Chương 7: Anh muốn chết hả !? Tránh ra !!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Reng….reng…reng.

- Hết giờ rồi các em có thể nghỉ. Hẹn các em vào buổi học sau. – Cô giáo nói xong, mỉm cười, rồi xách cặp tiến ra khỏi lớp.

Thấy cô giáo vừa ra khỏi lớp học sinh trong lớp ùa ra như đàn ong vỡ tổ, la hét một cách sảng khoái, một đám nữ sinh túm năm tụm ba vào nói chuyện cười đùa, đám con trai thì đứng trêu chọc nhau ngoài hành lang, thỉnh thoảng thấy mấy em khóa dưới đi qua thì trêu chọc rồi cười rộ lên.

Jiyeon thấy chuông hết tiết vang lên, không nghĩ ngợi gì phi thẳng một mạch ra cửa, đằng sau còn vọng lại tiếng nói đầy trêu trọc của Boram:

- Muội muội đi từ từ thôi, không cần gấp thế đâu.

Sung Gyu thấy thế liền hỏi Boram, vẻ mặt thắc mắc:

- Nó đi đâu mà vội thế mày?

Boram thấy Sung Gyu mặt đần ra hỏi mình thì vỗ vỗ vai SG nói:

- Đôi khi trẻ con không nên tò mò quá nhiều.

Gyu Gyu nghe xong không khách khí lấy cái bút trên bàn gõ gõ vào trán Boram không thương tiếc. Rambo bị đánh bất ngờ chỉ biết ôm trán kêu than, đôi lông mày thanh tú thì nhăn lại, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn Sung Gyu đầy đáng thương. Sung Gyu nhìn thấy khuôn mặt đáng thương đến mức đầy đáng yêu của Boram thì bất giác ngồi ngơ ngẩn, Boram chớp lấy cơ hội nhanh chân dậm một cách dứt khoác xuống chân Sung Gyu:

- A….A….A!!!! – Sung Gyu vừa hét vừa vừa ôm chân nhảy dựng lên, còn Rambo đã chạy đến cửa lớp ngoái lại nhìn Sung Gyu đầy vẻ đắc ý.

Lúc này Park Jiyeon tay vừa ôm bụng, mặt nhăn nhó khó chịu, chân thì như được gắn tên lửa lao băng băng đến nhà vệ sinh. Đi gần tới nhà vệ sinh thì tự dưng Taehyung từ đâu xuất hiện chắn đường của Jiyeon, cô bước sang hướng nào hắn liền bước theo, cứ năm sau lần như vậy. Jiyeon ngước ánh mắt tức giận lên nhìn Taehyung.

Vẫn là bộ dạng lạnh lùng như ngày thường, nhưng ánh mắt thì không còn mang vẻ âm u như trước thay vào đó là cái nhìn thích thú,đôi môi mỏng khẽ nhếch lên như cười như không. Nhưng đối với Jiyeon khuôn mặt đó lúc này rất đáng gợi đòn, cô chỉ muốn xông lên cắn cho hắn ta một phát.

- Anh muốn chết hả? Tránh ra!!!! – Nó như kìm nén không được nữa, bất ngờ hét to rồi đẩy Taehyung một cái thật mạnh, xong thẳng hướng nhà vệ sinh mà phi tới.

Kim Taehyung - anh không vì bị đẩy mà trở nên tức giận trái lại ánh mắt thích thú nhìn hướng nhà vệ sinh. Đây là cô gái đầu tiên dám đe dọa hắn như thế, đã vậy còn đẩy hắn một cái không thương tiếc. Hắn bất giác nhớ lại vẻ mặt của cô lúc đấy, nụ cười trên môi càng in đậm hơn.

Đem theo khuôn mặt thỏa mãn từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Taehyung  không còn ở đấy, Jiyeon mang tâm trạng vui vẻ đi về lớp. Vừa vào chỗ thì thấy Boram và mấy đứa ngồi gần đấy đang cắm cúi chép chép đầy chữ ra bàn, tôi chỉ cần liếc qua đã biết chúng nó đang làm gì, rồi huých vai Boram:

- Mày lại không học bài hả? Chép ra bàn cũng vô ích thôi. Chẳng thà qua đây nản nỉ chị đây, tí chị cho chép bài. Ha...Ha

- Tao đây không có thời gian nghe mày nói nhảm đâu. Tránh ra xem nào.!!! - Boram vừa nói vừa đẩy tôi qua một bên, chiếm luôn chỗ tôi ngồi để chép đáp án.

Sung Gyu thấy tôi bị Boram xua đuổi liền đưa tay ra vẫy tôi xuống chỗ nó, ngồi nói chuyện một lúc chuông vào lớp cũng vang lên. Tôi liền đứng dậy đi về chỗ, Sung Gyu gọi với tôi lại:

- Này tí về nhà mày đi...... - Cả lớp đang lục đục ổn định để vào lớp nghe thấy tiếng nói của Sung Gyu, đồng loạt cả lớp đều "ồ" lên, ánh mắt mờ ám đồng loạt nhìn về phía chúng tôi. Sung Gyu thì chẳng để ý đến ánh mặt của mọi người thản nhiên lôi sách vở ra.

Tôi thấy vậy liền xua tay giải thích:

- Không như mọi người nghĩ đâu, chỉ về nhà mình ăn cơm thôi mà.

Cả lớp lại đồng loạt "ồ" lần hai.

Tôi vội vàng về chỗ, thấy Boram đang ôm bụng cười đến chảy nước mắt, xem lẫn tiếng cười là giọng nói:

- Jiyeon, muội thật đáng yêu. Ha...ha..ha.

Tôi không thèm để ý lời nó nói, tức giận đứng lên chào cô giáo vừa vào lớp.
---------------------------------------------------------------------
Chương 8: BỊ BẮT

Cuối cùng năm tiết học cũng trôi qua một cách nhanh chóng.

Jiyeon nhìn Jeon Boram và Sung Gyu, thúc giục:

- Nhanh cái coi. Tao đói lắm rồi.

- Đây. Xong rồi. Đi thôi.- Boram đáp.

Trên đường xuống nhà xe, Boram và Sung Gyu bàn luận xem tí về nhà sẽ ăn món gì. Đứa thì thích thịt gà đứa thích thịt lợn, hai đứa cãi nhau ầm sân trường lên. Tôi thấy thế cũng không ngăn lại, tốt nhất là đứng tránh ra một bên.

Tôi đang hứng trí xem hai đứa cãi nhau đến hồi gay cấn thì tự dưng có ai đó lôi tôi đi từ phía sau. Tôi cuống quá chỉ biết vẫy tay loạn xạ để kéo sự chú ý của hai đứa kia. Hai đứa nó không những không quay lại mà còn gạt tay tôi ra. Tôi chỉ biết khóc thầm trong lòng và để “ai đó” lôi tôi đi.

Một lúc sau, Boram và Sung Gyu cãi nhau đến cửa nhà xe dừng lại, quay lại gọi Jiyeon thì chẳng thấy người đâu. Boram hỏi Sung Gyu, Gyu Gyu lại hỏi ngược lại Boram rồi lại lâm vào cuộc cãi vã không có hồi kết.

Lúc này, ở khu vực vắng vẻ nhất gần nhà vệ sinh.

Park Jiyeon khi được thả ra thì liền quay lại nhìn xem đứa nào vừa lôi mình, lúc xoay người lại bắt gặp ngay ánh mắt lạnh băng đang nhìn mình, đôi môi của người đó nhếch lên như cười như không, vẻ mặt rất đáng sợ.

Thôi xong rồi!

Người mang vẻ mặt đó không ai khác chính là Kim Taehyung.

Jiyeon thấy người đó là Taehyung chỉ biết lặng lẽ trong lòng cầu cho mình bình an, đầu thì lặng lẽ cúi xuống, tay vân vê vạt áo.

Taehyung thấy bộ dạng giả vờ đáng thương kia thì nhếch mép cười, nói:

- Ngẩng đầu lên.

Jiyeon giả vờ như không nghe thấy gì, vẫn kiên trì cúi đầu.

Taehyung đợi một lúc mà không thấy Jiyeon phản ứng gì, liền đe dọa:

- Nếu như không muốn ở đây đến tối thì ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Jiyeon nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên nhìn Taehyung. Miệng lắp bắp hỏi:

- Chào...chào bạn. Mình có quen nhau không nhỉ? Nếu không quen thì mình xin phép đi trước nhé. - Vừa nói nó vừa lặng lẽ lách qua người Taehyunh, đang chuẩn bị chạy thì lại bị lôi trở lại.

Thấy mình lại bị lôi lại, nó lại dùng chiến thuật, giả vờ cái gì cũng không biết, vẫn dùng giọng ngây thơ vô tội hỏi Kim Taehyung:

- Bạn còn có chuyện gì muốn nói sao? Mình thì hết chuyện rồi.- Dứt lời, Jiyeon cố đẩy Taehyung ra để chạy, nhưng lại một lần nữa bị lôi trở lại.

Bị lôi trở về vị trí cũ Jiyeon vắt óc nghĩ xem dạo gần đây mình có đắc tội với hắn không, đang mải nghĩ thì Jiyeon thấy tay của Taehyung vung lên, hướng tới gần người mình.

Nó liền ôm chầm lấy tay Taehyung, ra sức níu lại, rồi liên mồm nói:

- Có gì thì chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện mà, cậu đừng có mà manh động, với cả tớ là con gái, đánh con gái thì không được hay cho lắm, ^&^$^&%*&*()*)(*.

Kim Taehyung - anh nhìn cô gái đang ra sức ôm tay mình vào lòng, mồm thì nói luyến thoáng, đầu lông mày khẽ nhíu lại, cậu ghét những ai ồn ào. Taehyung liền đưa tay mình lại gần mồm Jiyeon, lấy lại hai ngón tay kẹp cái "mỏ" của Jiyeon lại, chỉ còn nghe thấy tiếng "ư..ử..ư" phát ra từ cái "mỏ" đó.

Mất hết kiên nhẫn, Taehyung gắt:

- Trật tư.

Tiếng ồn im bặt.

Nhận được kết quả như mong muốn, đầu lông mày của Taehyung dãn ra, khóe miệng nhếch lên.

- Tôi không thích người khác không nhận ra mình, lại càng không thích người không biết nghe lời. Tốt nhất nên ngoan ngoãn ở đây nghe tôi nói chuyện đi.

Bá đạo. Quả thật bá đạo. -o-

Mặt tôi lúc đấy chỉ biết đần ra, đầu ra sức gật. Không quên chỉ vào cái tay đang kẹp miệng tôi kia, ra hiệu bỏ ra, không sao chúng ta có thể nói chuyện đây. T_T

Hữu Nam thấy vậy, liền rút tay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro