Chương 15 - Vòng Loại Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù cô không bao giờ thừa nhận, nhưng Celina thực sự không biết điều gì sẽ xảy ra trong Vòng Loại đầu tiên của họ. Tất cả các buổi luyện tập trong năm ngày qua và việc tham khảo nhiều loại vũ khí và kỹ thuật chiến đấu khác nhau đã làm cơ thể cô đau nhức. Đó là một điều khác mà Celina không bao giờ thừa nhận, mặc dù che giấu đi cơn đau đang lan tỏa khắp tứ chi của cô là gần như không thể. Khi Celina và Choe bước vào một phòng thi đấu khổng lồ vào buổi sáng sớm, cô liếc nhìn các đối thủ của mình và chợt nhớ rằng, cô cũng không phải là người duy nhất đang không lường trước được những chuyện gì sẽ xảy ra. Một bức màn màu đen cao chót vót đã được giăng ngang ở giữa căn phòng, kéo dài từ bờ tường bên này sang bờ tường bên kia, và chặn lại những ánh mắt tò đang hướng về phía bên kia của nó. Bất cứ thứ gì phía sau bức màn đó, Celina đã nhận thức được, sẽ quyết định số phận của một trong số họ.

Sự náo động thường trực như đã được thay thế bởi một sự im lặng đáng sợ - và gần như không thể nghe thấy một âm thanh nào, kể cả tiếng lào xào của những bước chân đang đi qua đi lại, và các đối thủ cạnh tranh của cô đang nán lại bên cạnh các huấn luyện viên của họ. Celina giữ khoảng cách gần với Choe, không có sự thay đổi gì lắm so với bình thường. Ở bên trên, những nhà tài trợ đang đứng trên tấm gác lửng và nhìn qua phía sàn nhà được thiết kế như một bàn cờ vua với những ô trắng và ô đen xen kẽ với nhau. Cổ họng cô siết lại khi ánh mắt của nữ sát thủ bắt gặp ánh nhìn của vị Thái Tử. Ngoài việc anh ta đã gửi đến cho cô một vài cuốn sách dạo gần đây, Celina đã không nhìn thấy hoặc nghe được tin tức gì từ anh ta sau khi diện kiến với nhà vua. Anh gửi đến cô một nụ cười toe toét, và đôi mắt màu sapphire kia như lấp lánh trong ánh nắng buổi sáng. Celina mỉm cười đáp lại nụ cười của anh ta và nhanh chóng quay đi.

Ngài Bull đang đứng cạnh bên chiếc màn, với một bàn tay đầy sẹo được đặt trên thanh kiếm của mình, và Celina đang nghiên cứu lấy khung cảnh hiện tại. Có một ai đó bước tới bên cô. Nhưng cô biết đó là ai trước cả khi anh ta mở lời.

« Khá kịch tính đấy, cô có nghĩ vậy không? »

Celina xoay đầu đối diện với Ox. Choe như tỏ ra căng thẳng bên cạnh cô, và cô có thể cảm thấy anh đang quan sát tên trộm kia một cách rất kĩ lưỡng, và tự hỏi liệu cô và Ox có đang bàn tính một kế hoạch trốn thoát nào đó không, một cái kế hoạch bao gồm cái chết của mọi thành viên hoàng gia ở đây.

« Sau năm ngày luyện tập cho có lệ..., » Celina lặng lẽ trả lời, và tất cả mọi người đều nhận thức được rằng, có rất ít người đang trò chuyện trong hội trường, « Tôi rất vui vì cuối cùng cũng có một chút phấn khích. »

« Cô nghĩ nó là gì? » Ox mỉm cười không thành tiếng dưới hơi thở của mình.

Nữ sát thủ nhún vai, vẫn giữ sự chú ý của mình trên bức màn. Ở phía cửa ra vào, nhiều chiến binh khác cũng đã đến, và sớm thôi, đồng hồ sẽ điểm chín giờ - cũng chính là thời gian bắt đầu Vòng Loại. Ngay cả khi nếu cô có biết được chân tướng đằng sau bức màn đi chăng nữa, Celina chắc chắn cũng sẽ không giúp anh ta.

« Hy vọng rằng đó là một đàn sói ăn thịt người mà chúng ta phải đối đầu với đôi tay trần của mình. » Cô nhìn lấy trọn khuôn mặt anh ta, và cười nửa miệng. « Sẽ không thú vị sao? »

Choe khéo léo hắng giọng. Bây giờ không phải lúc để nói chuyện. Celina nhét hai tay vào túi quần đen của mình.

« Chúc may mắn, » cô nói với Ox trước khi bước chân tới gần bức màn, Choe cũng theo sau cô.

Khi bọn họ đã đi đủ xa, Celina thắc mắc dưới hơi thở của mình.

« Không biết đằng sau bức màn đó là gì sao? » Nhưng Choe chỉ lắc đầu.

Cô vội điều chỉnh chiếc thắt lưng bằng da, vải dày, và đang được đeo dưới thấp, vòng quanh eo của cô. Đây là loại thắt lưng được thiết kế để chịu được trọng lượng của nhiều loại vũ khí. Sự nhẹ nhàng của nó bây giờ như nhắc nhở Celina về những gì cô đã mất - và cũng nhắc nhở thêm những gì cô phải đạt được. Cái chết của Nhãn Thực ngày hôm qua được xem là một sự may mắn ở một khía cạnh nào đó: bớt đi một đối thủ.

Nữ sát thủ liếc nhìn Don. Anh ta có thể đã thấy những thứ đang ở phía sau bức màn từ cái nơi trên gác lửng kia. Tại sao không giúp cô ăn gian một chút nhỉ? Cô lén gửi sự chú ý của mình đến các nhà tài trợ khác — những tên quý tộc trong những bộ quần áo đẹp đẽ — và nghiến chặt răng của mình khi tầm nhìn của cô hướng về Pe. Ông ta nhếch mép cười khi nhìn thấy Kane, người đang duỗi thẳng đôi tay cơ bắp của mình. Có phải ông ta đã tiết lộ cho Kane những gì đang ở sau bức màn không?

Ngài Bull hắng giọng. « CHÚ Ý! »

Ngài ta tập trung sự chú ý của bọn họ. Tất cả các đối thủ cạnh tranh cố gắng giữ một khuôn mặt trông thật bình tĩnh khi Bull sải bước đến trung tâm của bức màn.

« Vòng Loại đầu tiên của các ngươi đã ở đây. » Ông ta nở một nụ cười toe toét, như thể bất cứ thứ gì mà bức màn kia đang che giấu cũng sẽ hành hạ bọn họ đến nơi đến chốn. « Như nhà vua đã ra lệnh, một trong số các ngươi sẽ bị loại ngày hôm nay — một trong các ngươi sẽ bị coi là người 'không xứng đáng'. »

Bắt đầu ngay và luôn đi! Đó là những gì Celina nghĩ, quai hàm cô siết chặt lại.

Như thể ông ta đã đọc được suy nghĩ của cô, ngài Bull búng lấy ngón tay, và một tên lính đang đứng cạnh bức tường kéo tấm màn mở ra. Từng khúc từng khúc một, và tấm màn đung đưa, cho đến khi—

Celina khẽ cười. Bắn cung ư? Là một cuộc thi 'bắn cung' sao?

« Quy tắc rất đơn giản, » ngài Bull nói. Ngay phía sau ông ta, năm mục tiêu đã được bố trí tại những cự li khác nhau dọc theo đại sảnh. « Các ngươi có năm lần bắn — một lần cho mỗi mục tiêu. Người có tầm nhắm tệ nhất sẽ ra về. »

Một số chiến binh bắt đầu xì xào, nhưng đó là tất cả những gì cô có thể làm để không phải trở nên quá nổi trội. Thật không may, Kane không bận tâm lắm đến việc che giấu đi nụ cười đắc thắng của mình. Tại sao hắn ta không phải là cái tên đã chết được tìm thấy dọc hành lang kia chứ?

« Các ngươi sẽ bắt đầu từng người một, » ngài Bull nói, và từ đằng sau bọn họ, hai người binh sĩ đem ra một chiếc xe đẩy chất đầy những cây cung và những bao đựng chứa đầy mũi tên. « Xếp thành một hàng tại cái bàn kia để xác định thứ tự của các ngươi. Vòng loại của các ngươi sẽ được bắt đầu ngay bây giờ. »

Celina mong đợi những chiến binh khác sẽ vội vã tiến đến chiếc bàn dài chồng chất vô số mũi tên và những cây cung giống hệt nhau kia, nhưng dường như không ai trong số hai mươi mốt đối thủ cạnh tranh như đang vội vã muốn ra về cho lắm. Cô cũng xếp thành hàng, nhưng Choe nắm lấy vai cô.

« Đừng khoe khoang quá, » anh cảnh báo.

Celina mỉm cười ngọt ngào và gỡ những ngón tay của anh ra khỏi vai cô.

« Tôi sẽ cố gắng, » cô nheo mắt, và nhập vào hàng.

• d(0.0)b •

Thật không thể tưởng tượng được rằng phía quân đội đang đưa cho các chiến binh một đống mũi tên như vậy, ngay cả khi đầu nhọn của chúng đã được làm cùn đi chăng nữa. Một cái đầu mũi tên cùn như thế sẽ vẫn có thể xuyên qua cổ họng của Pe - hay của Don, nếu Celina muốn như vậy.

Mặc dù suy nghĩ đó khá thú vị, nhưng cô vẫn chú ý đến các đối thủ cạnh tranh của mình. Với hai mươi hai nhà vô địch và 5 lần bắn cho mỗi người, Vòng Loại này sẽ tốn một khoảng thời gian khổng lồ đến đáng sợ. Nhờ Choe đã kéo cô sang một bên khi nãy, Celina giờ đã xếp hàng ở phía sau - không phải vị trí cuối cùng, mà cô là người áp chót thứ 3. Đủ xa ở phía sau để cô có thể xem những người khác thực hiện bài kiểm tra của họ trước cô, trong đó có Kane.

Các chiến binh khác đã làm khá tốt. Các mục tiêu hình tròn khổng lồ có các vòng tròn với năm màu chủ đạo — màu vàng đánh dấu khu vực trung tâm, ở nơi đó có một chấm đen bé tí tẹo để đánh dấu tâm điểm của mục tiêu. Mỗi mục tiêu được đặt cách xa về phía cuối căn phòng, càng xa thì mục tiêu càng nhỏ, và vì căn phòng này khá dài nên mục tiêu cuối cùng cách vạch đứng khoảng bảy mươi mét.

Celina chạy dọc những ngón tay của mình lên đường cong mượt mà của cây cung được làm từ gỗ cây thủy tùng. Bắn cung là một trong những kỹ năng đầu tiên mà Arbin, Thủ Lĩnh hội Sát Thủ, đã dạy cho cô — một thứ tất yếu trong việc đào tạo bất cứ sát thủ nào. Hai trong số các sát thủ trong nhóm các chiến binh đã chứng minh điều đó bằng việc bắn ra những mũi tên một cách dễ dàng và điêu luyện. Mặc dù họ không bắn trúng tâm điểm, và càng ra xa về sau, những mũi tên của họ càng bị lệch hướng. Bất kể những người thầy của họ là ai, những người đó đều biết rõ họ đã truyền dạy lại những gì.

Pelo, một sát thủ mảnh khảnh, không có đủ sức mạnh cơ thể để có thể sử dụng một cây cung dài, và hầu như các mũi tên chả bao giờ trúng đích. Khi cậu ta hoàn tất, đôi mắt của cậu trai yếu ớt đó lóe lên với sự oán giận, và các chiến binh khác thì cười khúc khích, còn Kane lại là người cười to nhất.

Khuôn mặt của ngài Bull nhìn dữ tợn.

« Chưa có ai dạy cho ngươi cách để sử dụng một cây cung sao, thằng nhãi? »

Pelo ngẩng đầu lên và liếc nhìn lấy Chuyên Viên Vũ Khí với vẻ bẽn lẽn đáng ngạc nhiên.

« Tôi giỏi sử dụng độc dược hơn. »

« Chất độc sao! » Ngài Bull giơ đôi bàn tay lên. « Nhà vua muốn một Chiến Binh - và ngươi còn không thể nhắm bắn một con bò đang đứng yên trên bãi cỏ! »

Ngài Chuyên Viên Vũ Khí vẫy tay đuổi Pelo đi. Các chiến binh khác lại cười, và Celina không thể làm được gì hơn là mỉm cười cùng với họ. Nhưng Pelo hít lấy một hơi thở không đều đặn, đôi vai cậu ta trở nên thư giãn, và nhập lại cùng với nhóm người đã hoàn thành phần thi của họ. Nếu cậu ta cuối cùng sẽ bị loại khỏi vòng loại này, cậu trai mảnh khảnh đó sẽ được đưa về đâu? Vào ngục sao - hay một cái nơi tử thần nào đó? Mặc dù bản thân cô cũng là một sát thủ, nhưng Celina cũng cảm thấy thương hại cho cậu ta. Những lần bắn của cậu ta cũng không tệ như ngài Bull nói.

Kia là Ox, thực sự, là người làm cô ngạc nhiên nhất, với ba mũi tên vào tâm điểm tại ba mục tiêu ở gần và hai mũi tên ngay tại vành đai màu vàng trên hai mục tiêu còn lại. Có lẽ, cô nên xem xét việc anh ta có thể trở thành một đồng minh. Từ cách nhìn của các đối thủ cạnh tranh khác hướng về Ox khi anh ta sải bước về phía sau căn phòng, Celina biết bọn họ cũng đang có suy nghĩ tương tự.

Gave, một sát thủ lạnh lùng, đã làm khá tốt, cô nghĩ vậy. Bốn mũi tên tại tâm điểm và một mũi tên ngay tại mép của vành đai ở sát trong cùng, cạnh tâm điểm. Nhưng rồi Kane bước lên vạch kẻ màu trắng được sơn ở phía cuối căn phòng, rút ra cây cung của mình, chiếc nhẫn màu đen của anh ta lóe lên, và anh ta bắn đi những mũi tên.

Lần nữa, một lần nữa, và lại một lần nữa, chỉ cách nhau một vài giây.

Và khi lần bắn cuối cùng của Kane ngừng vang vọng trong căn phòng không có một tiếng động nào, dạ dày của Celina như lộn ngược. Năm tâm điểm.

Cô đã được an ủi phần nào vì không có một mũi tên nào trong số chúng chạm được vào chấm đen kia – tâm điểm tuyệt đối của mục tiêu. Nhưng, mặc dù vậy, cũng có một mũi tên chạm đến đủ gần.

Vì một số lý do nào đó, dòng người đang xếp thành hàng như bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Bây giờ, tất cả những gì mà cô có thể nghĩ đến, là Kane – một Kane được ngài Pe hoan nghênh, một Kane được ngài Bull vỗ tay khen ngợi, và một Kane nhận được tất cả những lời khen ngợi và sự chú ý của mọi người, không phải vì anh ta là một ngọn núi cơ bắp, mà bởi vì Kane thực sự rất xứng đáng.

Đột nhiên, Celina thấy mình đang đứng ở vạch trắng, và nhìn vào khoảng cách rộng lớn của gian phòng trước mặt cô. Một số người đàn ông cười khúc khích — mặc dù tiếng cười rất nhỏ — nhưng cô vẫn giữ đầu mình ngẩng cao lên khi cô vươn vai lấy một mũi tên và lên cung.

Các chiến binh đã luyện tập bắn cung một vài ngày trước đó, và Celina đã rất xuất sắc. Hoặc, thể hiện tài năng một cách xuất sắc mà không thu hút sự chú ý từ những người khác. Và cô đã từng giết người, từ một khoảng cách còn xa hơn cả cái mục tiêu đang ở xa tít kia. Một mũi tên dứt khoát. Ngay qua cổ họng.

Celina cố nuốt nước bọt, nhưng miệng cô giờ khô khốc.

Tôi là Celina Sado, Sát thủ của Adan. Nếu những người đàn ông kia biết tôi là ai, mấy người các ngươi sẽ cười không ra tiếng đâu. Tôi là Celina Sado. Tôi sẽ thắng. Tôi không được sợ hãi.

Celina kéo dây cung, những cơ bắp đau nhức trên cánh tay của cô đang nhói lên vì cái động tác đó. Cô gạt đi những tiếng ồn, gạt đi những chuyển động, gạt đi bất cứ thứ gì khác ngoại trừ âm thanh từ hơi thở của cô khi tầm ngắm của Celina thu hẹp hướng về mục tiêu đầu tiên. Cô hít một hơi thật dài. Và khi Celina thở ra, cô bắn đi mũi tên.

Ngay tâm điểm.

Sự đau thắt trong dạ dày của cô giảm đi, và Celina thở dài qua sống mũi. Đó không phải ngay tâm điểm tuyệt đối của mục tiêu, nhưng dù sao cô cũng đã không nhắm vào đó.

Một số người đàn ông bắt đầu ngừng cười, nhưng cô không cho họ một thời khắc nào để chú tâm khi nữ sát thủ lên cung một lần nữa và bắn vào mục tiêu thứ hai. Cô nhắm vào mép của vành đai trong cùng nhất, nơi mà mũi tên của Celina đã trúng đích với một độ chính xác chết người. Cô có thể tạo ra một vòng tròn toàn những mũi tên, nếu cô muốn. Và nếu cô có nhiều mũi tên đến vậy.

Mũi tên của Celina lại bay thẳng vào tâm điểm của mục tiêu thứ ba — dù cô đã nhắm vào phía mép, nhưng nó lại đáp ở phía trong tâm điểm. Cô cũng làm như vậy với mục tiêu thứ tư, nhưng nhắm vào phía đối diện của tâm điểm, mép phía bên kia của chấm đen. Tại nơi cô đã nhắm đến, mũi tên trúng đích.

Khi Celina với lấy mũi tên cuối cùng của mình, cô nghe thấy một trong những chiến binh, một tên lính đánh thuê với mái tóc đỏ tên Rena, cười khẩy. Nữ sát thủ siết chặt lấy cây cung của mình, chặt đến nỗi thứ vũ khí bằng gỗ đó như khẽ rên rỉ, và kéo dây cung về phía sau cho mũi tên cuối cùng của cô.

Mục tiêu nhỏ xí như một bóng mờ của vệt màu đen, và tấm bảng tròn kia ở xa đến nỗi tâm điểm của nó như một hạt cát giữa một căn phòng rộng lớn. Celina không thể nhìn thấy dấu chấm nhỏ ở trung tâm của mục tiêu - dấu chấm đen mà chưa có ai chạm vào, ngay cả Kane. Cánh tay của cô run rẩy khi cô kéo dây cung ra sau một chút nữa và thả ra.

Mũi tên chạm vào chấm đen tuyêt đối ngay chính giữa mục tiêu, xóa đi sự hiện diện của chấm tròn màu đen. Các chiến binh khác cũng không cười nữa.

Không một ai nói gì về cô khi Celina lẳng lặng rời khỏi vạch trắng và ném cây cung của mình trở lại xe đẩy. Choe chỉ cau có với cô – một cách rõ ràng, cô đã không mấy kín đáo về năng lực của mình cho lắm – nhưng Don thì mỉm cười. Celina thở dài và nhập vào hàng người nơi mà các đối thủ cạnh tranh khác đang chờ đợi cho phần thi đấu kết thúc, và cô lẳng lặng một mình không đụng chạm tới một ai khác.

Khi các vết mũi tên của bọn họ được so sánh bởi chính ngài Bull, một trong những chiến sĩ trong quân đội, không phải cậu Pelo trẻ tuổi, đã bị loại. Mặc dù cô đã không thua, trong bất kì phương diện nào, nhưng Celina không chịu nổi — tuyệt đối không thể chịu nổi — cái cảm giác rằng cô đã không thật sự chiến thắng được gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro