Chương 07 - Vương Quốc Pha Lê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những người thổi kèn báo hiệu sự hiện diện của bọn họ khi tiểu đoàn đi qua những bức tường thạch cao trắng trong khung cảnh mờ ảo của Rehold. Những lá cờ đỏ thẫm khắc lên những con rồng có cánh bằng vàng phất phơ bay trong gió ở nơi cao chót của thủ đô, những con đường rải đá cuội đã được làm thông thoáng để không có ai qua lại, và Celina, không bị xiềng xích, lại được đánh phấn trang điểm, đang ngồi phía trước Choe, và cau mày khi cái không khí của thành phố hoặc cái mùi ám khó chịu của nó chạm vào mũi cô.

Không cùng đẳng cấp với mùi hương của những gia vị thượng hạng xen lẫn với mùi của những con ngựa dã chiến, là một cái mùi dơ bẩn và tanh rình khác. Trong không khí, ẩn chứa mùi nước mặn của Avy — khác với muối của Endo. Cái mùi này đến từ những con tàu chiến từ mọi vùng đại dương của Eria, từ các tàu thương nhân đang nhồi nhét đầy hàng hóa và nô lệ, đến những chiếc thuyền đánh cá với những thớ thịt tanh rình được đắp lên trên bằng những vẩy và da của mọi thứ hải sản, mà một số người bằng một cách nào đó đã có thể sự dụng chúng để chế biến thức ăn. Từ những người bán rong có râu mày rậm rạp cho đến những cô hầu gái đang mang theo một cái giỏ đi chợ hình ống kia, mọi người đều ngừng lại khi thấy những người lính mang cờ một cách tự hào đang đi phía trước, và Don Havi thì vẫy tay chào đám người đó.

Bọn họ theo sau Thái tử, người mà, cũng giống như Choe, đang quấn trong mình một chiếc áo choàng màu đỏ, đính trên ngực trái bằng một chiếc ghim được làm theo dấu ấn của hoàng gia. Vị thái tử đội một chiếc vương miện màu vàng phía trên mái tóc gọn gàng của mình, và cô đã phải thừa nhận rằng anh ta trông khá vương giả.

Những người phụ nữ trẻ đổ xô về phía họ, và vẫy tay chào. Don nháy mắt và cười mỉm. Celina không thể không chú ý đến những ánh mắt sắc bén từ những người phụ nữ trước đó khi họ để ý đến việc cô đang là một phần trong đoàn tùy tùng của thái tử. Cô biết cô đang hiện thân với một dáng vẻ như thế nào, ngồi trên lưng của một con ngựa giống như một vài quý cô cao quý đang được đưa đến lâu đài. Vì vậy, Celina chỉ mỉm cười với họ, vén mái tóc của mình lên, và đánh nhẹ đôi lông mi của mình về phía tấm lưng của vị thái tử.

Cánh tay cô bỗng dưng như bị ong chích.

« Cái gì đây? » Cô rít lên với Đội Trưởng đội Vệ Sĩ khi anh nhéo cô một cái.

« Trông cô thật lố bịch » anh trả lời qua hàm răng vẫn đang tươi cười với đám đông.

« 'Chúng' mới thật lố bịch ý. » Cô soi mói nét mặt tươi cười của anh.

« Hãy yên lặng và diễn như bình thường đi. » Hơi thở của anh nóng ran trên cổ cô.

« Tôi nên nhảy khỏi ngựa và chạy, »

Cô nói, và vẫy tay chào một chàng trai trẻ tuổi, người đang há hốc ngạc nhiên khi anh ta có lẽ đang nghĩ rằng một quý cô cao quý đang hướng sự chú ý của mình về phía anh.

« Tôi sẽ biến mất ngay lập tức. »

« Vâng, » anh nói, « cô sẽ biến mất cùng với ba mũi tên ghim sâu vào cột sống của cô. »

« Nói chuyện vui vẻ ghê. »

Họ bước vào một khu phố mua sắm, nơi những đám đông nhốn nháo đứng dọc theo những hàng cây trải dài trên con đường lộ được làm bằng đá màu trắng. Các cửa hàng có mặt tiền bằng kính của những cửa hàng đó gần như vô hình phía sau đám đông, nhưng một cơn đói khát cồn cào vùng lên trong cô khi họ băng qua từng cửa hàng một. Mỗi cửa sổ trưng bày những chiếc đầm và những bộ váy dài thắt ngang lưng, đang được trưng bày một cách hào nhoáng đằng sau những món đồ trang sức lấp lánh và những chiếc mũ rộng vành được cụm với nhau như những bó hoa. Trên tất cả, một lâu đài pha lê tờ mờ trước mắt, cao tới mức cô phải nghiêng đầu về phía sau để có thể nhìn thấy những tòa tháp cao chót vót trên kia. Tại sao họ lại chọn một đường đi dài và bất tiện như vậy? Họ thực sự muốn làm một cuộc diễu hành sao?

Celina nuốt nước bọt. Chợt quang cảnh về các tòa nhà bắt đầu thưa dần, và những cánh buồm trải rộng giống những cánh bướm đêm như đang vẫy chào họ khi họ tiến đến đại lộ dọc theo sông Avy. Những chiếc tàu được neo đậu dọc theo bến tàu, một mớ dây thừng và lưới với các thủy thủ đang gọi nhau í ới, nơi đây thật quá bận rộn để có thể nhận thấy đoàn diễu hành của hoàng gia. Nghe thấy tiếng roi da rít lên, đầu cô chợt quay một bên.

Những tên nô lệ đang lảo đảo rải bước qua những tấm ván của những con thuyền thương nhân. Một hỗn tạp từ các quốc gia bị chinh phục đang tụ lại với nhau, mỗi người trong số họ có khuôn mặt trống rỗng hoặc giận dữ mà cô đã từng bắt gặp rất nhiều lần trước đây. Hầu hết các nô lệ đều là tù nhân chiến tranh - những tên phiến quân đã sống sót sau những cuộc tàn sát và chinh phục vô tận của quân đội xứ Adan. Một số có lẽ là những người đã bị bắt hoặc bị buộc tội khi đang cố gắng luyện tập pháp thuật. Nhưng những người khác chỉ là những người dân bình thường, tồn tại ở không đúng nơi đúng chỗ. Bây giờ cô mới nhận thấy, có vô số nô lệ bị xiềng xích đang làm việc ở bến cảng, người khuân vác và kẻ đổ mồ hôi hột, người cầm dù che nắng và kẻ đổ nước đầy thau, và những đôi mắt dán xuống mặt đất hoặc dán lên bầu trời — họ không bao giờ nhìn về phía trước.

Cô muốn nhảy khỏi ngựa và chạy đến chỗ bọn họ, hoặc đơn giản hét lên rằng cô không phải là một phần trong đoàn tùy tùng của thái tử, rằng cô không chung tay để đày bọn họ đến đây, bị xiềng xích, bị bỏ đói, và bị đánh đập, rằng cô đã làm việc và chảy máu cùng họ, với gia đình và bạn bè của họ - rằng cô không giống với những tên quái vật này, những tên đã phá hủy tất cả mọi thứ. Rằng cô đã 'làm một điều gì đó', gần hai năm trước, khi cô đã giải phóng gần hai trăm nô lệ khỏi Chúa tể của những tên Cướp Biển. Mặc dù vậy, nhưng, có lẽ vẫn chưa đủ.

Thành phố đột nhiên như tách rời và xanh lánh khỏi cô. Những người dân vẫn vẫy tay và cúi chào, vui tươi và cười đùa, ném những cành hoa và những thứ vô nghĩa khác trước những con ngựa của họ. Cô cảm thấy thật khó thở.

Sớm hơn cô mong đợi, cánh cổng được làm bằng sắt và kính thủy tinh của lâu đài đã xuất hiện, những cánh cửa, với họa tiết kẻ sọc đan xen vào nhau, đang từ từ mở ra, và một tá lính canh đang đóng quân dọc theo con đường đá cuội dẫn qua lối đi có mái vòm. Cùng với những cây thương được dựng lên, họ giữ trong mình các tấm khiên hình chữ nhật, và đôi mắt của họ tăm tối bên dưới chiếc mũ bảo hộ bằng đồng. Mỗi người khoác lên một chiếc áo choàng màu đỏ. Áo giáp của họ, dù nhìn khá hoen ố, nhưng cũng được chế tác tinh tế từ đồng và da động vật.

Vượt ra ngoài lối đi có mái vòm này là một con đường dốc, dọc theo một hàng cây xen lẫn màu vàng và bạc. Những cột đèn thủy tinh mọc lên giữa lớp hàng rào chắn giáp với con đường. Âm thanh của thành phố chợt biến mất khi họ đi qua một mái vòm khác, thứ được làm từ những mảnh thủy tinh lấp lánh, và rồi tòa lâu đài mọc lên trước mắt họ.

Choe thở dài khi anh xuống ngựa ở sân trong. Tay kéo Celina từ yên ngựa xuống và đặt cô đứng trên đôi chân lảo đảo của mình. Những tấm kính chiếu lấp lánh khắp mọi nơi, và một bàn tay đặt lên vai cô. Và những người giữ ngựa lặng lẽ và nhanh chóng dẫn những con ngựa đi.

Choe kéo cô về phía anh, và giữ chặt lấy chiếc áo choàng của cô khi vị Thái Tử đến gần.

« Sáu trăm phòng, các khu vực quân sự và khu vực cho người hầu, ba khu vườn, một khu vui chơi, và những chuồng ngựa ở hai bên, » Don nói, nhìn chằm chằm vào nơi ở của mình. « Ai có thể cần đến một không gian rộng đến vậy. »

Cô cố nở một nụ cười yếu ớt, với một chút bối rối bởi sự quyến rũ đường đột của anh ta.

« Tôi không biết làm thế nào ngài có thể ngủ yên vào ban đêm khi giữa ngài và thần chết chỉ ngăn cách nhau bởi một bức tường bằng kính. »

Cô liếc nhìn lên, nhưng nhanh chóng hạ thấp tầm nhìn của cô xuống đất. Cô không phải sợ độ cao, nhưng cái ý nghĩ phải ở trên cao, cao đến mức không có thứ gì ngoài kính để bảo vệ cô khiến dạ dày cô siết lại.

« Vậy cô cũng giống ta. » Don cười khúc khích. « Thật cảm ơn các vị thần khi ta đã cho cô một căn phòng trong lâu đài bằng đá. Ta rất ghét để cô cảm thấy không thoải mái. »

Cau có với anh ta bây giờ sẽ không phải là quyết định khôn ngoan nhất, Celina nhìn về phía các cánh cổng của lâu đài lớn. Những cánh cửa được làm bằng thủy tinh màu đỏ đục, hướng về phía cô như cái miệng của một người khổng lồ. Nhưng cô có thể thấy thiết kế ở bên trong được làm bằng đá, và dường như cô thấy lâu đài pha lê này được đắp lên bề mặt của một tòa thành nguyên thủy bằng đá. Thật là một ý tưởng vô lý: một lâu đài bằng thủy tinh.

« Chà, » Don nói. « Cô cũng đã được vỗ béo một chút rồi, và bây giờ làn da của cô cũng đã hồng hào trở lại. Chào mừng đến nhà của ta, Celina Sado. »

Anh gật đầu với một vài vị quý tộc đi ngang qua, những người thể hiện sự tôn kính và cúi chào.

« Cuộc thi sẽ bắt đầu vào ngày mai. Đội trưởng West sẽ đưa cô về phòng của cô. »

Cô đảo vai và tìm kiếm bất kỳ sự hiện diện của đối thủ cạnh tranh nào. Mặc dù không ai khác có lẽ đã đến.

Vị thái tử gật đầu với một đám quan chức khác, và không nhìn vào cô gái sát thủ hay Trưởng đội Vệ Sĩ khi anh ta tiếp tục nói.

« Ta phải gặp cha ta, »

Anh ta vừa nói vừa chạy dọc ánh nhìn của mình lên cơ thể của một người phụ nữ xinh đẹp. Anh nháy mắt với cô ta, và cô ta giấu đi khuôn mặt của mình phía sau một cái quạt ren trong khi vẫn tiếp tục bước đi. Don gật đầu với Choe.

« Tối nay, ta sẽ gặp cậu vào một lúc nào đó. »

Không nói một lời nào với Celina, anh ta bước lên các bậc thang tiến tới cung điện, chiếc áo choàng đỏ thẫm phất phơ trong gió.

• d(0.0)b •

Vị thái tử đúng là nói lời giữ lấy lời. Khu nghỉ ngơi của cô nằm trong một cánh của lâu đài bằng đá, và lớn hơn nhiều so với dự đoán của cô. Chúng bao gồm một phòng ngủ với một buồng tắm gắn liền kế đó và một phòng thay đồ, một phòng ăn nhỏ, và một phòng nhạc cụ và giải trí. Mỗi căn phòng đều được trang trí bằng màu vàng và màu đỏ thẫm, phòng ngủ của cô cũng được trang trí bằng một tấm thảm khổng lồ dọc theo một bức tường, với một chiếc ghế dài và ghế đệm trũng sâu đang nằm rải rác một cách trang nhã và đẹp mắt. Từ ban công của cô có thể trông thấy một đài phun nước từ một trong những khu vườn, và dù nó là gì đi nữa, nó thật đẹp — không để ý đến những tên lính gác mà cô phát hiện phía bên dưới.

Choe rời khỏi cô, và Celina không chờ đợi để nghe tiếng đóng cửa, cô nhốt mình lại trong phòng ngủ. Sau những tiếng lẩm bẩm biết ơn của cô vì chuyến tham quan ngắn ngủi của Choe để cô làm quen với căn phòng của mình, cô bắt đầu đếm số lượng cửa sổ — mười hai — lối ra — một — và các lính gác được đặt bên ngoài cửa phòng, cửa sổ, và ban công - chín. Bọn họ mỗi người được trang bị một thanh kiếm, dao găm, và nỏ, và mặc dù họ vẫn rất sốt sắng trong khi vị đội trưởng của họ đi ngang qua, cô để ý rằng một cái nỏ như thế không phải là nhẹ để vác lên người hàng giờ đồng hồ được.

Celina phóng đến cửa sổ của phòng ngủ, ép người vào bức tường đá cẩm thạch, và liếc xuống. Chắc chắn rồi, những người lính canh đã buộc cái nỏ lên lưng của họ. Việc đó sẽ lãng phí những khoảnh khắc quý giá để với lấy vũ khí và lên dây cung – những khoảnh khắc ngắn đến từng giây khi cô có thể tước lấy kiếm của họ, cắt cổ họng của họ, và biến mất vào khu vườn. Cô mỉm cười khi cô đứng hoàn toàn trên thành của khung cửa sổ để nghiên cứu về khu vườn. Ngưỡng biên giới phía xa xăm của nó kết thúc tại những hàng cây của khu vui chơi. Cô biết đủ nhiều về lâu đài này để biết được rằng cô đang ở khu vực phía nam, và nếu cô đi xuyên qua khu vui chơi, cô sẽ đến được bức tường thành bằng đá và tiếp đó là Sông Avy.

Celina mở ra rồi đóng lại cánh cửa của tủ treo quần áo, tủ đựng quần áo, và bàn trang điểm. Tất nhiên, không có vũ khí nào, thậm chí không có đến một que cời than nào, nhưng cô cầm lấy vài cây kẹp tóc còn lại ở phía sau ngăn tủ, và một số sợi chỉ mà cô tìm thấy được trong một cái giỏ vá ở trong phòng thay đồ khổng lồ của cô. Không có cây kim nào. Cô quỳ xuống tấm sàn trải thảm của phòng thay đồ - nơi không có quần áo vương vãi trên đó - và một mắt nhìn về cánh cửa phía sau lưng cô, cô nhanh chóng sử dụng những cây kẹp tóc, bẻ gãy đầu của chúng rồi buộc tất cả chúng lại với nhau bằng sợi chỉ. Khi cô hoàn tất, cô giơ món đồ đó lên không trung và cau mày.

Vâng, nó không phải là một con dao, nhưng được chụm lại với nhau như vậy, các điểm lởm chởm của những cây kẹp tóc bị gãy có thể gây nên một số thiệt hại đáng kể. Cô kiểm tra những đầu nhọn bằng một ngón tay, và cau mày nhăn nhó khi một đầu nhọn đâm vào làn da chai sần của cô. Vâng, nó chắc sẽ đau lắm đây nếu cô đâm nó vào cổ một tên lính nào đó. Và vô hiệu hóa hắn ta đủ lâu để cô có thể tước lấy vũ khí của hắn.

Celina trở lại phòng ngủ, ngáp dài, và đứng trên mép của tấm nệm để nhét thứ vũ khí tạm thời vào một trong những nếp gấp của cái màn được trùm lên nửa vời trên mái vòm ở phía trên chiếc giường. Khi cô giấu nó đi, cô liếc nhìn quanh căn phòng một lần nữa. Kích thước của căn phòng dường như hơi lệch – có thứ gì đó không cân xứng về chiều cao của bức tường, nhưng cô không chắc chắn lắm. Bất kể là gì đi nữa, tấm màn trùm bên trên mái vòm cũng cung cấp khá nhiều nơi ẩn nấp. Cô đang suy nghĩ không biết có thể còn lấy được thứ gì mà bọn họ không thể nhận ra nữa không? Choe có lẽ đã nhìn qua căn phòng này trước khi họ đến. Cô nghe ngóng âm thanh ở cửa phòng ngủ để nhận ra bất kỳ động thái nào. Khi cô chắc chắn không có ai khác ở trong phòng mình, cô đi xuyên qua tiền sảnh và tiến đến phòng giải trí. Cô nhìn thấy những cây cơ bi-da treo dọc trên bức tường ở phía xa, và những quả bóng màu sắc sặc sỡ và nặng nề xếp chụm vào nhau trên chiếc bàn màu xanh lục, và cười toe toét. Choe không thông minh như anh ta tưởng tượng nhỉ.

Cuối cùng, cô không đụng vào dụng cụ bi-da, chỉ vì điều đó sẽ dấy lên sự nghi ngờ nếu tất cả chúng đều đột nhiên biến mất, nhưng đủ dễ dàng để lấy đi một cây nếu cô cần nó để trốn thoát, hoặc sử dụng những quả bi dày đặc để làm cho những tên vệ sĩ bất tỉnh. Như kiệt sức, cô quay trở lại phòng ngủ và cuối cùng cũng trèo lên chiếc giường khổng lồ của mình. Tấm nệm mềm mại đến nỗi cô lún sâu xuống một vài cen-ti-mét, và nó cũng đủ rộng để ba người có thể ngủ mà không động chạm gì đến nhau. Nằm nghiêng về một bên, đôi mắt của Celina trở nên trĩu nặng và trĩu nặng.

Cô ngủ chắc độ khoảng một canh giờ, cho đến khi một người đầy tớ thông báo sự xuất hiện của người thợ may, để thay cho cô bộ trang phục phù hợp với triều đình. Và do đó một giờ nữa đã trôi qua được sử dụng để đo lường và đánh dấu lên thân thể, và ngồi theo dõi một bài thuyết trình về các loại vải và màu sắc khác nhau. Cô ghét hầu hết trong số chúng. Một vài trong số chúng thu hút sự chú ý của cô, nhưng khi cô cố gắng đề cử một số mẫu có thể sẽ tâng bốc vẻ đẹp của cô, cô chỉ nhận được một cái vẫy tay trái phải và một đường cong trên môi người đối diện. Cô thật sự muốn đâm một trong những chiếc kim, với đỉnh đầu gắn ngọc trai, của người thợ may lên mắt ông ta.

Say đó, cô tắm rửa, cảm thấy thân người cô gần như bẩn thỉu không khác gì như ở Endo, và biết ơn những người hầu cận đã dịu dàng phục vụ cô. Nhiều vết thương đã bị vảy, hoặc chai sần, hoặc đọng lại thành những đường kẻ trắng mỏng, dù cho lưng cô hứng chịu phần lớn thương tổn. Sau gần hai giờ được nuông chiều - cắt tỉa tóc, dũa móng tay, và cào đi những vết chai trên bàn chân và bàn tay - Celina cười toe toét khi nhìn vào chiếc gương trong phòng thay đồ.

Chỉ có ở thủ đô, những người hầu mới có thể làm việc tử tế mát tay đến như vậy. Cô trông thật lộng lẫy. Hoàn toàn và hoàn toàn lộng lẫy. Cô mặc một bộ đầm với những lớp váy tầng tầng và những ống tay áo trải dài phủ trắng, họa tiết kẻ sọc cùng với những vết chấm bi màu tím hoa lan. Một chiếc áo vạt, áp sát thân từ vùng ngực tới vùng eo, màu chàm được viền quanh bằng một đường kẻ mỏng màu vàng, và một chiếc áo choàng trắng như băng đính trên hai bên vai cô. Mái tóc của cô, với nửa trên được cột lên và xoắn lại bằng một dải băng màu hoa đăng (màu hồng nhạt), đang rũ xuống như những ngọn sóng mềm mại. Nhưng nụ cười của cô chợt dao động khi cô nhớ ra vì sao, một cách chính xác, cô lại ở đây.

Chính là vì Chiến Binh của Nhà Vua. Cô trông giống như một Con Chó Cưng của Nhà Vua thì đúng hơn.

« Tuyệt đẹp »

Một giọng nữ lớn tuổi vang đến bên tai cô, và Celina đứng thẳng người lên, những lớp vải rườm rà khó chịu như đang hành hạ cô. Chiếc áo nịt ngực của cô – một thứ ngớ ngẩn, và đáng nguyền rủa — đang ấn mạnh vào xương sườn của cô đến nỗi hơi thở như phọt ra khỏi người cô. Đây là lý do tại sao cô chủ yếu thích mặc áo chẽn và quần dài, chấm hết.

Kia là một người phụ nữ lớn tuổi, nhìn to lớn nhưng khoác trong mình một chiếc áo tô-ga màu xanh cô-ban nhạt, điều đó cũng để cho biết bà ta là một trong những người hầu của gia đình hoàng gia. Khuôn mặt của bà ta, trong khi có một chút nhăn nheo, những đôi má vẫn hồng hào và đầy sức sống. Cô cúi chào.

« Lipa Spine, » người đàn bà nói. « Người hầu riêng của quý cô. Và quý cô đây là ---»

« Celina Sado, » cô nói thẳng thừng.

Mắt Lipa mở to ra.

« Hãy giữ cái tên đó cho riêng mình, thưa cô » bà thì thầm. « Chỉ có tôi là người duy nhất biết. Và các lính gác cũng vậy, tôi cho là thế. »

« Vậy thì mọi người nghĩ gì về đám vệ sĩ của tôi? » Cô hỏi.

Lipa tiếp cận, lờ đi ánh mắt của Celina khi bà điều chỉnh các nếp gấp của chiếc áo khoác dành cho sát thủ để chúng gấp về đúng nơi của chúng.

« Ồ, về cái đó... Những Chiến Binh khác cũng có binh lính bảo vệ bên ngoài căn phòng của họ. Hoặc mọi người cũng chỉ nghĩ rằng cô cũng chỉ là một tình nhân khác của hoàng tử mà thôi. »

« Còn có người khác sao ? »

« Ngài ấy, Điện Hạ, có một trái tim to lớn. » Lipa mỉm cười, nhưng vẫn chăm chú vào chiếc váy.

« Sự thích thú với phụ nữ? » Celina không ngạc nhiên chút nào.

« Thật không phải phép khi tôi nói về Điện Hạ như thế này. Và cô cũng nên giữ lấy miệng lưỡi của mình. »

« Tôi sẽ làm những gì tôi muốn. »

Cô nhìn bao quát nét mặt già nua của người hầu cận. Tại sao lại gửi một người đàn bà từ tốn, mềm mỏng đến như vậy để phục vụ cô? Cô có thể áp đảo bà ta chỉ với một nốt nhạc.

« Vậy thì sau đó, cô sẽ thấy mình trở lại sống trong những khu mỏ, cô cừu non bé nhỏ ạ. » Lipa đặt một tay lên hông cô. « Ồ, đừng cau mày như thế — cô sẽ phí phạm khuôn mặt xinh đẹp của mình khi cô trông với vẻ như thế! »

Bà ta với tay tính chạm vào má của Celina, nhưng Celina giật đầu quay đi.

« Bà có điên không? Tôi là một sát thủ — không phải là một con ngốc của đám quý tộc mấy người! »

« Dù gì, cô vẫn là một người phụ nữ, và miễn là cô vẫn còn được tôi quản lý, cô sẽ cư xử như vậy, hoặc Wye sẽ giúp tôi! » Lipa nói với giọng cứng rắn

« Bà thật là táo bạo đấy. Tôi hy vọng bà không cư xử như thế này xung quanh đám phụ nữ quý tộc kia. » Celina chớp chớp mắt, từ từ nói.

« Ah. Chắc chắn có một lý do nào đó để tôi được giao trách nhiệm hầu cận cô. »

« Bà hiểu đặc tính nghề nghiệp của tôi là gì phải không ? »

« Tôi không muốn tỏ ra thiếu tôn trọng, nhưng cái kiểu dáng thanh lịch và trang trọng của bộ lễ phục này đáng giá hơn việc nhìn thấy đầu tôi lăn tròn trên mặt đất. »

Môi trên của Celina kéo ngược một chút ra phía sau hàm răng khi người hầu cận già quay đầu bước ra khỏi phòng.

« Đừng làm nét mặt như thế, » Lipa nói qua vai của bà ta. « Nó sẽ chèn ép chiếc mũi nhỏ nhắn của cô đấy. »

Celina chỉ có thể há hốc vì kinh ngạc khi người tôi tớ lê bước ra khỏi phòng.

• d(0.0)b •

Hoàng Thái tử xứ Adan đang nhìn chằm chằm vào cha mình mà không lộ ra một cái chớp mắt nào, và chờ ông nói. Ngồi trên ngai vàng bằng pha lê của mình, Vua cai trị xứ Adan cũng nhìn thẳng vào mặt anh. Đôi khi Don quên rằng anh trông ít có nét tương đồng với cha mình như thế nào – khác với người em trai của anh, Holon, người có nhiều nét tương đồng với nhà vua hơn, với thân hình rộng và khuôn mặt tròn, cùng với đôi mắt sắc bén của anh ta. Nhưng Don, dáng người cao, săn chắc và thanh lịch, không có vẻ gì giống với ông ta. Và còn cả về đôi mắt màu sapphire của Don - thậm chí mẹ của anh còn không có một đôi mắt như thế. Không ai biết đôi mắt đó từ đâu mà có.

« Cô ta đã đến rồi sao? »

Cha anh hỏi. Giọng nói ông vẫn cứng rắn, một giọng nói được mài dũa qua hàng chục năm va chạm với chiến trường và những cuộc viễn chinh đầy rẫy những tiếng thét ai oán và máu. Chỉ cần có những lời xã giao như thế này, đó có lẽ là điều tốt nhất mà anh nhận được.

« Cô ta không nên gây ra bất kỳ mối đe dọa hay gây ra vấn đề nào trong khi cô ta ở đây, »

Don nói một cách bình tĩnh nhất có thể. Lựa chọn Sado là một canh bạc - một sự đánh cược chống lại sự khó tính hà khắc của cha mình. Anh sẽ xem việc đó có xứng đáng với những nỗ lực từ đó đến giờ của mình hay không.

« Con đúng là đang có suy nghĩ như mọi tên ngốc đã bị cô ta hạ sát. » Don vẫn đứng thẳng người khi nhà vua tiếp tục. « Cô ta không đặt lòng trung thành với ai ngoài chính bản thân mình, và sẽ không do dự đâm một con dao qua trái tim của con. »

« Đó là lý do tại sao cô ta sẽ hoàn toàn nghĩa vụ chiến thắng cuộc thi này của cha. »

Cha anh không nói gì, và Don tiếp tục, trái tim của anh như đang chạy đua trong lồng ngực.

« Nghĩ lại thì, cả cái cuộc thi này có thể là không cần thiết. »

« Con nói như thế chỉ vì con sợ phải mất đi một con át chủ bài vậy. »

Như thể cha của anh biết rằng anh không chỉ mạo hiểm để tìm một Chiến Binh cho riêng mình để giành chiến thắng vì tiền thưởng, mà còn là để thoát khỏi - để tránh xa khỏi ông, như từ trước đến giờ anh đã làm.

Don đanh thép lại dây thần kinh của mình, nhớ lại những lời anh đã nghiền ngẫm suốt cuộc hành trình từ Endo về đây.

« Con đảm bảo rằng cô ta sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình; chúng ta thật sự không cần phải đào tạo cô ta. Con cũng đã nói với cha rồi: thật ngu ngốc khi phải tổ chức cái cuộc thi này. »

« Nếu con không giữ lấy miệng lưỡi của mình, ta sẽ cho cô ta lấy con ra để luyện tập đấy. »

« Và rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Sẽ để Holon lên ngôi sao? »

« Đừng nghi ngờ ta, Don, » cha anh thách thức. « Con có thể nghĩ rằng cô... ả ta có thể chiến thắng, nhưng con quên rằng Duke Pe đang tài trợ cho Kane. Con có lẽ sẽ tốt hơn khi chọn một Chiến Binh như hắn ta đã chọn – một người đẫm mình trong máu và sắt trên chiến trường. Một Chiến Binh thực sự. »

« Cha không thấy cái danh hiệu này có một chút nực cười sao, rằng các 'Chiến Binh' của chúng ta không hơn gì những tên tội phạm? » Don nhét tay vào túi.

Cha anh đứng dậy trên ngai vàng và chỉ tay vào tấm bản đồ được vẽ trên bức tường phía xa của phòng họp hội đồng.

« Ta sẽ là người chinh phục lục địa này, và sẽ sớm trở thành người cai trị 'tất cả' vùng Eria. Và con sẽ không có nghi vấn nào dành cho ta. »

Don lầm bầm lời xin lỗi trong miệng, nhận ra anh đã mém vượt qua ranh giới giữa xấc xược và phản loạn như thế nào - một ranh giới mà anh đã rất, rất, rất cẩn thận để duy trì.

« Chúng ta đang trong tình trạng chiến tranh với Wyn, » cha anh tiếp tục. « Ta có nhiều kẻ thù xung quanh. Còn ai tốt hơn có thể hoàn thành nhữmg công việc của ta hơn là một người nào đó đó nên tỏ lòng biết ơn vì đã được ban cho không chỉ là một cơ hội thứ hai, mà còn sự giàu có và quyền uy dưới cái tên của ta? »

Nhà vua mỉm cười khi Don không trả lời. Don cố gắng không tỏ ra nao núng khi cha anh đang nhìn bao quát dò xét anh.

« Pe nói với ta rằng con đã có những hành xử đúng mực trong chuyến đi này. »

« Với việc đem Pe theo để làm một con 'chó' giám sát, con cũng không thể làm khác được. »

« Ta sẽ không muốn thấy có một con tiện nhân nào la ó ở ngoài cổng, than vãn rằng con đã làm trái tim của con tiện nhân đó tan vỡ. » Khuôn mặt Don biến sắc, nhưng anh không ngó lơ ánh nhìn của cha mình. « Ta đã lao lực vất vả và tốn nhiều thời gian để có thể dựng nên đế chế của mình; và con sẽ không nên phức tạp hóa nó lên bằng việc có con rơi con rớt ngoài đường. Lấy một người phụ nữ nào đó cho đàng hoàng, sinh cho ta được một hoặc hai đứa cháu trai rồi muốn ve vãn mấy thì ve mãn. Khi con làm vua, con sẽ biết thế nào là hậu quả. »

"Khi con là vua, con sẽ không ban bố quyền hành để kiểm soát Tessen thông qua những tuyên cáo về những di sản kế thừa vớ vẩn và mong manh như một trò đùa như vậy. »

Choe đã cảnh báo anh phải giữ mồm giữ miệng của anh khi nói chuyện với cha mình, nhưng khi anh nói chuyện với ông như thế, như thể anh là một thằng ngốc được nuông chiều đến hư hỏng...

« Ngay cả khi con đề nghị để họ tự cai trị, những tên phiến quân đó sẽ cắm đầu con vô một cây cọc và treo nó trước cánh cổng của Orin. »

« Có lẽ cùng với tất cả những đứa con rơi con rớt của mình, nếu con may mắn được như vậy. »

« Ôi, thằng con hùng hồn của ta. »

Nhà vua gửi đến anh một nụ cười cay độc. Họ nhìn nhau trong im lặng và rồi Don mở lời.

« Có lẽ cha nên xem xét những khó khăn mà chúng ta sẽ gặp phải trong việc vượt qua hàng phòng thủ trên biển của quân đội Wyn, xem nó như là một dấu hiệu để cha nên ngừng việc đóng vai thành một đấng chúa trời lại. »

« Đóng vai à? »

Nhà vua mỉm cười, hàm răng lồi lõm của ông sáng vàng dưới ánh sáng của ngọn lửa.

« Ta không đóng vai gì ở đây cả. Và đây cũng không phải là một trò chơi. » Vai Don bắt đầu cứng đờ. « Mặc dù cô ta trông có vẻ thú vị, nhưng cô ta vẫn là một phù thủy. Con, nhớ phải giữ khoảng cách của mình, rõ không? »

« Ai? Ả sát thủ sao? »

« Cô ta rất nguy hiểm đấy, nhóc, ngay cả khi con đang tài trợ cho cô ta. Cô ta chỉ muốn một điều và duy nhất một điều - đừng nghĩ rằng cô ta sẽ không lợi dụng con để có được điều đó. Và nếu con ve vãn quyến rũ cô ta, hậu quả sẽ không dễ chịu đâu. Không phải đến từ cô ta, và không phải đến từ ta. »

« Và nếu con chiếu cố cho cô ta, cha định sẽ làm gì, thưa cha? Ném con vào những khu mỏ như cha làm với những người khác sao ? »

Cha anh đã ở phía trên anh khi anh có thể kiểm soát được tình huống lúc này. Bề mặt phía mu bàn tay của ông đã tiếp xúc với gò má của Don, và vị hoàng tử lảo đảo, nhưng lấy vẫn lại vẻ mặt nghiêm trang của mình. Khuôn mặt anh co giật, đau nhói đến mức anh phải kiềm chế để không phải ứa mắt vì nó.

« Dù có con trai hay không có con trai, » nhà vua gầm gừ, « Ta vẫn là vua của ngươi. Con sẽ tuân lệnh ta, Don Havi, hoặc con sẽ phải trả giá. Ta sẽ không muốn nghe những nghi vấn của con thêm nữa. »

Biết rằng anh sẽ chỉ gây ra thêm nhiều rắc rối hơn cho bản thân mình nếu anh tiếp tục nán lại đây, Hoàng Thái tử xứ Adan lặng lẽ cúi đầu và lui ra ngoài, còn cha anh với đôi mắt lóe lên với cơn giận dữ sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro