc trẫm sớm đích thân bắt hắn về "
- Về sau ngươi sắp xếp thêm người đến Nam Thanh Cung đi, nhớ phải bí mật bảo vệ bát vương gia
- Nô tài đã rõ

Sau một ngày vật lộn với cơn sốt vương gia hiện giờ mệt mỏi ngồi dậy, ngơ ngốc sờ đầuq. Văn Tề lo lắng
- Vương gia ngài không sao chứ, thuộc hạ lập tức gọi lão thái y đến
Người khua tay ngăn lại
- Bổn vương không sao, chỉ thấy hơi mệt có chút đói rồi
Văn Tề kinh sợ quỳ xuống
- Thuộc hạ có tội
Vương gia có chút cạn lời đưa tay muốn đỡ hắn dậy
- Bổn vương không có tức giận nào mau đứng lên
Để khi hắn chịu đứng dậy, vương gia không khỏi chán nản
- Vương gia thuộc hạ xin phép lui xuống
Tổng quản rời khỏi, vương gia lấy đó mà thở dài một tiếng
- Lễ nghi, phép tắt chung quy vẫn không tự do tự tại hành sự .Như một con chim nhốt trong lòng  chán nản nhìn cảnh vật sau thanh sắt nhỏ
Vương gia người chẳng muốn luận thêm, đưa ngón tay vào không trung như muốn lấy gì đó
Bất ngờ một con mèo trắng xuất hiện, trên miệng nó còn đang gặm một miếng cá mà nhảy vào lòng vương gia vui vẻ chào hỏi
- Túc chủ...buổi...sáng tốt lành
Vương gia phì cười dùng tay vuốt ve nó
- Hao Khuyển chào buổi sáng
Con mèo có chút lo ngại
- Trông người chẳng có sức sống gì hết chỗ này có cá cùng tôi ăn đi
Hệ thống nói xong liền nhả miếng cá đang ăn dở cho vương gia, ngài khó xử từ chối
" Từ khi nào người ăn của mèo chứ "
- Trong bếp không ít còn có hằng ngày Ngự thiện phòng đem đến xem như không thể đói chết
Con mèo trắng nhìn vương gia rồi tiếp tục liếm láp đồ ăn và bộ lông của mình
- Tôi muốn thử cá hoàng an của Ngự thiện phòng
Vương gia bất lực ôm lấy y chấp nhận
- Đều được hết, được hết bổn vương sẽ xin công thức của hoàng thượng
- Hao Khuyển những năm gần đây ngươi sống thế nào
Con mèo trắng đột nhiên dừng ăn ánh mắt dao động nhớ tới
- Cũng tốt chỉ là hiện tại không còn cập nhật được hệ thống, e rằng về sau không thể hỗ trợ cho ngài
Lời nói phát ra tuy nhẹ nhàng như gió nhưng lại nặng triểu trong lòng vương gia, người dùng tay ấm áp xoa đầu trấn an nó
- Hao Khuyển cũng cố hết sức rồi về sau đổi lại là bổn vương che chở đi
Con mèo đôi mắt đã ướt lệ dùi mình vào lòng vương gia mà nức nở khóc, vương gia buồn bã ôm nó vào lòng vỗ về
- Vất vả rồi

Hắn vương gia bỗng chợt nhớ ngày đầu tiên gặp hệ thống, lúc đó là sinh thần 1 tuổi của y
- Hoàng đệ lại đây với hoàng huynh nào
Vị thái tử mỉm cười này chính là Tống Chân Tông hoàng đế sau này của Đại Tống , y là đang đưa tay ra đón bát hoàng tử
Người lúc này cũng phát âm vài tiếng, bập bẹ đi đến
- Quàng...Quynh
Dù chân không thể giữ thăng bằng được lâu nhưng tiểu hoàng tử đã cố gắng đi vào vòng tay anh mình mỉm cười nhưng sâu bên trong người không khỏi có chút khó chịu
" Cái người đang nói kia có thể trực tự một chút được không "
- Ể...à vâng thưa ngài
Con mèo trắng dần dần hiện ra trước mắt y cúi đầu xin lỗi
" Nghe lời như vậy, không giống lắm "
Y nhìn qua một lượt kiểm tra rồi tự mình ngờ vực
" Là một hệ thống mèo sao "
- Thái tử giờ lành đã đến
Một tên hầu cận chạy vào thưa chuyện, thái tử lập tức ôm bát hoàng tử vào lòng đi đến đại sảnh. Đợi đến khi tiệc tàn hệ thống mới lần nữa xuất hiện
- 11206... Đang cập nhật... Túc chủ xin hãy chọn tiếp nhận hệ thống
" Tiếp nhận "
- Ể, túc chủ không suy nghĩ kỹ sao
Con mèo trắng lúng túng, tiểu hoàng tử thờ ơ giải thích
" Tiểu tiết này quá cũ rồi, nếu không chọn ta sẽ chết lần nữa. Được rồi ngươi vào nhiệm vụ  chính đi"
- Túc chủ chắc có điều nhầm lẫn, chúng tôi được sinh ra với những thân phận, mục đích, vai trò khác nhau. Như ngài thấy tôi đến đây để hỗ trợ...
" Hm "
Tiểu hoàng tử chăm chú nghe, hệ thống lần nữa tiếp tục
- Cho đến khi Đại Tống vẫn duy trì và phát triển
" Vậy không có một nhiệm vụ cụ thể nào như trong mấy cuốn tiểu thuyết "
Con mèo chán nản
- Ngài đọc quá nhiều tiểu thuyết
Lúc đó bầu không khí thật ngượng ngạo nhưng cũng là bước tiếng lớn cho nhân cách sau này của bát hiền vương
- Hao Khuyển bổn vương sắp tới sẽ đi ra ngoài một chuyến, ngươi xem có thể đi cùng bổn vương không ?
- Túc chủ đến gặp hài tử kia?
Hắn mang một vẻ mặt ưu sâu, ánh mắt có chút run động
- Ừm...là bổn vương thất hứa với nàng
Hệ thống cũng không dám bàn thêm, hân hoan nhận lời
- Túc chủ đi đến đâu Hao Khuyển đi đến đó
Vương gia mỉm cười hạnh phúc, chân tình cảm tạ
- Cảm ơn vì đã sống cùng tôi Hao Khuyển

Hai ngày tiếp đó vương gia hồi phục không ít, đặc biệt nhất là y đã có thể tự bước trên đôi chân của mình. Vương gia trong hậu viện từ từ đi đến Văn Tề ,miệng không ngần hô hấp. Thần Triệu phía sau cũng căn thẳng theo dõi, cuối cùng vương gia đã đến người vội vã ngồi xuống bình tĩnh hô hấp, Văn Tề không khỏi hết sức vui mừng liền truyền đạt hết lời nói sáng nay của thái y chi vương gia
- Vương gia vất vả rồi, thái y nói vài ba hôm nữa chân liền không có trở ngại lớn
Thần Triệu sau thấy nhịp thở vương gia bình thường liền dâng trà lên cung kính
- Vương gia hãy dùng ít trà cho đỡ mệt
Vương gia tâm trạng rất tốt vui vẻ nhận lấy. Sau khi thưởng thức xong người đưa lại trà cho người hầu với đôi phần hứng thú
- Nhắc đến thái y bổn vương nhớ lại hình như hoàng thượng có đề xuất về một vị, các ngươi có biết danh tự của y không
Văn Tề bắt đầu giới thiệu
- Thuộc hạ chỉ biết y họ Diệp sống ở Quảng Châu là một thần y dùng dược
" Quảng Châu nơi này liền có cảm giác hết sức quen thuộc"
Vương gia bỗng chốc rơi vào suy tư mãi một lúc người mới quay về thực tại, cười ngượng thay đổi chủ đề
- Vậy sao! Xem ra hoàng thượng ngài hao tốn không ít công sức  đợi đến khi bổn vương hồi phục liền lập tức diện thánh cảm tạ
- Trẫm đợi thúc vào cung
Vương gia giật mình đứng dậy, mọi người ngay lập tức quỳ xuống hành lễ
" Tham kiến hoàng thượng "
- Tất cả miễn lễ đi
Ngài vung tay biểu thị, sau đỡ vương gia ngồi xuống
- Hoàng thúc còn yếu không cần phải hành lễ
Vương gia lập tức liền phản bát
- Thân là hoàng tộc bổn vương không thể làm trái phép tắc tổ tiên để lại
Nhận thấy y nghiêm túc như vậy hoàng thượng mới bắt đầu nhận lỗi
- Là trẫm lỡ lời, trẫm đã không suy nghĩ trước khi nói! Hoàng thúc nói chí phải
Người nói xong liền lén nhìn y, vương gia ánh mắt có chút đau lòng
"Vốn dĩ bản thân cũng chẳng mảy may đến lễ tiết "
Nhưng trong thân phận hoàng tộc nếu làm nhân vật lịch sử phạm úy hệ thống e rằng về sau không có kết cục tốt, thế giới từ đó sẽ không còn tồn tại ,người là bất đắt dĩ tuân theo quy ước
- Hoàng thượng lời người nói ra đều là vận mệnh Đại Tống sau này chú ý đừng phạm là được
- Trẫm sẽ chú ý, hoàng thúc trẫm vừa vặn có đem một ít điểm tâm đến, người liền dùng thử một chút
Nói đến đây Phúc Hỷ đưa điểm tâm cho hoàng thượng, vương gia cũng vui vẻ lấy một cái nếm thử
- Là ngọc sương liên hoa hoàng thúc cảm thấy thế nào?
- Hoàng thượng tay nghề ngự trù này xem ra rất giống Lăng Vi cô cô
- Là cháu gái bà ấy làm tên Di Linh
- Di Linh thì ra là tiểu nhà đầu nghịch ngợm năm xưa, nhớ mỗi lần phạm lỗi với cô cô tiểu nha đầu liền trốn sau bổn vương làm khiên đỡ. Thật hoài niệm, hoàng thượng Lăng Vi cô cô bà ấy hiện tại vẫn sống tốt chứ?
Vương gia phấn khích nhớ về người xưa, hoàng thượng lộ vẻ mặt buồn lòng
- Bà ấy đã mất vào 3 năm trước
Người vừa nói đến đây liền nhìn sang vương gia, ánh mắt vương gia đã cụp xuống vài phần dao động, hoàng thượng vội vàng an ủi
- Bà ấy ra đi trong một ngày xuân nở rộ, trên môi còn dư động niềm vui nhân thế. Xem ra đã không còn gì hối tiếc trên cõi đời này
Vương gia đau lòng nhìn lên khoảng trời rộng lớn
- Một giấc ngủ yên bình và thanh thản, nếu sau này bổn vương mất đi cũng muốn giống như cô cô yên bình nhẹ nhàng thiếp đi, chôn ở một cánh đồng đầy hoa vô danh nơi có trời và gió, cũng không muốn các hậu bối lôi ra đào mộ xâm phạm. Đây có thể là tâm nguyện của bổn vương
Hoàng thượng nghe đến đây liền tái mặt, ánh mắt vô vọng nhìn vào y
- Hoàng thúc xin thúc đừng nói những lời không may đó, trẫm thật sự không chịu nổi đả kích lớn này
- 9 năm rồi trẫm đều sống như một người vô hồn, hằng đêm luôn mơ đến ngày hôm đó, cơn ác mộng cứ lập đi lập lại trong tâm trí trẫm ... Trẫm sợ lắm, trẫm sợ chỉ cần bây giờ nắm lấy thúc đều có thể làm thúc tan vỡ đến hư không
Vương gia đôi mắt đã đỏ hoe, nắm lấy tay người trấn an
" Hoàng thượng người vất vả rồi "
- Người xem bổn vương hiện tại gió cũng không thể xô ngã, có thể ôm bất kỳ lúc nào mà không sợ vỡ. Bổn vương bây giờ đang rất khỏe mạnh có thể tự mình đi dạo quanh Nam Thanh Cung
Hoàng thượng lập tức chỉnh tâm trạng mỉm cười
- Hoàng thúc chuyện đó có lẽ hơi quá sức rồi, đợi đến khi thúc khỏi hẳn trẫm sẽ đi dạo với thúc. Còn bây giờ thúc chắc là đã thấm mệt, trẫm đưa thúc vào trong
" Tâm trạng gần đây thúc không tốt lắm những chuyện trước kia không tiện hỏi trực tiếp, sau khi khanh ấy về trẫm sẽ lưu ý việc này "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro