Chương 7 : Thời Gian Mang Thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Mùng 1 tháng 7 năm 1741 - Canh Thìn - Thuần Tư Viện_
Thuần Tuyết ngồi trong tẩm phòng thêu thêu vá vá.

Lúc này, Nhược Hy mang thuốc an thai vào : "Chủ tử, uống thuốc thôi".

"Ừm, để đó đi, để ta thêu xong phần này đã" - Thuần Tuyết vừa may vừa nói.

Nhược Hy thấy đã hai ngày nay, Thuần Tuyết cứ cặm cụi thêu thứ đó nên đã hỏi : "Chủ tử đang thêu gì vậy?".

Thuần Tuyết mỉm cười nhìn Nhược Hy, nói : "Là y phục của con ta đó! Các ngươi xem màu đỏ này đẹp không?

Sở dĩ, ta may màu này là vì nó có thể mặc cho cả con trai lẫn con gái, ta sinh ra con trai hay con gái gì cũng mặc được mà không cần phải may lại!".

"Chủ tử suy nghĩ thật thấu đáo!" - Ninh Tuệ nói.

Khi ba chủ tớ đang trò chuyện vui vẻ thì một tiểu thái giám bước vào nói : "Chủ tử! Đoan Tiểu Phi và Nghi Tiểu Phi đến!".

"Cho họ vào đi!".

Nghe xong, tiểu thái giám đó liền ra ngoài mời Đoan Tiểu Phi - Chu Tĩnh Ngôn và Nghi Tiểu Phi - Diệp Huệ An vào trong.

Họ bước vào hành lễ với Thuần Tuyết : "Tần thiếp xin thỉnh an Trắc Phi nương nương".

"Các muội đã đa lễ rồi! Tỷ muội với nhau đừng khách sáo, cứ gọi nhau là tỷ muội được rồi!".

Tĩnh Ngôn và Huệ An mỉm cười nhẹ nói : "Dạ!".

"Mau đứng lên đi, ban tọa!" - Thuần Tuyết nói.

Bỗng có một đám thái giám và cung nữ mang theo nhiều thứ đồ vào theo Tĩnh Ngôn và Huệ An.

Thuần Tuyết thấy thắc mắc nên đã hỏi : "Ờm... Hai muội muội, kia là...?".

Tĩnh Ngôn nhìn về phía đám cung nữ thái giám đang bưng đồ kia rồi quay sang Thuần Tuyết đáp : "À! Trắc Phi tỷ tỷ, là quà tặng mà muội và Huệ An muội mang đến tặng cho tỷ!".

"Dạ phải!

Ở đây có năm sấp vải, hai bộ y phục, mười loại trâm cài, trang sức khác nhau. Ngoài ra còn có y phục và đồ chơi cho đứa bé trong bụng tỷ nữa!" - Huệ An nói.

Thuần Tuyết khách khí nói : "Ồ... Các muội đã có lòng, ta và đứa bé này đa tạ hai muội!".

Huệ An vui vẻ trả lời : "Dạ, không có gì!".

"À mà... Trắc Phi tỷ tỷ à... Chúng muội..." - Tĩnh Ngôn có gì đó ấp úng khó nói.

"Sao vậy? Muội nói đi!" - Thuần Tuyết nói.

Tĩnh Ngôn nói : "Thật ra thì... Hôm nay hai muội mang đồ đến đây tặng tỷ cũng có một số lý do...

Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là... Bọn muội muốn được kết thân với tỷ, cùng chiếu cố lẫn nhau, bởi vì bọn muội mới nhập phủ chưa bao lâu, quan hệ cũng chưa được cởi mở lắm, nên do đó mà muốn đi làm quen, sau này có gì cùng giúp đỡ nhau! Tỷ thấy thế nào?".

Thuần Tuyết có hơi lưỡng lự, không biết có nên tin tưởng họ không vì trước khi nhập phủ, phụ mẫu nàng đã có căn dặn rất kỹ là phải tuyệt đối đề phòng người khác. Thuần Tuyết im lặng một chút rồi bắt đầu hỏi : "Tại sao các muội lại chọn đối tượng kết thân là ta?".

Tĩnh Ngôn dùng thái độ bất mãn trả lời : "Muội không thích bọn người Vương Phi, muội cứ cảm thấy cô ta cứ giả tạo kiểu gì đó!".

Huệ An cũng bất mãn y như Tĩnh Ngôn, nàng ấy nói : "Muội cũng vậy! Ngoài mặt thì trông cô ta có vẻ hiền lành, đôn hậu nhưng cô ta có cách cư xử hơi lạ, tỷ tỷ nhớ lại xem, những cuộc cãi vả của tỷ và Lan Thứ Phi trước đây cô ta chưa từng lên tiếng tự ngăn lại bao giờ, toàn là đợi cuộc tranh cãi kết thúc rồi mới giả vờ khuyên can!".

Thuần Tuyết cũng không cảm thấy có điều xấu gì từ họ nên đã tạm thời tin tưởng và nói : "Ừm... Nếu các muội đã muốn kết thân với ta, vậy ta sẽ đồng ý, mong là các muội có thể thành tâm thành ý là được rồi!".

"Chúng muội nhất định sẽ một lòng với tỷ!" - Huệ An vui vẻ nói.

_Canh Tuất - Thuần Tư Viện_
Tối đó, Bảo Vương đã đến chỗ của Thuần Tuyết dùng bữa tối.

Bảo Vương gắp một miếng thức ăn lên cho vào miệng, rồi lấy đôi đũa đó chỉ về phía cái bụng của Thuần Tuyết nói : "Cái thai của nàng cũng đã được khoảng 7 tháng rồi, đã biết trai hay gái chưa?".

Thuần Tuyết sờ vào bụng mình rồi đáp : "Thiếp chưa phái Thái Y đến xem, nên nhất thời chưa biết được!".

"Ừm... Nhưng mà ta cũng có chạm vào bụng nàng vài lần, cảm thấy bụng của nàng nhòn nhọn, có lẽ là... Một tiểu vương tử?".

[ Vương tử : Cách gọi con trai của vương công hoàng tử ; Quận chúa : Cách gọi con gái của một vương công hoàng tử ]

Có lẽ Bảo Vương đã nói đúng, vì trong suốt thời gian mang thai, Thuần Tuyết cứ hay có những triệu chứng của một sản phụ mang thai con trai, nhưng vì để tránh thị phi, Thuần Tuyết liền phủ nhận : "Thiếp thì lại cảm thấy giống một tiểu quận chúa hơn! Vì thiếp cảm nhận được nhịp tim của con đập khá nhẹ, con cũng rất ít đạp nữa, nên có lẽ là vậy!".

Khi nghe xong, Bảo Vương có chút gì đó hơi thất vọng. Thuần Tuyết nhận ra và liền dùng giọng điệu buồn bã hỏi : "Vương Gia... Chàng chỉ xem trọng con trai thôi sao?".

Dù có hơi buồn nhưng Bảo Vương vẫn phủ nhận và an ủi Thuần Tuyết : "À... Không phải! Chỉ là ta thấy đây là con đầu của ta và nàng, nhưng lại là con gái, sợ... Nàng sẽ bị làm khó, nói là... Nàng không sinh được con trai... Mà thôi! Chỉ cần bình an sinh là được, gái trai không quan trọng! Triết Kỳ à!".

"Dạ!" - Triết Kỳ đáp.

"Ngươi mau mang canh gà hầm bổn vương chuẩn bị cho Trắc Phi lên đây".

"Dạ!" - Triết Kỳ lui xuống mang món canh gà hầm dâng lên.

"Đây là món mà ta chuẩn bị cho nàng để nàng tẩm bổ đó!" - Bảo Vương nói.

Thuần Tuyết cười khách sáo, nói : "Vương Gia đã phí tâm sức rồi! Đích thực là... Bây giờ thiếp ăn gì cũng không nổi, vừa ăn là đã thấy... Buồn nôn rồi...!".

Bảo Vương ngại ngùng nói : "À... Vậy sao? Ừm... Lần đầu ta làm phụ thân, nên có chút thiếu kiến thức về việc này...".

Thấy Bảo Vương hơi khó xử nên Ninh Tuệ đã nói : "Chủ tử, hay là người hãy húp chút nước canh hầm này đi, coi như là không uổng công của Vương Gia và các ngự trù!".

"Ừm, cũng được!". Thuần Tuyết lấy muỗng múc một ít canh ra rồi nếm thử, dù chỉ húp chút nước nhưng cũng có thể cảm nhận được hương vị thơm ngon của nó.

"Ưm! Mùi vị không tệ, đến nước canh thôi mà cũng đậm vị như vậy!" - Thuần Tuyết nói.

Bảo Vương thấy Thuần Tuyết khen ngon thì vui mừng và mỉm cười nói : "Đây là do chính tay Nhậm ngự trù làm đó, dĩ nhiên là rất ngon!".

[ Nhậm ngự trù : Đầu bếp giỏi nhất trong Bảo Vương Phủ ]

"À ta quên mất! Hình như... Ninh Tuệ cũng biết làm món này?" - Bảo Vương nhìn Ninh Tuệ hỏi.

"Dạ... Nô tì cũng biết làm nhưng không chắc có thể sánh được với ngự trù làm!".

Thuần Tuyết nghe xong thì bật cười rồi nói : "Ngươi cứ khiêm tốn như vậy thôi!

Vương Gia, khi còn ở trong phủ, hay làm món này đãi rất nhiều khách quý, ai cũng khen ngon cả! Do đó, mỗi khi trong phủ của thiếp có mở tiệc lớn gì, đều là Ninh Tuệ đích thân làm và hướng dẫn mọi người làm đó, chưa từng có ai chê cả!".

Ninh Tuệ ngượng ngùng : "Chủ tử!".

Bảo Vương nghe xong thì cũng bật cười : "Thật sao? Xem ra, Nhậm ngự trù gặp phải đối thủ đáng gờm rồi!".

_Mùng 2 tháng 7 năm 1741 - Canh Tỵ - Bảo Vương Phủ_
Lúc này, nhìn từ Vương Phủ đại môn ra, bỗng có một cỗ xe ngựa đang đi về phía Bảo Vương Phủ, phía sau xe ngựa còn có dàn cung nữ thái giám theo sau. Xe ngựa đến gần hơn một chút thì họ thấy Mạt Ly cô cô đứng kế bên kiệu, hai tên thị vệ kia mới biết là Đức Quý Phi, hai người hắn lập tức quỳ xuống hành lễ.

Từ trên xe ngựa, Đức Quý Phi từ từ bước ra, tiến vào trong. Lúc này vẫn chưa ai hay biết Đức Quý Phi đến vì bà ấy không có báo trước. Bà ấy cũng không nói gì nhiều mà lập tức đến Thuần Tư Viện thăm Thuần Tuyết, tuy Thuần Tuyết là cháu gái của kẻ thù mình nhưng dù sao Thuần Tuyết vẫn đang mang cốt nhục của con trai mình và là trưởng tôn của mình nên bà ấy cũng có chút nể mặt.

_Trắc Điện - Thuần Tư Viện_
Khi này, Thuần Tuyết đang ở trong trắc điện, tự tay dọn dẹp nơi ở sắp tới của con mình.

Khi Thuần Tuyết đang dọn dẹp thì một thái giám chạy vào nói : "Chủ tử, Quý Phi nương nương đến!".

Thuần Tuyết nghe vậy thì tạm dừng dọn dẹp, bước đến chính điện, nơi Đức Quý Phi đã chờ sẵn ở đó.

Thuần Tuyết bước vào thấy Đức Quý Phi đã ngồi ở đó sẵn đợi mình, nàng ấy vội hành lễ thì bỗng Đức Quý Phi nói : "Khỏi đi, cô đang mang thai, đứng lên đi".

"Dạ".

Ninh Tuệ và Nhược Hy đỡ Thuần Tuyết ngồi xuống. Nhược Hy thì đứng đó xoa bóp chân, vai cho Thuần Tuyết, Ninh Tuệ thì đi lấy trà mang đến cho Đức Quý Phi và Thuần Tuyết và xắt thuốc an thai cho Thuần Tuyết.

Đức Quý Phi liếc mắt nhìn sang Thuần Tuyết rồi nói : "Cô cũng thật là có phúc, có được trưởng tôn cho bổn cung!".

"Dạ... Cũng là do Vương Gia hay đến chỗ của con thôi".

"Haizzz, có được trưởng tôn thì bổn cung cũng vui, nhưng mà cô có biết... Thục Phi, cô mẫu của cô đã lên mặt với ta thế nào không?" - Nói đến câu cuối, đột nhiên Đức Quý Phi hơi nhấn giọng khiến Thuần Tuyết hơi sợ hãi.

Thuần Tuyết vội quỳ xuống nói : "Mẫu phi bớt giận! Tính cách của cô mẫu không phải mẫu phi không biết!".

"Hưm! Hai tiếng mẫu phi của cô, bổn cung nhận không nổi!".

"Mẫu phi... Con biết là người không thích cô mẫu, cũng chẳng ưa gì con! Nhưng mà... Mẫu phi đừng ghét con của con!".

"Đương nhiên cháu của ta thì ta sẽ không bao giờ ghét nó, nhưng có điều... Cô mẫu của cô đã làm liên lụy thành ra ta và cô cũng bỗng chốc trở thành kẻ thù! Chẳng lẽ... Cô không vì vậy mà căm thù bà ấy hay sao?".

"Con không bao giờ coi trượng mẫu của mình là kẻ thù! Cũng không căm thù thân quyến của mình! Con chỉ tự trách bản thân mình... Không biết cách lấy lòng trượng mẫu, thành ra không được thương yêu bằng các tỷ muội khác... Nhưng mà... Nhưng mà con sẽ không bao giờ oán than! Vì đây là do con vô dụng, chỉ biết dùng con cái để được chú trọng nhiều hơn. Con không cầu mẫu phi thương con hơn bất cứ ai, con chỉ mong... cô mẫu và mẫu phi đừng có đấu đá với nhau nữa thôi!".

Một loạt câu nói này của Thuần Tuyết khiến Đức Quý Phi có chút lay động, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không quan tâm : "Hm... Đứng lên đi, coi chừng ảnh hưởng đến tiểu tôn nhi của ta!".

"Dạ...".

Lúc này, Ninh Tuệ từ phòng bếp đi ra : "Chủ tử, thuốc an thai của người, người hãy uống lúc còn nóng!".

Thuần Tuyết nhận lấy chén thuốc từ tay Ninh Tuệ, thổi nhẹ vài cái để nguội bớt, rồi trực tiếp uống cạn.

Sau khi Thuần Tuyết đã uống hết thuốc, Ninh Tuệ lại lấy xuống một đĩa bánh đặt xuống bàn, nói : "Chủ tử, người hãy ăn ít bánh ngọt để làm tan đi vị đắng. Quý Phi nương nương, mời người dùng!".

"Thôi khỏi đi, bổn cung đến đây chỉ để xem thai khí của chủ tử các ngươi thế nào, nếu vẫn ổn thì bổn cung về đây". - Dứt lời, Đức Quý Phi liền đứng dậy, rời đi.

Thuần Tuyết thấy vậy liền định đứng dậy hành lễ thì Đức Quý Phi vừa đi, vừa nói : "Cứ ngồi đó đi".

Khi vừa bước ra khỏi cổng Thuần Tư Viện, Đức Quý Phi đã nói với Mạy Ly cô cô : "Nha đầu này... Đích thực là hiểu chuyện hơn Vương Phi nhiều!".

"Dạ phải! Vương Phi tính tình nóng nảy, cứ hay nhờ cậy người, so với Ý Trắc Phi này thì quả thật là không thể sánh bằng!" - Mạt Ly nói.

_Mùng 3 tháng 7 năm 1741 - Canh Mão - Phồn Hoa Điện_
Các thiếp thất lần lượt quỳ xuống : "Xin thỉnh an Vương Phi".

Xuân Yến điềm tĩnh cất giọng : "Miễn lễ".

Tất cả lần lượt ngồi xuống.

Diệp Khuê vừa an toạ đã cất tiếng bảo : "Nghe nói nha đầu Bích Cầm mới được thăng lên làm Lương Viên mấy ngày trước. Đã quyến rũ Vương Gia, làm ra chuyện như vậy mà cũng được làm chủ tử... Hưm! đúng là một bước lên mây!".

Thuần Tuyết nghe thấy thì nghiêm túc bảo : "Từ giờ, muội ấy đã là chủ nhân, là thê thiếp của Vương Gia chứ không còn là một tiểu tỳ nữ nữa, các người xưng hô cũng nên có chừng mực một chút, đừng có suốt ngày nha đầu này nha đầu nọ. Vả lại các người cũng biết là lúc đó Vương Gia say rượu nên mới làm ra chuyện đó mà, Ninh Lương Viên không có làm gì sai!".

Diệp Khuê vẫn không nghe lọt tai, phớt lờ lời nói của Thuần Tuyết.

Nhã Ân nhìn qua nhìn lại nói : "Nhắc mới nhớ, sao giờ này cô ta vẫn còn chưa đến thỉnh an Vương Phi? Đã mấy ngày nay rồi đó! Chẳng lẽ lại cậy sủng sinh kiêu?".

Cẩm Mặc cười khẩy nói : "Loại người không làm gì sai của tỷ đó sao Trắc Phi nương nương?".

Tịnh Thanh thì lại trái ngược với những người khác dù bản thân theo phe Xuân Yến. Nàng ấy cho rằng : "Chắc là muội ấy có chuyện gì nên chậm trễ!".

Lời nói này của Tịnh Thanh khiến Diệp Khuê nhảy dựng lên, cô ta thẳng thắn ngắt lời Tịnh Thanh : "Muội im đi! Muội thì biết cái gì?!".

Lúc này, bên ngoài vọng ra tiếng hô to của Tiểu Toàn Tử : "Ninh Lương Viên đến!".

Bích Cầm vội vã chạy vào : "Muội xin thỉnh an Vương Phi. Xin Vương Phi thứ lỗi, do muội chưa quen cách sửa soạn nên hơi chậm trễ!".

Trong lòng Xuân Yến đang cảm thấy rất khó chịu nhưng vẫn cố tỏ ra không có gì to tác : "Được rồi, ban toạ. Muội mới vừa thành chủ nhân nên chắc là chưa quen, có thể thông cảm!".

Bích Cầm vừa an toạ, ngốc đầu lên đã thấy bao cặp mắt dán chữ "khinh bỉ" của các thê thiếp.

Diệp Khuê lại lên tiếng nói bóng gió về chuyện đó : "Ta cảm thấy thương cho muội muội! Mới có mười mấy tuổi đầu mà đã...!".

Đám người phe của Xuân Yến liền cười phá lên, chỉ trừ Tịnh Thanh.

Diệp Khuê quay sang tâm phúc Thanh Liên : "Thanh Liên, ngươi hãy nhớ kỹ, cách làm sao để trở thành chủ nhân này của Ninh chủ tử đó!".

Thanh Liên cũng hợp tác nói : "Chủ tử đừng có nói như vậy, nô tì nào dám học theo những chiêu trò tinh ranh đó của đám không ra gì chứ!".

Những lời nói này ngụ ý để chế giễu Bích Cầm. Khiến cho A Nhân phải bức xúc. Cô ấy liền quát : "Các người đừng có mà quá đáng!".

Thanh Liên liền đáp trả : "To gan!".

Xuân Yến lấy một tay xoa thái dương rồi nói to : "Đây là cái chợ hay sao? Mỗi lần cứ đến thỉnh an ta là cứ cãi nhau như vậy, cho bổn vương phi một phút giây yên tĩnh cũng không được sao?!".

Bích Cầm dùng một tay giữ A Nhân lại : "Ai cho ngươi ở đây làm càn?".

Sau đó, nàng ấy trực tiếp quỳ xuống, A Nhân và Hiểu Tâm cũng quỳ theo : "Vương Phi thứ tội, do A Nhân nhất thời lỗ mãng, không kiềm chế được lời nói. Xin Vương Phi cho phép muội được về dạy dỗ lại cô ấy!".

Diệp Khuê nhanh chóng cướp lời : "Nếu đã như vậy, chi bằng mang ả ta ra đánh 20 trượng răn đe, chả lẽ cứ cho cô ta nhàn hạ dắt thị tỳ về? Nếu vậy thì thiếp không phục!".

Bích Cầm vì thương cho A Nhân nên đã dập đầu nhận hết tội lỗi : "Là do muội quản giáo nô tài không nghiêm dẫn đến tình trạng này. Muội nguyện chịu phạt cùng A Nhân!".

A Nhân bất ngờ, trợn tròn mắt : "Chủ tử!".

Bích Cầm không để tâm lời nói của cô ấy.

Diệp Khuê nóng nảy, đứng bật dậy bảo : "Vậy thì ta cho cô toại nguyện. Người đâu? Mang hai ả ta ra đánh mỗi người 20 trượng cho ta!".

Xuân Yến lạnh lùng nhìn Diệp Khuê : "Đây là điện của ta hay điện của muội?!".

Thanh Liên đỡ Diệp Khuê ngồi xuống, xoa dịu bực tức trong lòng cô ta.

Xuân Yến nhìn A Nhân rồi nói với Vân Hương : "Vân Hương, mau đưa A Nhân ra ngoài vả 10 cái vào mặt cho ta! Xem như răn đe!".

Vân Hương nhún gối : "Dạ".

Bích Cầm định xin tội cho A Nhân nhưng bị Xuân Yến ngắt lời : "Cũng trễ rồi. Các muội về đi".

Tất cả đứng lên hành lễ với Xuân Yến rồi rời đi. Diệp Khuê, Nhã Ân và Cẩm Mặc đi ngang qua Bích Cầm đều cười khinh một cái.

Thuần Tuyết đi ngang có ý định đỡ Bích Cầm về viện nhưng cô ấy lắc đầu nhẹ, thì Xuân Yến nói : "Muội ngoan ngoãn về viện đi, đừng có quỳ ở đó mãi, làm chướng mắt ta!".

Sau đó thì bỏ vào trong tẩm phòng nghỉ ngơi. Bích Cầm lúc này mới chịu về viện cùng Thuần Tuyết.

Bích Cầm ra ngoài, thấy A Nhân vẫn còn bị vả miệng thì định đi đến xin Vân Hương dừng tay nhưng bị Thuần Tuyết giữ lại, Thuần Tuyết lắc đầu nhẹ rồi cùng Bích Cầm đứng đợi khi xong hình phạt.

Sau khi đánh đủ 10 cái, Vân Hương liền nói : "Sau này, ngươi hãy bớt mồm miệng đi!".

Dứt lời, Vân Hương lập tức đi vào trong. Khi đó, Bích Cầm vội chạy lại đỡ A Nhân.

Bỗng trên trời vang lên tiếng sấm chớp, ai nấy đều ngước nhìn lên trên bầu trời, mây đen đã ùng ùng kéo đến.

Thấy trời âm u, sắp mưa, Thuần Tuyết liền nói : "Chúng ta mau về thôi!".

_Hết Chương 7_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro