|Chương 11|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chương 11] Vô Đề

Mẹ Bùi chờ Tôn Thừa Hoan cột dây giày cho Châu Hiền xong mới tiến lên phía trước nhìn Châu Hiền. Bà quả thật vừa lòng hai đứa nhỏ, không chừng thi xong, tụi nhỏ có thể thân mật với nhau hơn. Không chừng có thể ở cạnh nhau cũng nên.

Ngày thi đầu, Châu Hiền cảm thấy bản thân làm bài không tồi.

Ngày thứ hai, đề thi đều gặp lại những câu hỏi Tôn Thừa Hoan đã ôn trước cho cô ở nhà.

Ngày thứ ba, 10 phần thì Châu Hiền nắm chắc 8 phần.

Thi xong, tâm tình cô vui vẻ thoải mái hoàn toàn.

Ra khỏi phòng thi không gặp mẹ Bùi. chỉ thấy Tôn Thừa Hoan.

Hắn lớn lên rất cao, dựa vào cây đa lớn gần cổng, ngón tay thon dài cầm quyển sách đọc chăm chú. Khuôn mặt anh tuấn dưới ánh nắng làm tăng lên độ ấm áp vài phần. Đẹp giống như một bức tượng, cũng giống như người mẫu trên tivi. Cô nhìn đến hai mặt nóng lên, hai tai đỏ hồng.

Tôn Thừa Hoan cảm nhận được ánh mắt, nâng đầu lên thì thấy Châu Hiền, lập tức cười đến sáng lạn, không còn bộ dạng lạnh lùng lúc nãy.

"Châu Hiền." Âm thanh dễ nghe, vui sướng vô cùng.

Tôn Thừa Hoan gấp quyển sách trong tay lại, hai ba bước đã tiến về phía cô. Hắn xoa xoa đầu cô hỏi: "Thi xong rồi....Cậu đói không...Chúng ta đi ăn đi."

Nói xong cũng tự nhiên cầm lấy tay cô tiến về phía trước.

"Ừm." Châu Hiền cả khuôn mặt đều hồng, trong nhất thời quên mất hỏi mẹ Bùi không đến sau. Chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm của hai người.

Tay Tôn Thừa Hoan từ nhỏ đã rất ấm. Hồi đó mỗi lúc cùng nhau ra ngoài chơi, hai tay cô lạnh cóng rồi thì hắn luôn giúp cô sửi, so với Mân Hào luôn phát hiện ra mọi việc của cô sớm hơn. Một bàn tay lớn nắm lấy một bàn tay nhỏ.

Một đôi tay ấm sưởi lấy một đôi tay lạnh băng.

Sau này khi lớn lên rồi, Châu Hiền bắt đầu nghĩ ngợi, mỗi lúc Tôn Thừa Hoan ở bên cạnh cô, cô đều cảm thấy an tâm hơn hẳn.

Bọn họ tùy tiện chọn thức ăn ở quầy ăn gần đó, mua cơm cho cô xong, Tôn Thừa Hoan xoay người nói: "Dì Bùi nói có việc đi trước rồi. Dì cũng nói chúng ta không cần về sớm. Tí nữa cùng đi đâu chơi không?"

Châu Hiền cúi đầu "Ừm" một tiếng. Sau đó lí nhí: "Tới công viên gần đây cũng được."

Ăn xong đi ra ngoài, Tôn Thừa Hoan lại dắt tay cô. Ngón tay Châu Hiền run rẩy, nhưng mà cô không có ý định rút tay ra. Cứ như vậy, hai người tay trong tay đi vào công viên. Đi tới một băng ghế gần đó, hắn mở miệng nói cùng nhau nghỉ ngơi một chút. Châu Hiền cũng tùy tiện nghe theo.

Tôn Thừa Hoan có mua một bình trà, vẫn luôn đem theo bên mình. Hắn ân cần mà rót nước đưa cho Châu Hiền. Hai người không nói nhiều lời với nhau. Nhưng cô thấy tâm trạng thật thỏa mãn, thực sự vui vẻ.

Gió nhẹ từ từ thổi tới, tóc Châu Hiền bay nhè nhẹ, cô dùng ngón tay trắng nõn mà vuốt tóc kẹp lại sau bên tai. Rồi từ từ nhâm nhi trà. Khóe miệng vui vẻ mà nâng lên nụ cười nhạt. Tôn Thừa Hoan ngồi một bên nhìn cảnh này, trái tim ngứa ngáy, thịch một cái đập liên hồi.,

Hắn lặng lẽ nắm chặt tay cô.

Châu Hiền hơi giật mình định rút lại. Nhưng bị hắn nắm lấy. Cô ngẩng đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, nào ngờ bị hai mắt thâm tình ôn nhu của hắn hút lấy. Dưới ánh nắng nhẹ buổi trưa, ánh mắt nhẹ nhàng của hắn giống như đưa Châu Hiền rơi vào một bãi mật lớn. Cả đời nguyện chôn vùi bản thân cùng nhau, không sợ ngấy, cũng không muốn rời đi.

Trong lòng đinh một tiếng, từng gợn sóng nhỏ trong lòng khẽ dâng lên.

Tôn Thừa Hoan môi mỏng khẽ nhếch, hôn vào trán cô.

Môi của hắn.....Rất mềm.

Tôn Thừa Hoan lúc đầu chỉ muốn hôn một cái. Nhưng thấy biểu tình giật mình của Châu Hiền, đột nhiên không kìm được chính mình.

Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng như lông chim rơi xuống, ở giữa trán cô, ở giữa hai mày, ở mí mắt cô, sau đó dừng lại, xem cô hơi hơi nhắm mắt, đôi mắt chớp chớp như con bướm vỗ cánh. Khóe miệng Tôn Thừa Hoan gợi lên, mắt mang theo ý cười. Hôn nhẹ lên chóp mũi. Sau đó, hạ thấp người xuống.

Hôn vào cánh môi thơm ngát mùi vị hắn khao khát bấy lâu.

Hai cánh môi nhẹ nhàng va vào nhau. Nháy mắt, mọi thứ xung quanh không còn tiếng động. Bên tai Châu Hiền lúc này cũng chỉ một mảnh yên tĩnh. Âm thanh duy nhất cô nghe được chính là trái tim của mình đang đập liên hồi.

Cánh môi Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng cọ xát, thân thể hai người cảm nhận được sự tê ngứa. Châu Hiền cảm nhận rõ được sự ấm áp tỏa từ trong tim, trái tim rung động nở ra một nhành cây tình cảm nhỏ bé. Tê tê dại dại, không biết phải diễn tả như thế nào.

Cảm giác này, chưa bao giờ Châu Hiền được trải qua.

Cho dù trước đây Tôn Thừa Hoan đã từng ép buộc cô....

Nhưng mà nụ hôn nhẹ nhàng ngày hôm nay, làm cả người cô mềm nhũn.

Cô sợ hãi cảm giác này, lại đang ở công viên, thẹn thùng mà quay đầu đi.

Nhưng Tôn Thừa Hoan ép chặt cằm cô, quay đầu cô lại "Ân."

Miệng Châu Hiềnbbị hắn chế trụ. Châu Hiền trừng mắt, nhìn thấy hai mắt Tôn Thừa Hoan có một ánh lửa lớn thiêu đốt, đột nhiên hắn muốn cùng cô hòa thành một khối.

Không dễ dàng đụng nhẹ liền buông, Tôn Thừa Hoan ngậm lấy cánh môi cô, vừa liếm vừa mút. Đầu lưỡi nhẹ nhẹ liếm qua cánh môi. Châu Hiền không chịu được cảm giác lớn mật này, muốn chạy trốn. Hắn sớm đoán được, một tay ôm chặt eo cô. Đem thân thể mềm mại đè vào ngực hắn. Dán đến thật chặt.

Châu Hiền cảm nhận được cơ ngực rắn chắc. Bàn tay ở eo cũng giồng sức. Cả người cô bây giờ bị bao trùm bởi hương vị của hắn.

Trời rất nóng, bên trong hắn cũng không dễ dàng. Cánh môi Châu Hiền là thứ ngon ngọt nhất trên đời, làm nam nhân thì không thể từ chối.

Thân thể cả hai càng thêm nhiệt liệt.

Suốt hai tháng nay Tôn Thừa Hoan ở bên cạnh Châu Hiền, vẫn thường xuyên tiếp xúc, bên mũi đều là mùi hương của Châu Hiền, hắn sắp ép bản thân điên rồi. Hắn cũng biết bản thân không thể nhẫn nại thêm nữa.

Hiện tại, hôn một cái, chính là chạm vào cái mê mẩn hắn khao khát. Thân thể mềm mại đang trong ngực hắn. Môi hắn đang nếm thử mùi vị ngon ngọt kia. Hai tay càng ép chặt thân thể Châu Hiền vào trong lòng.

côn th*t không nhịn được nữa. Hắn muốn Châu Hiền. Hắn muốn Châu Hiền. Muốn đến phát điên phát dại.

Hôn một cái tựa như không đủ. Hắn đợi quá lâu rồi. Hắn gắt gao ôm chặt cô. Giữa hai người không có không gian dư thừa nào. Thân thể mềm mại, đường cong rõ ràng, bộ ngực no đủ, vòng eo tinh tế, đè trên người hắn thoải mái cực kỳ. Không chỉ thân thể, cả mùi vị, nhiệt độ, tất cả đều phù hợp với hắn đến điên cuồng.

Tất cả đều khơi lên dục vọng trong con người Tôn Thừa Hoan.

Hắn không thể khống chế được chính mình. Đầu lưỡi lẻn vào bên trong môi răng, bắt được cái đầu lưỡi trốn tránh hắn. Cùng nó chơi đùa. Thèm khát mà mút. Đem từ môi đến răng, cả đầu lưỡi cũng không chừa một mảnh nào.

Cái miệng nhỏ bị mút đến khắng khít, nước miếng không tự chủ được mà chảy ra ngoài. Nháo loạn làm cổ họng cô khát khô. Theo phản xạ muốn tìm chút nước, lại bất giác nuốt phải nước bọt chính hắn.

Châu Hiền thẹn thùng nhưng trong lòng lại hưng phấn.

Tôn Thừa Hoan đối với cô khác trước cô cảm nhận được, nhưng đầu óc chính mình cũng hư mất rồi sao. Đêm khuya tĩnh lặng nghĩ bản thân cùng Tôn Thừa Hoan đã làm ra những chuyện kia.....

Cô thật sự không biết diễn tả thế nào....

Chỉ biết được cảm giác đó cho dù cô ở bên Mân Hào vài năm...Cũng chưa từng cảm nhận được.

Còn bây giờ, nước miếng hắn cô lại cảm thấy thật ngon thật ngọt. Một chút cũng không thấy dơ.

Cô....Rốt cuộc là làm sao vậy? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro