Chương 12: Thẩm Phán (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có bốn người. Chính xác hơn là hai tiên, một quỷ đang đứng đối mặt với một con người. Gió thổi nhẹ qua, và bầu không khí tĩnh lặng đến mức căng thẳng. Đôi mắt màu bạc của kẻ mang dòng máu nhân loại co lại, con ngươi trở thành một đường thẳng đứng.

"Xin lỗi."

Tetracisis lên tiếng trước. Dante tròn mắt nhìn vào người và há hốc miệng ra một chút.

"Ta không biết rằng nó quan trọng với ngươi như thế, linh mục. Ta thực sự xin lỗi vì đã không đưa nó cho ngươi sớm hơn mà lại tiếp tục trò đùa trẻ con của mình."

Giọng của đại tinh linh nhỏ nhẹ và đầy hối lỗi. Đối diện người, là một gương mặt bất ngờ pha lẫn sự phẫn nộ của gã linh mục. Mắt gã chăm chăm nhìn vào một điểm nhỏ duy nhất trên bàn tay của Tetracisis. Chỉ bằng cú bật mạnh từ chân trụ, gã đã áp sát người trong nháy mắt. Không khó để nhận ra rằng nồng độ ma lực xoáy cuộn trong không khí đang dần tăng lên đến chóng mặt vì nguồn năng lượng phát ra từ nhiều phía.

"Tiểu thư Merlin."

"Ta sẽ trả nó lại cho ngươi ngay đây."

Tetracisis mỉm cười trong khi ra hiệu cho Dante để hắn ngưng suy nghĩ về việc tấn công vào lúc này và kiềm chế bản thân lại. Cảm giác lạnh tanh từ kim loại của chiếc liềm gần đến mức đại tinh linh có thể cảm nhận được nó đang ở ngay trước yết hầu mình. Chỉ cần một cử động nhẹ thôi là sẽ có án mạng ngay.

"Ta nghĩ lại rồi. Các người là ai?"

Gã nghiến răng, trong tiếng nói phát ra sát ý và trong mắt dâng đầy sự nghi ngờ đến bảo thủ.

"Chỉ là người qua đường thôi, ta đã bảo ngươi rồi. Thứ này là do người hầu của ta nhặt được ở dòng suối."

Đại tinh linh trả lời bình tĩnh như thể để trấn an một con thú lên cơn điên dại đang muốn xé xác tất cả những gì nằm trong tầm mắt vậy.

"Suối ư?"

Hàng lông mày của linh mục dịu xuống, dù có lẽ gã không hài lòng với câu trả lời đó. Chiếc liềm vẫn ngự trước cổ của Tetracisis, và giọng gã vẫn không hề thay đổi.

"Bình tĩnh đi! Để ta nói cho mà nghe này!"

Harpie hét lên thật to cùng một cơn gió lớn mát lành thổi tới. Linh mục đưa tay che mặt để tránh bụi đất, và khi gã mở mắt ra là một cảnh tượng kì quái.

Hàng chục, hoặc có lẽ là hàng trăm những quả cầu lấp lánh như đom đóm trôi nổi trong không khí. Đó là các tiểu tinh linh. Linh mục vội nhíu mắt lại vì ánh sáng phát ra từ chúng. Sau đó là tiếng cười khúc khích vang lên bên tai gã.

"Nè nè, chúng tôi có điều muốn nói."

"Nè nè, mở mắt ra đi, cho chúng tôi được nhìn ngắm gương mặt của bạn."

Ánh sáng từ các tiểu tinh linh dịu dần, rồi chỉ còn lại với mức độ tựa như ánh trăng chiếu xuống, và linh mục mở mắt.

Có ba sinh vật kì lạ đang ở trước mặt gã. Chúng đều có đôi cánh phủ lông vũ màu xanh của gió xập xoè, hai chân với móng vuốt của loài chim và đôi mắt màu hồng ngọc giống hệt Harpie. Chỉ khác một điều, đó là các tiên này chỉ có kích cỡ bằng một nắm tay.

"Ariel."

Tetracisis lên tiếng, tuy nhiên các tiên có vẻ không để ý đến lời của người.

"Nhìn nè, nhìn nè! Là cậu ấy đó, đứa trẻ của chúng ta."

"Thật đáng yêu, thật kiều diễm!"

"Quả thật là một đứa trẻ dễ thương."

Các tiên vờn quanh linh mục, lời nói của chúng ngân nga như tiếng hát. Đôi mắt bạc của gã khẽ co lại, môi mím chặt.

"Tránh xa ta ra."

Linh mục gầm gừ. Dường như gã khó chịu vì điều đó. Ba Ariel ngừng cười, và bay sà xuống trước mặt gã một lần nữa.

"Nè nè, là lỗi của chúng tôi."

"Phải đó, chúng tôi là người đã giấu món đồ ấy khi bạn làm rơi nó ở chỗ những kẻ xấu lúc cứu lấy những đồng bào của chúng tôi. Chính chúng tôi đã ném nó xuống dòng suối, và chờ đợi bạn đến đó và vô tình tìm thấy nó"

"Xin lỗi nhé. Chúng tôi nghĩ rằng nếu làm thế thì bạn có thể sẽ tìm chúng tôi, nhờ cậy chúng tôi để giúp tìm lại nó."

Các tiên vô tư nói như thể đó là một trò đùa vô hại, nhưng khi thấy những ngón tay đặt trên cán lưỡi liềm của linh mục siết chặt hơn, chúng liền cụp cánh lại. Sự phẫn nộ của gã linh mục không phải là không có lí do. Việc con người bị loài tiên trêu đùa như thể này diễn ra khá thường xuyên, nhưng đôi khi nó có thể đi quá đà và xảy ra những tai nạn không may. Dựa vào biểu cảm của gã, có thể đây là trường hợp như vậy. Cái nhẫn đó có lẽ là một đồ vật quan trọng với linh mục.

"Nếu các tiên đã thú nhận rồi, thì ngươi cũng nên rộng lượng chút đi."

Dante cằn nhằn từ góc khuất nào đó, hắn đã biến mất kể từ khi các tiểu tinh linh xuất hiện và bây giờ lại xuất hiện từ trong bóng tối sau khi ánh sáng lấp lánh biến mất.

"Đây, của ngươi."

Bàn tay của linh mục bị đại tinh linh nắm lấy, và người đặt chiếc nhẫn lấp lánh vào đó. Gã vẫn im lặng như bị bịt miệng, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn đang nằm trong tay mình. Một loạt suy nghĩ nảy lên trong đầu linh mục như pháo hoa, và não gã đang phải xử lý khối lượng thông tin khổng lồ đến đáng sợ đối với một con người bình thường. Linh mục cúi gằm mặt xuống.

"Giữ cho cẩn thận vào nhé."

"..."

----------------------------------

[ Có điều gì đó đang xảy ra tại lãnh địa Nagel. ]

Đó là điều mà họ đã nói với ta vào hơn mười ngày trước. Vì thế ta gói ghém hành trang và bắt đầu lên đường. Vài kẻ xì xầm khi ta rời khỏi thánh đường. Ta nghĩ mình đã nghe thấy giọng của Violentar và Meutrier trong số đó.

Chúng ta là những thẩm phán, người phán xử của Chúa và là những công cụ sắc bén của Nhà Thờ. Chúng ta hành động dựa trên đức tin và lý lẽ. Một thẩm phán như ta có quyền xử tử kẻ nào bị kết tội phù thuỷ chỉ cần có đủ chứng cứ. Ta cũng có quyền can thiệp vào trò chơi của lũ buôn lậu, săn trộm hay thậm chí là đánh đổ vài buổi giao dịch của chúng nếu ta chịu trách nhiệm cho những hành động của mình.

"Cẩn thận đấy, Menteur. Ở Nagel có một số kẻ mà cậu không nên dính líu quá nhiều. Chúng ta đã gửi thư cho bá tước Nagel, họ sẽ sắp xếp cho cậu nơi để nghỉ ngơi."

"Chân thành cảm tạ, thưa Đức Giám Mục."

Ta ngước mặt lên, hướng về phía người đàn ông già dặn, có lẽ là đang mỉm cười trong bộ quần áo đen của một cha xứ giống như ngày người chìa tay ra và đưa ta rời khỏi ngôi làng ấy. Người là người vĩ đại nhất trong mắt ta, là người duy nhất mà ta của hiện tại có thể đặt sự tin tưởng vào.

"Cậu còn nhớ lời dặn của tôi chứ, Menteur?"

"Không bao giờ tin bất kì điều gì nếu chưa nhìn thấu được sự việc.

Không bao giờ hành động trong thế bất lợi.

Không bao giờ quay đầu với đức tin."

Ta trả lời theo thói quen. Giám Mục luôn hỏi chúng ta câu ấy mỗi khi chúng ta chuẩn bị rời đi cho một hành trình dài. Những thẩm phán chúng ta đều được người cứu vớt khỏi nỗi tuyệt vọng và sợ hãi, được người ban cho đức tin, lý tưởng và mục tiêu để tiếp tục sống. Đó là lí do mà ta vẫn còn đứng đây, sống và làm việc như một người hầu của Chúa.

"Rất tốt. Cầu Chúa phù hộ cho chặng đường sắp tới của con."

"Vâng, thưa Cha."

Ta rời khỏi thánh đường, băng qua vườn hoa phía sau Nhà Thờ và hít một hơi thật sâu, lấp đầy lồng ngực bằng không khí trong lành, man mát của buổi sáng. Tiếng chuông vang lên, rộn ràng đến ầm ĩ. Như thế, ta lên đường cho nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ mà Chúa đã giao cho ta.

Ban đầu mọi việc có hơi rối rắm khi ta không tìm thấy được xe ngựa đã được chuẩn bị cho mình trong số đông đúc kia, nhưng mọi chuyện đã được giải quyết khi người đánh xe tìm thấy ta trước, Chúa phù hộ anh ta.

"Một chặng đường khá dài, Cha nhỉ?"

"Ta cũng không dám chắc lắm, từ Gebis đến Nagel có lẽ không xa lắm nếu ta di chuyển liên tục mà không ngừng nghỉ."

"Như thế thì sẽ kiệt sức mất, Cha à."

Chúng ta không trò chuyện nhiều trên đường, có lẽ người đánh xe cũng muốn giữ khoảng cách với một thẩm phán, anh ta nên làm thế nếu không muốn dính vào quá nhiều rắc rối. Dù vậy, ta lại mang đến rắc rối khi tự ý quyết định dừng chân ở bên ngoài lãnh địa Nagel vào ba ngày sau và bảo người đánh xe trở về trước. Nhưng ta đã viết một lá thư cho anh ta mang về để giải thích với Nhà Thờ, bởi vì nếu không hộ tống thẩm phán đến nơi đến chốn, Nhà Thờ có thể sẽ trừng phạt anh ta do không làm tròn trách nhiệm.

"Chúa phù hộ cho anh."

Ta bước vào khu rừng trước mặt. Hơi đất và lá mục quen thuộc, và mùi hương của những bí mật len lỏi trong không khí. Ta muốn khảo sát những khu vực xung quanh Nagel trước khi bắt đầu hành động. Dù sao ta cũng đã được uỷ nhiệm cho nhiệm vụ này, và ta có đủ khả năng xoay xở nếu nó kéo dài hơn dự kiến. Chuẩn bị cẩn thận trước là điều cần thiết cho mọi kế hoạch. Đặc biệt là khi ta đang hành động một mình.

Nơi này có vẻ như đang chứa khá nhiều lũ sâu bọ dựa theo những lời đồn đại, vì thế ta đã dành hẳn một ngày để làm quen với địa hình và những con đường trọng điểm. Ta sẽ gửi cho chúng vài lời cảnh cáo trước khi rời khỏi đây, như vậy là có thể tạm thời khiến chúng không dám gây ra quá nhiều động tĩnh và biết thân biết phận hơn.

Đúng như dự đoán của ta, thậm chí là còn hơn cả mong đợi, trong hai đêm kế tiếp ta đã bắt được dấu vết của lũ chuột bọ ấy ở cách lãnh địa Nagel hơn mười dặm trong rừng, và chỉ đêm hôm sau, ta đã bắt kịp chúng trước khi mất dấu.

Dựa vào cảm giác của ta, có khoảng bảy, tám con chuột trong nhóm đó, nhưng ta không thể biết rõ hàng hoá chúng mang theo là gì nếu không tiếp cận. Vì thế ta chờ đợi đến tối - đêm thứ tám – đáng lẽ là đêm thứ hai ở lãnh địa Nagel theo kế hoạch mà Nhà Thờ vạch ra cho ta.

Sinh vật sống thường trở nên hoảng loạn khi mất đi tầm nhìn, đó là một tin tốt khi ta thích làm việc về đêm. Dập đi vài đống lửa là chuyện dễ dàng, nhưng ta không nên quá bất cẩn dù lũ bọ này rất thiếu kinh nghiệm và chỉ biết khua khoắng vũ khí lung tung. Thật đáng thất vọng khi chúng cầm vũ khí trên tay mà không biết cách kiểm soát. Thẩm phán chúng ta không sử dụng đao kiếm hay những thứ tương tự trong khi làm việc, đó là lời dạy của Chúa khi chúng ta không bao giờ được phép chạm vào những vật dụng sinh ra để làm hại người khác.

Thật tội lỗi chăng, khi chúng là những kẻ lấy cái khổ sai của sinh mệnh khác ra để vụ lợi và làm trò vui. Đó là lí do mà ta chẳng thể tha thứ cho chúng. Có lẽ tha thứ cho chúng là việc mà Chúa sẽ làm, còn ta lúc này sẽ giải phóng cho chúng khỏi dục vọng bần hèn và khoái lạc hoang tàn của cuộc sống.

Như vậy, lời cảnh cáo của ta chắc là đã được gửi đến cho những con bọ khác ở gần đây. Ta vứt lại chùm chìa khoá của những cái lồng sau khi xong việc và rời đi trước khi tia sáng đầu ngày xuất hiện, nhưng ta nhận ra rằng mình đã mất đi một vật quan trọng. Có lẽ nó đã bị rơi trong lúc giao tranh, vì thế ta quyết định quay lại đó để tìm cả đêm. Trời sáng, và ta vẫn chưa thể tìm lại nó. Thật kinh hoàng.

Đột nhiên ta thấy lòng mình trở nên rối rắm và tối mù. Ta sợ hãi. Ta không muốn đánh mất nó. Ta phải tìm lại nó, nếu không ta sẽ mất đi động lực của cuộc sống này mất. Ta sẽ lại mất đi niềm tin, sức mạnh và cả sự quyết đoán của bản thân rồi trở nên trống rỗng, tuyệt vọng như trước đây.

Và ta đã chờ đợi màn đêm buông xuống một lần nữa, rồi một lần nữa để tìm kiếm nó. Chuyến đi đã đến ngày thứ mười mà ta vẫn ở đây, kế hoạch chưa có chút tiến triển nào, thậm chí còn chưa được bắt đầu. Tự hứa với lòng và với Chúa rằng sẽ đẩy nhanh tiến trình ngay sau khi đến Nagel vì sự trễ nải, ta gác lại việc tìm kiếm và tiếp tục tiến về phía trước.

Đêm kế tiếp, ta ngửi được một mùi lạ trong không khí. Nó giống với những sinh vật mà Nhà Thờ gọi là Huyễn Tưởng Chủng hay sinh vật huyền bí gì đó, nhưng thanh tao hơn. Ta cũng có thể nhìn thấy những dấu vết để lại khi có ai đó đã đi qua con đường phủ đầy lá mục trong rừng, và ta xác định được rằng có ba, trong số đó chắc chắn có một tiên.

Ta không muốn hành động bất cẩn nữa, và dường như chúng không phải là những con bọ mà ta đang để mắt tới, nhưng không có kẻ bình thường nào lại lang thang giữa khu rừng này vào buổi đêm, kể cả khi chúng là du khách đi nữa thì cũng thật đáng ngờ. Dù sao đi nữa, có một kẻ trong ba mà toát ra cảm giác khiến ta thấy khó chịu, thậm chí còn chẳng thể xác định được là con người hay tiên chủng.

Tấn công thầm lặng, bất ngờ là phong cách của ta, nhưng sau khi đống lửa bị dập tắt, ta đã nghe thấy tiếng đập cánh của một con chim lớn, sau đó là tiếng những cành cây trên cao dao động mạnh chứng tỏ nó đã bay lên cao, khuất khỏi tầm nhìn của ta. Chỉ còn lại một trong ba đang đứng trong bóng tối dưới này. Ta vẫn thấy hơi khó chịu vì bầu không khí xung quanh hắn.

Ta thử tấn công, tất nhiên là chỉ để kiểm tra. Ngạc nhiên rằng hắn có thể né được những đòn đánh của ta nhưng không hề phản công lại. Dường như hắn cũng đang thăm dò ta chăng? Một kẻ khó lường mà ta không thể nhìn thấu, ta không hẳn là muốn giao chiến ở đây vì còn có việc cần làm. Nhưng nếu tên này là một trong những con chuột ấy, thì ta sẽ hành động ngay tại đây.

Những cơn gió mạnh nổi lên, sắc bén như dao cạo và rất nhanh nhắm vào ta từ phía trên đầu. Sau khi tránh hết chúng, ta nhìn thấy một tiên đang lơ lửng giữa trời. Khoảng cách khá xa, nhưng với cường độ tấn công có thể xắt người thành từng lát như thế này, ta không nghĩ rằng mình có thể mặc kệ điều đó được. Khoảng cách ấy dù xa, nhưng không phải là vấn đề quá lớn.

Rơi vào cái bẫy do ta đặt ra một cách ngây thơ đến bất ngờ và rơi xuống đất, ta lấy lại thế chủ động, ngay lập tức tỏ ra đe doạ vì mình đang bị áp đảo về số lượng và không hiểu rõ về đối phương. Biết rằng mình đang hành động hơi quá đà so với dự tính, nhưng không hiểu vì sao ta lại mang nỗi khó chịu và tức giận mấy ngày nay của mình xả hết ra ngoài.

"...?"

Tiếng nói thanh thoát như chuông ngân vang lên, xoa dịu đi phần nào cơn phẫn nộ trong ta. Kẻ khả nghi ấy đang tiến về phía này cùng với một tiên khác, ta có thể nhận ra được dựa vào khí chất khác người đó cùng đôi tai dài nhọn đặc trưng. Có vẻ chúng muốn hoà giải chuyện này trong hoà bình, ừm, ta cũng thế, đã xảy ra quá nhiều rắc rối khiến cho tiến trình công việc bị gián đoạn không ngừng rồi. Dường như tin tức đã bị phát tán đi trong lúc ta chậm trễ, và đó là một tin không tốt. Những kẻ này có lẽ đã biết được điều đang xảy ra ở phía trước dù ta có muốn che giấu hay không, vì thế ta cần phải linh hoạt và cảnh giác hơn ngay từ bây giờ.

Nếu phải chọn một phương án, ta muốn chọn con đường ít rắc rối và giao tranh nhất. Đàm phán để trao đổi thông tin cũng là ý kiến hay, đặc biệt là với kẻ khả nghi có khả năng thương thuyết tốt kia. Miệng lưỡi hắn đúng là một con rắn độc đang không ngừng giương nanh nhe vuốt, nhưng ta đã quen đối phó với những kẻ như thế. Một cuộc giao dịch mà ta có lẽ sẽ phải chịu hoàn toàn những trách nhiệm nếu tình hình chuyển biến xấu đi, nhưng nó cũng đáng vì ta có thể thu thập được nhiều thông tin đã bị tuồn ra ngoài trước khi tiến vào nội bộ của lãnh địa Nagel. Lúc ấy chắc chắn chuyện điều tra sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều lần và những rủi ro cũng tăng lên khi ta vẫn chưa thể phân biệt được bạn thù, có khả năng đây lại là một chuyến đi liều lĩnh khác nữa trong cuộc đời làm thẩm phán này.

Thật đáng xấu hổ thay, không biết hôm nay ta đã gây nên bao nhiêu tội lỗi nữa rồi. Liệu linh hồn này có thể thật sự được trở về bên nguồn ánh sáng vĩ đại của Chúa không đây?

Nhưng dù vậy, ta vẫn muốn tiếp tục sống.

A, ta thật sự muốn sống. Khoảnh khắc ta chạm vào nó, ta nhận ra lòng mình đột nhiên yên bình trở lại sau những ngày dậy lên cơn sóng của sợ hãi và tuyệt vọng.

"Xin lỗi, ta sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa."

Ta thật vô cùng biết ơn. Tuy nhiên, chuyện của ta và Nhà Thờ là hai chuyện khác nhau, nhưng ta nhất định sẽ đền đáp ân nghĩa này. Chắc chắn rằng nàng ấy cũng mong muốn ta làm như thế. Thật lòng mà nói, lần đầu tiên ta cảm thấy biết ơn ai đó, muốn nói cảm ơn ai đó sau chừng ấy năm, dù kẻ đó có là tiên hay quỷ. Có lẽ ta thật sự cần gác lại một chút mối hiềm khích cá nhân của mình mà hợp tác, cũng như đó là cách mà ta trả lại họ những gì đã được trao cho và bù đắp sai lầm của mình, sau đó là hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vì ta vốn là con chó săn của nhà thờ như chúng đã nói mà.

"Hoa của ta, đoá hoa của cuộc đời ta." 

"Vĩnh viễn, cùng nhau."

" Cho đến hết cuộc đời này."

                                                 -------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro