Tái Phát Và Lần Bình Phục Cuối Cùng 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Criara_Chanh

Tác giả: Cecilia_CC_22 (tên mới) / Sfhgj (tên cũ) 

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả.

Link bản gốc: https://archiveofourown.org/works/57711133/chapters/148184980#workskin

Couple: Hayato Suo & Sakura Haruka

-----

Văn án: Suo tự mình giải quyết vấn đề với cha mẹ Sakura và Bofurin muốn giúp anh.

Sakura ở nhà một mình với những suy nghĩ. Liệu điều gì sẽ xảy ra?

Ghi chú: Xin lỗi vì không đăng bài 😭 Tôi bận nhiều việc và không có thời gian đăng bài 🥹. Nhưng giờ tôi có thời gian nên tôi sẽ cố gắng cập nhật nhiều nhất có thể.

-----

Chương 3

[Góc nhìn của Sou]

Suo dịu dàng khẽ kéo tấm chăn quấn quanh người Sakura, lớp vải ôm lấy cơ thể cậu như một tổ kén ấm áp. Căn phòng chìm trong ánh sáng mờ ảo, rèm cửa khẽ đung đưa theo làn gió đêm. Đôi mắt Sakura lướt qua bóng tối trong phòng, một chút lo âu hiện lên trên khuôn mặt. Dù bên ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng rõ ràng có điều gì đó đang đè nặng trong tâm trí cậu.

"Cẩn thận nhé," Sakura thì thầm, giọng chỉ vừa đủ nghe. Suo dừng lại, bàn tay anh khựng lại một lúc trước khi vỗ nhẹ lên vai Sakura. Anh nở một nụ cười trấn an, dù trong mắt vẫn hiện lên chút tinh nghịch.

"Anh sẽ quay lại ngay thôi mà," Suo nói, giọng nhẹ nhàng như lông vũ. Anh biết rằng Sakura đã hiểu rõ kế hoạch của mình đêm nay, nhưng lo lắng trong giọng điệu của cậu vẫn không thể che giấu. Suo kéo cửa khép lại với một tiếng động khẽ, để lại Sakura với những suy nghĩ riêng. Tiếng rì rào của đêm bên ngoài dường như càng làm nổi bật thêm sự tĩnh lặng trong căn phòng.

Suo bước nhanh qua những con phố yên tĩnh của Makochi, bước chân dài đưa anh đến địa điểm đã định. Nhóm Đa văn chúng đã tập hợp đông đủ, biểu cảm trên gương mặt họ là tức giận xen lẫn quyết tâm. Nirei ngẩng lên từ chiếc điện thoại, đôi mắt lo lắng, trong khi bàn tay của Tsubaki đặt lên đầu của Umemiya đang ngủ say như cách bảo bọc. Kiryu khẽ gật đầu, nụ cười hiền từ của anh đã nhường chỗ cho một gương mặt nghiêm nghị. Sự vô tư thường ngày của Tsugeura biến mất, ánh mắt anh sắc bén và tập trung. Nắm đấm của Sugishita siết chặt, sự lười biếng thờ ơ thường thấy đã bị thay thế bởi quyết tâm mạnh mẽ để bảo vệ lớp trưởng của mình.

"Tớ biết là muộn rồi, nhưng chúng ta không thể bỏ qua chuyện này," Suo bắt đầu, giọng nói của anh kể lại tin tức đáng lo ngại về vụ tấn công bố mẹ của Sakura. Những lời nói của anh nhận được một loạt tiếng hít thở sâu, tiếp theo là những tiếng xì xào đầy giận dữ. Mối liên kết giữa các thành viên của Bofurin là không thể phá vỡ, và tấn công vào một người đồng nghĩa với tấn công vào tất cả. "Chúng ta phải cho họ thấy rằng chúng ta đứng về phía Sakura," anh tiếp tục, giọng nói kiên quyết dù ngực anh vẫn run rẩy. Suo biết rằng Sakura sẽ không bao giờ yêu cầu họ giúp đỡ, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ đứng yên mà không làm gì.

Umemiya là người đầu tiên đứng dậy, đôi mắt anh hẹp lại đầy nguy hiểm. "Chuyện này không thể chấp nhận được," anh nói, giọng trầm thấp và đe dọa. Thái độ vui vẻ thường ngày của người đứng đầu năm ba ngay lập tức biến đổi thành một cái gì đó đáng sợ hơn nhiều. "Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này một lần cho xong."

Nhóm bạn nhìn nhau, trao nhau những cái gật đầu nghiêm nghị trước khi hành động, động tác của họ nhanh nhẹn và nhịp nhàng dù đã khuya. Họ đến hiện trường và thấy một nhóm năm người lạ mặt lảng vảng bên ngoài cửa hàng tiện lợi bị phá hoại. Tên cầm đầu, một gã cao chưa hơn Sakura là bao, chăm chú nhìn họ khi họ tiến đến. Bốn người đồng bọn cao lớn hơn nhiều đứng cạnh hắn, dường như nhận ra biểu tượng Bofurin trên đồng phục của nhóm.

"Tụi bây đến đúng lúc đấy," gã thấp bé lên tiếng, nụ cười ngạo nghễ nở trên môi hắn. "Bọn tao đã xử lý sơ qua rồi. Cứ xem như đây là món quà tụi tao tặng cho các người," hắn nói thêm, như thể đang trao tay một món quà được gói gém bằng máu và những vết bầm tím.

Căn phòng phía sau hắn là một mớ hỗn độn. Đồ đạc bị lật tung, tường nhà đầy vết tích của những cú đấm đá, sàn nhà vương vãi những mảnh kính vỡ. Mùi rượu và mồ hôi phảng phất trong không khí, khiến sự hung bạo càng trở nên rõ rệt. Giữa đống hỗn loạn đó, mẹ của Sakura nằm bất động trên sàn, gương mặt bà đầy đau đớn và oán hận. Đôi mắt bà nheo lại khi nhìn thấy các thành viên Bofurin, nhưng bà không nói gì, cơ thể bà quá mệt để phản kháng.

Nirei bước lên phía trước, tim đập thình thịch khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Anh chưa từng chứng kiến điều gì khủng khiếp như thế này, và tâm trí anh quay cuồng khi nhận ra đây chính là gia đình của người mà anh ngưỡng mộ nhất. "Ba của Sakura có ở đây không ạ?" anh hỏi, giọng nói hơi run rẩy. Người phụ nữ trên sàn ho khan trước khi đáp lại, giọng bà đầy cay đắng và lạnh lùng.

"Tại sao mày hỏi?" bà gằn giọng, cố gắng chống đỡ để ngồi dậy với một tiếng rên khẽ. Đôi mắt bà tối sầm lại vì giận dữ và oán hận. "Mấy đứa là bạn bè của nó à? Đến đây để làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Bàn tay Suo siết chặt lấy quai túi, âm thanh khớp xương kêu răng rắc vang lên giữa không khí căng thẳng. "Ông ta đâu?" anh hỏi, giọng bình thản như mặt hồ yên ả.

Người phụ nữ nhổ nước bọt xuống chân họ, đôi mắt bà rực lên sự độc ác. "Mày quan tâm làm gì?" bà đáp trả, giọng đầy cay nghiệt và oán hận.

Nụ cười của Suo vẫn không đổi, nhưng đôi mắt anh lạnh lẽo và không khoan nhượng. "Chỉ là muốn lo cho lớp trưởng của tụi này thôi," anh nói, giọng điệu tưởng như bình tĩnh nhưng ẩn chứa đe dọa ngầm.

Mẹ của Sakura nhăn mặt, cố gượng đứng dậy với một tiếng rên đau đớn. Bà chỉ tay run rẩy về phía họ, giọng nói vang lên đầy buộc tội. "Thằng đó," bà nhổ nước bọt, "lúc nào cũng gây rắc rối. Chính nó là lý do mà mấy đứa phải có mặt ở đây. Nó đã dụ dỗ chồng tao, và giờ thì kéo theo cả mấy đứa đi đánh giặc cho nó!"

Những lời nói đó như lưỡi dao xoáy sâu vào trái tim của các thành viên trẻ tuổi của Bofurin. Họ biết rằng Sakura đã từng đối mặt với nhiều khó khăn, nhưng không ngờ rằng vấn đề gia đình của cậu lại sâu đến vậy. Nirei cảm thấy mặt mình nóng bừng vì tức giận, hai nắm đấm siết chặt bên hông. Anh muốn tranh luận, muốn bảo vệ Sakura, nhưng anh biết rằng điều đó sẽ vô ích. Thay vào đó, anh hít một hơi sâu, cố gắng dồn nén sự bức xúc của mình để tìm ra giải pháp cho tình huống này.

"Quý bà Sakura," Kiryu bắt đầu nhẹ nhàng, tiến lên phía trước. "Chúng tôi không đến đây để tranh cãi. Chúng tôi đến để giúp đỡ. Bà có thể cho chúng tôi biết chồng bà đang ở đâu không?"

Vẻ mặt của mẹ Sakura càng trở nên cay độc hơn. "Tại sao tôi phải nói cho các người biết?" bà nhếch mép. "Các người cũng giống như nó thôi, một lũ du côn nghĩ rằng mình hơn người khác!"

Mắt Nirei mở to, má anh ửng đỏ vì phẫn nộ. "Không phải vậy!" anh phản đối. "Sakura-san là lớp trưởng của chúng tôi! Chúng tôi ở đây để ủng hộ cậu ấy, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa!"

Bỏ qua những lời lẽ cay nghiệt của người phụ nữ, Tsugeura và Sugishita nhanh chóng di chuyển đến chỗ bà, nhẹ nhàng giúp đỡ đưa bà đến ghế. Dù trong lòng ngập tràn cơn phẫn nộ, họ vẫn đối xử với bà bằng một sự tôn trọng gần như đối lập hoàn toàn với hoàn cảnh lúc này. Kiryu, người luôn điềm tĩnh, tiến thêm một bước. "Xin hãy cho chúng tôi biết chồng bà đang ở đâu. Chúng tôi cần đảm bảo rằng không ai khác bị thương."

Tiếng bước chân lạo xạo từ phía sau cửa hàng làm cả nhóm căng thẳng. Họ quay lại và thấy một người đàn ông, cao hơn Umemiya một chút, lảo đảo bước vào, mắt đỏ ngầu kèm với một nụ cười độc ác trên khuôn mặt. Hắn quét mắt qua cảnh tượng trước mặt, mắt hắn nheo lại khi nhìn thấy cảnh tượng vợ mình bất tỉnh.

"Cái quái gì đang xảy ra ở đây?" hắn gầm lên, giọng nồng nặc mùi rượu. Hơi thở nồng nặc của hắn khiến họ cảm thấy như bị tát một cú đau đớn.

Mẹ Sakura rụt người lại, co mình vào ghế như muốn trở nên vô hình. Căng thẳng trong phòng tăng lên vọt, không khí trở nên nặng nề với những lời cáo buộc không nói ra. Không chần chừ, Umemiya bước lên phía trước, tư thế vững vàng và đầy quyền thế. "Chúng tôi đến đây để chấm dứt mọi chuyện," anh tuyên bố, giọng nói sắc bén như lưỡi dao.

Sự xuất hiện của chồng bà chỉ càng làm gia tăng cơn giận dữ của bà. "Các người nghĩ rằng có thể bước vào đây và làm chủ tình hình?" bà gầm lên, giọng nói run rẩy vì căm phẫn.

Đôi mắt Suo híp lại, nụ cười vẫn không rời khỏi môi anh. Anh bước lên trước mẹ Sakura, chắn tầm nhìn của bà đối với người mới đến. "Con trai của bà là một trong những người mạnh mẽ nhất tôi biết," anh nói, giọng nói của anh là sự tương phản yên bình giữa sự hỗn loạn xung quanh. "Em ấy đã đạt được từng chút một vị trí của mình, và chúng tôi sẽ không để ai nói ngược lại."

Người đàn ông nhếch mép, bước gần hơn với vẻ đe dọa. "Ồ, bọn mày nghĩ mình có gì đặc biệt à?" hắn lắp bắp, ánh mắt đỏ ngầu đầy thách thức. "Chúng mày chỉ là một lũ trẻ con chơi trò hóa trang."

Suo không dao động. Anh đứng yên, nụ cười không hề thay đổi. "Sakura-san đã phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn những gì ông có thể tưởng tượng," anh nói nhẹ nhàng, nhưng đầy cứng rắn. "Em ấy đã nỗ lực đạt từng chút sức mạnh của mình, và em ấy không cần những người như ông làm giảm giá trị của mình."

Trước khi người đàn ông có thể phản ứng, cơ thể Suo lao về phía trước, lòng bàn tay anh đập mạnh vào cổ của hắn với sức mạnh bất ngờ. Đôi mắt người đàn ông lồi ra khi hắn thở hổn hển, tay nắm chặt cổ mình. Suo giữ hắn xuống, tay anh không buông lỏng khi mặt người đàn ông chuyển sang màu tím xám xịt. Cả phòng im lặng, chỉ còn lại âm thanh hơi thở yếu ớt của hắn.

[Góc nhìn của Sakura]

Sakura nằm trên chiếc futon của mình, cảm nhận lớp vải mềm mại chạm vào da trong khi ánh sáng của buổi chiều muộn len lỏi qua các khe rèm, tạo nên những dải ánh sáng và bóng đổ trên phòng. Cảm giác trong lòng cậu là một hỗn tạp kỳ lạ—trái tim cậu rung rinh khi nhớ lại những cử chỉ nhẹ nhàng của Hayato đêm qua, nhưng cậu không thể gạt bỏ được cái gánh nặng như chiếc áo ướt đang bám vào cơ thể mình. Những suy nghĩ của cậu lại quay về với vòng tay ấm áp của Hayato, cách đôi bàn tay anh lướt nhẹ trên cơ thể, và những lời thì thầm nhẹ nhàng vang lên bên tai. Những khoảnh khắc ân cần đó như một giấc mơ ngọt ngào, nhưng khi cậu nhớ đến hơi ấm của Hayato phà lên cổ cậu, một cơn rùng mình lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cậu.

Những âm thanh mắng mỏ từ mẹ cậu vẫn vang vọng trong tâm trí, "Mày chỉ là một ả đào dụ dỗ," bà đã quát, đôi mắt hằn học với nỗi ghê tởm. Lời buộc tội nặng nề hơn từ cha anh về việc là một "đỉ điếm" ngay sau đó khiến căn phòng đột ngột trở nên lạnh lẽo hơn. Cậu siết chặt tay, vải áo thít vào đốt ngón tay. Cậu cảm thấy sức nặng của những lời lẽ đó đang đè nặng lên mình, khiến việc thở trở nên khó khăn. Cậu khác với hình tượng người con lý tưởng mà họ mong muốn, và ngay cả khi cậu cảm nhận được dư âm của tình yêu từ Hayato, cái bóng của quá khứ vẫn bao trùm lên cậu.

Gò má của Sakura đỏ bừng khi cậu nhớ lại những cái chạm dịu dàng của Hayato, cách anh ấy nhẹ gọi tên mình. Đó thật trái ngược hoàn toàn với cuộc sống khắc nghiệt mà cậu đã quen thuộc. Nghĩ về Hayato, là lớp phó, là người... yêu của cậu, là người chỉ nhìn cậu bằng tất cả sự chiều chuộng khiến cậu không thể chịu đựng nổi. Một giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, mà cậu nhanh chóng lau đi bằng mu bàn tay. Cậu chưa bao giờ là người dễ khóc, nhưng cảm xúc hiện tại thật sự quá mạnh mẽ.

Tiếng chim hót từ xa phá vỡ căn phòng tĩnh lặng, nhắc nhở Sakura về thế giới bên ngoài vẫn tiếp tục chuyển động mà không để ý đến những cơn sóng nội tâm của anh. Cậu biết tình yêu của Hayato là thật, nhưng cậu không thể gạt bỏ cảm giác mình là một kẻ giả mạo, không xứng đáng được đối xử như vậy.

Nặng nề thở dài, Sakura ngồi dậy, đẩy futon sang một bên. Cậu phải chuẩn bị cho ngày mới. Hayato sẽ sớm trở về, và cậu muốn chuẩn bị bữa sáng cho anh. Nghĩ đến nụ cười của Hayato đủ để xua tan mây đen nghi ngờ, dù chỉ trong chốc lát. Cậu bước tới bếp, đôi chân trần lạnh cóng trên sàn gỗ. Tủ lạnh chứa một mớ hỗn độn của đồ ăn thừa và các nguyên liệu ngẫu nhiên, nhưng cậu tìm ra được trứng, bánh mì, và vài miếng thịt xông khói. Cậu đập trứng vào một cái bát, cố gắng lờ đi cơn quặn trong dạ dày.

Khi Sakura khuấy trứng, mùi thức ăn ngày càng nồng, cùng với đó, cảm giác buồn nôn của cậu cũng tăng lên. Cậu nghiến chặt răng, nuốt khan, và cố gắng tập trung vào công việc trước mắt. Mỗi lần khuấy trứng đưa cậu gần hơn đến bữa sáng mà cậu biết Hayato sẽ thích. Cậu phải làm điều này — vì Hayato. Cậu đặt chảo lên bếp và để dầu nóng lên, tay cậu lơ lửng trên tay cầm. Tiếng xèo xèo từ thịt xông khói gần như vượt sức chịu đựng, nhưng cậu đã gắng gượng, sau đó đổ trứng vào chảo. Mùi thức ăn nấu nướng ngập không khí, và Sakura thấy dạ dày mình phản kháng, nhưng cậu quyết tâm không từ bỏ.

Trứng trong chảo nhảy lên và nổi bóng khí, và Sakura lật chúng một cách khéo léo, dù tay cậu vẫn còn run. Bánh mì nướng bật lên, cậu đặt nó lên đĩa và sắp thức ăn gọn gàng. Cảnh tượng bữa sáng trước mặt khiến dạ dày cậu cảm thấy khó chịu, nhưng cậu tự nhủ về sự ấm áp của Hayato và cách đôi mắt của Hayato tìm kiếm ánh nhìn của cậu khi họ thổ lộ tình cảm. Cậu phải ăn bữa sáng này. Vì Hayato. Cậu cầm đĩa lên, cảm thấy nặng hơn bình thường, và mang đến bàn. Cậu hít một hơi thật sâu và ngồi xuống.

Miếng đầu tiên là khó khăn nhất. Sakura nhai trứng chậm rãi, cố gắng phớt lờ vị đắng ngập trong miệng. Cảm giác như cậu đang nuốt cả những nỗi sợ hãi và tự ti của chính mình. Cậu cắn thêm một miếng nữa, rồi thêm miếng nữa, mỗi miếng dễ chịu hơn một chút so với miếng trước. Bánh mì thì khô, nhưng cậu cố gắng nuốt trôi bằng ngụm nước trái cây. Cậu phải tiếp tục. Vì Hayato. Cậu phải lấy lại sức lực của mình. Vì Hayato. Cậu phải vượt qua cảm giác buồn nôn đang đe dọa nhấn chìm cậu. Vì Hayato. Câu thần chú lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu, như một nhịp đập kiên định và quyết tâm.

Miếng bánh mì thứ ba là một sai lầm. Nó ngồi nặng nề trong dạ dày anh như một viên đá, nặng nề và không mong muốn. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu cơn bão trong bụng. Anh cảm thấy nước dãi nóng bỏng và chua, và má anh đỏ bừng với nỗ lực giữ nó lại. Anh uống thêm một ngụm nước trái cây, tay run rẩy nhẹ. Căn phòng xoay quanh anh, tiếng chim hót bên ngoài trở nên xa xôi. Thức ăn cảm thấy như một lớp bột dày, tắc nghẽn trong cổ họng, và anh phải chống lại cơn thèm nôn mửa.

Sakura đứng dậy đột ngột, ghế kéo trên sàn phát ra tiếng kêu. Cậu loạng choạng đi vào phòng tắm, đĩa thức ăn vẫn nằm trên bàn, bị bỏ quên. Đôi mắt cậu đẫm lệ khi cơn buồn nôn trở nên dữ dội hơn, và cậu kịp đến nhà vệ sinh trước khi tất cả trào ra. Cậu cúi xuống bồn cầu, nôn mửa và co giật, cơ thể cậu co rúm mạnh mẽ bởi phản xạ nôn. Vị mật và trứng hòa lẫn với ngọt ngào của nước trái cây, tạo thành một hỗn hợp ghê tởm khiến cậu muốn gào thét. Cậu bám chặt gốm lạnh, các khớp tay trắng bệch vì nỗ lực không buông.

Khi những thức ăn cuối cùng rời khỏi dạ dày, Sakura gục xuống sàn, lưng dựa vào tường. Cậu hít thở sâu, run run, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập loạn xạ. Căn phòng dường như quá nhỏ, không khí quá ngột ngạt. Cậu nhắm mắt, cầu mong cơn buồn nôn qua đi. Điều duy nhất giữ cậu không hoàn toàn gục ngã là nghĩ về Hayato, về cái ấm áp và quan tâm đang chờ đợi khi cậu cảm thấy tốt hơn. Nhưng hiện tại, cậu bị giam cầm trong một nhà tù tự mình tạo, những bức tường như đang thu hẹp lại với từng nhịp thở.

-----

Phần 6 của "Hơn những gì thấy được".

Ghi chú 1: Hy vọng bạn thích. Xin lỗi một lần nữa vì không đăng bài thường xuyên. Tôi cũng bị bí ý tưởng, không biết mình muốn gì sau đó. Nhưng đột nhiên tôi có một ý tưởng đột phá vào phút cuối và tôi rất hào hứng viết chương này. Tôi cũng có rất nhiều ý tưởng cho chương tiếp theo nên bạn có thể mong đợi bản cập nhật sớm thôi. Tôi hy vọng các bạn lại thích nhiều như tôi thích viết chương này. Chúc các bạn có một ngày tuyệt vời.☺️

Ghi chú 2: Tôi nghĩ tôi có thể xóa bài này nếu tôi vẫn ghét bài này sau vài giờ nữa nhưng nếu tôi không xóa thì tôi sẽ tiếp tục theo hướng này. Nhưng hiện tại thì TÔI CẦN NGỦ. Hy vọng các bạn thích và có phần còn lại của ngày tuyệt vời.☺️

*Hãy bình luận cho tớ về việc mọi người muốn đọc truyện nào khác mà chưa có ai dịch. Tớ sẽ đi xin và dịch ạ. Lưu ý: Chỉ nhận couple Sakura Haruka với những người khác nhé.

*Xem trên WordPress CriaraChanh để đọc chương mới nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro