Chương3: Trước khi Huyết Nguyệt mọc, chúng ta hãy cùng ngắm hoàng hôn đỏ rực..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Artemis ngồi ở chiếc bàn áp sát vào tường, cẩn thận bóc lớp vỏ quýt mà Atlas đã đưa cho họ tối qua. Cậu cho rằng bây giờ là đầu giờ sáng khi nhìn ra ngoài tấm rèm. Mặt trời vừa mới ló dạng qua hàng cây vân sam phía xa, bầu trời vẫn còn tối với những ngôi sao mờ nhạt, bức tranh màu nước gồm cam, đỏ, xanh, hồng, tất cả mờ ảo cùng nhau. Nó gần giống như nhìn vào một bức tranh vậy. Cậu thở dài và lướt ngón tay cái dọc theo ống tay chiếc áo cotton mềm mại. Có lẽ, nếu cậu ấy là một người đàn ông khác, cậu sẽ mong đợi sự thức tỉnh này vào mỗi buổi sáng, có thể nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ cả ngày mà không cần bận tâm đến thế giới, cung cấp mọi thứ cậu yêu cầu…một giấc mơ viển vông mà cậh thấy mình thường xuyên lạc vào, tuy nhiên đây là lần gần nhất nó thực sự trở thành hiện thực.

Có lẽ cậu có thể hoàn toàn chìm đắm trong ảo tưởng… dù chỉ trong chốc lát.

Đẩy một phần vị ngọt ngào của quả quýt vào miệng, Artemis thở dài. Những ngón tay của cậu lướt qua đầu cây bút lông đựng trong lọ thủy tinh gần đó. Một giai điệu nửa nhớ của một bài hát mà cậu đã nghe một hoặc hai lần trước đây, có lẽ ở quảng trường thành phố, bắt đầu thoát ra khỏi môi khi cậu ngâm nga và gõ móng tay lên bàn một cách vu vơ. Tâm trí cậu mơ hồ với không khí buổi sáng, nhưng cậu chưa bao giờ được nghỉ ngơi thoải mái như thế này trong đời. Nhắm mắt lại, cậu mỉm cười nhẹ nhàng, ăn thêm một phần trái cây mọng nước kia.

“Artemis..” Một giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vang lên từ phía sau cậu khiến cậu giật mình, quay đầu lại. Tất nhiên giọng nói này là của Atlas.

“A-ah..Tôi không ngh-..nghe thấy anh.” Cậu lẩm bẩm đáp lại.

“Tôi xin lỗi, Artemis. Một số người nói rằng tôi hầu như không tạo ra tiếng động khi bước đi,” hắn cười thầm, trước khi chắp hai tay vào nhau trước bụng. “Tôi đến để đưa em đi ăn sáng, có được không?”

“Vâng…tôi nghĩ đó cũng không phải một ý tồi, tôi…tôi đói,” Cậu từ từ đứng dậy, duỗi tay qua đầu một lúc trước khi thở dài. “Tôi nên thay đồ trước đã nhỉ..?

“Ồ, vâng, cứ tiếp tục đi. Tôi sẽ đợi bên ngoài.”

Artemis gật đầu và đi vào phòng tắm. Chẳng bao lâu sau, cậu đã quay lại, mang đôi dép vải thoải mái mà Atlas đã mang cho cậu đêm qua.

Atlas đưa một bàn tay đeo găng ra, ngỏ ý.

Cậu vui vẻ nhận lời.

Một lần nữa cậu lại được dẫn đường qua các hành lang, trong khi tay còn lại của Artemis đung đưa nhẹ theo mỗi bước đi. Trời ạ, và những bước chân của hắn thật nhẹ nhàng, uyển chuyển. Atlas hầu như không phát ra âm thanh nào, một nụ cười nở trên đôi môi đỏ thẫm của hắn ta. Nơi này yên tĩnh, thậm chí là quá yên tĩnh, cho đến mhi Artemis đột nhiên đập đầu vào cánh tay dang rộng của một người hầu khác đi ngang qua.

Cô gần như đánh rơi chiếc đĩa đang cầm. Artemis lùi ra và xoa trán.

"Tôi xin lỗi." Hai người đồng thanh nói. Sau đó, Artemis mỉm cười một chút, thấy có chút thú vị.

“Không, ng-người phải nói x-xin lỗi là tôi mới đúng. Tôi không có tầm nhìn tốt lắm..” Cậu tiếp lời, người hầu mỉm cười đáp lại, cúi chào hết mức có thể với đôi tay đầy ắp những chiếc đĩa, trước khi tiếp tục đi xuống hành lang. Atlas một lần nữa nắm lấy tay cậu.

“Tầm nhìn của em không tốt.” hắn lặp lại khi cả hai bước đi, với giọng điệu của một câu hỏi.

“Ừm…” Artemis lẩm bẩm.

“Tôi cho là vậy. Đôi mắt của em…không có ý xúc phạm..” hắn nhanh chóng nhìn đi nơi khác.

“Không, tôi không thấy bị xúc phạm đâu. Nó cũng…khó để không nhận ra..” Bàn tay còn lại của Artemis lướt lên mái tóc xoăn màu xám của cậu, xoay một lọn tóc quanh ngón tay. Atlas nhìn chằm chằm một lúc, trước khi một lần nữa nhìn đi chỗ khác, đẩy tất cả biểu hiện cảm xúc nào mà hắn ta có vào sâu bên trong mình.

“Chà, nếu nó giúp được gì thì, thật ra chúng rất đẹp.” Hắn lẩm bẩm.

“Anh…nghĩ rằng chúng đẹp?” Chết tiệt. Hắn không ngờ cậu sẽ nghe thấy điều đó. Có lẽ việc thiếu tầm nhìn có nghĩa là các giác quan khác của cậh đã được nâng cao. Hắn ghi nhớ điều đó trong suy nghĩ của mình cho sau này, nhưng hiện tại, hắn phải giải quyết việc này đã.

"À...ừm. Tôi có." Một bàn tay lướt dọc khuôn mặt hắn, từ trán đến cằm, khi hắn lặng lẽ thở dài

“Cảm ơn, r-rất nhiều.”

“Em vẫn thấy lo lắng à, Artemis..?” Tên của cậu đọng lại trên môi hắn, chỉ trong một khoảnh khắc quá lâu. Đối với Atlas, mỗi lần hắn nhắc đến tên cậu đều giống như cắn vào một chiếc kẹo dẻo.

"Huh? K-không, tôi ổn..chỉ là đói thôi, thật đấy..y.” cậu nhún vai.

“Xin thứ lỗi nếu tôi nói điều này có vẻ thô lỗ, nhưng em nói lắp khá nhiều đấy.” hắn dừng lại, rồi bước vào qua một cánh cửa.

“Ồ..v-vâng, tôi...sinh ra đã có điều gì đó không ổn..không ổn với tôi. Giống như mắt của tôi vậy. N-nó tốt hơn trước nh-..nhiều.”

"Tôi hiểu rồi."

“T-tuy nhiên…nó lại trở nên tệ hơn khi tôi…lo lắng. Vì vậy, tôi nghĩ anh đã-..đúng.”

Atlas nhớ lại những khoảnh khắc hai người ở một mình. Artemis thực sự đã quen với hắn ta nhanh đến vậy sao? Bàn tay hắn siết chặt hơn, chỉ một chút thôi.

Chẳng bao lâu, cả hai đã bước vào một phòng ăn lớn, và Artemis ngạc nhiên khi thấy xung quanh có nhiều người, trong những bộ trang phục lạ mắt và những chiếc váy có ren. Cậu nhìn Atlas để tìm câu trả lời, người gần như cũng đang ngạc nhiên như cậu, trước khi giật mình và đập tay vào mặt hắn ta.

"Tôi rất xin lỗi. Tôi hoàn toàn quên mất hôm nay Apollo sẽ tổ chức một bữa tiệc.”

“N-ngay vào sáng sớm sao..?” Cậu thì thầm. Cậu nghe thấy Atlas lầm bầm chửi rủa liên tục bằng thứ ngôn ngữ mà cậu không nhận ra.

“Đúng, mặc dù thực ra họ bắt đầu khá muộn vào ban đêm. Tên đó…không chính thống, nhưng về cơ bản sẽ kéo dài trong 24 giờ. Ngài ấy mời những vị khách từ những nơi xa xôi nhất của lục địa châu Á. Tôi không thể tin là mình đã quên khuấy đi mất” Atlas đổ lỗi cho việc hắn ta đã quá tập trung vào việc giữ cho Artemis thoải mái. Dù vậy, đối với hắn điều đó còn quan trọng hơn nhiều so với một bữa tiệc nào đó. “Chắc là tôi phải đi ngủ sớm rồi..”

“Cái đó…không sao đâu. Tôi nghĩ tôi-tôi sẽ ổn thôi..” Artemis lẩm bẩm, bước vào trong căn phòng được trang trí đẹp mắt. Bất chấp ánh bình minh buổi sáng tuyệt đẹp, tất cả các tấm rèm đều được kéo lên và thay vào đó là ánh sáng đến từ chiếc đèn chùm lớn phía trên và vài ngọn nến, đèn lồng bên dưới.

“Nếu em chắc chắn. Nhưng hãy nói với tôi nếu em cảm thấy không thoải mái nhé.” Giọng Atlas nhuốm vẻ lo lắng và quan tâm, nhưng hắn sẽ không kéo cậu vào nếu cậu không muốn.

Artemis liếc nhìn xung quanh, cố gắng nheo mắt tìm hiểu những họa tiết trong khi Atlas dẫn cậu đến bàn. Điều kỳ lạ là nơi này thoang thoảng mùi sắt. Có lẽ do một số thành phần họ sử dụng có mùi như vậy? Cậy không biết nhiều về những món ăn phức tạp.

“Vì mắt em không nhìn rõ nên em có phiền nếu tôi lấy đồ ăn cho không?” Atlas lặng lẽ hỏi và đặt tay lên vai cậu. Artemis gật đầu, và hắn ngân nga trả lời trước khi bước đi.

Ở một mình khiến cậu hơi bồn chồn khi đung đưa chân trái lên xuống, nhưng với bộ quần áo cũ này cậu cho rằng cậu sẽ trở nên hòa hợp hơn. Dựa vào những chi tiết trên bộ quần áo của những người đến gần cậu, họ dường như đều mặc trang phục có nguồn gốc và khoảng thời gian khác nhau. Có lẽ tất cả họ đều quan tâm đến điều này..? Artemis chưa bao giờ thực sự hiểu được người giàu.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là cậu cảm thấy như có một ánh mắt đang nhìn xuyên thấu sau lưng mình.

Nó dường như đến từ phía sau, tuy nhiên cậu không muốn tỏ ra nghi ngờ bằng cách quay người lại. Vả lại, dù có quay thì cậu cũng có thể sẽ không biết họ là ai…Artemis thở dài. Tiếng đĩa kêu lạch cạch trước mặt khiến cậu giật mình.

“Của em…” Atlas lẩm bẩm.

“Cảm ơn.” cậu đáp, mỉm cười nhẹ nhàng, cầm một chiếc dao đặt trước mặt lên, bắt đầu ăn. “Này, Atlas..?” Cậu tạm dừng.

"Hửm?" Hân trả lời trong khi ngồi xuống cạnh cậu.

“Có ai đang theo dõi tôi không?”

Cậu quan sát thấy đôi mắt đỏ rực của Atlas đánh nhẹ sang trong giây lát khi hắn hơi nghiêng đầu sang trái, trước khi gật đầu.

“Đó là Apollo. Tôi chắc chắn rằng ngài ấy chỉ đang cố gắng tìm hiểu về em. Ngài ấy thích biết mọi thứ về mọi người..” Hắn thở dài, xoay chiếc ly có vẻ như là rượu trong tay. Vì lý do nào đó mà mùi sắt dường như nồng hơn, hòa lẫn với mùi rượu nồng nặc và mùi trái cây mềm mại.

"Ngài ấy bao nhiêu tuổi?" Artemis nghiêng đầu, một lần nữa gắp thức ăn của mình.

"Ba mươi hai." hắn nói dối.

“Vậy thì ngài ấy cũng không già mấy. Tôi thì hai mươi bảy tuổi.” Artemis trả lời.

“thật hả? ”Atlas nhướng mày, giao tiếp bằng mắt. “Nhưng trông em thật…trẻ. Tôi tưởng em mới có hai mươi.”

“Chắc do sự kết hợp giữa chiều cao, vóc dáng và cân nặng của tôi…” Cậu thở dài.

“À, ờm, em trông rất đẹ- ừm, ờ…trẻ trung.”

Cứu vãn tốt lắm. Hắn mỉa mai nghĩ thầm, và nhíu đôi lông mày đen của mình. Artemis lặng lẽ cười khúc khích. Hơi thở của Atlas như nghẹn lại

“Cảm ơn rất nhiều.” Cậu mỉm cười nhiều hơn một chút, trước khi đẩy chiếc đĩa gần như trống trơn về phía trước vài inch. “Tôi nghĩ bây giờ tôi đã no rồi, cảm ơn anh, một lần nữa. Tôi có cần phải cất cái này đi không?”

“Không, không, cứ để đó. Người khác sẽ đem nó đi hộ em.”

“Ồ..” Artemis lẩm bẩm, đứng dậy. Atlas cũng đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu.

“Tôi sẽ đưa em về phòng, được không?”

Artemis gật đầu.

Khi rời đi, cả hai đi ngang qua Apollo, lúc này đang mặc một bộ trang phục màu đen. Ánh mắt gã gặp ánh mắt của Atlas, gã không thể đọc được biểu cảm của hắn khi họ đi qua, ngoại trừ sự tò mò mờ nhạt. Hắn cúi đầu trước Apollo trước khi tiếp tục tiến về phía trước, lặng lẽ thở dài với chính mình.

                ______________________

Chỉ còn lại một mình, Artemis thay lại bộ đồ ngủ. Mới giữa trưa nhưng cậu luôn cảm thấy mệt mỏi sau khi ăn, đặc biệt là một bữa ăn lớn như vậy. Cậu gần như đã quên mất cảm giác no là như thế nào. Artemis kéo rèm lại, nhận thấy rằng chúng chặn ánh sáng mặt trời khá dễ dàng. Ngáp và leo lên giường, cậu gần như chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Khi tiếng ngáy khe khẽ của người kia lọt qua khe cửa, Apollo bước vào phòng cậu, liếc nhìn xung quanh. Đôi mắt xanh biển navy của gã nhanh chóng rơi xuống tấm nệm được đắp bằng vài lớp chăn mềm. Gã đưa tay nhẹ nhàng kéo chăn ở trên ra, để lộ khuôn mặt của người đàn ông mà gã ghê tởm vì đã đột nhập vào nhà mình.

Nhưng sau đó, gã ta thở hổn hển, lặng lẽ lùi lại

Artemis thật đẹp. Không thể phủ nhận điều đó. Bất chấp sự không hoàn hảo của cậu ấy. Một bông hồng bị rách cánh còn đỡ hơn một bông hồng héo úa. Gã đưa tay lên thái dương, cố gắng xoa dịu cơn đau đầu đang ập đến. Apollo tự lẩm bẩm vài câu xa lạ, mặc kệ má gã ta đang nóng bừng lên, tự nhắc nhở bản thân rằng người đàn ông này sẽ phải rời đi. Cậu không thể khám phá ra bí mật của gã. Kể cả khi gã yêu cậu. Mẹ nó! Lời nguyền chết tiệt khủng khiếp! Một tiếng gầm gừ vang lên từ sâu bên trong gã, nhưng gã không dám phát ra âm thanh lớn hơn nữa. Gã không thể để Artemis tỉnh dậy.

Cuối cùng, gã buông tay xuống, thở dài, xoay người rời đi. Tuy nhiên, trước khi làm vậy, gã đã rút bông hồng xanh đậm ra khỏi áo choàng và đặt nó vào đôi tay lỏng lẻo của Artemis. Xong xuôi, gã ta biến mất, hòa vào làn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#polyamory