Chương 3. Khế Ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay khi em đứng sát bên hắn.Wanderer ngay lập tức nắm lấy cổ tay em rồi kéo em lại gần,cắn phập một cái lên cổ em,ngay đúng chỗ mà hắn ta vừa cắn hôm qua,nơi mà có dấu hoa hồng đen..

Em bất ngờ và định đẩy hắn ra.Nhưng cảm giác này nó cứ là lạ.. nó không đau như hôm qua,thậm chí còn mang lại cho em khoái cảm.. 

Lẽ nào là do cái dấu hoa hồng đen ấy?

"-ah.."

Em phát ra một tiếng rên khe khẽ,mặc dù cảm thấy khá sướng khi bị hắn hút máu,nhưng em vẫn cảm thấy cơ thể mình dần kiệt sức vì hắn liên tục uống máu em.Nhưng để hắn uống thêm chút thì cũng chẳng sao đâu nhỉ..? Dù sao thì em cũng cảm thấy sướng mà..


Sau một phút,em bắt đầu cảm thấy mệt lả rồi,nên cũng nhanh chóng đẩy đầu hắn ra.Wanderer hiểu ý nên cũng ngoan ngoãn mà buông em ra.



"Này.. tôi không phải bình máu di động của anh đâu đấy.. mau trả tôi về nhà đi.."



Em nói khẽ.Em cũng muốn hét vào mặt hắn vì hắn đã bắt cóc em và đem em đến đây.Nhưng giờ em quá đuối để có thể cãi lộn với hắn rồi.

Môi Wanderer nở một nụ cười tinh nghịch,hắn vòng một tay qua eo em rồi kéo em lại gần.



"Rơi vào tay quan thì là của quan.Cô có muốn trốn thì cũng trốn đằng trời..~"



Hắn khẽ thì thầm,nhìn em với ánh mắt tự mãn.



"Ugh thôi nào,máu tôi anh cũng đã uống rồi còn gì.Trả tôi về,nhanh lên.Tôi không có thời gian để giỡn với anh đâu,tôi còn cả đống việc ở nhà đang chờ tôi kia kìa."



Em trả lời,mặt cau có vì khó chịu.


"Nào.. đừng nóng.Ngồi xuống ăn đi đã,từ hôm qua đến giờ cô chưa ăn cái gì rồi đấy.."



Wanderer dỗ dành em.Mắt em khẽ liếc sang chiếc bàn thịnh soạn đã được chuẩn bị đầy đủ các món ăn vô cùng sang chảnh.

Dù sao thì em cũng hơi đói,ăn một chút chắc cũng không sao,nhỉ?

Em liền đi đến chiếc ghế đối diện hắn,ngồi xuống rồi bắt đầu thưởng thức từng món ăn.Phải nói thật sự thì các món ăn ấy thật sự rất ngon,hoặc có lẽ là vì ăn mì gói riết nên em mới thấy những món ăn này ngon và giá trị như vậy?


Ăn một lúc,em để ý rằng Wanderer còn chẳng buồn đụng đũa vào thức ăn.Hắn chỉ ngồi nhìn em ăn mà cười tủm tỉm thôi.


"Anh không ăn sao?"




"Uống máu của cô là đủ rồi.Ma cà rồng không cần phải ăn thức ăn đâu,uống máu cũng có thể sống rồi."



Wanderer trả lời,rồi hắn nói tiếp.



"Sao cô không ở lại đây với tôi? Tôi hứa rằng sẽ chăm lo cho cô đủ đầy nhất có thể,cô không cần phải ở trong căn nhà tồi tàn đó nữa đâu."


"Sao tôi phải ờ lại với anh? Tôi còn chẳng biết anh là ai ngoài cái tên,ai mà biết được anh có âm mưu gì với tôi không cơ chứ?"

Em nói,khẽ cau mày nhưng vẫn tiếp tục ngồi ăn.


"Ôi thôi nào,bộ mặt tôi không đáng tin đến thế sao?"



Wanderer cười khẽ,tuy rằng đẹp thì đẹp thật,nhưng nhìn cái mặt của hắn thì không thể nào là người tốt được..



"Không.Đáng.Tin.Dù.Chỉ.Một.Chút."

Em nói với giọng lạnh băng,dường như chẳng sợ hắn chút nào.

Wanderer không những không nổi cáu mà hắn còn từ tốn lấy một chai rượu vang rồi rót vào ly của hắn.



"Nếu cô không tin tôi,thì sao chúng ta không lập một khế ước đi? Cô cho tôi máu,tôi cho cô tiền bạc và của cải.Không phải quá công bằng rồi sao?"


Mắt em khẽ liếc lên nhìn hắn đang ngồi nhâm nhi ly rượu và chờ đợi câu trả lời của em.

"Khế ước? Nếu một trong hai phản lại khế ước thì sao? Kiểu tôi không cho anh máu của tôi nữa hay anh không cho tôi tiền bạc của cải nữa?"

Môi Wanderer nhanh chóng nở một nụ cười dịu dàng.

"Tất nhiên người phản bội lại khế ước sẽ chịu hình phạt.Đó là cái chết.. Nhưng mà tin tôi đi,lập khế ước với tôi,cô sẽ không bao giờ lỗ đâu.. Bộ cô không thấy tôi đây là một hoàng đế hả? <3"


Em ngừng ăn một chút và bắt đầu suy nghĩ về việc lập khế ước.

Liệu đây có là một quyết định đúng đắn không? Vì dù sao nếu hắn trả em lại về nhà thì em cũng sẽ tiếp tục cuộc sống nhàm chán,tẻ nhạt của mình.Ngày nào cũng chỉ có công việc và công việc mà chẳng biết bao giờ mới có thể trở nên giàu có..


"Được,lập khế ước đi."


Đây là quyết định cuối cùng của em.Không thử thì sao biết được,phải không? Dù sao thì hắn cũng là hoàng đế mà,hắn chắc chắn sẽ bảo vệ 'bình máu di động' của hắn thôi.Em sẽ chẳng bao giờ chết được trừ khi em phản lại khế ước.


"Tôi biết ngay là cô sẽ đồng ý mà."

Nụ cười dịu dàng trên một hắn bỗng dưng chuyển thành một nụ cười tinh ranh,hắn khẽ đặt ly rượu dở dang của hắn xuống bàn rồi đứng dậy,tiến về phía em.



"Nhưng mà lập khế ước cũng không thể nói suông được.. Chúng ta phải thực hiện một hình thức để lập khế ước." 

Wanderer chậm rãi lấy ra một con dao nhỏ từ trong túi.

"Cô phải có máu của tôi ở trong người cô,và tôi phải có máu của cô ở trong người tôi thì khế ước mới được thành lập." 

Hắn nói trước khi rạch một đường trên cổ tay,máu của hắn bắt đầu chảy xuống.


"Từ hôm qua đến giờ tôi đã uống máu của cô khá nhiều rồi,nên bây giờ không cần nữa.Bây giờ chỉ cần cô thôi."


"Tôi biết là sẽ khá kì lạ khi cô phải uống máu của tôi,nhưng cô không cần uống nhiều đâu.Một giọt là đủ rồi."



Em hơi do dự,nhìn dòng máu đỏ cứ chảy xuống cổ tay hắn.


"Anh chắc là không sao chứ..?" 


"Không sao,tôi thề đấy."



Nghe hắn nói thế thì em cũng yên tâm được phần nào.Em từ từ đưa môi lại gần cô tay hắn rồi liếm nhẹ.

Máu của hắn có vị không giống với người bình thường,nó có vị cay cay nhè nhẹ,em chẳng biết vì sao nó lại cay.Nhưng vì để lập khế ước,nên em cứ nuốt thôi.

Sau khi nuốt xong,em cảm thấy cơ thể em nó cứ nóng nóng làm sao.. 



"À,tôi quên nói với cô,một khi cô đã lập khế ước với ma cà rồng thì cô cũng sẽ trường sinh bất lão giống họ.Kiểu như là cô sẽ không bị già nua đi,không phải là bất tử.Chỉ là sống thọ hơn một chút và không bị già đi thôi."



Wanderer giải thích khi hắn lấy khăn và lau cổ tay hắn.



"Sống thọ thêm một chút..? Là khoảng bao nhiêu năm?"

" từ 5000 đến 7000 năm gì đấy."


Nghe thông tin ấy xong,em ngay lập tức bị 'xịt keo'.Đó mà là một chút sao..?


"Là một chút dữ chưa..?  Sống được từng ấy thời gian chắc tôi đã đi chu du khắp cả cái thế giới này đến mức chán luôn rồi.."

Em lẩm bẩm trước khi nhìn lên hắn rồi nói tiếp.


"Còn cái vết hoa hồng đen trên cổ tôi thì sao? Sao đột nhiên nó lại nằm trên cổ tôi?"



Mắt hắn khẽ nhìn xuống cổ em khi em hỏi về cái dấu hoa hồng đen.


"Cái vết đó á hả? Kiểu một dạng đánh dấu chủ quyền để mấy tên ma cà rồng khác không hút máu cô,thế thôi."

Hắn trả lời cọc lốc,vẫn đang chú tâm đến cái vết rạch trên cổ tay hắn hơn.


"Đánh dấu chủ quyền? ủa? Mà ai cho anh đánh dấu chủ quyền lên người tôi??"

Em hỏi,nhìn hắn với vẻ đầy bối rối.



"Thích thì đánh dấu.Dù sao thì cô cũng lập khế ước với tôi rồi còn gì,nghĩa là cô đã đồng ý cho tôi uống máu cô.Vậy nên ngu gì mà không đánh dấu chủ quyền?"


"..Vậy mà cũng nói được hả..? rồi,sao cũng được.Anh là nhất,nhất anh rồi."


Em đảo mắt rồi quay lại về phía bàn ăn để tiếp tục ăn.Nhưng cái cảm giác nóng nóng trong người khi nãy dần dần tăng lên,em cảm thấy nóng trong người kinh khủng.. Đến mức mà em chẳng còn tập trung vào ăn uống được nữa.. 













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro