|Chương 12|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chương 12] Em Là Của Anh.

Trong lúc cô đang thẫn thờ suy nghĩ, ở một nơi xa ập đến một câu nói, làm cô bừng tỉnh

"Mân Hào, anh bình tĩnh."

Một cô gái kêu lên hai ba lần, càng kêu càng lớn tiếng, bỗng nhiên lại tức giận hét lên: "Mân Hào, anh đứng lại đó cho em."

Hai người nghe rõ tiếng bước chân đang dồn dập tiếng về phía họ. Châu Hiền bị hù dọa, lập tức đẩy Tôn Thừa Hoan ra. Cô hoảng loạn nhìn xung quanh, mới phát hiện phía sau bụi hoa có bóng dáng hai người. Một bụi hoa cao rậm rạp, tầm nhìn của bọn họ không thể trực tiếp hướng về phía hai người đang ngồi. Nói cách khác cô cùng Tôn Thừa Hoan  hôn môi, không bị bắt gặp. Châu Hiền thở dài nhẹ nhõm, mới vừa rồi cô sợ tới mức tim nhảy ra ngoài.

Tôn Thừa Hoan bị Châu Hiền đẩy ra, nhếch khóe miệng, hắn bị dục hỏa ép tới muốn điên lên, nhưng hắn phải ép bản thân mình đè nó xuống. Cô ấy sẽ không cho phép mình tiến xa hơn nữa. Lúc đó không thể ôm, cũng không thể hôn cô.

Eo bị người khác kéo về, Châu Hiền đẩy hắn ra, nhưng Tôn Thừa Hoan không chịu buông tay, lấy tay xoay đầu cô lại, Châu Hiền ánh mắt đầy ngượng ngùng, tức giận trừng mắt nhìn hắn, đều do hắn không tốt. Ban ngày ban mặc lại đi làm rối loạn lung tung. Cũng không nghĩ tới chuyện đây là công viên, có rất nhiều người ra vào. Hắn cư nhiên lại vừa ôm vừa hôn cô.

Tôn Thừa Hoan bị trừng tới ủy khuất cực kỳ, mấp máy môi....Hắn chọn vị trí này rất khuất, là góc chết, có bóng râm, không dễ dàng gì để người khác tiến vào bên trong. Hắn đâu ngờ chỗ tốt như vậy vẫn có người tới quấy rầy bọn họ. Mà người tới, cư nhiên là Mân Hào....

Châu Hiền cũng mặc kệ Tôn Thừa Hoan ương ngạnh ôm chặt cô, lúc nãy những lời cô gái kia nói, cô giờ đây trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện, suy nghĩ cũng bị hút mất. Người đuổi theo Mân Hào chính là Chu Mĩ Anh. Châu Hiền có thể nhìn thấy cô ấy kéo tay Mân Hào, không chịu buông tay. Vốn dĩ lúc đầu là tiếng la hét tức giận, sau đó lại biến thành âm thanh nức nở nghẹn ngào.

"Mân Hào, anh làm cũng làm rồi, giờ anh không chịu trách nhiệm với em sao?"

Châu Hiền chấn động, khi đó cô không dám nghĩ tới nhiều hơn. Tuy trong lòng cũng bán tín bán nghi, nhưng có nhiều chuyện vẫn nên giải quyết rõ ràng.

Mân Hào bên kia không kiên nhẫn muốn rút tay ra, lại rút không được, hắn phiền lòng lên tiếng: "Tôi làm cái gì. Tôi đã làm cái gì với cô? Tôi đã nói rồi, lúc đó tôi uống say. Tôi không tin tôi sẽ làm cái gì với cô. Tóm lại là tôi không có ấn tượng, từ đầu tới cuối một chút cũng không."

"Tại sao anh lại nói vậy, em đem lần đầu tiên của mình cho anh, anh không phải chia tay với Châu Hiền rồi sao? Đã vậy rồi anh vẫn không thể chấp nhận em sao? Em so với cô ấy có gì không tốt, em xinh đẹp hơn, còn thích anh hơn. Anh rốt cuộc tại sao một chút cũng không thèm thích em?"

"Chỉ vì những lời cô nói mà tôi với Châu Hiền mới chia tay. Tôi hận cô tới chết còn không đủ. Thích cô, nằm mơ đi. Tôi hận bản thân tại sao trước kia không giữ khoảng cách với cô. Cô là đồ tâm địa rắn rết."

"Anh nhất định phải như thế sao? Chỉ vì em thích anh....Chỉ vì em thích anh mà thôi...."

"Đủ rồi, câm miệng, cô thích tôi tôi không phản đối. Đừng kiếm cớ kêu người khác kêu tôi tới đây nữa. Tôi hôm nay nói rõ với cô, về sau tôi không muốn nhìn thấy cô nữa."

Mân Hào hung hăng giật tay mình ra khỏi tay Chu Mĩ Anh. Cô ấy còn muốn tiến lên giữ lại, lại bị Mân Hào né sang một bên, Chu Mĩ Anh ngã xuống đất. Nhìn Mân Hào càng bước càng xa, cô ấy khóc rống lên: "Mân Hào, anh không cần em, Châu Hiền cũng không cần anh, là anh xứng đáng bị như vậy. Xứng đáng, xứng đáng!"

Chu Mĩ Anh khóc đến tê tâm liệt phế, nhưng Mân Hào lại không nhìn thấy cảnh này, càng bước càng nhanh. Một lát sau, Chu Mĩ Anh trên mặt đất bò dậy, yên lặng quay đầu rời khỏi.

Châu Hiề n nghe rõ đoạn đối thoại này, từ đầu tới cuối vẫn trầm mặc. Bỗng nhiên,Tôn Thừa Hoan nắm chặt tay cô, kéo cô đứng lên, thấp giọng nói: "Chúng ta về nhà."

Trên đường về nhà, Châu Hiền vẫn luôn nghĩ đến chuyện lúc nãy. Cô nghĩ tới Mân Hào, chuyện hắn gạt cô giống như đã xảy ra, lại giống như chưa từng làm gì có lỗi. Mân Hào đối với cô rất chân thành, thì hắn đối với người khác, cũng như vậy.

Cho nên lúc Mân Hào nói hắn không nhớ rõ, cô tin tưởng hắn, có thể hắn thật sự không nhớ, hoặc, bản thân hắn cũng không biết có xảy ra hay không.

Vừa rồi xảy ra chuyện kia, cô khẳng định Mân Hào và cô ấy không có kết giao cùng nhau. Lúc trước ở trong nhà vệ sinh rạp chiếu phim nghe được những lời Chu Mĩ Anh nói, có thể do cô ấy hoàn toàn nói bậy.

Nhưng mà cô và Mân Hào, bởi vì xảy ra chuyện đó mà chia tay.

Rất nhanh, xe chạy tới dưới lầu, nhưng Tôn Thừa Hoan lại không mở cửa, hắn quay đầu, nhìn chằm chằm cô.

"Châu Hiền, em sẽ quay lại với Mân Hào sao?" Hắn hỏi, mong đợi nghe câu trả lời của cô.

Châu Hiền lắc đầu.

"Vậy...Vậy em suy nghĩ cái gì?"

Cô cắn cắn môi: "Có khả năng....Mình trách nhầm cậu ấy."

"Vậy em định làm thế nào? Cậu ấy muốn quay lại với em, em sẽ đồng ý sao?" Tôn Thừa Hoan nói xong, hai mắt rủ xuống, trên mặt lộ vẻ ủy khuất.

".........." Cô ấy ngay từ đầu đều luôn lắc đầu, một câu cũng không nói. Nhưng hắn không tin.

Kỳ thật nghe những lời vừa rồi, trong lòng cô có chút hỗn loạn, nhưng không có cảm xúc gì kịch liệt. Chia tay sớm, hai tháng nay cô đều tập trung vào kỳ thi vừa rồi. Suy nghĩ cũng phai nhạt dần dần, cô phát hiện ra một chuyện, cho dù Mân Hào có quan hệ với Chu Mĩ Anh hay không, đối với cô, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

Ngược lại nhìn đến cảnh Tôn Thừa Hoan buồn rầu nặng nề rũ mắt, Châu Hiền cảm thấy tức giận không thôi, mới vừa rồi là ai ngạnh ôm chặt cô, lại hôn môi cô. Mỗi lần đều không có quy củ, muốn ôm thì ôm, muốn sờ thì sờ, hắn rốt cuộc xem bản thân cô là cái gì? Cô cự tuyệt hắn không muốn hôn, chả lẽ hắn còn không rõ?

Châu Hiền càng nghĩ càng giận, mở cửa xe định đi xuống. Tôn Thừa Hoan thấy cô giận, không suy nghĩ gì cũng chạy theo, theo phản xạ ôm chặt cô từ phía sau. Ôm đến thành khẩn, chỉ là hắn sợ nếu buông ra, cô sẽ chạy mất.

"Châu Hiền em đừng đáp ứng cậu ấy."

Giọng nói Tôn Thừa Hoan cực thấp, trực tiếp chui vào tai cô, sau lưng là thân thể hắn nóng rực, cô bỗng nhiên mềm nhũn, tức giận lúc nãy còn dâng trào, bây giờ tiêu tán không còn bao nhiêu.

".....Cậu dựa vào cái gì không cho mình đáp ứng?" Âm thanh cô không lớn, nhưng giọng nói chứa sự bực tức, lại có ngượng ngùng. "Tôn Thừa Hoan cậu là cái gì của mình."

Tôn Thừa Hoan không chút nghĩ ngợi, liền nói: "Châu Hiền anh thích em. Không ai biết được anh thích em bao nhiêu đâu. So với người khác còn thích em nhiều hơn. Không.....Không đúng, anh yêu em, anh yêu em, Châu Hiền."

Hắn nói năng lộn xộn, lại thích lại yêu, nghe được những lời này, Châu Hiền đỏ bừng mặt, trái tim đập bang bang loạn nhịp.

Châu Hiền e thẹn: "Thì sao....Mình là gì của cậu đâu."

"Anh là....Anh là...." Tôn Thừa Hoan ấp úng, sau nửa ngày mới biết được bản thân muốn gì, chạy nhanh về phía Châu Hiền: "Châu Hiền, em ở bên cạnh anh được không, anh muốn làm bạn trai em."

Nghe được hai từ "bạn trai". Châu Hiền run rẩy trong lòng, sau đó lông mi dài rũ xuống khẽ động. Cái tên ngu ngốc này tới bây giờ mới đem điểm chính mà nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro