Chương 2: Dậy nào, ta rất vui khi thấy em thức dậy...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Atlas giật mình và nhanh chóng hành động, kéo nhẹ Artemis về sau để cậu ở đứng sau dáng người cao hơn của hắn khi cánh cửa mở ra.

"Chủ nhân, tôi-" Hắn nhanh chóng mở lời, nhưng người đó chỉ giơ một tay lên, trước khi để tay ra sau lưng. Atlas nhanh chóng im lặng. Artemis tận dụng thời gian này để kéo mũ trùm đầu lại trước khi lén nhìn từ phía sau lưng Atlas.

Người đó có mái tóc đen nhánh gợn sóng dài đến tận lưng. Làn da của gã ta cũng nhợt nhạt tương tự như Artemis, tuy nhiên, theo một nghĩa khác. Artemis có làn da nhợt nhạt do sự kết hợp giữa di truyền và một làn da nhạy cảm. Trong khi người đàn ông này lại có vẻ xanh xao vì như thể gã ta không thường xuyên ra ngoài, và có điều gì đó ở gã ta khiến máu trông gần như... loãng. Gã ta mặc một chiếc áo choàng tương tự như Artemis, tuy nhiên nó dài đến mắt cá chân và được trang trí hoàn toàn bằng lông vũ màu trắng. Phải nói, gã ta có những đặc điểm khá đẹp trai, giống Atlas, với đôi mắt xanh sáng, sắc sảo và đôi môi son màu xanh nước biển, cũng như một vết sẹo bỏng chạy từ xương quai đến má trái.

Sự im lặng đáng sợ đó bao trùm giữa ba người trong một lúc cho đến khi người đó thở dài. Chúa ơi, và cậu đã nghĩ như Atlas là cao lắm rồi...

"Atlas. Ta đã bảo bao nhiêu lần là không được đưa người lạ vào nhà rồi? Và ngươi đã trái lệnh bao nhiêu lần?" Gã bắt đầu cất lời một cách nghiêm khắc. Hắn ta chỉ quay đầu sang trái và nuốt nước bọt, vẻ mặt tội lỗi. "Mh. Thật là không thể chịu đựng nổi ngươi."

Sau đó, đôi mắt xanh hải quân của gã liếc nhìn Artemis. Cậu rùng mình.

"Còn ngươi, tại sao ngươi lại được đưa tới đây?"

"Cậu ấy đã đến đây từ ngôi làng gần đó, hoặc đại loại như vậy, thưa ngài," Atlas nói thay cho cậu, điều làm cậu thấy khá biết ơn. Cậu đã rất sợ hãi. "Như ngài biết đấy, trời đang giông bão, và khi tôi đi kiếm ăn về, tôi thấy cậu ấy đang run rẩy ở gần lối vào. Tôi biết mình sẽ cảm thấy khủng khiếp nếu để cậu ta ở đó, hoặc tệ hơn, bắt cậu ta rời đi. Cậu ấy trông gầy quá, thưa ngài, và dường như cũng đang suy sụp gì đó. Xin Chủ nhân hiểu cho..."

Bàn tay của gã đưa lên mặt, nhắm mắt lại, gõ gõ móng tay sắc nhọn vào cằm. Gã ta có vẻ đang suy nghĩ.

"...Được rồi. Ta sẽ cho phép điều nhưng chỉ lần này thôi. Đưa họ ra khỏi tầm mắt của ta. Chỉ mình ngươi sẽ chăm sóc họ cho đến khi đưa họ ra khỏi đây. Đó là tất cả." Gã thở dài một cách gay gắt và rẽ sang phải, đi theo hướng mà hai người đã đến trước đó. Atlas phát ra một tiếng than vãn vô cùng cần thiết khi ở ngoài tầm nghe, trước khi bắt đầu bước tiếp về phía trước.

"Đó là Apollo. Họ là chủ của tôi. Đôi khi họ có vẻ hơi thô lỗ nhưng đừng bận tâm đến những nhận xét của họ về tôi. Tôi biết họ... thích bầu bạn với tôi.." Trong giây lát, Atlas có chút đỏ mặt, trước khi nhanh chóng xua tay đi.

"À..." Artemis lẩm bẩm, vẫn run rẩy, vì lo lắng hoặc vì lạnh. Hoặc cả hai. "...ngài đã từng làm việc này trước đây à?"

"Đúng vậy. Tuy nhiên họ hoặc là bắt tôi đưa những người đó về làng ngay lập tức hoặc vài ngày sau. Hay là để tôi đưa cậu về nhà khi cậu cảm thấy khỏe hơn nhé?" hắn mỉm cười nhẹ nhàng, một lần nữa má hắn lại ửng đỏ. Artemis không để ý mấy. Thay vào đó, cậh sững người trước khi rút tay ra. Atlas nghiêng đầu và quay lại.

"Tôi-tôi không thể quay lại được..." Cậu lẩm bẩm.

"Tại sao không?"

"Tôi không những...không có nhà, mà còn..." Artemis thở dài và đưa chiếc bánh mì cho Atlas xem. "Cái này không thuộc về tôi. Tôi...là một tên tội phạm đang bị truy nã. Vì ăn trộm. Rất nhiều lần. Để kiếm ăn." Cậu liên tục thêm từ sau câu chữ, làm rõ sự đánh giá cao của Atlas.

"Tôi hiểu rồi..." Hắn ta lẩm bẩm trả lời, ra hiệu cho cậu tiếp tục bước đi.

"Ngài không thấy...giận à?"

"Không thật sự lắm. Tôi cũng từng như cậu, cho đến khi Apollo thuê tôi. Tôi là một trong những người bạn đáng tin cậy nhất của ngài ấy" Atlas mỉm cười dịu dàng và dừng lại trước một cánh cửa. Trong khi hắn ta có vẻ đang lục lọi chiếc túi của mình, dường như được làm bằng vải lanh thô, Artemis cúi đầu xuống. "Đây là phòng dành cho cậu. Để tôi xem tôi có thể tìm được gì cho cậu mặc và trong khi đó cậu nên đi tắm rửa sạch sẽ, tránh bị cảm." Cuối cùng, hắn lấy ra một ít trái cây và mở cửa đưa cho Artemis.

Cả hai mỉm cười với nhau khi cậu kéo mũ trùm đầu xuống một lần nữa. Tuy nhiên, Artemis dừng lại một lúc, khi cậu nhận thấy rằng mặc dù thực tế là Atlas chắc chắn đã ở bên ngoài lâu như cậu nhưng hắn không có dấu hiệu bị ướt một chút nào. À, phải rồi. Có lẽ hắn ta có cầm theo một chiếc ô mà cậu lại không để ý.

"Cảm ơn..." Cậu thì thầm, bước vào trong.

"Tất nhiên," Atlas trả lời. "Cứ thoải mái tắm bất cứ khi nào cậu muốn, dù thế nào thì tôi cũng sẽ mang quần áo mới cho cậu. Chắc hẳn phải có một phòng tắm..gắn liền với phòng này hoặc gần đó."

"Cảm ơn." Cậu lặp lại và gật đầu. Atlas lặng lẽ cười nhẹ rồi rời đi, đóng cửa lại sau lưng.

Nói xong, Artemis thở dài rồi đặt bánh mì và trái cây xuống chiếc bàn nhỏ kê sát tường. Cậu cởi chiếc áo choàng đã ướt ra và gấp nó lại, đặt gần đó trước khi mở cánh cửa liền kề với bức tường bên cạnh. Chắc chắn rồi, đó là một phòng tắm. Tuy nhiên, trước khi bước vào trong, cậu liếc nhìn quanh căn phòng của mình.

Nó rộng, là một trong những phòng ngủ lớn nhất mà cậu từng ở. Tất nhiên, nó có một cái bàn, nhưng cũng có một chiếc giường trông mềm mại, chiếm một khoảng không gian khá lớn. Ngoài ra còn có một vài chiếc ghế tựa, một số đồ trang trí nữa, một vài tủ quần áo...trời ơi, nơi này thật sang trọng. Artemis gần như cảm thấy mình không xứng đáng với những điều này. Nhưng...cậu chắc chắn rằng Atlas đã có thể đưa cậu đến một nơi nào đó không tuyệt vời như cậu muốn. Vì vậy, cậu cảm thấy biết ơn với một tiếng thở dài. Cậu ước mình có thể nhìn thấy nơi này mà không còn là hình ảnh mờ ảo mà cậu đã quen từ lâu.

Artemis bước trở lại phòng tắm, vặn tay nắm bồn tắm đến vị trí mà anh thấy thoải mái, trước khi bắt đầu cởi quần áo, gấp quần áo gọn gàng và đặt trên chiếc bồn gần đó. Chúa ơi, sự thay đổi nhiệt độ là điều tuyệt vời nhất mà cậh từng cảm nhận được. Từ lạnh và ẩm ướt khó chịu đến thế này... cậu thở dài, thư giãn và nhắm mắt lại. Cậu có thể ngủ ở đây ngay bây giờ, nhưng cậu cảm thấy mệt mỏi vì điều đó, mặc dù thực tế cậu là người ngủ rất nông. Ai mà biết được khi nào bạn có thể vô tình bị chết đuối. Tuy nhiên, nhiệt độ nước vẫn tốt. Cậu đưa tay xung quanh và tìm thấy một bánh xà phòng, bắt đầu tắm rửa sạch sẽ, mặc dù cậu mất nhiều thời gian.

Chẳng bao lâu sau, tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng tắm khiến suy nghĩ của cậu tan biến.

"Ngài có thể vào." Cậu lầm bầm, mặc dù có lẽ hơi quá im lặng. Có vẻ như Atlas dù sao cũng đã nghe thấy cậu, khi hắn ta mở hé cửa, lén nhìn vào chỉ để đảm bảo rằng hắn không xâm phạm vào bất cứ thứ gì, trước khi mở cửa hoàn toàn và bước vào trong.

"Xin chào, thưa ngài, tôi hy vọng mình không quấy rầy..." Atlas mỉm cười nhẹ nhàng và kéo theo một chiếc ghế gỗ từ phòng ngủ, đặt bộ quần áo hắn đang cầm lên ghế. "Tôi chỉ ở đây để đưa cho cậu những thứ này."

"Ồ...Anh không cần phải gọi tôi là ngài, anh biết đấy...Tôi đoán là tôi chưa bao giờ tự giới thiệu bản thân. Tên tôi là Artemis. Artemis Juno Adler."

"Artemis? " Atlas nhướng mày. "Đó là một cái tên khá nữ tính nhỉ?"

Artemis cảm thấy má mình đỏ bừng. "Mẹ tôi tưởng tôi sẽ là con gái..." Cậu thở dài. "Bà ấy đã qua đời trước khi biết chuyện..và bố tôi quyết định vẫn giữ cái tên đó."

Ngay lập tức, Atlas rút lại lời vừa rồi, khoanh tay sau lưng. "À- tôi xin lỗi, Artemis. Đó vẫn là một cái tên tuyệt vời, bất kể chuẩn mực nào." Cậu mỉm cười nhẹ nhàng và Atlas cũng mỉm cười đáp lại trước khi rời đi.

Khi cậu đã ra khỏi bồn tắm và lau khô người, xem xét bộ quần áo hắn để lại. Hai bộ. Một bộ trông trang trọng nhưng vẫn lỗi thời như những thứ khác ở đây, và một bộ quần áo ngủ. Cậu ngáp, và bắt đầu mặc bộ đồ ngủ.

Sau khi ăn xong, cậu ăn nốt chiếc bánh mì đó, đặt trái cây (có lẽ là cam, hoặc quýt?) sang một bên, lê bước đến bên chiếc giường mới của mình. Mặc dù nó mềm mại đến mức đáng kinh ngạc và thoải mái đến mức cậu cảm thấy mình đang trôi vào giấc mơ nhưng vẫn không dám quen với nó. Dù sao thì cậu cũng chắc chắn rằng mình sẽ phải rời đi sớm thôi. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản cậu tận hưởng đêm nay.

Cậu lặng lẽ kéo chăn đắp lên người, nhắm đôi mắt mệt mỏi, để mình chìm vào giấc ngủ ấm áp, dễ chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#polyamory