Phiên ngoại 8: Đêm trước hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đến thành phố H, chỉ ở Bùi gia hai ngày, Bùi Châu Hiền liền tìm lý do, mang theo Tôn Thừa Hoan chuyển ra ngoài. Thứ nhất, Bùi Châu Hiền muốn có nhiều không gian cho hai người, thứ hai, Tôn Thừa Hoan ở Bùi gia vẫn là khắp nơi câu nệ, Bùi Châu Hiền không muốn nhìn thấy nàng không thoải mái.

Hề Vân cùng Bùi Miễn hiểu tâm tư người trẻ tuổi, cũng là tùy các nàng, không có cưỡng ép giữ lại.

Đúng lúc gặp mặt trời lặn, ánh nắng chiều phản chiếu trên mặt biển lấp loáng, một mảnh xán lạn. Trong phòng khách trên sàn nhà bằng gỗ cũng trải đầy ánh chiều tà, ấm người lại tô điểm thêm màu sắc, bất giác làm lòng người tốt đẹp.

Biệt thự đối diện biển, đây là lần thứ hai Tôn Thừa Hoan đến, ký ức lúc trước vẫn còn rõ ràng trước mắt, bây giờ nhớ lại, khóe miệng không tự chủ được hiện lên nụ cười yếu ớt.

Khi đó, Tôn Thừa Hoan cảm thấy Bùi Châu Hiền thật sự rất là không nói lý, điển hình của loại người chính mình có tiền cho nên muốn làm gì thì làm, cường thế đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.

Nhưng cho tới nay, nàng đều cam tâm tình nguyện phối hợp với Bùi Châu Hiền đối với nàng muốn làm gì thì làm. Theo lý thuyết, nàng nên chán ghét Bùi Châu Hiền mới đúng, nhưng một mực lại chán ghét không nổi, trái lại càng ngày càng yêu thích. Yêu thích, là một loại tâm tình không có cách nào có thể khống chế được nhất, càng nỗ lực kiềm nén lại càng sinh trưởng mạnh mẽ như cỏ dại...

Trải qua đắng cay ngọt bùi, bất luận như thế nào, hiện tại nàng rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn. Tôn Thừa Hoan lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát đất, trầm ngâm, phóng tầm mắt ra xa nhìn biển, đẹp quá. Trước đây tựa hồ chưa từng được nhàn hạ thoải mái như vậy, để thưởng thức phong cảnh bên ngoài.

Bên tai truyền đến giai điệu thanh tân vui vẻ, Tôn Thừa Hoan quay đầu lại, Bùi Châu Hiền đang ngồi ở trước dương cầm, đàn cho nàng bản nhạc nàng thích nghe nhất.

Hoàng hôn buông xuống, hai người nhìn nhau cười.

Chỉ cần nghe Bùi Châu Hiền đàn dương cầm, Tôn Thừa Hoan đều có thể ở một bên, yên tĩnh nghe một buổi trưa. Nàng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Bùi Châu Hiền, ngồi xuống, ánh chiều tà rải trên phím đàn đen trắng, ngón tay trắng nõn thon dài tao nhã thuần thục tung bay, Tôn Thừa Hoan nhìn đến mê mẩn.

Bùi Châu Hiền tiếp tục nhảy múa trên phím đàn, lấy giai điệu hoàn mỹ để kết thúc.

Tôn Thừa Hoan nhìn phím đàn trắng đen một hồi lâu, đột nhiên quay đầu hỏi Bùi Châu Hiền, "Ta vẫn luôn hiếu kỳ, vì sao ngươi lại yêu thích ta?"

Trên người Bùi Châu Hiền có quá nhiều điểm hấp dẫn làm cho nàng mê mẫn, nhưng còn nàng thì sao? Có khối người so với nàng càng có hàm dưỡng, càng có khí chất, càng ưu tú hơn. Ở trước mặt Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan cảm giác mình chỉ là một con vịt nhỏ xấu xí, vì lẽ đó, thiên nga trắng tao nhã làm sao sẽ cùng một con vịt nhỏ xấu xí ở tầng dưới chót cùng nhau sóng vai?

Bùi Châu Hiền không thích Tôn Thừa Hoan dùng loại ngữ khí thấp kém này để nói chuyện, dưới cái nhìn của nàng, cảm tình không có xứng hay không xứng, chỉ có có yêu hay không.

Nhưng Tôn Thừa Hoan nhất định không có phần hào hiệp này giống Bùi Châu Hiền.

"Bởi vì ngươi là Tôn Thừa Hoan." Bùi Châu Hiền trả lời thật cẩn thận tỉ mỉ, ngữ điệu ôn nhu lại kiên định.

Tôn Thừa Hoan ngây ngốc cười, không biết nên nói cái gì, đáy lòng cảm động. Nếu Bùi Châu Hiền cũng hỏi nàng vấn đề này, nàng cũng sẽ trả lời như vậy đi. Nàng yêu tất cả của Bùi Châu Hiền, thậm chí bao gồm Bùi tổng có lúc ngang ngược không biết lý lẽ.

Trước khi gặp được Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan chưa từng hưởng qua tư vị được người phủng trong lòng bàn tay.

Tôn Thừa Hoan chậm rãi đem đầu tựa ở trên vai Bùi Châu Hiền, nói, "Ta còn muốn nghe."

"Muốn nghe cái gì?"

Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu, tiến lên nhẹ nhàng hôn khóe miệng của Bùi Châu Hiền một cái, thấp giọng cười nói, "Ngươi đàn ta đều thích nghe."

Bùi Châu Hiền quay đầu hôn trả lại Tôn Thừa Hoan, mười mấy giây trôi qua, cũng không có ý định buông nàng ra.

"Ân ~~~" Tôn Thừa Hoan đẩy Bùi Châu Hiền một cái, thở nhẹ, "Ngươi có đàn hay không..."

Hiển nhiên hôn môi so với đánh đàn càng hưởng thụ hơn, Bùi Châu Hiền nhấm nháp dư vị lại cụp mắt hôn một cái trên môi Tôn Thừa Hoan, lúc này mới cười tiếp tục thả đầu ngón tay trên phím đàn trắng đen, giai điệu lại từ từ vang lên.

Tôn Thừa Hoan yêu thích cảm giác nàng an tĩnh bồi tiếp chính mình như vậy, có lúc nhìn đối phương, thậm chí không nói câu nào, cũng cảm thấy yên tâm tốt đẹp.

Từ lầu một đến lầu hai, cách trang trí ở trong phòng vẫn như cũ, không hề thay đổi. Điều duy nhất thay đổi chính là quan hệ của Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền, lần này, Tôn Thừa Hoan không phải ngủ ở phòng khách sát vách nữa, mà là ngủ thẳng trên giường của Bùi tổng, ôm nàng.

Từ khi các nàng xác định quan hệ cùng một chỗ, đến khi Bùi Châu Hiền hướng về nàng cầu hôn, lại thêm mấy ngày nay đột nhiên thấy gia trưởng, các loại sự tình, Tôn Thừa Hoan vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ.

"Đang suy nghĩ gì?" Trên giường, Bùi Châu Hiền nghiêng người sang đối mặt với Tôn Thừa Hoan.

"Không có gì."

"Bảo bối." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng vỗ về eo của Tôn Thừa Hoan, thương lượng với nàng, "Năm sau chúng ta sẽ làm hôn lễ chứ?"

"Nhanh như vậy, năm sau liền..." Hôn lễ của các nàng, cho tới bây giờ Tôn Thừa Hoan vẫn không dám nghĩ đến, nhưng hiện tại, liền đặt ở ngay trước mắt nàng.

Đây là phản ứng gì? Đã đi được đến hiện tại rồi mà vẫn còn do dự không quyết định, đột nhiên Bùi Châu Hiền nhéo eo Tôn Thừa Hoan một cái, nói tiếp, "Nhẫn cầu hôn đã nhận rồi, mấy ngày nay gia trưởng cũng gặp rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn đổi ý?"

Bùi Châu Hiền mỗi ngày ở công ty, có chút lời đồn đãi ít nhiều gì nàng cũng nghe thấy, ngoại giới nhắc đến thân phận của Tôn Thừa Hoan, nói đến mức chẳng dễ nghe chút nào. Bùi Châu Hiền sợ Tôn Thừa Hoan lại suy nghĩ lung tung, tự cho mình thêm gánh nặng trong lòng. Sớm định ra hôn lễ, đối với các nàng đều tốt.

"Không phải."

Tôn Thừa Hoan thừa nhận, cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, xác thực so với cùng người bình thường cùng một chỗ áp lực hơn rất nhiều. Nói ra đại khái cũng không có bao nhiêu người sẽ tin, một Đại tiểu thư có quyền thế hào môn, sẽ coi trọng một "Cô bé lọ lem" không có bối cảnh không sự nghiệp. Nhưng Tôn Thừa Hoan cũng không quá để ý lời đàm tiếu của người khác, cảm tình giống như người nước uống, ấm lạnh tự biết là tốt rồi. Nàng chủ yếu lo lắng là thời gian quá gấp, sẽ không đủ thời gian để làm áo cưới hoàn chỉnh.

"Tôn Thừa Hoan, ta là lão bà của ngươi, ngươi cùng ta kết hôn còn có cái gì phải do dự?" Bùi Châu Hiền thoáng nhíu mày, giả vờ giận hờn nói với nàng, "Lẽ nào ngươi không vui khi cưới ta?"

"Nào có..." Tôn Thừa Hoan đưa tay nâng mặt của Bùi Châu Hiền lên, nhìn kỹ, cười hôn nàng mấy cái, mới nói, "Lão bà tốt như vậy, làm sao ta có thể không vui."

Chẳng qua là Tôn Thừa Hoan cảm thấy trước khi các nàng kết hôn, nàng còn nợ Bùi Châu Hiền một lời cầu hôn, giống như Hề giáo sư đã nói, được người yêu thích cầu hôn là một chuyện rất hạnh phúc. Bùi Châu Hiền cho nàng loại hạnh phúc này, nàng cũng muốn đem loại hạnh phúc này cho Bùi Châu Hiền.

"Này còn tạm được."

Tôn Thừa Hoan chủ động ôm chặt Bùi Châu Hiền, chuyện trước đây không dám nghĩ tới, hiện tại từng cái từng cái một liền muốn thực hiện, "Hôn lễ ngày ấy của chúng ta, ta muốn ngươi mặc áo cưới do ta thiết kế cho ngươi, có được hay không?"

"Chuyên môn vì ta thiết kế?"

"Độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về ngươi." Tôn Thừa Hoan cười cười, đưa mặt tới gần cẩn thận từng li từng tí một cọ cọ chóp mũi của Bùi Châu Hiền, "Nếu như ngươi mặc vào, đời này đều thuộc về ta."

"Làm sao bây giờ?" Bùi Châu Hiền đem Tôn Thừa Hoan ôm vào trong ngực, nắm chặt cánh tay của chính mình, để cho hai người thân mật dán vào, "Ta không thể chờ đợi được nữa muốn mặc vào."

Tôn Thừa Hoan cười không ngừng, ấm áp, ngọt ngào lại cảm động, lúc sau còn đột nhiên phản ứng chậm nửa nhịp cảm thán một câu, "Chúng ta phải kết hôn rồi."

"Ừm." Bùi Châu Hiền cười nàng.

Thiết kế áo cưới, Tôn Thừa Hoan đã sớm bắt tay chuẩn bị, xưa nay nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày Bùi Châu Hiền chân chính vì nàng mà mặc áo cưới. Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền, lại si ngốc niệm một câu, "Ta cảm thấy... Giống như là đang nằm mơ."

"Không." Bùi Châu Hiền phản bác Tôn Thừa Hoan, vỗ về tóc của nàng nghiêm túc nói với nàng, "Nhưng so với trong mộng còn hạnh phúc hơn."

Bùi Châu Hiền còn nhớ lúc Tôn Thừa Hoan vừa mới chuyển tới ở cùng nàng, ban đêm lúc nào cũng liên tiếp bị ác mộng thức tỉnh, một thân mồ hôi lạnh, cho nên Tôn Thừa Hoan mới yêu thích ôm nàng ngủ, mãi về sau mới tốt hơn rất nhiều. Cho nên Bùi Châu Hiền không muốn cùng Tôn Thừa Hoan nhắc đến mộng, cũng không muốn đề cập đến những đã xảy ra trong quá khứ nữa.

Sau khi được Bùi Châu Hiền hôn hôn, Tôn Thừa Hoan ôm nàng, theo bản năng nhắm mắt lại đáp lại, cảm giác ấm áp mềm mại lan tràn toàn thân.

Xác thực, mỗi ngày cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, so với bất luận mộng cảnh nào mà Tôn Thừa Hoan đã từng mơ, đều tươi đẹp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro