Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tớ nhắm mắt lại và để cho tia nắng rực rỡ màu đỏ thiêu đốt mí mắt. Tớ để cho nó thấm vào bộ não tớ. Tớ quay đầu lại và hôn Julie. Chúng tớ âu yếm nhau trong chiếc chăn trên mái sân vận động, cách mặt đất 400 feet. Mặt trời bảo vệ chúng tớ như một cận vệ tốt bụng luôn mỉm cười lặng lẽ.

"Này!"

Tớ mở mắt ra. M đang trừng mắt nhìn tớ. Gã với tay định lấy mảnh não trong tay tớ nhưng tớ giựt nó lại.

"Không!" Tớ gầm gừ.

Tớ coi M là bạn của tớ, nhưng tớ thà giết gã còn hơn để cho gã nếm nó. Ý nghĩ về những ngón tay bẩn thỉu của gã chọc vào và mơn trớn những kỷ ức này làm cho tớ muốn phanh ngực gã ra, bóp bẹp trái tim của gã trong tay và dẫm đạp lên bộ não của gã cho đến khi gã thôi hiện hữu. Thứ này chỉ của riêng tôi mà thôi.

M nhìn tớ, gã thấy mắt tớ phát ra dấu hiệu nguy hiểm như tiếng còi báo động. Gã bỏ tay ra, nhìn tớ chăm chú một hồi, có vẻ bối rối và bực bội. "Đồ... ích... kỷ!" Gã lẩm bẩm rồi tự khóa mình trong nhà vệ sinh.

Tôi rời nhà vệ sinh với những bước dài cố ý khác thường. Tớ chui vào trong cánh cửa chiếc 747, đứng đó trong ánh đèn mờ mờ. Julie đang nằm nghỉ trên ghế tựa, cô ngáy nhè nhẹ. Tớ nhấn nút ở bên hông làm chiếc ghế dựng thẳng lên, cô ấy liền tỉnh dậy. Julie nhìn tớ thận trọng như thể tớ tiếp cận cô ấy. Mắt tớ lại bùng cháy lên. Tớ cầm lấy chiếc túi của cô ở trên sàn và lục lọi đồ trong đó. Tớ thấy chiếc ví của cô, rồi tìm thấy một bức ảnh. Chân dung của một chàng trai trẻ. Tớ giơ tấm ảnh lên ngang tầm mắt cô.

"Tôi....xin lỗi," tớ nói khàn khàn.

Julie nhìn tớ như hóa đá.

Tớ chỉ vào miệng tớ. Tớ ôm bụng. Tớ chỉ vào miệng cô. Tớ chạm vào bụng cô. Rồi tớ chỉ bầu trời tối đen không mây không sao ngoài cửa sổ. Một lý do tệ nhất có thể dùng để biện hộ cho việc giết người, nhưng đó cũng là lý do duy nhất tớ có thể nghĩ ra. Tớ cắn răng và nhíu mắt lại, cố gắng làm dịu sự nhức nhối xuống.

Julie khẽ cắn môi. Mắt cô đỏ hoe, ươn ướt. "Là ai trong các người làm?" Cô gầm lên như sấm nổ. "Có phải gã to con đó không? Cái tên béo chết tiệt đó xém tí nữa đã hại tôi."

Tớ nhìn cô một hồi, không để ý đến câu hỏi của cô. Và bỗng nhiên sực hiểu ra, tớ tròn mắt lên.

Cô không biết đó là tớ.

Căn phòng tối om, tớ lại bước tới từ phía sau. Julie không thấy rõ, cô không biết được. Ánh mắt xuyên thấu của cô dán vào tớ như một như một sinh vật đáng quan tâm, nhưng cô không biết tớ mới giết người yêu cô, ăn sinh mạng gã ấy và nuốt linh hồn gã, và tớ bây giờ đang cất một miếng óc trong túi quần tớ. Tớ có cảm giác nó còn đang bốc cháy ở đó giống như miếng than đá tội tỗi. Tớ nhẹ nhàng lui xa cô ra, không thể nào hiểu rõ được hành động từ bi này.

"Tại sao là tôi?" Cô hỏi, một giọt lệ chảy xuống nơi khóe mắt. "Tại sao lại cứu tôi?" Cô xoay lưng về phía tôi, co rúm người trên ghế, hai tay ôm lấy vai mình, "Trong tất cả mọi người...." Cô lẩm bẩm với cái gối. "Tại sao là tôi?"

Đó là những câu hỏi đầu tiên của cô. Không phải là sư lo lắng về an toàn của cô, không phải là chuyện làm sao tớ biết được tên cô hoặc là những chuyện đáng sợ mà tớ định làm với cô. Cô không vội vàng thắc mắc về những diều đó. Những câu hỏi đầu tiên là dành cho người khác. Cho bạn cô, cho người yêu cô, tại sao cô lại không thể thế chỗ cho họ.

Tớ là đồ hèn hạ nhất. Tớ là cặn bả của vũ trụ.

Tớ thả tấm hình lên trên ghế và nhìn xuống sàn. "Tôi....xin lỗi." Tớ nói thêm lần nữa và rời khỏi máy bay.

Khi tớ đi lên khỏi đường dẫn vào máy bay, có vài zombies đang đứng thành tốp ở gần của. Họ trơ mặt nhìn tớ. Bọn tớ đứng trong yên lặng, yên như pho tượng. Rồi, tớ lướt qua họ và biến mất bên trong những hành làng tối tăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro