Chương 8: Đuổi tra nam, lại tới người hầu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình Ất Mộc tự Tử Mặc, trước kia ở Thượng Thư phủ, sau khi hai người thổ lộ tình ý với nhau, Tô Nặc nghĩ Tử Mặc tương xứng, mà hiện giờ, Tô Nặc ngay cả liếc hắn một cái cũng cảm thấy ghê tởm.

Y nhìn bàn tay rộng lớn thô ráp bám vào trên tay y, ánh mắt tối sầm, vẫn gật đầu, nhưng lại rút tay ra, sẽ đem ngọc bội trong lòng bàn tay đặt ở dưới gối.

Trong lòng y cười lạnh một tiếng, nhìn bộ dạng Hình Ất Mộc bây giờ giống như không hề có chút tâm cơ, chỉ cảm thấy nội tâm buồn nôn. Bất luận kẻ nào nhìn đều cảm thấy hắn là một người lương thiện, nhưng y biết người này tâm cơ có bao nhiêu thâm trầm.

Tuy không biết mục đích lúc trước người này lừa y bỏ trốn, nhưng sau khi nhận tổ quy tông, y liền không được phép xuất phủ.

Nghĩ đến khi đó hắn đã biết Tô gia có chuyện, vì bảo đảm địa vị của mình, liền không cho người ngoài biết đến sự hiện hữu của y, lại càng không cho phép y tùy ý đi lại trong phủ, chỉ sợ là bởi vì không muốn mình liên lụy đến hắn, khiến cho vị trí thế tử của hắn khó giữ được.

Cảnh tượng ngày hôm nay, Tô Nặc lại cảm thấy hắn ngu không ai bằng. Không nghĩ tới chẳng qua là y nói một câu, Hình Ất Mộc liền đem ngọc bội chính mình mang từ nhỏ đến lớn đưa cho y. Nếu hắn biết miếng ngọc bội này là đồ vật chứng minh thân thế hắn, sợ rằng có vỡ cũng sẽ không giao cho y.

Bất quá kiếp trước y chính là bị nhân vật ngu không ai bằng lừa, cũng nói lên rằng y càng thêm ngu không ai bằng sao?

Cũng may Hình Ất Mộc không biết ý nghĩa của miếng ngọc bội này, làm cho y thoải mái rất nhiều, không cần tốn tâm tư suy nghĩ như thế nào đem ngọc bội lừa đến.

Kiếp trước y cũng không có quan tâm chú ý đến miếng ngọc bội, tuy rằng khi đó Hình Ất Mộc cũng nhảy cửa sổ vào phòng y giống như ngày hôm nay, nhưng y cũng không có hỏi chuyện về miếng ngọc bội, Hình Ất Mộc cũng không đem ngọc bội đưa cho y.

Cho nên kiếp này cùng kiếp trước, vận mệnh của y cùng Tô phủ, hơn nữa hết cục của Hình Ất Mộc, nhất định sẽ thay đổi.

Hình Ất Mộc thấy y lại bắt đầu yên lặng đọc sách, do dự chốc lát, nói thêm: "Nặc nhi, ta nghe nói hôm nay Tiêu Dao vương gia cứu ngươi, còn ôm ngươi trở về phủ?"

"Ừ" Tô Nặc tiếp tục lẩm nhẩm trang sách, nếu không có trải qua trọng sinh, y ngược lại thích cùng Hình Ất Mộc sống chung một chỗ trò chuyện. Nhưng hiện tại y không muốn phản ứng một chút nào, chỉ hy vọng hắn nhanh chóng cút đi!

Hình Ất Mộc: "Nặc nhi, ngươi có biết tâm tư của ta đối với ngươi, tuy rằng ta không có gia tài bạc triệu, nhưng ta hứa với ngươi một đời một kiếp chỉ hai ta. Mà cái tên Tiêu Dao vương gia kia tuy là hậu duệ thiên hoàng quý tộc, nhưng tác phong giống như đúc một tên ăn chơi trác táng. Nếu Nặc nhi gả cho hắn, hắn nhất định sẽ không quý trọng ngươi, cho nên. . ."

Cho nên, nếu người trong cung mang thánh chỉ đến muốn y gả cho Cảnh Văn Hạo, y không thể đáp ứng?

Khi cần thiết còn có thể đi theo hắn cùng nhau bỏ trốn?

Bởi vì đã trải qua một lần, vì vậy, y không muốn nghe lần thứ hai. Không đợi Hình Ất Mộc nói xong, Tô Nặc liền ngắt lời hắn, thúc giục: "Ngươi đi mau đi, người hầu của ta sắp vào rồi."

Hình Ất Mộc dừng nói, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện, liền vội vàng dặn dò Tô Nặc: "Đã như vậy, Nặc nhi hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày khác Tử Mặc lại đến thăm ngươi."

Nói xong, Hình Ất Mộc liền đứng lên nhẹ chân nhẹ tay chạy đến bên cửa sổ, nhảy cửa sổ ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.

Hình Ất Mộc vừa rời đi, Hạ Thanh liền đẩy cửa đi vào, hắn bưng một chén thuốc đen tuyền, đằng sau còn có một song nhi diện mạo tuấn tú đi theo.

Hạ Thanh vừa vào cửa, nhìn thấy Tô Nặc khoác áo choàng, ngồi ở bên giường đọc sách, lập tức nói: "Công tử thức dậy làm gì? Còn ăn mặc đơn bạc như thế, ngài còn đang sốt đấy! Mau mau nằm lại trên giường, nô tài sẽ đem thuốc cho người uống."

Hạ Thanh vội vàng buông khay xuống, cởi giày ra, nâng hai chân y đặt lên giường, giúp y đắp kín chăn mền, sờ sờ trán y, phát hiện vẫn nóng bỏng, liền hỏi: "Công tử, đầu của người còn đau hay không? Có thấy giảm bớt hay không?"

Tô Nặc đặt quyển sách trong tay lên đầu giường, dựa trên giường, để Hạ Thanh đắp kín chăn, xoa xoa huyệt Thái Dương, nghe Hạ Thanh nói, liền gật đầu, thuận miệng trả lời: "Vẫn còn tốt, đem chén thuốc cho ta đi!"

Vừa nãy thần kinh vẫn luôn căng thẳng, hoàn toàn không có thời gian chú ý tình hình thân thể mình, hiện tại thanh tĩnh, lập tức cảm thấy đau đầu khó nhịn, đầu óc mơ mơ màng màng, cổ họng cũng khô khốc.

Tô Nặc tiếp nhận thuốc trong tay Hạ Thanh, mặt không đổi sắc một hơi liền uống vào, một giọt cũng không chừa, xong qua đi, Hạ Thanh bưng một bàn mứt hoa quả đưa tới trước mặt y, nói: "Công tử, thuốc đắng, ăn chút mứt hoa quả đi, xua vị đắng trong miệng."

Tô Nặc vươn tay đẩy một cái: "Không cần, ngươi để xuống đi! Đi lấy cho ta một chén nước lại đây."

Năm năm trước khi trọng sinh, cay đắng gì chưa trải qua? Nếu chút cay đắng ấy cũng chịu không nổi, y liền không là Tô Nặc chết qua một lần.

Hạ Thanh gật gật đầu, buông mứt hoa quả xuống, xoay người rót chén nước bưng lại cho Tô Nặc.

Tô Nặc uống hai ngụm, liền đem cái chén đưa trả lại cho Hạ Thanh.

Hạ Thanh đem cái chén trở lại, liền bắt đầu mát xa đầu cho Tô Nặc: "Công tử, nô tài ấn ấn cho người một chút, có thể sẽ thoải mái hơn."

Sau đó hắn nhìn thoáng qua song nhi đứng bên cạnh, lại nói tiếp: "A, công tử, ta quên báo cho ngài, đây là hạ nhân mới tuyển vào phủ, về sau cùng nô tài phụ trách hầu hạ ngài, bởi vì Hạ Đồng hầu hạ công tử không chu toàn, làm công tử gặp nguy hiểm, lão gia liền phân hắn qua kho củi rồi."

Bởi vì Tô Nặc là trưởng tử Thượng Thư phủ, từ nhỏ đến lớn đều do hai thiếp thân người hầu hầu hạ. Còn bốn thị tỳ cùng gã sai vặt đều chỉ phụ trách xử lý việc vặt vãnh trong Lâm Xuân viên, cũng không có cơ hội hầu hạ Tô Nặc. Có thể thấy được làm thiếp thân người hầu của Tô Nặc, đối với song nhi này mà nói, là sự kiện vô cùng vinh quang.

Song nhi kia đứng thẳng tắp xử ở đàng kia, nghe được Hạ Thanh nói, mới lập tức quỳ trên mặt đất, dập đầu với Tô Nặc: "Nô tài ra mắt công tử."

Tô Nặc nhìn song nhi ở xa xa, hỏi: "Ngươi lúc trước tên gọi là gì?"

Tô Nặc biết song nhi này, đời trước hắn cũng là sau khi y rơi xuống nước mới đến, sau đó được đặt tên là Hạ Liễu.

Bởi vì thời gian Hạ Liễu hầu hạ y ngắn ngủi, hơn nữa không giống Hạ Thanh được mua từ bọn buôn người, cho nên lúc bỏ trốn y không có mang hắn theo.

Tên song nhi kia như trước cúi đầu: "Thưa công tử, nô tài gọi Hữu An."

Tô Nặc gật gật đầu, lại hỏi: "Nhà ngươi đang làm gì?"

Tên kia song nhi lại nói: "Thưa công tử, nô tài là người đế đô, trong nhà bán đậu hũ, bởi vì sinh hoạt túng quẫn, biết được Thượng Thư phủ tuyển hạ nhân, liền đến thử vận may."

Tuy nói đến Thượng Thư phủ làm người hầu, nhưng đãi ngộ vô cùng tốt, không chỉ bao ăn ở, tiền công một tháng bằng thu nhập nửa năm của nhà bình thường, chẳng qua điều kiện tuyển người tương đối hà khắc thôi.

Tô Nặc lại gật đầu: "Tên này quá mức tục khí, ngươi đã là người hầu Thượng Thư phủ, không thể dùng tên lúc trước, ta đặt tên ngươi là Hạ Liễu được không?"

Hạ Liễu tự nhiên không dám phản đối, lại dập đầu một cái: "Tạ công tử ban tên."

"Được rồi, ngươi đứng lên đi! Chỉ cần ngươi sau này tôn kính và làm tròn bổn phận là được, trong viện của ta không tha cho kẻ ăn cây táo rào cây sung, đã hiểu chưa?"

Nghe được câu này, thân thể Hạ Liễu theo bản năng run lên, trả lời: "Vâng, công tử, nô tài biết."

Tô Nặc nói: "Hảo, ngươi đến phòng bếp xem có cái gì ăn không, mang vài món lại đây cho ta, biết đường đi đến phòng bếp không?"

Hạ Liễu: "Biết ạ, Hạ Thanh ca ca đã mang ta đi qua."

Vì thế, Hạ Liễu liền lui ra.

Tô Nặc lại phân phó Hạ Thanh: "Ngươi cũng lui đi, hiện tại ta choáng váng đầu, muốn ngủ tiếp, mặt khác, ngươi đi sân khác tìm một cây búa đến, ta cần dùng nó, nhớ kỹ, không được nói cho người khác biết."

Hạ Thanh tuy có nghi vấn, nhưng vẫn gật đầu: "Vâng, công tử, ta đi ngay."

Hạ Thanh đỡ Tô Nặc nằm xuống, liền bưng khay đi ra ngoài.

Tô Nặc nằm xuống, cũng cảm giác đầu càng đau càng hôn mê, chỉ chốc lát sau đã ngủ say.

Hết chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro