Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhã gian xa hoa nhất Dạ Hoa lâu, tiếng đàn hòa với tiếng cười mỹ nhân vang lên không ngớt. Hiên Viên Thần trái ôm phải ấp, hôn người này một ngụm, cắn người kia một cái.  Dạ Hàn ngồi đối diện, mặt vô biểu tình nhìn hắn. Hoa lâu này trên danh nghĩa là của Dạ Hàn hắn. Trời biết, khi nghe tin này, hắn đã nghĩ đến chuyện tự sát. Nói ra cũng chẳng có gì to tát, hắn chỉ là không gần nữ sắc, kêu hắn đem chốn phong trần này xem như là nhà mình, nghĩ thôi đã biết có bao nhiêu đáng sợ. Càng đáng sợ hơn là, vị trước mặt này đây.

"Tiêu Dao Vương gần đây có vẻ quan tâm đến chuyện làm ăn của bổn lâu?" Dạ Hàn âm trầm mở miệng.

"Sao? Ngươi không vui?" Hiên Viên Thần liếc mắt nhìn hắn, một bộ ngươi không vui ta liền cho ngươi khỏi làm ăn.

Dạ Hàn liếc mắt xem thường, cho ngươi mười lá gan ngươi cũng không dám làm gì. Miệng vẫn là khách sáo đáp lại: "Tại hạ nào dám."

Hiên Viên Thần không để ý đến hắn, tiếp tục ăn ăn uống uống trêu chọc mỹ nhân. Dạ Hàn rất muố bay qua bên kia bàn bóp chết hắn.

"Chuyện kia thế nào?" Hiên Viên Thần thuận miệng hỏi.

"Vương gia hỏi chuyện nào?" Dạ Hàn rất không để ý hỏi lại.

Hiên Viên Thần liếc trắng mắt. Hắn thật không hiểu người này vì cái gì đối hắn luôn một bộ dáng không kiên nhẫn như vậy. Tốt xấu gì hắn cũng xem là khách quen được không?

"Ta nói ngươi a, ta nói gì cũng là một Vương gia, thời điểm nói chuyện với ta ngươi khách khí chút được không? "Hắn cảm thấy nhân sinh của mình rất thất bại.

"Ngươi có chỗ nào giống bộ dáng một Vương gia nên có?" Dạ Hàn tầm mắt đảo qua đảo lại trên người hắn, tròng mắt viết rõ hai chữ xem thường.

Hiên Viên Thần ho nhẹ một cái, buông tay, khoác khoác tay cho hai mỹ nhân lui ra ngoài. Hắn bưng ly rượu lên, thổi thôi, xem động tác này có vẻ như là hắn đang giả vờ thổi lá trà,  nhấp một ngụm, một bộ cao thâm khó lường, âm trầm mở miệng:

"Đã tìm được người chưa?" Ừ,  trông cũng rất ra khuông ra dạng.
"Đã tìm được." Dạ Hàn xem như cho hắn chút mặt mũi.

"Ở đâu?" tiếp tục làm dáng.

"Tiên Thảo cốc." Vô cùng phối hợp.

"Đó là chỗ nào? " Đầu lông mày nhíu thật chặt, cái tên này, hình như hắn từng nghe qua đâu đó.

"Chuyện đó Vương gia không cần lo lắng. Dù sao ngươi cũng đâu có đi đón người về." Dạ Hàn nhún vai, hắn mới lười nói cho người này biết.

"Tốt." Hiên Viên Thần vứt dụng cụ làm màu đi, đứng dậy, lấy ra chiết phiến phe phẩy.

"Đừng để ta thất vọng." Một đôi mắt lạnh bắn về phía Dạ Hàn. Hắn lạnh lùng xoay người rời đi.

Dạ Hàn buông tay, sức cùng lực kiệt. Mỗi lần đối phó với người này, hắn như muốn mất nửa cái mạng. Chẳng phải tên kia lợi hại gì cho cam, chính là quá dở hơi làm hắn phát mệt. Đánh không thể đánh, mắng không thể mắng, càng không thể giết, hắn thật đáng thương a!

Nói đến vị Tiêu Dao vương này, hắn cũng được xem như là người nổi bật trong số thiên chi kiêu tử chốn kinh thành. Đương nhiên, không phải nổi bật vì tài năng gì mà nổi bật nhờ danh tiếng phá gia chi tử.

Tiêu Dao Vương năm nay 21tuổi, đứng hàng thứ bảy trong số mười hai người con của Hán Văn đế. Hắn rời cung ra ngoài lập phủ đã gần ba năm, ăn chơi đàn điếm , cờ bạc gái gú không trò nào không chơi, tiếng xấu lan xa đến dân chúng vùng biên giới đều biết, nói không chừng các nước láng giềng cũng có người bàn tán về hắn.

Hắn từ nhỏ đã nghịch ngợm phá phách, lại được Thái hậu vô cùng yêu thương, cho dù ở trong hậu cung đi ngang cũng chẳng ai dám nói hắn nửa câu không phải. Tính cách táo bạo mạnh mẽ, có Thái hậu cùng Hoàng hậu - thân mẫu của hắn chống lưng, cho dù là Hoàng thượng cũng vô pháp dạy dỗ hắn. Bất quá hắn cũng xem như có chút hiếu tâm, rất được lòng Hoàng thượng.

Tiêu Dao Vương khi còn là Hoàng tử cũng là một vị anh tài kiệt xuất. Hắn thông minh, giỏi lý luận, miệng lưỡi giảo hoạt, võ công cũng rất tốt xem.12 tuổi theo cửu cửu cùng ngoại công Lý Tuần chinh chiến sa trường, 13 tuổi lập chiến công đánh đuổi Man tộc. Hắn cũng chính là người được xem trọng nhất trong năm huynh đệ. Cho dù là Thái tử cũng kém cỏi hơn hắn mấy phần. Không ít người thường hay so sánh hắn cùng với Thái tử, cũng không ít Đại thần trong triều có ý định giúp đỡ hắn giành Hoàng vị. Mặc dù hắn không ít lần nói qua hắn không có hứng thú với Hoàng vị, hắn không muốn tranh giành với thân huynh đệ, bất quá lời ấy chẳng mấy ai tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro