Chương 14 - Sát Hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bốn ngày tiếp theo, Celina luôn thức dậy trước bình minh để bắt đầu bài luyện tập ở trong phòng, sử dụng bất cứ thứ gì cô có thể tận dụng được - ghế, cửa ra vào, ngay cả bàn bi-da và cây cơ. Những quả bi đó được tạo nên từ những vật liệu có độ cân đối đáng ngưỡng mộ. Vào khoảng sáng sớm, Choe thường xuất hiện để ăn sáng. Sau đó, họ thường chạy bộ quanh khu công viên giải trí, nơi anh phải luôn sánh kịp với cô. Trời đã chuyển hẳn sang thu, và làn gió thoảng qua có mùi của những chiếc lá vàng rơi và mùi của một mùa đông đang tới. Choe không bao giờ lên tiếng khi cô tăng tốc, hai tay đặt trên đầu gối, và nôn mửa hết bữa ăn sáng của cô, và ngoài ra anh cũng không bình luận gì về việc cô có thể chạy xa hơn và xa hơn nữa sau mỗi ngày mà không cần dừng lại để khôi phục nhịp thở của mình.

Một khi họ đã hoàn thành việc chạy bộ, họ bắt đầu bài huấn luyện trong một căn phòng riêng tư tránh xa khỏi những ánh mắt của các đối thủ cạnh tranh khác. Cho đến khi, cô ngã gục xuống đất và than khóc rằng cô sắp chết vì đói và mệt mỏi. Trong các bài luyện tập, những con dao găm vẫn là món đồ yêu thích của Celina, nhưng cây gậy bằng gỗ dần trở nên thân thiết hơn; một cách tự nhiên nào đó, một hiện thực hình thành trong cô nói lên rằng cô có thể cho anh ta nhừ tử mà không phải chém lìa một cánh tay nào. Từ lần gặp gỡ đầu tiên của cô với Công chúa Nema, cô đã không nhìn thấy hay nghe được tin tức gì từ cô công chúa - thậm chí cũng không nghe được lời bàn tán nào từ những người hầu.

Choe luôn đến ăn trưa, và sau đó, cô tham gia cùng các chiến binh khác vào một buổi luyện tập kéo dài hàng giờ liền dưới ánh mắt sát sao của ngài Bull. Hầu hết các buổi luyện tập của họ chỉ là để đảm bảo rằng họ thực sự có thể sử dụng những vũ khí. Và, tất nhiên, cô luôn hạ mình trong tất cả các buổi tập, chỉ thể hiện vừa đủ để ngài Bull không phê bình cô, nhưng cũng không đủ để khiến ông ta có thể khen ngợi cô như cái cách ông ta đã làm với Kane.

Kane. Cô không ưa gì hắn ta cả! Bull thực tế còn ngưỡng mộ người đàn ông đó - và ngay cả những chiến binh khác cũng gật đầu kính nể mỗi lần anh ta đi ngang qua. Không một ai bận tâm bình luận về vóc dáng hoàn hảo của 'cô'. Đây có phải là cái cảm giác trong nhiều năm mà những đấng sát thủ khác trong Hiệp Hội những Sát Thủ đã trải qua khi cô đã giành lấy quá nhiều sự chú ý từ Arbin Ham? Nhưng ngay tại nơi đây, thật khó để cô tập trung được khi Kane luôn ở gần đó, trêu chọc và chế nhạo, chờ đợi cô mắc một sai lầm nào đó. Hy vọng hắn ta sẽ không làm cô phân tâm trong vòng loại đầu tiên. Ngài Bull không đưa ra bất kỳ gợi ý nào về những gì bọn họ sẽ phải trải qua, và Choe cũng không biết gì hơn.

Một ngày trước buổi thi đấu đầu tiên, cô biết có điều gì đó không ổn, một cảm giác đã có từ rất lâu, trước khi đến phòng tập. Choe đã không xuất hiện vào bữa ăn sáng, nhưng thay vào đó lại gửi đến một số lính gác để đưa cô đến phòng luyện tập để có thể tập luyện một mình. Anh ta cũng không xuất hiện vào bữa trưa, và vào lúc cô đang được hộ tống đến đại sảnh, cô mang trong mình đầy những câu hỏi.

Không có Choe đứng gần bên, cô tọa lại bên cạnh một cây cột, và nhìn các đối thủ cạnh tranh đang đi thành hàng phía bên kia, đi kèm hai bên là một số lính gác và huấn luyện viên của họ. Bull cũng không có ở đây - một điều kỳ quặc khác. Và hôm nay đột nhiên lại có quá nhiều lính canh xuất hiện trong phòng tập.

« Cô nghĩ việc này là như thế nào? »

Ox Wen, một tên trộm trẻ tuổi đến từ Pheran, đặt câu hỏi bên cạnh cô. Sau khi đã chứng tỏ chính bản thân mình cũng có chút kỹ năng trong quá trình luyện tập, nhiều người trong số các đối thủ cạnh tranh khác đã thăm hỏi anh ta, nhưng anh ta vẫn quyết định giữ im lặng.

« Đội trưởng West đã không tập luyện với tôi sáng nay, » cô nhả lời.

Có hại gì đâu khi phải nói ra điều đó?

« Ox Wen. » Ox đưa bàn tay ra.

« Tôi biết anh là ai, » cô nói, nhưng vẫn bắt lấy tay anh ta.

Bàn tay của anh ta săn chắc, chai sần và đầy sẹo. Anh ta có vẻ đã trải qua một số lượng công việc đáng kể.

« Tốt. Tôi cũng cảm thấy như một người vô hình so với cái thứ to xác lố bịch và thích thể hiện kia trong vài ngày qua. »

Anh hất cằm về phía Kane, người đang kiểm tra bắp tay cuồn cuộn của hắn ta. Một chiếc nhẫn to lớn màu đen và óng ánh lấp lánh trên ngón tay của Kane – thật kỳ lạ là hắn ta lại có thể đeo nó trong lúc luyện tập. Ox tiếp tục.

« Cô có thấy Veni không? Anh ta trông giống như sắp đổ bệnh đến nơi ấy. »

Anh chỉ vào một tên trộm với cái mồm sỗ sàng lớn tiếng mà Celina đang muốn đánh gục ngay tại chỗ. Thông thường thì, cô luôn chú ý thấy Veni đứng gần gần Kane và chế nhạo các chiến binh khác. Nhưng hôm nay hắn ta đứng một mình bên cửa sổ, với khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt mở to.

« Tôi đã nghe anh ta nói chuyện với Kane, » một giọng nói nhút nhát phát ra từ phía sau họ, và họ nhìn thấy Pier, một sát thủ trẻ tuổi nhất trong tất cả, đang đứng gần đó. Cô đã dành khoảng nửa ngày để xem xét Pier - và trong khi cô chỉ giả vờ tỏ ra tầm thường, thì anh ta lại thực sự có thể tận dụng các bài luyện tập này.

Một sát thủ thực sự. Giọng nói của cậu ta thậm chí còn chưa trầm lại. Làm thế nào mà cậu ta lại bị quẳng vào đây?

« Anh ta nói gì? » Ox đặt hai tay vào túi quần. Bộ quần áo của anh nhìn không rách nát như bộ trang phục của các đối thủ khác; một thực tế không mấy quan trọng, việc cô đã thực sự nghe thấy cái tên của anh ta ở đâu đó ngụ ý rằng anh ta phải là một tên trộm giỏi ở Pheran.

Khuôn mặt nhăn nhó của Pier chợt nhợt nhạt một chút.

« Bill Chan — Nhãn Thực — được tìm thấy đã chết vào sáng nay. »

Một chiến binh đã chết sao? Và lại là kẻ giết người khét tiếng đó sao.

« Làm cách nào mà... » Cô hỏi.

Pier nuốt nước bọt một cách khó khăn.

« Veni nói rằng khung cảnh ấy không được đẹp cho lắm. Giống như có ai đó đã xé toạc hắn ra. Anh ta đã đi ngang qua thi thể lúc trên đường đến đây. »

Ox như nguyền rủa dưới hơi thở của mình, còn Celina thì đang nghiên cứu các chiến binh khác. Một sự im lặng ngập tràn lên cả nhóm, và mọi chiến binh đang đứng với nhau thành từng cụm, và thì thầm. Câu chuyện của Veni đang lan nhanh một cách chóng mặt. Pier tiếp tục.

« Anh ta nói cơ thể của Chan được quấn quanh bởi các 'dải ruy băng'. »

Một cơn ớn lạnh như chạy dọc xuống sống lưng cô, nhưng cô lắc đầu, ngay vừa lúc đó, một người lính canh bước vào và nói với họ rằng ngài Bull đã ra lệnh cho họ có thể sử dụng tùy nghi phòng huấn luyện trong ngày hôm nay và luyện tập những gì họ muốn. Như cần phải làm xao lãng bản thân để quên đi một hình ảnh đang dần hình thành trong tâm trí cô, cô không thèm nói lời chào tạm biệt với Ox và Pier khi cô sải bước tiến về giá đỡ vũ khí và cầm lấy một dây đai thắt lưng được đính trên đó một mớ dao găm.

Cô chiếm trọn một nơi gần các mục tiêu tầm xa; Ox cũng tham gia cùng cô một lúc sau đó, và bắt đầu ném dao về phía mục tiêu. Anh ta trúng đích ở vành đai thứ hai của mục tiêu, nhưng chưa bao giờ ném trúng gần được vị trí trung tâm. Kỹ năng ném dao của anh ta không tốt như kĩ năng bắn cung siêu phàm gần đây.

Cô rút ra một con dao găm từ chiếc thắt lưng. Ai đã giết một trong những Chiến Binh một cách tàn bạo đến như vậy? Và làm thế nào mà bọn chúng đã có thể chạy trốn được, với một cái cơ thể như thế đang ở trong hành lang? Lâu đài này luôn tràn ngập những lính canh kia mà. Một Chiến Binh đã chết, và chỉ một ngày trước bài Kiểm Tra đầu tiên của họ; có khi nào việc này sẽ còn lặp lại không?

Sự tập trung của cô thu hẹp lại trên một chấm đen nhỏ ở trung tâm của mục tiêu. Cô cố định lại hơi thở khi cô đưa cánh tay ra sau, và thả lỏng cổ tay của mình. Âm vang của các Chiến Binh khác nhỏ dần. Tâm điểm mục tiêu tối đen như mắt bò kia như vẫy gọi cô, và cô thở ra, rồi phóng đi con dao găm trên tay.

Con dao chiếu lấp lánh, như một ngôi sao băng làm bằng thép. Đôi môi cô nở ra một nụ cười bất diệt khi con dao đâm vào ngay giữa mục tiêu, điểm trung tâm.

Bên cạnh cô, Ox thở dài một cách não nề khi con dao găm của anh ta chạm vào vành đai thứ ba trên mục tiêu, và nụ cười của cô như mở rộng hơn, dù cho đang có một cái xác chết đang nằm ở đâu đó trong lâu đài.

Celina lấy ra một con dao găm khác ra, nhưng chợt dừng lại khi Veni đề cập đến cô từ nơi hắn ta đang đứng chung với Kane.

« Mấy trò tiêu khiển ở ngoài rạp xiếc đó không hiệu nghiệm cho lắm khi cô là Chiến Binh của nhà vua đâu. » Cô chuyển ánh nhìn về phía hắn ta, nhưng cơ thể vẫn tiếp tục hướng về phía mục tiêu. « Cô nên ở trên giường thì hơn đi, và học các thủ thuật hữu ích dành cho một người phụ nữ ấy. Thực tế thì, tôi có thể dạy cho cô một số ngón nghề vào tối nay, nếu cô muốn. »

Hắn cười, và Kane cũng cười cùng với hắn. Celina nắm chuôi kiếm của con dao găm chặt đến nỗi ngón tay cô còn đau huống gì nó.

« Đừng nghe hắn, » Ox lẩm bẩm. Anh ném một con dao găm khác, và lại một lần nữa không trúng tâm của mục tiêu. « Bọn chúng không biết điều đầu tiên nên làm cùng với một người phụ nữ đâu, ngay cả khi có một quý cô trần truồng bước vào phòng ngủ của chúng đi chăng nữa. »

Celina ném đi con dao găm của mình, và lưỡi dao của nó kêu keng lên một tiếng khi nó đáp ngay tại tâm mục tiêu, chỉ cách con dao trước đó của cô một khoảng bằng độ dày của một sợi tóc.

Đôi lông mày đen của Ox nhướng lên, làm nổi bật đôi mắt màu xám của anh ta. Anh ta trông không thể lớn hơn hai mươi lăm tuổi là bao.

« Cô có tầm nhắm tốt đấy. »

« So với một cô gái sao? » Cô thách thức.

« Không, » anh nói, và ném đi một con dao khác. « So với bất cứ ai. »

Con dao lại một lần nữa bỏ lỡ tâm mục tiêu. Anh theo sát mục tiêu, và lấy thêm sáu con dao găm nữa và bọc chúng trên thắt lưng trước khi quay trở lại vị trí ném dao. Celina hắng giọng.

« Tư thế của anh sai rồi, » cô nói, nhỏ tiếng vừa đủ để các Chiến Binh khác không thể nghe thấy. « Và cổ tay của anh cũng không đúng tư thế. »

Ox hạ cánh tay xuống. Cô đứng thẳng người lên.

« Chân như thế này, » cô nói. Anh theo dõi cô một lúc, rồi đặt chân theo cách tương tự. « Uốn cong một chút ở đầu gối. Vai về phía sau; thả lỏng cổ tay của anh. Và ném đi khi anh thở ra. » Cô thao tác cho anh xem, và con dao găm của cô lại trúng tâm mục tiêu.

« Cho tôi xem lại một lần nữa, » Ox nói một cách trân trọng.

Cô thao tác một lần nữa, và ném vào mục tiêu. Sau đó, cô ném dao bằng tay trái của mình, và kiềm chế lại nỗi vui sướng của cô khi lưỡi dao sau đâm vào cái cán của một con dao găm trước đó.

Ox tập trung vào mục tiêu khi anh giơ cánh tay lên.

« Chà, cô vừa mới khiến tôi phải xấu hổ đấy, » anh nói, và cười ra hơi khi anh nâng con dao găm lên cao hơn.

« Giữ cổ tay của anh lỏng hơn nữa, » là câu trả lời của cô. « Tất cả chỉ là thời điểm mà thôi. »

Ox làm theo, và sau khi thở ra một hơi dài, con dao găm của anh bay đi. Nó không đâm vào trung tâm mục tiêu, nhưng nó đến được vành đai phía trong cùng. Đôi lông mày anh nhíu lên.

« Có một chút tiến bộ. »

« Chỉ một chút thôi, » cô nói, và đứng yên tại chỗ khi anh ta thu thập lại những con dao của họ từ phía hai mục tiêu và đưa những con dao của cô về chính chủ. Cô bọc chúng lại trên chiếc thắt lưng của mình.

« Anh đến từ Pheran, đúng không? » Cô hỏi. Mặc dù cô chưa bao giờ đến Pheran, thành phố lớn thứ hai của Tessen, nhưng đề cập đến quê hương của cô vẫn đâu đó dấy lên một sự sợ hãi và tội lỗi nào đó. Đã mười năm kể từ khi gia đình hoàng gia bị sát hại, đã mười năm kể từ khi Vua xứ Adan hành quân tiến vào, và đã mười năm kể từ khi Tessen đối mặt với sự diệt vong của mình trong sự im lặng với một cái đầu cúi thấp từ phía hoàng gia. Cô không nên đề cập đến nó - cô cũng không biết tại sao cô lại nhắc đến nó.

Cô chuyển đổi khuôn mặt của mình thành một khuôn mặt tử tế khi Ox gật đầu.

« Đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi Pheran, thật sự là vậy. Cô nói rằng cô đến từ Belven, phải không? »

« Cha tôi là một thương gia, » cô nói dối.

« Và ông ta nghĩ gì về một đứa con gái lại đi đánh cắp đồ trang sức để kiếm sống như thế? »

Cô thừa nhận với một nụ cười và phóng đi một con dao về phía mục tiêu.

« Ông ấy sẽ không mời tôi về nhà đâu, trong một khoảng thời gian, tôi chắc chắn điều đó. »

« À, cô đang trong tay những người lão luyện đấy. Cô đã có được vị huấn luyện viên giỏi nhất trong ​​bất kỳ ai. Tôi đã thấy hai người chạy bộ vào lúc bình minh. Còn tôi thì phải cầu xin vị huấn luyện viên của mình để ngài ta đặt cái chai xuống và cho phép tôi luyện tập bên ngoài các giờ huấn luyện. » Anh nghiêng đầu về phía người huấn luyện viên của mình, người đang ngồi dựa lưng vào tường, còn chiếc mũ trên áo choàng của ông ta thì rũ xuống che lấy đôi mắt của ngài ta. « Haiz. Lại ngủ. »

« Đội trưởng đội Vệ Sĩ, đôi khi, là một cái đinh trong mắt tôi, » cô nói, ném một con dao khác, « nhưng anh nói đúng - anh ta là người giỏi nhất. »

Ox im lặng một lúc trước khi anh nói:

« Lần sau nếu chúng ta được luyện tập đôi, tìm tôi, được chứ? »

« Tại sao? » Cô với lấy một con dao găm khác, nhưng cô nhận ra cô đã ném chúng hết rồi.

« Bởi vì tôi cá cược rằng cô sẽ chiến thắng cái cuộc thi chết tiệt này. » Ox ném đi một con dao găm khác, và lần này nó đâm vào đúng tâm mục tiêu.

« Hãy hy vọng rằng anh sẽ không bị loại trong buổi kiểm tra vào ngày mai. » Cô mỉm cười một chút.

Cô nhìn bao quát xung quanh khu vực huấn luyện để tìm ra bất kỳ dấu vết nào gợi ý những thử thách sẽ được mang đến vào sáng hôm sau, nhưng lại không tìm thấy điều gì khác thường cả. Các đối thủ cạnh tranh khác đa số vẫn giữ im lặng – ngoại trừ Kane và Veni – và nhiều người trong số họ nhìn nhợt nhạt như tuyết vậy.

« Và chúng ta cũng hãy hy vọng rằng không ai trong chúng ta sẽ có kết cục như Nhãn Thực, » cô nói thêm, và cũng nhấn mạnh điều đó.

• d(0.0)b •

« Cô không bao giờ làm bất cứ điều gì ngoài đọc sách sao? » Choe nói.

Cô bắt đầu mở tiếp một quyển sách khi đang ngồi trên chiếc ghế của mình ở phía ban công trong khi anh thì ngồi xuống bên cạnh cô. Ánh nắng mặt trời trong buổi chiều tà ấm áp sưởi ấm khuôn mặt cô, và làn gió mùa xuân dịu lạnh về cuối thu đang len lỏi qua mái tóc không bị bó buộc của cô.

« Không phải anh đang điều tra vụ sát hại Nhãn Thực sao? » Cô lè lưỡi. Anh thường không bao giờ đến phòng của cô sau bữa trưa.

Có thứ gì đó đen tối lướt qua đôi mắt anh.

« Đó không phải là việc của cô. Và đừng cố moi móc thêm chi tiết nào từ tôi, » anh nói thêm khi cô đang tính mở miệng để nói gì đó. Anh chỉ vào cuốn sách được đặt trên đùi cô. « Tôi thấy trong bữa trưa cô đang đọc cuốn sách 'Gió và Mưa', và tôi quên hỏi cô có nhận định như thế nào về nó. »

Anh ta thực sự đến đây để bàn luận về một cuốn sách trong khi có một xác chết của một Chiến Binh đã được tìm thấy vào sáng hôm nay sao?

« Nó hơi khó nuốt, » cô thừa nhận, cầm lấy quyển sách màu nâu trên đùi cô. Khi anh ta không trả lời gì cả, cô hỏi tiếp, « Tại sao anh lại ở đây? »

« Tôi đã có môt ngày dài. »

« Vì vụ Bill bị sát hại sao? » Cô xoa bóp chỗ đau nhức trên đầu gối của mình.

« Bởi vì hoàng tử kéo tôi vào một cuộc họp hội đồng kéo dài tới ba tiếng đồng hồ, » anh nói.

« Tôi nghĩ Hoàng thân Điện hạ là bạn của anh chứ? »

« Đúng là vậy. »

« Hai người làm bạn được bao lâu rồi? »

Anh ngừng lại, và cô biết anh đang suy ngẫm về cái cách mà cô có thể sử dụng những thông tin đó chống lại anh, và đang cân nhắc những nguy cơ có thể xảy ra nếu anh nói cho cô biết những sự thật đó. Cô định tách ngón tay một cái nhưng anh nói:

« Khi chúng tôi còn nhỏ. Chúng tôi là những đứa trẻ cùng lứa duy nhất ở trong lâu đài - ít nhất là với gia thế cao quý. Chúng tôi đã trao dồi cùng nhau, chơi đùa cùng nhau, và luyện tập cùng nhau. Nhưng khi tôi lên mười ba tuổi, cha tôi quyết định chuyển gia đình mình trở về ngôi nhà của chúng tôi ở Anel. »

« Thành phố trên Biển Bạc ư? »

Bằng cách nào đó, mọi thứ đều trở nên có lý hơn khi gia đình của Choe đã cai trị Anel. Công dân xứ Anel đã là những chiến binh từ lúc mới sinh ra, và là những người bảo hộ chống lại lũ đàn ông hoang dã đến từ dãy núi Bạch Nanh Sơn trong nhiều thế hệ. May thay, mọi thứ đã trở nên dễ dàng hơn một chút đối với các chiến binh xứ Anel trong mười năm vừa qua; những người đàn ông hoang dã miền núi Bạch Nanh Sơn là một trong những người đầu tiên bị quân đội chinh phục của Adan triệt hạ, và rất hiếm các phiến quân như họ có thể sống sót để bị ép làm nô lệ. Cô đã từng nghe những câu chuyện về việc những người đàn ông miền núi đó đã giết chết vợ và con cái của họ, sau đó tự kết liễu chính mình, chứ không để bị bắt giữ bởi quân đội Adan. Suy nghĩ về việc Choe đứng lên chống lại hàng trăm người - chống lại những người đàn ông như Kane - khiến cô cảm thấy muốn bệnh.

« Đúng vậy, » Choe nói, đang nghịch ngợm con dao săn dài ở ngay bên cạnh. « Tôi đã được đặc cách tham gia vào Hội đồng Hoàng gia, giống như cha tôi; ông ấy muốn tôi dành thời gian của mình xung quanh những người dân của tôi và học hỏi... bất cứ điều gì mà một người nghị viên đã được tiếp cận. Ông nói rằng với quân đội của nhà vua bây giờ đang đóng quân ở vùng núi, đế chế có thể chuyển mục tiêu của họ từ việc chiến đấu chống lại những gã đàn ông miền núi sang mục tiêu chính trị. » Đôi mắt màu vàng của anh nhìn xa xăm. « Nhưng tôi nhớ Rehold. »

« Vậy là anh đã bỏ nhà ra đi sao? » Cô ngạc nhiên khi anh tình nguyện nói cho cô nhiều đến vậy – không phải anh ta đã từ chối nói với cô hầu như bất cứ điều gì về bản thân anh ta trong hành trình từ Endo sao?

« Bỏ nhà ra đi sao? » Choe cười khúc khích. « Không. Don đã thuyết phục Đội Trưởng đội Vệ Sĩ thời trước cho tôi trở thành học trò của ông ta, với sự giúp đỡ của ngài Bull. Cha tôi từ chối. Vì vậy, tôi đã thoái vị danh hiệu Lãnh Chúa của Anel cho anh tôi và rời đi vào ngày hôm sau. »

Sự im lặng của vị đội trưởng gợi ý rằng có những điều mà anh ta không thể nói. Rằng cha anh không hề phản đối. Vậy mẹ anh đã nghĩ gì? Anh thở dài.

« Thế còn cô thì sao? »

« Tôi nghĩ anh không muốn biết bất cứ điều gì về tôi cơ chứ. » Cô khoanh tay.

Có một nụ cười dư âm trên khuôn mặt anh khi anh nhìn lên bầu trời trông như một quả quýt đang tan chảy kia.

« Bố mẹ cô sẽ nghĩ gì nếu biết rằng cô là Sát Thủ xứ Adan? »

« Cha mẹ tôi chết rồi, » cô nói. « Họ đã chết khi tôi lên tám. »

« Vậy cô... »

Tim cô đập mạnh trong lồng ngực.

« Tôi sinh ra ở Tessen, sau đó tôi trở thành một sát thủ, sau đó tôi đến Endo, và bây giờ tôi ở đây. Và đó là tất cả. »

Một sự im lặng chợt xuất hiện; sau đó anh ta hỏi:

« Vết sẹo trên tay phải của cô từ đâu mà có? »

Cô không cần phải liếc nhìn một dòng kẻ lởm chởm đang chạy dọc bàn tay cô, ngay trên phía cổ tay. Cô uốn nắn ngón tay.

« Khi tôi mười hai tuổi, Arbin Ham nhận thấy rằng tôi không giỏi trong việc sử dụng các kỹ năng kiếm thuật bằng tay trái của mình. Vì vậy, ông ấy đã cho tôi một lựa chọn: hoặc là ông ta có thể bẻ gãy cánh tay phải của tôi, hoặc là tôi có thể tự mình làm việc đó. » Một ký ức ma mị về một nỗi đau thấu tận trời đất lướt qua cánh tay cô. « Đêm đó, tôi đặt bàn tay của mình lên khung cửa, và đóng sầm cánh cửa lại. Tôi xẻ bàn tay của mình ra làm hai và bẻ gãy hai đốt xương. Phải mất đến vài tháng để hồi phục — những tháng ngày mà tôi chỉ có thể sử dụng cánh tay trái của mình. » Cô nở một nụ cười xấu xa. « Tôi cá là ngài Bull chưa bao giờ làm vậy với anh. »

« Không, » anh nói khẽ. « Không, ông ta không làm thế. » Anh hắng giọng và đứng lên. « Bài Kiểm Tra đầu tiên diễn ra vào ngày mai. Cô đã sẵn sàng chưa? »

« Tất nhiên, » cô nói dối.

Anh vẫn đứng đó một lúc lâu, nhìn nghiên cứu cô.

« Tôi sẽ gặp cô vào sáng mai, » anh nói và rời đi.

Trong sự im lặng bao trùm sau tiếng bước chân của anh, cô suy ngẫm về câu chuyện của anh, những chặng đường trong quá khứ làm họ trở nên khác biệt, nhưng cũng rất giống nhau. Cô vòng hai tay ôm lấy tấm thân của mình, và một cơn gió lạnh thổi bồng lên chiếc váy của cô và thổi những ngọn gió ấy vào lưng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro