Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3.

-…. Chúng ta….chia tay đi….Anh nghĩ chủ tịch nói đúng.Chúng ta nên dừng lại thôi.Anh…

-Yoseob à…Anh đừng đùa-Suzy cười nhạt nhưng khi thấy sắc mặt anh,cô bắt đầu hoảng sợ.

-….

-Không được.Em không làm được.Em không đồng ý.Anh cũng hiểu hơn ai hết mà.Tình cảm của em...-Suzy cứ lắc đầu quầy quậy không chịu nghe Yoseob nói.

-Anh biết nhưng chúng ta vẫn còn trẻ,chúng ta còn cả một quãng đường phía trước phải đi,nhất là em.

-Nhất là em?Ý anh là anh chia tay là để tốt cho em à?Anh cũng giống họ,anh cũng giống chủ tịch Park,anh thật ích kỉ.Anh đừng có giả vờ nghĩ tốt cho em.Em phiền phức lắm chứ gì.Em quá trẻ con nên anh cũng thấy mệt mỏi chứ gì.

-Suzy em bình tĩnh đi.Nghe anh nói,được không?Giấc mơ của em,hạnh phúc của em,cuộc sống của em,những nổ lực cố gắng em bỏ ra thời gian qua,anh không thể gánh hết được.Một mình anh không thể nào đền bù hết được tất cả những điều đó cho em,em hiểu không??

-Chúng ta chỉ cần thuyết phục chủ tịch thôi phải không?Em ổn mà,em không sao,giấc mơ vẫn có thể tiếp tục,em vẫn có thể hát mà,đâu cứ nhất thiết phải đánh đổi anh để lấy tất cả những điều đó.-Suzy gắt lên,nước mắt cô rơi,cuối cùng nó cũng rơi….tay cô run lên,cô không biết phải làm gì lúc này để ngăn Yoseob lại nữa.Hết chủ tịch giờ lại đến cả chính anh cũng bắt cô phải rời xa anh.

-Suzy à đừng như thế,bình tĩnh đi.

Yoseob bật dậy kéo Suzy ra khỏi quán café đến một góc khuất của công viên thành phố.Suzy giật tay Yoseob ra.

-Anh à,chúng ta có thể làm được.Em vẫn sẽ hát,em vẫn sẽ cố gắng,chúng ta cũng không cần công khai,chỉ cần chúng ta cùng nhau thuyết phục chủ tịch Park thôi là được phải không?Hả?

Sau khi anh nói chúng ta sẽ không đi đến đâu,anh nói rằng chúng ta chia tay và quay đi.

Môi em run lên và cố kìm nén những giọt nước mắt.

-Suzy à mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu.Nghe này,em còn một chặng đường rất dài phía trước phải đi,chuyện chúng ta sau này hãy tính được không?Giờ chỉ là những giây phút bồng bột thôi…Em cần phải suy nghĩ nghiêm túc về những gì em muốn làm,tương lai của em nữa.Anh không thể chịu trách nhiệm hết tất cả những điều đó được.Bởi vì tương lai của em,hạnh phúc của em,đối với anh rất quan trọng…

Suzy cúi mặt xuống,từng lời Yoseob nói ra cô đều không muốn nghe.Cô cứ lắc đầu.Nước mắt cứ rơi,không thể ngưng được.Ước gì đây chỉ là một giấc mơ.

-Suzy à em đừng khóc nữa…

Yoseob chạm hai tay lên má cô,nhẹ nâng đầu cô lên và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đó.

-Yoseob à….em không thể,em không thể làm được.Em làm sao có thể để anh đi một cách dễ dàng như thế này được…Em không thể….

Cuối cùng việc để anh đi cũng quá khó khăn đối với em.

Em không thể chịu đựng được vì nó quá đau đớn.

Em an ủi bản thân và cố quay lại những ngày trước đây nhưng…

Giọng cô nghẹn lại.

Tim Yoseob như bị ngàn lưỡi dao cứa vào,nhìn cô lúc này,nhìn những giọt nước mắt đang rơi vì anh,anh chỉ muốn đưa cô đi thật xa để không ai có thể kéo anh ra xa cô.Nhưng anh quá bất lực,anh quá nhỏ bé,thậm chí đến cả tình yêu của mình anh cũng không đủ sức giữ lấy.

-Suzy à,chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi.Anh làm được em cũng sẽ làm được.Em còn trẻ.Em còn Miss A.Còn rất nhiều những fan rất yêu quí em,đang chờ em trở lại ngoài kia.Em sẽ còn gặp nhiều những chàng trai tốt hơn anh,yêu em hơn anh.Được không?

Không,không còn gì nữa rồi…

Em sợ phải nói ra điều đó

Đó là lý do em không thể gặp anh

Chúng ta không thể,thực sự không thể

Chúng ta không thể bên nhau được nữa

Em biết điều đó…

-Không!Không!Không!Sẽ không có ai có thể thay thế anh.Không được.Em không muốn.Mỳ phải làm gì đó đi chứ Suzy!Xin anh đừng nói ra những lời như vậy….em không thể…làm ơn.Một người là quá đủ rồi.Mặc kệ họ nói gì,em chỉ quan tâm đến anh thôi.Đừng ngay đến cả anh cũng như thế được không?

-Không.Suzy,rồi em sẽ nhanh quên anh thôi.Nhé.Em phải hứa với anh,em sẽ sống tốt,em sẽ tiếp tục cố gắng để chúng ta cùng hoàn thành ước mơ.Em phải thật vui vẻ và hạnh phúc.Em phải cười thật nhiều khi không có anh ở đó…

Nói đến đây chợt một giọt nước mắt lăn dài trên má anh.Suzy bật khóc nức nở.

Không có anh?Không có anh cô sẽ không thể sống được…

-Em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.Đừng có nhõng nhẽo và ngang bướng nghe không?Những lúc cần cứ gọi cho anh.Anh sẽ mãi luôn ở bên cạnh em.Nhớ nhé.

-Anh à….không….không được…

Dùng chút sức lực còn lại,Suzy thều thào.

-Suzy à em đừng như thế.Anh còn chưa đi em đã thế này.Làm sao anh có thể yên tâm được đây.

-Yoseobb!!!!!

Suzy òa khóc,ôm chầm lấy Yoseob.Đây có lẽ sẽ là lần cuối,cô được ôm anh như thế này.Anh còn chưa đi,cái vòng tay này đã quá lạnh lẽo.

-Không sao đâu Suzy à….không sao đâu.Mọi chuyện sẽ qua thôi.Cố lên em.Anh sẽ luôn ở bên cạnh em…chỉ là với tư cách khác thôi.Anh sẽ luôn dõi theo em.

-Yoseob à…em sẽ sống ra sao nếu thiếu anh đây…

-Không đừng.Em sẽ sống tốt.Tin anh.

Yoseob vỗ về Suzy.Anh đang cố ghi nhớ nốt những giây phút cuối cùng này với cô.Mùi hương quen thuộc này.Dáng người nhỏ nhắn này.Cái vòng tay của cô với anh cũng rất vô giá.Nhưng anh biết làm gì khác….

Suzy dường như đã chấp nhận sự thật.Cô không thể giữ Yoseob lại nếu như anh cứ nhất quyết phải rời xa cô.Cô thực sự cảm thấy hụt hẫng khi cô nghĩ đến những quãng thời gian sau này.Cô sẽ vượt qua cú sốc này thế nào đây.Ai sẽ là người ở bên cạnh vỗ về cô như Yoseob lúc này đây.Thực sự Yoseob quá quan trọng với cô,không một ai có thể thay thế được anh….trong lòng cô….trong cuộc sống của cô.Cả cô và Yoseob và đều không có cách lựa chọn nào khác.

Mới chỉ hai ngày mà Yoseob gầy đi nhiều.Không biết anh đã khổ tâm như thế nào…Anh dường như đã phát điên…

Đêm hôm qua

-Yoseob à….E không ngủ được sao?

-Hyung…Hyung chưa ngủ à?

-Suy nghĩ nhiều như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.Còn album đang quảng bá nữa mà.

-JunHyung à,em không thể xa Suzy được,nhưng chủ tịch nói đúng,còn sự nghiệp của con bé,còn Miss A…

-Hyung hiểu giờ em đang cảm thấy như thế nào.Chắc chắn giờ em đang rất mâu thuẫn.Nhưng em đừng ép buộc bản thân quá.Chuyện gì đến cũng sẽ phải đến.Duyên phận đã cho em và Suzy gặp nhau điều đó là may mắn lắm rồi.Đừng hối tiếc hay oán trách bất cứ điều gì.Hãy chỉ tận hưởng tuổi trẻ của em,tận hưởng những gì em tạo ra.Chỉ cần em hạnh phúc với những gì mình đang có.Chỉ cần em hạnh phúc bước đi trên con đường em đã chọn và đang đi là được rồi.Cả con bé cũng vậy.Đừng nghiêm trọng hóa một vấn đề lên.E, sẽ không kham nổi đâu.Hãy để cho mọi chuyện đc tự nhiên.

-Vậy nghĩa là sao ạ?Ý hyung là em nên buông Suzy ra hay tìm mọi cách giữ con bé lại.Em thực sự không biết phải làm gì.

-Hãy để trái tim mách bảo những gì e nên làm.Điều gì là tốt nhất cho cả em và Suzy,hãy để nó quyết định.Yêu không nhất thiết lúc nào cũng phải ở cạnh nhau,chỉ cần người mình yêu được hạnh phúc.Hyung cũng chỉ mong em được hạnh phúc thôi.Ngủ đi nhóc.Thức khuya nhiều rồi.Tranh thủ thời gian này ngủ bù đi.Những ngày sau này sẽ rất vất vả đấy.

-Tha lỗi cho a Suzy….Jun hyung,cảm ơn hyung rất nhiều…

-Anh xin lỗi,xin lỗi vì đã để em phải khóc.Sau này đừng khóc nhé.Nếu có muốn khóc,hãy tìm những người em yêu thương mà khóc trong lòng họ.Anh yêu e Suzy à                  

…Nhưng đến lúc này anh vẫn còn yêu em…

Thực sự yêu em…

Nếu anh nói với mình rằng không được để em đi.

Nếu em quay lại,anh sẽ ôm em và nói rằng anh không ổn chút nào.

Thì có lẽ anh đã không hối hận thế này…

No-Yoseob-     

Anh thì thầm những lời cuối cùng anh muốn nói với Suzy.Anh buông cô ra nhưng cô nhất quyết không chịu.

-Cho đến cuối cùng mà anh vẫn nói những lời này với em….

-Đừng khóc nữa.Chúng ta về thôi.Cũng đã đến giờ có nhiều người qua lại rồi đấy.

Đưa Suzy về công ty rồi anh cũng mau chóng quay về CUBE.

-Mắt sưng húp thế kia.Chắc là cháu quyết định rồi.

-Cháu đã gặp Yoseob.Chủ tịch hài lòng rồi phải không?Giờ thì chủ tịch khôi phục lại hết lịch làm việc của các unnie đi.Còn cháu.Cháu cần thời gian,nhưng không lâu đâu.

Suzy nói với giọng đều đều.Mặt cô hốc hác,xanh xao không một chút biểu cảm.Đeo chiếc kính râm lên.Cô lặng lẽ ra khỏi công ty về ký túc xá.

-Bố xin lỗi.Có lẽ con đã phải rất khó khăn để đưa ra quyết định này.Bố và chủ tịch Park đã giải quyết xong với dư luận rồi,từ bây giờ sẽ không trả lời bất kì câu hỏi nào nữa.Con về nghỉ đi.Khi nào sẵn sàng,bố sẽ sắp xếp lịch làm việc cho con.Còn Beautiful night tất nhiên con vẫn phải làm.

-Không cần đâu bố.Cứ khôi phục lại lịch làm việc cho con đi.Con ổn.Con cũng biết cách ứng xử thế nào khi gặp phải câu hỏi rồi.Giờ chắc nhiều chương trình muốn mời con lắm nhỉ.

A cười nhạt,cúi chào rồi quay lại phòng tập.

Yoseob à,cố lên.Đây chỉ là một trong những sóng gió của tuổi trẻ mà con phải đối diện thôi.Con làm tốt lắm.Con đã trưởng thành rồi đấy nhóc.Làm một người nghệ sĩ thật không dễ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro