Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Thừa Hoan nhớ tới khi còn bé, đã từng nằm nhoài bên ngoài tủ kính, nhìn những đứa trẻ khác đàn dương cầm, rất hâm mộ. Hiện tại nhìn trước mắt một loạt phím đàn đen trắng này, giống như thứ cách mình vô cùng xa xôi, một hồi lại như gần ngay trước mắt, nàng nhìn Bùi Châu Hiền một chút, "Trước tiên ngươi nghe ta đánh trước."

Tôn Thừa Hoan đối với người biết đàn dương cầm, có một loại hảo cảm đặc biệt.

Bùi Châu Hiền cùng nàng sóng vai ngồi, suy nghĩ một chút, đầu ngón tay ở trên phím đàn, chậm rãi đánh, giai điệu từ đầu ngón tay chảy ra.

"Lóe lên lóe lên sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ."

Cái này rất thích hợp với Tôn Thừa Hoan, dù sao Tôn tiểu thư thích xem sao trời như vậy.

Bùi tổng cố ý thả chậm tốc độ, hơn nữa chỉ đánh một câu như vậy, nghe giai điệu có chút đáng yêu, Tôn Thừa Hoan vui vẻ nở nụ cười.

Ánh mắt của Tôn Thừa Hoan lạc trên tay của nàng, đôi tay này phỏng chừng có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu nghiêm khắc nào của người tay khống, trắng nõn nhẵn nhụi, ngón tay vừa mảnh vừa dài, ngay cả móng tay so với người bình thường cũng đẹp đẽ hơn. Bởi vì phải đàn dương cầm, móng tay của nàng được tu bổ vô cùng bằng phẳng, nhìn sạch sẽ thoải mái.

(Người tay khống: là người yêu thích nhìn những đôi tay có hình dáng đẹp)

"Đưa tay lại đây."

"Ừm." Tôn Thừa Hoan phát hiện tay của mình đã bị nàng nắm lấy, thả ở trên phím đàn, lúc đầu ngón tay đụng tới phím đàn, ở trong lòng Tôn Thừa Hoan có một loại cảm giác kỳ diệu, nguyện vọng khi còn bé, sau mười mấy năm đã thực hiện được, đây là lần đầu tiên nàng chạm vào đàn dương cầm.

"Trước tiên dùng một tay thử xem, theo ngón tay của ta động."

Bùi Châu Hiền dùng tay phải hoàn toàn che ở trên mu bàn tay của Tôn Thừa Hoan, năm ngón tay của các nàng đều chồng lên nhau, lòng bàn tay của hai ngươi không chênh lệch nhiều. Nhưng ngón tay của Bùi Châu Hiền so với nàng hơi dài hơn một chút.

Tôn Thừa Hoan nhìn bàn tay của các nàng chồng lên nhau, lòng bàn tay nhẵn nhụi của nàng đặt trên mu bàn tay mình, Tôn Thừa Hoan trong đầu nháy mắt trống không, căn bản không biết nên làm gì, hiện tại cái tư thế này giống như được Bùi tổng ôm lấy từ phía sau, lúc trước lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan dạy nàng gắp thú bông, cũng giống như vậy.

Bùi Châu Hiền nghiêng đầu đi nhìn nàng một chút, khóe miệng cười, nhẹ giọng nhỏ nhẹ dạy nàng những thứ căn bản nhất.

" — — thiểm -- -- — thiểm — lượng — tinh — tinh, mãn — thiên — đều — là — nhỏ — tinh — tinh — "

"Lại một lần nữa." Bùi Châu Hiền dùng tay trái cùng giai điệu, tay phải cầm lấy tay Tôn Thừa Hoan, dạy từng chút một, cái tư thế này rất ám muội, không biết lúc nào thì bắt đầu, Bùi Châu Hiền phát hiện mình thích ở chung cùng Tôn Thừa Hoan như vậy.

Trước đây chỉ là hống nàng chơi vui, hiện tại là hưởng thụ tiếp xúc như vậy.

Bùi Châu Hiền không giống với Tôn Thừa Hoan, tất cả sự tình đều yêu thích nắm giữ quyền chủ động, có cảm giác chính là có cảm giác, cho dù là hai người phụ nữ, nàng cũng sẽ không chọn trốn tránh.

Tôn Thừa Hoan muốn nghiêm túc học, nhưng lại không có cách nào hảo hảo học, trong lòng có chút hưởng thụ, nhưng càng nhiều hơn chính là dày vò, Bùi Châu Hiền lại có ý gì đây, không cảm thấy các nàng như bây giờ có chút không thích hợp sao?

Lại đánh thêm một lần nữa, Tôn Thừa Hoan mất tập trung, Bùi Châu Hiền lại dạy đến hết sức nghiêm túc, làm Tôn Thừa Hoan cảm thấy, là do tâm tư của mình quá không đơn thuần.

"Ta đi làm cơm."

Bùi Châu Hiền buông tay nàng ra, "Đi đi."

Tôn Thừa Hoan tận lực làm cho biểu hiện của mình được tự nhiên nhất, đồng thời coi chính mình ngụy trang rất khá, nhưng nàng lại không gạt được mắt vàng chói lửa của Bùi tổng, hiện tại tất cả hành vi của Tôn tiểu thư, ở trong mắt Bùi tổng, là vừa ngạo kiều lại vừa khó chịu.

Trò chơi ám muội giữa các nàng lại đang tiếp tục, bất quá lần này, Bùi Châu Hiền cũng biến thành muốn thật rồi.

Tôn Thừa Hoan đi rồi, Bùi Châu Hiền tiếp tục ung dung đánh từ khúc, trong đầu hiện lên hình ảnh giữa các nàng, Bùi Châu Hiền nhắm mắt cười yếu ớt, bây giờ, "Ý muốn sở hữu" đối với Tôn tiểu thư không chỉ càng ngày càng mạnh, mà là trắng trợn chiếm hữu.

Điều đáng sợ nhất của Bùi tổng, chính là nàng biết tất cả mọi chuyện, nhưng cái gì cũng không nói, không có chút rung động nào ở mặt ngoài, dù đã thấy rõ các loại phương pháp, hành động của ngươi. Tôn Thừa Hoan từ lúc mới quen nàng bắt đầu, liền rơi vào cái tròng của nàng, bản thân nghĩ chính mình đã thoát khỏi, kỳ thực vẫn đang xoay vòng vòng ở trong bẫy của Bùi Châu Hiền.

Ám muội giữa các nàng, lúc nào nên đâm thủng, quyền chủ động khống chế hoàn toàn ở trong tay Bùi tổng, chỉ là, kém một bước ngoặt mà thôi.
---------------------------------------------------

Bảy giờ sáng.

"Ây..." Tôn Thừa Hoan mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt, ở trong chăn, nàng đưa tay che bụng dưới của mình, trướng đau dữ dội, tuy rằng không muốn rời giường, nhưng đã đến giờ.

Trong phòng bếp truyền đến một trận tiếng vang lanh lảnh, là tiếng đồ vật bị rơi vỡ, Bùi Châu Hiền vừa mới rửa mặt xong xuôi, nghe được âm thanh liền đi tới. Chỉ thấy Tôn Thừa Hoan đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, một tay ôm bụng, một tay thu thập mảnh vụn sứ trên đất.

"Sao vậy?"

"Thật xấu hổ, cầm không chắc."

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Bùi Châu Hiền là hỏi nàng người làm sao, sắc mặt khó coi, lúc nói chuyện cũng yểu xìu, "Cái bụng không thoải mái?"

"Uống chút nước đường đỏ là tốt rồi." Từ mười mấy tuổi bắt đầu, mỗi tháng đều như vậy, Tôn Thừa Hoan đã quen rồi, nhịn một chút mấy ngày dì đến.

Bùi Châu Hiền đỡ nàng lên, nữ nhân am hiểu nữ nhân nhất, nhẹ giọng hỏi nàng, "Cái kia đến rồi?"

"Ừm."

"Đừng làm bữa sáng, để ta."

"A?"

"Mấy ngày nay đừng đụng nước lạnh, công việc nhà cũng không cần làm, nghỉ ngơi thật tốt."

"Ta... Ta không có chuyện gì." Ngữ khí của Bùi tổng, giống như đang đường hoàng ra dáng bàn giao công việc này nọ, Tôn Thừa Hoan nơi nào để ý được nhiều như thế, từ lúc nhỏ công việc mệt nhọc cũng làm không ít, lần đầu tiên trong kỳ sinh lý, có người nói nàng không nên đụng nước lạnh.

Hiện tại nàng đang là bảo mẫu a.

Bùi Châu Hiền đỡ nàng ra khỏi nhà bếp, "Ta không nói lại lần thứ hai."

Quan tâm đều là thể mệnh lệnh, Tôn Thừa Hoan chưa từng thấy có người đem ôn nhu cùng bá đạo kết hợp đến tốt được như vậy, thật muốn van cầu Bùi Châu Hiền đừng tiếp tục đối tốt với mình như vậy nữa, "Bùi tổng."

"Nghe lời." Bùi Châu Hiền sờ sờ tóc của nàng.

Lại sờ nàng tóc, Tôn Thừa Hoan thật không chịu được Bùi Châu Hiền như vậy, nàng cau mày, trong lòng không dễ chịu, "Ngươi đừng như vậy."

"Loại nào?" Bùi Châu Hiền dùng ánh mắt "Giảo hoạt" nhìn nàng chằm chằm, hỏi nàng.

Tôn Thừa Hoan khó chịu đáp lại, "Không có gì."

"Khó chịu liền đi nằm."

Người trong cuộc mơ hồ, Tôn Thừa Hoan đã không nhận rõ nàng cùng Bùi Châu Hiền hiện tại là đang xảy ra chuyện gì, Bùi Châu Hiền đối với nàng tốt, cũng dễ dàng làm cho nàng suy nghĩ nhiều, hay là nàng không nên tiếp tục ở đây tiếp tục chờ đợi, nhiều một ngày cũng không được.

Ông chủ lớn ở trong bếp làm bữa sáng cho tiểu bảo mẫu, khả năng là chuyện này xưa nay chưa từng có.

Tôn Thừa Hoan ăn trứng gà rán Bùi Châu Hiền làm cho nàng, cả người đều rất trầm mặc.

Nguyên nhân nàng không cao hứng, là chính mình tưởng tượng bên trong như vậy sao? Bùi Châu Hiền ăn thổ ty mảnh, hay là càng yêu thích bữa sáng nóng hầm hập do Tôn Thừa Hoan làm, "Sáng sớm không cần đưa ta, Hạ Tề sẽ đến tiếp ta, cơm tối ta với hắn cùng nhau ăn, hắn đưa ta trở về."

Bùi Châu Hiền cố ý ở trước mặt Tôn Thừa Hoan nhắc đến Hạ Tề, cho dù biểu hiện chỉ là lơ đãng.

"Ừm, tốt..." Tôn Thừa Hoan ăn trứng, ăn cũng không ngon, sau khi nghe được cái tên Hạ Tề từ trong miệng Bùi Châu Hiền, trong lòng lại có cảm giác khó chịu, nàng thực sự là nghĩ quá nhiều.

Bùi Châu Hiền bắt lấy thất lạc thoáng qua trên mặt nàng, cảm thấy là nên nói rõ với nàng rồi, có cái khúc mắc kia, để ở trong lòng sẽ kết mụn nhọt, khoảng thời gian này, Tôn tiểu thư thực sự là vừa có thể giả vờ vừa có thể nhẫn.

Ở nhà một mình, thân thể lại không thoải mái, Tôn Thừa Hoan không có ý định làm cơm, nhưng thời điểm đến mười một giờ rưỡi, chuông cửa đột nhiên vang lên, nàng cả kinh, ngày hôm nay Bùi Châu Hiền không có nói với nàng sẽ quay về ăn cơm trưa a?

Mở cửa, một nữ nhân trung niên xa lạ.

"Tôn tiểu thư sao? Đại tiểu thư nói ta đến đưa bữa trưa cho ngươi." Tôn a di là bảo mẫu lâu năm của Bùi gia, ngày hôm nay Bùi Châu Hiền cố ý bàn giao nàng đến khu bên này.

Đại tiểu thư chính là chỉ Bùi tổng, Tôn Thừa Hoan nhìn một túi lớn đựng hộp giữ nhiệt trong tay nàng nói, "Vào đi."

Đem món ăn để ở trên bàn mở ra, bốn món ăn một canh, còn đang nóng hầm hập, Bùi Châu Hiền là con giun trong bụng nàng sao? Làm sao biết nàng sẽ không chịu ăn, đột nhiên Tôn Thừa Hoan nhớ tới sáng sớm Bùi Châu Hiền đã bàn giao, không nên đụng nước lạnh, điều này cũng... Quá tri kỷ.

"A di, cùng nhau ăn chứ?"

Tôn a di đã bắt đầu thu thập việc nhà, "Tôn tiểu thư khách khí, ta đã ăn qua, ngài chậm dùng."

Tôn Thừa Hoan nhìn bóng dáng bận rộn của người trước mặt, đây là Bùi Châu Hiền mời một bảo mẫu khác tới đây, chăm sóc cho bảo mẫu của chính mình?

Đến một giờ chiều, Tôn a di lại thu thập đồ vật rời đi, nàng đem tất cả sự tình đều báo cáo rõ ràng, Tôn Thừa Hoan cũng không có chuyện gì để làm, mặc áo ngủ nằm ở trên giường, tẻ nhạt cầm bút chì vẽ vời ở trên sổ tay.

Một bộ dạ phục lộ lưng, trong lòng Tôn Thừa Hoan nghĩ chính là bóng lưng của Bùi Châu Hiền, lần đầu tiên thấy nàng, nàng chính là mặc một cái váy như vậy, lưng rất đẹp, eo rất nhỏ, vóc người tỉ lệ không thể xoi mói.

Tôn Thừa Hoan nhàn đến phát chán liền vẽ những thứ này, cho đến khi trên sổ đều là bóng lưng, trong lòng nghĩ đến ai, thì sẽ vẽ ra người đó.

Di động chấn động, một tin nhắn được gửi đến.

—— Canh cá: Khá hơn chút nào không?

Tôn Thừa Hoan nhìn tin nhắn này, không khỏi nghĩ, cùng Bùi tổng cùng một chỗ, nhất định sẽ rất hạnh phúc đi? Liền hướng về điểm ấy quan tâm đến người... Các nàng chẳng là cái thá gì, Bùi tổng đã ấm áp như thế, nếu như các nàng là tình nhân...

Nếu như các nàng là tình nhân, khả năng là đang nằm mơ. Nàng ưu tú như vậy hung hăng như vậy, giống như nữ vương như thế, người bình thường làm sao xứng với nàng.

Thời điểm gần năm giờ chiều, Tôn a di lại đến, mang theo càng nhiều hộp giữ nhiệt.

Tôn Thừa Hoan nhìn một bàn đầy món ăn, "Nhiều như vậy?"

Tôn a di đem cơm nước bày ra xong xuôi, hòa ái dễ gần nói "Từ từ ăn", rồi lại đi.

Tôn Thừa Hoan: "....."

Nàng một người làm sao có thể ăn được nhiều như vậy, nếu như Bùi Châu Hiền trở về còn tạm được, nghĩ đến Bùi Châu Hiền, trong đầu Tôn Thừa Hoan đột nhiên hiện lên hình ảnh nàng đang cùng Hạ Tề ăn bữa tối dưới ánh nến...

Tôn Thừa Hoan nâng mặt lên, nhìn thức ăn đầy bàn, đờ ra, lại bắt đầu nghĩ lung tung.

Mười phút sau, lại có người đến nhấn chuông cửa.

"Bùi tổng... Ngươi không phải..." Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền đứng ở trước mặt, nàng không phải cùng Hạ Tề ăn cơm... dưới ánh nến sao?

Sáng sớm, lúc Bùi Châu Hiền nói đến Hạ Tề, liền ngửi thấy "Vị chua" trên người Tôn tiểu thư, nàng cười nói, "Sợ một mình ngươi không ăn cơm, trở về cùng ngươi."

"Bùi tổng..."

"Ăn cơm đi, ta đói."

Tôn Thừa Hoan đâm cơm trong chén, buổi chiều nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, hiện tại Bùi Châu Hiền cũng quay về rồi, "Bùi tổng, ta vẫn là từ chức đi."

Bùi Châu Hiền vẫn yên tĩnh ăn đồ ăn, hờ hững nói rằng, "Tại sao đột nhiên muốn từ chức..."

"Tôn tỷ làm cơm ăn rất ngon, ngươi để nàng làm bảo mẫu so với ta còn thích hợp hơn." Tôn Thừa Hoan cảm giác mình thật sự không thích hợp tiếp tục ở bên cạnh Bùi Châu Hiền nữa, nàng đối với Bùi Châu Hiền nghĩ quá nhiều, đoạn thời gian gần đây đặc biệt còn lợi hại hơn.

"Còn đi làm..." Ngữ khí của Tôn Thừa Hoan bắt đầu chua lên, "Ngươi có thể để cho Hạ tổng tiếp, hoặc là tìm những người khác, ngược lại, ta vẫn là từ chức đi..."

Tôn Thừa Hoan cảm giác mình xác thực không cần tiếp tục chờ đợi nữa.

"Hạ Tề không phải bạn trai của ta."

Bùi tổng rất biết bắt tâm người khác, nghe Tôn Thừa Hoan nói nhiều như vậy, nàng chỉ giải thích một câu, Hạ Tề không phải bạn trai của nàng.

"Các ngươi..." Tôn Thừa Hoan không nghĩ tới nàng sẽ nói một câu như vậy, vẫn còn chưa hiểu tình huống ra sao, sau đó Tôn Thừa Hoan liền nhìn thấy Bùi tổng lại hướng nàng cười bổ sung một câu, "Ta độc thân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro