Chương 7: Tra nam xuất hiện, mỹ nhân đoạt ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nặc suy tính xong xuôi, lại nghĩ đến chuyện kiếp trước phụ thân bị chết trên trường đi lưu đày, tuy rằng tin tức y biết được không nhiều lắm, nhưng luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, hiện giờ nghĩ kỹ lại, cảm thấy mọi thứ đều trùng hợp.

Chuyện y đào hôn vừa lộ ra thì chứng cứ phụ thân tham ô nhận hối lộ đã đặt tại ngự án của Thánh Thượng rồi.

Người khác không biết, nhưng Tô Nặc vẫn luôn hiểu rõ nhân phẩm của cha, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm những việc như tham ô hối lộ.

Tuy rằng Tô phủ bọn họ xưa nay đều là cẩm y ngọc thực (*), nhưng tiền kiếm được đều từ các cửa hàng buôn bán của nhà.

(*) cẩm y ngọc thực: ăn ngon mặc đẹp

Hơn nữa, nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân và Nhị phu nhân đều là nhà quan lại, đồ cưới mang đến phi thường nhiều. Tuy rằng Nhị phu nhân là thiếp thất, nhưng lại là thứ nữ được sủng ái trong nhà, cộng thêm nhà mẹ đẻ của mẫu thân nàng là phú thương, cho nên đồ cưới của nàng đưa đến Tô phủ cùng với đồ cưới của mẫu thân mình năm đó, không quá nhiều nhưng một chút cũng không ít.

Trừ bỏ Đại phu nhân và Nhị phu nhân là nhà quan lại sinh ra, Tam phu nhân Lục Nguyên Phong cùng Tứ phu nhân Vân Uyển Thu đều xuất thân từ nhà phú thương, cũng là thứ tử thứ nữ, bởi vì gả cho đại thần trong triều, cho nên đồ cưới mang đến cũng không ít.

Vì thế, cứ xem như cửa hàng của Tô gia xảy ra vấn đề, thì đồ cưới của thê thiếp cũng đủ cho toàn phủ tiêu dùng, Tô Vân Huy hoàn toàn không cần thiết phải tham ô hối lộ, làm loại chuyện dễ rơi đầu này, coi như thật sự có làm, cũng không thể đạt được số lượng nhiều như kiếp trước.

Hơn nữa lúc mọi người trên đường đi lưu đày, vì sao ngay lúc đó lại gặp phải ôn dịch? Gặp phải ôn dịch không nói, vì sao không còn một ai sống sót? Nghĩ đến việc này, sợ rằng tất cả đều là âm mưu.

Hung thủ đứng sau việc này đương nhiên không thể là Thánh Thượng. Tô Vân Huy tuy rằng là đại quan, nhưng quyền lực trong tay cũng không lớn, không có gia tộc chống đỡ sau lưng, cũng không đạt tới trình độ quyền cao chức trọng, bất cứ lúc nào Thánh Thượng cũng có thể thu hồi quyền lực trong tay ông. Cho nên Thánh Thượng không cần thiết sinh ra nghi kỵ, coi như muốn diệt trừ ông, cũng không cần phí nhiều tâm sức hãm hại, phái người tạo ôn dịch.

Không lẽ là Tiêu Dao vương gia bởi vì y đào hôn, cho nên sinh ra bất mãn với phụ thân, muốn tiêu diệt toàn bộ Tô gia?

Suy nghĩ này chỉ thoáng một cái, đã bị Tô Nặc loại bỏ.

Theo đồn đãi bên ngoài, Tiêu Dao vương gia này làm xằng làm bậy, không học vấn không nghề nghiệp, thường xuyên ức hiếp con trai đại quan khác, còn thường thường ra vào thanh lâu đánh cược. Bình thường không có việc gì liền ở trên đường cái mượn gió bẻ măng, cũng có lúc cùng người không ưa đánh nhau ngay trên đường.

Còn có, theo phụ thân nói, hắn thường xuyên bị phụ hoàng trách phạt, không chép sách thì là phạt quỳ hoặc là úp mặt vào tường suy nghĩ. Lúc vào triều sớm, Thánh Thượng vẫn còn thương nghị quốc sự cùng các đại thần, hắn bắt đầu bình phẩm các đại thần từ đầu đến chân, nói chêm chọc cười, khiến cho mọi người đều đau đầu.

Cho nên nói Vương gia này đầu óc đơn giản, công tử bột tứ chi phát triển, nói thô tục một chút chính là A Đấu (*1) không đường cứu chữa.

Tuy là như thế, nhưng hắn thủy chung là hoàng tử Thánh Thượng yêu thương nhất. Mặc dù thường xuyên phạm lỗi nhỏ, cũng chưa từng chịu trừng phạt nặng, mà ngay cả nhóm hoàng huynh hoàng đệ của y cũng đều né y. Đối với têu cầu của y, Thánh Thượng cùng mẫu phi y đều hữu cầu tất ứng (*), điều kiện tiên quyết là không được quá phận.

(*) hữu cầu tất ứng: muốn được nấy

Vậy nên, nếu Tiêu Dao vương gia muốn trừng trị Tô gia, thực sự rất đơn giản, trực tiếp báo với Thánh Thượng, Thánh Thượng sẽ xả giận cho hắn, hoàn toàn không cần phải phí nhiều tâm sức như vậy. Huống chi dựa vào thế lực và chỉ số thông minh của Cảnh Văn Hạo, có thể làm được việc này hay không còn chưa thể biết được.

Bất quá mọi việc cũng không phải tuyệt đối, chân tướng như thế nào, tin rằng một ngày nào đó sẽ được phơi bày. Hiện giờ y đã sớm biết được sự việc, tất nhiên sẽ tìm thời điểm thích hợp nhắc nhở phụ thân cẩn thận mọi chuyện, không thể để người khác biết được nhược điểm.

Tô Nặc vừa nghĩ sự tình, vừa đi tới bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô hạ trong gương, giơ tay lên vuốt ve vết chu sa đỏ sẫm trên trán.

Vết chu sa chỗ ấn đường tỏ rõ y là một song nhi, tuy mang thân hình nam nhi, lại giống như nữ tử lập gia đình sinh con. Thế nhân đều căn cứ vào màu sắc chu sa để phán đoán năng lực thụ thai của song nhi đó mạnh hay yếu, màu sắc càng đậm, dựng lực càng mạnh, màu càng nhạt thì dựng lực càng yếu.

Vết chu sa giữa mày Tô Nặc, đỏ sẫm như giọt máu, càng hiếm gặp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai nhất định con cháu đầy đàn. . .

Đang suy nghĩ, Tô Nặc liền nhận thấy ngoài cửa sổ truyền đến động tĩnh, y lập tức đứng dậy đi qua nhìn, còn chưa đi được vài bước, đã thấy một nam tử mở cửa sổ ra, đem một ngón tay đặt ngoài miệng, nhìn y thở dài một tiếng, sau đó liền nhảy cửa sổ vào.

Người này chính là Hình Ất Mộc, Tô Nặc nhìn y mặc một bộ trường sam nửa cũ nửa mới, trên mặt mang bộ dáng ngây ngô. Y cảm thấy dường như đang mơ, tính ra, giống như đã nhiều năm y không gặp qua bộ dạng nghèo khổ này của Hình Ất Mộc.

Nhìn thấy người này, Tô Nặc mới phát hiện tâm tình của mình phi thường tốt, không phải y còn thích người này, mà cực kỳ hài lòng với thân phận hai người bọn họ hiện giờ, y là Đại công tử Thượng Thư phủ, thân phận tôn quý, mà Hình Ất Mộc còn không biết thân thế của mình, chỉ là một tiên sinh dạy học trong Thượng Thư phủ, y muốn chỉnh Hình Ất Mộc, quả thực là dễ dàng.

Tô Nặc mặt không đổi sắc đứng tại chỗ, nhìn hắn từ ngoài cửa sổ tiến vào, vỗ vỗ xiêm y tẩy đến trắng bệch trên người, ôn nhu mà nhẹ giọng kêu y: "Nặc nhi, vừa nãy ta ở tiền viện nghe nói ngươi đã xảy ra chuyện, hiện tại ngươi đỡ hơn chưa?"

Nói xong còn muốn tiến lên bắt lấy tay y.

Tô Nặc lắc mình tránh đi, cũng không dám phát ra thanh âm quá lớn, nếu quấy nhiễu người hầu đứng ở ngoài, truyền ra chuyện y gặp riêng nam nhân lạ, khiến cho y gả vào vương phủ bất lợi, chỉ phải thấp giọng nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Hình Ất Mộc nhìn y tránh đi, cũng không buồn bực, chỉ cho rằng Tô Nặc thẹn thùng, liền giải thích: "Ta vừa rồi nghe nói ngươi đã xảy ra chuyện, trong lòng thật sự lo lắng an nguy của ngươi, nhất thời tình thế cấp bách, liền không để ý nhắc nhở của ngươi, vẫn lén lút tới nơi này tìm ngươi , Nặc nhi sẽ không trách ta chứ?"

Nhiệm vụ của Hình Ất Mộc tại Tô phủ là giáo dục học vấn cho con của Lục Nguyên Phong - Tam công tử Tô Vũ.

Hai thứ nữ còn lại trong phủ, bởi vì khác biệt nam nữ nên Tô Vân Huy tìm một nữ tiên sinh giáo dục học vấn.

Mà con của Đại phu nhân - Tô Vân, cũng chính là Tô phủ nhị công tử, bởi vì là một tiểu tử, hơn nữa đúng tuổi đến trường, liền đem hắn đưa đến thư viện đi học tập.

Hôm nay Hình Ất Mộc có thể chạy đến chỗ Tô Nặc sớm như vậy, là do hắn lấy việc công làm việc tư, phóng nhị công tử rất sớm mới có thời gian.

"Sẽ không." Nói xong, Tô Nặc xoay người đi đến bên giường, cầm lấy áo choàng khoác ở trên người, một tia dấu diếm mà bao lại nội y bên trong.

Ngồi ở bên giường, cầm lấy một quyển sách bắt đầu nhìn, giống như vô tình nhìn thấy ngọc bội bên hông Hình Ất Mộc, hơi tùy ý mà hỏi: "Khối ngọc bội này của ngươi là mua ở đâu?"

Hình Ất Mộc đi theo Tô Nặc đến đứng bên giường, nhìn y cầm lấy sách đọc, cũng không để ý đến hắn, còn tưởng rằng Nặc nhi giận hắn.

Thấy y hỏi đến đồ vật bên hông mình, cho rằng y thích khối ngọc bội này, lập tức giống như khoe khoang mà gỡ xuống đưa tới trước mặt Tô Nặc, nói: "Nặc nhi ngươi lúc trước không biết, khối ngọc bội này là ta mang từ nhỏ đến lớn, tính chất thượng thừa, nếu Nặc nhi thích, ta liền đưa dư ngươi được không?"

Tô Nặc cầm trong tay, lật qua lật lại nhìn vài lần, lại nghe Hình Ất Mộc muốn đem ngọc bội đưa cho y, trong lòng cười nhạo một chút, trên mặt lại dấu diếm thanh sắc mà đem ngọc bội đưa về: "Ngọc bội kia là vật ngươi quý trọng, ta không nên nhận lấy."

Hình Ất Mộc khước từ: "Nặc nhi, đây là ý gì?"

Sau đó liền ngồi ở bên cạnh Tô Nặc, tiếp tục nói: "Tử Mặc quý mến ngươi, Tử Mặc là của ngươi, miếng ngọc bội này tuy là vật ta quý trọng, nhưng tình ý của hai chúng ta chẳng lẽ lại không bằng vật này sao? Ngươi không nên nhiều lời, hôm nay ta đem miếng ngọc bội này giao cho ngươi, để ngươi tạm thời thay ta bảo quản, Nặc nhi cảm thấy thế nào?"

Hết chương 7.

Chú thích

(*1) Lưu Thiện – tức là A Đẩu, con của Lưu Bị, mọi người cho rằng Lưu Thiện là kẻ bất tài, vô dụng, thiểu năng…
Ai muốn biết thêm thông tin thì coi “Tam Quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro