Chương 10 - Diện Kiến Nhà Vua (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhìn thấy sàn nhà, đó là thứ đầu tiên cô nhận ra. Đá cẩm thạch màu đỏ, và các đường mạch màu trắng của nó như được chiếu sáng dưới ánh sáng mặt trời, một thứ ánh sáng từ từ biến mất khi các cửa kính không trong suốt đóng lại một cách cọt kẹt. Những đèn chùm và những ngọn đuốc được treo ở xung quanh. Đôi mắt cô phóng nhìn lấy một bên của khu sảnh, một khu vực đông đúc rồi liếc nhìn đến bên còn lại. Không có một cái cửa sổ nào, bao quanh chỉ là một bức tường bằng kính nhìn hướng ra ngoài bầu trời, vượt xa hơn nữa là hư vô. Không có một lối thoát nào, ngoại trừ cánh cửa phía sau cô.

Phía bên trái cô, một lò sưởi chiếm hữu phần lớn bức tường, và khi Choe dẫn cô vào sâu trong đại sảnh, Celina cố không nhìn chằm chằm vào thứ gì đó kia. Nó nhìn quái dị, có hình dạng như một cái miệng đang gầm rú và đầy răng nanh, và một ngọn lửa như rực lửa cháy bên trong nó. Có thứ gì đó màu xanh lục bên trong ngọn lửa, thứ gì đó làm cho sống lưng của cô phải dựng thẳng lên.

Vị đội trưởng dừng lại trong khoảng không gian trống trãi trước ngai vàng, và Celina cũng dừng lại theo anh ta. Anh ta dường như không chú ý đến cái không khí đáng lo ngại xung quanh bọn họ, hoặc nếu anh ta có làm thế, anh ta che giấu điều đó khá tốt. Cô đưa tầm nhìn về phía trước, và cũng nhận thấy một đám đông chiếm lẫn cả khu vực. Một cách nghiêm túc, biết rằng có nhiều con mắt đang hướng về cô, Celina cúi đầu xuống thấp, chiếc váy của cô khẽ xào xạc.

Cô thấy đôi chân mình yếu ớt khi Choe đặt một tay lên lưng cô để ra hiệu cho cô có thể ngẩng mặt lên. Anh dẫn cô rời khỏi khu vực giữa phòng, đặt chân đến một nơi bên cạnh Don Havi. Sự vắng bóng những bụi bẩn và dấu ấn của ba tuần du ngoạn đã tạo nên một hiệu ứng đáng chú ý trên khuôn mặt mịn màng của anh ta. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu đỏ và vàng, mái tóc đen của anh được chải chuốc gọn gàng và tỏa sáng. Một biểu hiện ngạc nhiên vượt qua nét mặt của anh khi anh nhìn cô, một người con gái đang trong vẻ đẹp tuyệt hảo của mình, nhưng biểu hiện đó nhanh chóng tan biến thành một nụ cười gượng gạo khi anh ta nhìn về phía cha mình. Cô có thể đã dời đôi mắt mình theo hướng đó, và cô có lẽ đã không mấy tập trung để chế ngự đôi bàn tay đang run lên của cô.

Nhà vua cuối cùng cũng cất tiếng.

« Bây giờ tất cả các ngươi cuối cùng đã bận tâm mà đến, có lẽ chúng ta có thể bắt đầu. »

Đó là một giọng nói mà cô đã nghe nhiều lần trước đó, sâu thẳm và rùng rợn. Giọng nói đó như làm cho xương cốt cô bị rạn nứt và vỡ vụn, và cũng khiến cô cảm thấy cái lạnh đáng sợ của một mùa đông đã qua từ rất lâu. Đôi mắt cô chỉ dám mạo hiểm nhìn tới vùng thân thể của ông ta. Nó rộng, không hoàn toàn là cơ bắp, và dường như được bó chặt trong một chiếc áo xen lẫn màu đỏ thẫm và màu đen. Một chiếc áo choàng lông thú màu trắng đính trên vai ông ta, và một thanh kiếm được bọc ngay bên cạnh. Trên đỉnh của chuôi kiếm có khắc một con rồng có cánh, miệng như đang mở rộng và gầm rú. Không một ai từng làm đối thủ với thanh kiếm to bản đó mà có thể nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày tiếp theo. Cô biết thanh kiếm đó.

NT là tên của nó.

« Tất cả các ngươi đã được triệu tập từ khắp vùng Eria chỉ với một mục đích là phục vụ đất nước của các ngươi. »

Thật dễ dàng để nhận thấy sự cao quý từ phía các đối thủ của mình. Nhìn cũ kĩ và nhăn nheo, mỗi tên quý tộc đều mặc trong mình bộ quần áo đẹp đẽ cùng với những thanh kiếm được chạm khắc công phu. Bên cạnh mỗi người trong số họ có một người khác nữa - một số thì cao và mảnh mai, một số thì lực lưỡng và vạm vỡ, một số tầm trung bình, và tất cả bọn họ được bao quanh bởi ít nhất ba tên lính canh luôn cảnh giác mọi lúc mọi nơi.

Hai mươi ba con người đứng giữa cô và sự tự do. Hầu hết trong số bọn họ có tải trọng đủ để đối đầu và hạ gục cô, nhưng khi cô quét qua khuôn mặt của họ - có đâu đó những vết sẹo, những vết bị đóng đinh, hoặc chỉ nhìn đơn giản là ghê tởm - không có tia sáng nào phía sau những mắt ánh kia, không có một ánh nhìn trí tuệ nào. Bọn họ được chọn vì cơ bắp, không phải vì não. Ba người trong số họ đang thực sự bị xiềng xích. Bọn họ có thực sự nguy hiểm như vậy không?

Một vài người trong số họ bắt gặp ánh mắt của cô, và cô cũng nhìn chằm chằm lại ngay, tự hỏi liệu họ có nghĩ cô cũng là một đối thủ hay chỉ là một loại tiểu thư gì đó. Hầu hết sự chú ý của những đối thủ cạnh tranh đã đổ dồn về cô. Cô nghiến chặt răng. Bộ váy này là một sai lầm. Tại sao Choe không nói với cô về cuộc họp này vào ngày hôm qua cơ chứ?

Tuy nhiên, một người đàn ông trẻ và điển trai với mái tóc nhánh đen vừa mới nhìn chằm chằm vào cô, và cô cũng đối mặt lại với vẻ mặt lạnh lùng trong khi đôi mắt màu xám của anh ta vẫn chú ý vào cô. Anh ta nhìn cao lớn và gầy gò, nhưng không phải là cao lêu nghêu, và anh ta nghiêng đầu hướng về phía cô. Cô nhìn nghiên cứu anh ta lâu hơn một chút, từ cách anh ta cân bằng trọng lượng của mình về phía bên trái, từ những biểu hiện trên khuôn mặt khi anh ta nhận thấy những ấn tượng ban đầu nào đó, và đôi mắt anh ta di chuyển và kiểm tra các đối thủ khác.

Một người nữa là một người đàn ông khổng lồ đứng bên cạnh Duke Pe, người có vẻ như được chế tác từ cơ bắp và sắt thép — và thể hiện điều đó với sự đau đớn nào đó trong bộ giáp trần tay của mình. Cánh tay của người đàn ông đó trông như có khả năng nghiền nát hộp sọ của một con ngựa. Anh ta không hẳn trông xấu xí - thực tế, khuôn mặt rám nắng của anh ta nhìn khá dễ chịu, nhưng có điều gì đó khó chịu bẩn thỉu về thái độ của hắn ta, về đôi mắt đầy ám ảnh kia khi chúng chuyển sang đối diện với cô. Hàm răng trắng và to lớn của hắn ta lấp lánh.

Nhà vua tiếp tục nói.

« Các ngươi sẽ cạnh tranh cho danh hiệu Chiến Binh của ta — là cánh tay phải của ta trong một thế giới tràn ngập những kẻ thù. »

Một sự khinh bỉ lóe lên trong cô. « Chiến Binh » là thứ gì chứ khi đó chỉ là một cái tên đội lốt cho một kẻ giết người? Cô có thể thực sự hết lòng hết dạ sẽ làm việc cho ông ta sao? Cô vội nuốt nước bọt. Cô phải làm vậy. Cô không còn lựa chọn nào khác.

« Trong mười ba tuần tới, mỗi người các ngươi sẽ trú ngụ và cạnh tranh trong lâu đài của ta. Các ngươi sẽ luyện tập mỗi ngày, và được kiểm tra mỗi tuần một lần - một bài kiểm tra mà trong đó một trong số các ngươi sẽ bị loại. »

Celina đã tính toán cả rồi. Có hai mươi bốn người trong số họ - và chỉ mười ba tuần. Như thể cảm nhận được câu hỏi của cô, nhà vua tiếp tục nói :

« Những bài kiểm tra này sẽ không dễ dàng gì, và cũng không phải là sự huấn luyện của các ngươi. Một số các ngươi có thể sẽ bỏ mạng. Bọn ta sẽ bổ sung các cuộc đấu loại nếu bọn ta thấy phù hợp. Và nếu các ngươi bị bỏ lại phía sau, nếu các ngươi thất bại, nếu các ngươi làm ta không hài lòng, các ngươi sẽ được đóng gói về lại bất cứ cái nơi tăm tối nào mà các ngươi đã được rời khỏi. Tuần lễ sau mùa Yuma, bốn chiến binh còn lại sẽ đối mặt với nhau trong một trận đấu để giành chức vô địch cho chính mình. Cho đến lúc đó, trong khi giới quý tộc của ta cũng để ý rằng một số loại cuộc thi đang được diễn ra giữa những người chiến hữu và người cố vấn của ta » - nhà vua vung một bàn tay khổng lồ đầy sẹo bao quát hết căn phòng— « mọi người cũng nên giữ kín đáo công việc của mình. Nếu có bất kỳ hành vi sai trái nào, không kể một ai, và ta sẽ đưa người đó ra cổng chính. »

Một cách tình cờ, ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt của nhà vua, và cô nhìn thấy đôi mắt đen của ông ta cũng nhìn chằm chằm vào cô. Nhà vua mỉm cười. Trái tim cô như đập ngược về phía sau và bám vào những sươn sườn phía sau lồng ngực.

'Quân giết người'

Ông ta nên bị treo cổ. Ông ta đã giết hại còn nhiều hơn cả cô - những người ở địa vị thấp kém và không thể tự vệ. Ông ta đã phá hủy các nền văn hóa, đã phá hủy những kiến ​​thức vô giá, và đã phá hủy rất nhiều thứ đã từng rất tươi sáng và tốt đẹp. Người dân của ông ta nên nổi dậy. Eria nên nổi dậy - cách mà một số phiến quân đã dám cả gan làm. Celina cố gắng để duy trì ánh mắt của mình. Nhưng cô lại không thể rút lui.

« Rõ rồi chứ ? » Nhà vua hỏi, vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Đầu cô có cảm giác nặng nề khi cô gật đầu. Cô chỉ có cho đến mùa Yuma để đánh bại tất cả. Một cuộc kiểm tra mỗi tuần — có lẽ còn nhiều hơn mỗi tuần.

« Hãy nói đi !!! » Nhà vua rống to trong khu phòng, và cô cố không để bản thân phải nao núng. « Các ngươi không biết ơn khi có được cơ hội này sao? Các ngươi không muốn gửi đến ta lời cảm ơn và lòng trung thành của các ngươi sao? »

« Xin tạ ơn, thưa Điện Hạ. Chúng thần/Tôi rất cảm kích » - Cô cúi đầu và nhìn chằm chằm vào chân mình. Và cô cũng lẩm bẩm, trong âm vang hòa trộn với những tiếng trả lời của các chiến binh khác.

Nhà vua đặt một tay lên chuôi kiếm của thanh NT.

« Đây sẽ là mười ba tuần thú vị. » Cô có thể cảm thấy sự chú ý của ông ta vẫn còn hướng về khuôn mặt mình, và cô nghiến răng. « Hãy chứng minh sự trung thành, trở thành Chiến Binh của ta, và sự giàu có và vinh quang sẽ là của các ngươi vĩnh cửu. »

Chỉ mười ba tuần để cô giành được tự do.

« Ta sẽ phải khởi hành vào tuần tới vì mục đích riêng của ta. Ta sẽ không trở lại cho đến mùa Yuma. Nhưng đừng nghĩ rằng ta sẽ không thể ra lệnh xử tử bất kỳ ai trong số các ngươi, nếu ta nghe được bất cứ rắc rối hay 'tai nạn' nào. »

Những chiến binh gật đầu một lần nữa.

« Nếu chúng ta đã xong việc, tôi e rằng tôi phải cáo lui »

Don ngắt lời phía bên cạnh cô, và đầu cô muốn run lên với giọng nói của anh ta – về sự lỗ mãng của anh trong việc làm gián đoạn cha anh. Anh cúi đầu chào cha mình, và gật đầu với các ủy viên hội đồng đang câm lặng. Nhà vua vẫy tay cho người con trai của mình đi, thậm chí không thèm nhìn anh ta. Don nháy mắt với Choe trước khi bước ra khỏi căn phòng.

« Nếu không còn câu hỏi nào, » nhà vua lên tiếng với các Chiến Binh và các nhà tài trợ của họ bằng một giọng nói gợi ý rằng đặt câu hỏi sẽ chỉ đảm bảo một chuyến đi đến giá treo cổ, « vậy các ngươi có thể lui đi. Đừng quên rằng các ngươi đang ở đây để tôn vinh ta - và tôn vinh đế chế của ta. Các ngươi, lui xuống đi. »

Celina và Choe không nói năng gì khi họ đi dọc theo hướng hành lang, nhanh chóng di chuyển khỏi cái đám đông bao gồm các đối thủ cạnh tranh của cô cùng các nhà tài trợ của họ, những người đang nán lại để nói chuyện với nhau - và đánh giá lẫn nhau. Với mỗi bước chân xa dần khỏi nhà vua, sự ấm áp dần ổn định trở lại. Mãi đến khi bọn họ rẽ khỏi góc hành lang và Choe thở ra một hơi thật dài và rời tay khỏi tấm lưng của cô.

« Chà, cô cũng đã ráng cố giữ kín tiếng – chắc chỉ lần này thôi nhỉ » anh nói.

« Nhưng có bao nhiêu phần chân thật trong những cái gật đầu và cúi chào đó! » Một giọng nói hớn hở vang lên. Đó là Don, đang dựa lưng vào bức tường.

« Ngài đang làm gì ở đây vậy? » Choe hỏi.

« Tại sao ư, đang chờ ai đó, tất nhiên rồi. » Don dời khỏi bức tường.

« Không phải tới tối chúng ta mới cùng nhau dùng bữa sao » Choe nói.

« Tôi đang nói với Chiến Binh của mình, »

Don nói với một cái nháy mắt gian xảo. Nhớ lại lúc anh ta mỉm cười với một quý cô sang chảnh ngay lúc họ đặt chân đến thủ đô, thì cô vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước. Vị Thái tử đã chiếm lấy một nơi an toàn bên cạnh Choe khi bọn họ tiếp tục di chuyển.

« Ta rất xin lỗi vì sự cộc cằn của cha ta. »

Cô nhìn dọc theo hành lang, nơi những người hầu đang cúi chào Don. Nhưng anh ta phớt lờ họ.

« Ôi thánh thần Wye ơi! » Don cười. « Cậu ta có lẽ đã rèn luyện cô tốt nhỉ! »

Anh ta thúc mạnh Choe bằng khuỷu tay của mình.

« Từ cái cách mà hai người thẳng thừng bơ ta, ta cá rằng cô ta cũng có thể vượt qua em gái của cậu ! Mặc dù hai người không thực sự trông giống nhau cho lắm — nhưng thật là khó để vượt qua một người nào đó có nét đẹp như em gái của cậu được. »

Celina không thể kìm chế được nụ cười trên môi. Cả cô và vị hoàng tử đều lớn lên dưới sự chỉ bảo của những người cha nghiêm khắc, và không khoan nhượng – hừm, một người cha trong trường hợp của cô. Arbin chưa bao giờ có thể thay thế được người cha đã mất của cô, cũng như ông ta chưa bao giờ có ý thử làm điều đó. Nhưng ít nhất Arbin đã có một cái cớ để trở thành một loại người mang tính cân bằng giữa dân chủ và chuyên chế. Tại sao vua xứ Adan lại không cho phép con trai mình trở thành bất cứ thứ gì ngoài bản sao giống hệt với chính mình?

« Đó... nó đó! » Don nói. « Một phản ứng kìa — ôi thật cảm ơn các vị thần mà ta đã có thể làm cô cảm thấy trở nên thích thú. » Anh ta liếc nhìn về phía sau, đảm bảo rằng không có ai ở đó, trước khi giọng nói anh ta trở nên nhỏ nhẹ. « Ta không nghĩ Choe đã nói cho cô biết cái kế hoạch của bọn ta về cuộc gặp gỡ khi nãy – khá mạo hiểm, toàn phần là vậy. »

« Kế hoạch gì cơ? » Cô dò la một ngón tay dọc theo chuỗi hạt trên váy, và nhìn nó đang lung linh trong ánh sáng buổi chiều.

« Là về danh tính của cô. Thứ mà cô nên giữ im lặng; những đối thủ cạnh tranh của cô có thể đã biết một hoặc hai điều về Sát Thủ xứ Adan và có thể sẽ sử dụng nó để chống lại cô. »

Điều đó nghe có vẻ cũng được, không thôi có khi bọn họ chắc phải mất vài tuần mới có thể bộc bạch cho cô về việc đó.

« Vậy chính xác, tôi là ai, nếu không phải đơn thuần chỉ là một kẻ giết người tàn nhẫn? »

« Đối với tất cả mọi người trong lâu đài này, » Don nói, « tên cô là Lily Gora. Mẹ của cô đã mất và cha của cô là một thương gia giàu có từ Belven. Cô là người thừa kế duy nhất cho khối tài sản của ông ấy. Tuy nhiên, cô có một bí mật đen tối: cô dành mỗi đêm của mình trở thành một tên trộm đá quý. Ta đã chạm mặt cô vào mùa hè này trong khi cô đang cố gắng cướp đồ của ta trong lúc ta đang đi tận hưởng ở Belven, và ta thấy được tiềm năng của cô ngay sau đó. Nhưng cha của cô đã phát hiện ra thú vui hàng đêm của cô, và đem cô ra khỏi hào quang của thành phố đến một thị trấn gần Endo. Khi cha ta quyết định tổ chức cuộc thi này, ta đã lên hành trình tìm kiếm cô và mang cô về đây làm Chiến Binh của ta. Cô có thể tự điền vào chỗ trống sau đó. »

« Thật vậy sao? 'Một tên trộm trang sức' sao? » Cô nhướng mày.

Choe khụt khịt mũi, nhưng Don tiếp tục.

« Điều đó khá quyến rũ, cô không nghĩ vậy sao? » Khi cô không trả lời, vị hoàng tử tiếp tục hỏi, « Cô có thấy nơi ở của ta phù hợp với sở thích của cô không ? »

« Cũng tốt, » cô nói bơ bơ.

« 'Cũng tốt' ư ? Có lẽ ta nên dời Chiến Binh của mình đến một khu vực rộng hơn nữa. »

« Nếu điều đó làm ngài vui lòng. »

« Ta rất vui khi thấy rằng cuộc cạnh tranh này đã không làm hỏng vẻ hiên ngang vốn có của cô. Cô nghĩ Kane là người như thế nào? » Don cười khúc khích.

« Có lẽ ngài nên bắt đầu mớm tôi bất cứ thứ gì mà ngài Pe đang mớm cho hắn ta. » Cô biết người anh ta đang ám chỉ là ai.

Khi Don tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, cô đảo mắt.

« Đàn ông với kích thước của hắn ta thường không nhanh nhẹn, hay lanh lẹ. Hắn ta có thể đánh gục tôi chỉ với một đòn, có lẽ thế, nhưng hắn ta phải đủ nhanh nhạy để bắt kịp tôi. »

Cô liếc nhanh về phía Choe, thách thức anh dám đối đầu với lời khẳng định của cô, nhưng Don trả lời.

« Rất tốt. Ta nghĩ vậy. Và những người khác thì sao? Bất kỳ đối thủ tiềm năng nào không? Một vài trong số các Chiến Binh đó cũng có danh tiếng khá ghê rợn đấy. »

« Những người khác trông thảm hại, » cô nói dối.

« Ta cá là họ sẽ không hi vọng bị một quý cô xinh đẹp đánh bại đâu. » Nụ cười của hoàng tử khẽ nhếch lên.

Tất cả những điều đó chỉ như một trò chơi với ngài ta thôi sao? Trước khi Celina có thể hỏi, một người nào đó đang nhún chân hành lễ ở giữa lối đi của họ.

« Điện hạ! Thật trùng hợp! »

Một giọng nói cao, nhưng dịu dàng và đầy tính kiểm soát cao. Đó là người phụ nữ trong khu vườn hôm trước. Cô ta đã thay đổi một chút - giờ đây cô ta đang mặc một chiếc đầm pha màu trắng và vàng, một bộ trang phục, không màng đến bản thân cô ta, mà Celina rất ngưỡng mộ. Cô ta thật hào nhoáng một cách không thể so sánh. Và Celina sẵn sàng đặt cược cả gia tài nếu đây là một sự 'trùng hợp ngẫu nhiên' nào đó - người phụ nữ này có thể đã chờ đợi ở đây được một lúc.

« Quý cô Kaln, » Don nói một cách ngắn gọn, cơ thể anh đang căng thẳng.

« Tôi vừa mới đến từ phía Nữ Hoàng, » Kaln nói, đang cố làm Celina cảm thấy khó chịu. Cô có thể đã quan tâm đến thân hình mỏng manh đó một chút nếu cô có hứng thú với giới quý tộc. « Nữ Hoàng rất mong muốn được gặp Điện Hạ. Tất nhiên, tôi đã thông báo với Nữ Hoàng rằng Điện Hạ đang có một cuộc họp và không thể— »

« Quý cô Kaln, » Don ngắt lời, « Tôi e rằng cô chưa được giới thiệu về người bạn của tôi. » Celina có thể thề rằng cô gái trẻ kia như đang giận đùng đùng lên. « Cho phép tôi được giới thiệu Quý cô Lily Gora. Cô Lily, đây là Quý cô Kaln Ronpi. »

Celina nhún chân hành lễ, kiềm chế lại sự thôi thúc muốn được đi tiếp; nếu cô phải đối phó với quá nhiều điều vô lý từ giới quý tộc, chắc cô tốt hơn là nên trờ về Endo. Kaln cúi chào, những sợi dải màu vàng trên bộ váy của cô ta lấp lánh trong ánh sáng mặt trời.

« Quý cô Lily đến từ Belven — cô ấy mới đến đây vào hôm qua. »

Người phụ nữ nhìn chằm chằm nghiên cứu Celina từ bên dưới đôi lông mày tối màu và sắc lẹm.

« Và cô sẽ ở đây với chúng tôi trong bao lâu? »

« Chỉ có vài năm thôi, » Don thở dài.

« 'Chỉ có' ! Tại sao lại vậy, thưa Điện hạ ! Thật khôi hài ! Đó là một khoảng thời gian rất dài ! »

Celina nhìn chăm chú vào vòng eo thon và hẹp của Kaln. Nó thực sự nhỏ đến vậy sao? Hay cô ta còn không thể thở trong cái áo chẽn của mình? Cô bắt nhìn thấy ánh nhìn trao đổi giữa hai người đàn ông – bực tức, khó chịu, nhã nhặn.

« Quý cô Lily và Đội trưởng West là những người bạn rất thân thiết, » Don nói đúng như kịch bản. Trước sự thích thú của Celina, Choe đỏ mặt. « Khoảng thời gian đối với họ sẽ khá ngắn ngủi, tôi đảm bảo với cô như vậy. »

« Và với ngài thì sao, thưa Điện hạ? »

Kaln nói một cách lạnh lùng. Một cây kim nhọn đầu như đang ẩn trong lời nói của cô ta. Nhưng trái với mối bất hòa đang cuộn lại và dần tuôn trào trong lòng cô ta, Don trả lời.

« Tôi cho là thế, » anh nói nhè nhẹ, di chuyển đôi mắt màu xanh lam rực rỡ đến Celina, « điều đó cũng sẽ khó cho Cô Lily và tôi. Có lẽ còn nhiều hơn thế. »

« Bất kể cô đã tìm thấy chiếc váy đó ở đâu, » Cô ta lẩm bẩm. « Nó thật tuyệt trần. » Kaln đem sự chú ý của mình về phía Celina.

« Tôi đã yêu cầu thiết kế nó cho cô ấy, »

Don nói một cách bình thường, cạy cạy lấy móng tay. Celina và vị hoàng tử liếc nhìn nhau, đôi mắt xanh biển của họ như phản chiếu cùng một ý định. Ít nhất họ đang có MỘT kẻ thù chung.

« Nó trông rất hào nhoáng với cô ấy, phải không? »

« Đơn giản là tuyệt đẹp. Mặc dù màu xanh lá cây nhạt kia có xu hướng tách rời khỏi làn da nhợt nhạt của những người phụ nữ. » Đôi môi của Kaln mím lại một lúc, nhưng rồi nở ra một nụ cười.

« Sự bình dị của Quý cô Lily là nguồn tự hào dành cho người cha của cô ấy. Nó khiến cô ấy khá lạ thường. » Don nhìn Choe, người đã thất bại trong nỗ lực để không tỏ ra nét hoài nghi. « Cậu có đồng ý vậy không, Đội trưởng West? »

« Đồng ý về cái gì? » Anh ta ngắt lời.

« Quý cô Lily của chúng ta 'lạ thường' đến mức nào! »

« Thật xấu hổ đấy, thưa Điện hạ! » Celina quở trách, che giấu sự thích thú lạ kì của mình dưới tiếng cười khúc khích. « Tôi nhìn 'nhợt nhạt' hơn so với những nét nổi bật tuyệt trần của Quý cô Kaln. »

« Cô đã quá lời rồi. » Kaln lắc đầu, nhưng nhìn về Don khi cô nói.

« Chà, tôi đã lãng phí thì giờ quá nhiều rồi. Tôi phải trình diện với mẹ tôi. »

Don đứng trụ trên đôi chân của mình. Anh cúi chào Kaln, rồi đến Choe. Cuối cùng, anh đối mặt với Celina. Cô nhìn anh với đôi lông mày nhướng lên khi anh đưa một bàn tay của cô lên môi anh. Bờ môi anh ta mềm mại và mịn màng tựa trên làn da cô, và nụ hôn gửi một dòng lửa đỏ nóng chạy dọc lên cánh tay của cô và phừng phừng lên trên má cô. Cô đang kìm nén chống lại sự thôi thúc muốn lùi lại về sau. Hoặc tát cho ngài ta một cái.

« Cho đến lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta, Quý cô Lily, »

Anh nói với một nụ cười quyến rũ. Cô hẳn sẽ rất thích thú khi nhìn thấy khuôn mặt của Kaln, nhưng cô kìm chế bằng một cái nhún chân hành lễ.

« Chúng tôi cũng phải rời khỏi đây. » Choe nói khi Don sải bước, người đang tự huýt sáo với chính mình, và đôi bàn tay đang thọc vào túi quần. « Chúng tôi có thể hộ tống cô đến nơi nào không? »

Đó là một lời đề nghị không mấy chân thành.

« Không, » Kaln nói thẳng thừng, vẻ bề ngoài như đổ sụp. « Tôi phải đi gặp ngài Công Tước, Duke Pe. Tôi hy vọng chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều hơn nữa, Cô Lily, » cô ta nói, và quan sát cô với một cái nhìn sâu sắc, cái nhìn làm cho bất kỳ sát thủ nào cũng phải tự hào. « Chúng ta phải trở thành bạn, cô và tôi. »

« Tất nhiên rồi, » Celina nói.

Kaln lướt qua họ, những vạt váy của cô ta trôi lềnh bềnh trong không khí chung quanh. Bọn họ tiếp tục bước đi, và chờ đến khi tiếng bước chân của cô ta đã biến mất khỏi tai trước khi họ mở lời.

« Tận hưởng quá nhỉ? » Choe càu nhàu.

« Vô cùng. » Celina vỗ vỗ cánh tay của Choe như thể nó là của chính mình. « Từ giờ anh phải giả vờ rằng anh đang 'thích' tôi, nếu không mọi chuyện sẽ đổ bể hết. »

« Cô và Thái tử có chung một khiếu hài hước đấy, có vẻ là vậy. »

« Có thể ngài ấy và tôi sẽ trở thành đôi bạn thân, và anh sẽ bỏ rơi bơ vơ. »

« Don có khuynh hướng làm thân với những người phụ nữ có dòng có dõi cao quý và xinh đẹp. » Cô quay ngoắc đầu nhìn anh. Anh mỉm cười. « Thật là vô ích. »

« Tôi ghét những người phụ nữ như thế. Họ liều lĩnh đến tuyệt vọng chỉ để có được sự chú ý của những người đàn ông, mà họ sẵn sàng phản bội và làm tổn hại đến những người có cùng giới tính với mình. Và chúng tôi chiếm hữu những người đàn ông không thể dùng đầu của họ mà suy nghĩ ! Ít nhất là cánh đàn ông cũng khá thẳng thắn về điều đó. » Cô liếc nhìn.

« Nhiều người nói rằng cha của cô ta giàu có như một vị vua, » Choe nói. « Tôi cho rằng đó là một phần lý do tại sao ngài Pe quá cuồng dại đến vậy. Cô ta đến đây trong một cái kiệu còn lớn hơn cả những túp lều hay vách nhà tranh của những người dân thường nơi đây; nó được khuân đến đây từ quê nhà của cô ta. Khoảng cách gần hai trăm dặm. »

« Thật trác tráng, trụy lạc. »

« Tôi thấy thương hại cho đám người hầu của cô ta. »

« Tôi thì thương hại cha cô ta! » Họ cười khúc khích, và anh di chuyển cánh tay đang gắn liền với cánh tay của cô lên cao hơn một chút. Cô gật đầu với các lính canh bên ngoài căn phòng của cô khi họ dừng lại. Cô đối mặt với Choe.

« Anh đi ăn trưa à? Tôi đang chết vì đói đây. »

« Tôi có công việc quan trọng cần làm. Giống như chuẩn bị một đoàn tùy tùng gồm toàn những người đàn ông để đi cùng với nhà vua trên chuyến hành trình của ngài ấy. » Anh liếc nhìn các lính canh, nụ cười của anh phai mờ dần.

Cô mở cửa, nhưng vẫn nhìn anh. Vết tàn nhang nhỏ trên má anh di chuyển hướng lên trên khi một nụ cười lại nở ra một lần nữa.

« Gì thế? »

Cô hỏi. Một cái gì có mùi vị thơm ngon đang tỏa ra bên trong căn phòng của cô, và bụng cô bắt đầu cồn cào. Choe lắc đầu.

« Sát thủ xứ Adan, » anh cười khúc khích, và bắt đầu bước dọc xuống hành lang. « Cô nên nghỉ ngơi, » anh nói qua vai. « Cuộc tỷ thí sẽ 'thực sự' bắt đầu vào ngày mai. Và ngay cả khi cô tuyệt vời đến mức như cô đã khẳng định, cô cần quý trọng mọi khoảnh khắc để được ngủ, thứ mà cô có thể nhận được. »

Mặc dù cô đảo mắt rồi đóng sầm cửa, Celina cứ hoan hỉ ngân nga trong suốt bữa ăn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro