Chương 13: Thẩm Phán (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harpie duỗi cánh, vươn vai ngáp dài khi tia nắng đầu tiên của ngày chiếu xuyên qua những tán lá thẳng vào mặt mình. Cô lộn một vòng trên không và nhẹ nhàng tiếp đất với hai gối khuỵ xuống, nhẹ nhàng như một con công duyên dáng. Buổi sáng trong rừng vô cùng yên tĩnh, nhưng chỉ chốc lát nữa thôi, tiếng chim ríu rít và âm thanh của những sinh vật đang thức dậy chào ngày mới sẽ trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết. Một bóng người bé nhỏ với đôi chân trần bước tới, mang theo vài quả rừng băng qua nền lá mục đến trước mặt cô.

"Chào buổi sáng, Harpie."

"Chào buổi sáng, Te-"

Chưa kịp dứt câu, miệng Harpie đã bị bít kín bởi cái găng tay của ai đó từ phía sau.

"Ưmmmm!!!!"

"Suỵt."

Tetracisis đưa một ngón tay lên miệng, ra hiệu im lặng. Có tiếng sột soạt ở đâu đó, cứ như là một con thú rừng đang cựa mình tỉnh giấc.

"Sáng an lành, tiểu thư Merlin."

Từ đằng sau những bụi cây, mái tóc bạc của một kẻ chưa từng có mặt trong nhóm xuất hiện, sau đó là cả thân người mảnh khảnh, liệm kín trong bộ quần áo đen và áo khoác dài bên ngoài, trên ngực áo lấp lánh sợi dây chuyền với một thánh giá bằng bạc.

"Anh cũng vậy, ngài linh mục."

"Ta nghe có chuyện gì đó ồn ào, liệu có phải rằng-"

"Không, không có gì đâu!"

Harpie giằng tay của Dante ra và lùi xa khỏi hắn một khoảng, nhưng cô cũng thầm cảm ơn tên này vì hắn vừa cứu mình khỏi một tai hoạ kinh khủng, thật may mắn rằng cô chưa thốt ra cái tên Tetracisis.

"Đúng rồi! Vậy mọi người đều có mặt đông đủ rồi nhỉ? Chúng ta nên bắt đầu lên đường thôi, ta muốn ra khỏi nơi này trước khi trời sập tối một lần nữa."

Harpie nhanh chóng chuyển chủ đề và nhìn về phía linh mục, nhưng gã không nhìn lại. Không. Đúng hơn với cô, gã đang không nhìn và đang dùng một tấm vải đen được cách điệu khá đơn giản để che đi hoàn toàn đôi mắt nhắm nghiền từ nãy của mình. Giờ thì trông gã chẳng khác gì một người mù thật sự với cây trượng thay gậy dò đường trong tay. Nhưng cô dám chắc chắn là gã vừa lườm về phía này từ phía sau mảnh vải ấy bằng đôi mắt màu bạc ánh trăng lạnh lẽo của mình.

"Ngươi đang nhìn cái gì hả, tiên của gió?"

Linh mục mở miệng nói, khiến Harpie giật mình.

"Ngươi- ngươi nhìn thấy ta sao?"

Cô lắp bắp một cách bất ngờ, vì từ trước tới giờ chính Harpie cũng chưa từng thử bịt mắt mình trong rừng. Chắc chắn cô sẽ vấp vào rễ cây khi đang đi bộ, hay đâm vào cành lá khi đang bay mất. Hoàn toàn không thể! Harpie không phải là sinh vật sống về đêm, dù tầm nhìn đêm của cô cũng rất tốt nhưng trong bóng tối hoàn toàn thì cô chẳng thể nào bình tĩnh mà hành động được, cảm giác như thể toàn bộ giác quan đang chết dần đi vậy.

"Chà. Sao mà biết được nhỉ? Liệu ta có thật sự nhìn thấy ngươi hay không."

Linh mục mỉm cười, trở về đúng với trạng thái cợt nhả đến khó chịu trước đó mà Harpie thường nhìn thấy ở Dante. Gã nói vọng lại với cặp chủ tớ vẫn còn đang chia nhau quả táo rừng phía sau một cách móc mỉa đầy văn chương.

"Từ đây đến được lãnh địa Nagel nhanh nhất cũng mất hơn nửa ngày, vì thế ta mong các người đừng làm vướng chân nhau quá."

"Lo cho cái thân ngươi trước đi kìa!"

Harpie kêu lên trong khi cài lại cúc áo choàng, khác với khi ở thị trấn, trong rừng cô có thể thoải mái bỏ mũ trùm ra để hít thở không khí trong lành. Một lần nữa, Harpie lại cảm thấy hơi rờn rợn, như thể mình vừa bị ai đó lườm một cách căm ghét từ sau lưng.

"Mình không thích chuyện này."

Chuyến đi bắt đầu, mặc dù trong nhóm có tới hai người dường như không hề nhìn thấy gì nhưng Tetracisis và linh mục đều đang thể hiện rằng mình có thể lực rất tốt, cả hai dư sức băng qua những con đường gập ghềnh đầy rễ cây, hay những con suối với đá cuội trơn trượt mà không vấp ngã lấy một lần nào. Trong khi đó, Dante lại tỏ ra khá hờ hững trên đường đi và thỉnh thoảng suýt rẽ nhầm hướng. Hắn cũng bỏ quên luôn việc hỏi rằng đại tinh linh có thấy mỏi chân hay không như thường lệ, mà chỉ nhìn chăm chăm vào đâu đó với vẻ suy tư.

"Nè linh mục, ngươi nói xem, pháp sư là những người như thế nào?"

"Ồ, một câu hỏi hay nhỉ? Để tôi nghĩ xem... Một đoàn quân ô hợp lấy danh của Chúa để tự do sử dụng thứ gọi là ma thuật chăng? Tôi thật sự thấy khó chịu khi phải làm việc cùng với họ đó."

Suốt cả chặng đường, Tetracisis liên tục đặt ra những câu hỏi với linh mục, tỏ ra rất tò mò với công việc của gã. Kì lạ rằng linh mục lại rất vui vẻ trò chuyện với đại tinh linh dù người thậm chí còn hỏi cả những câu mang tính đả kích với Nhà Thờ, giống như là gã đang đối phó với một đứa trẻ tham lam muốn biết tất cả mọi điều trên đời vậy. Harpie nhận thấy rằng khung cảnh này thật quái đản, trong khi đáng lẽ người nói chuyện với đại tinh linh lúc này đáng lẽ phải là tên hầu cận trung thành kia chứ.

"Tiểu thư Merlin nhỏ người như vậy, cô không thấy mệt với những hành trình dài giống như thế này sao?"

Linh mục hỏi trong khi nhấc cao cây trượng trong tay để bước qua một cái rễ cây mọc trồi lên dưới chân mình. Một khoảng đất bị sụp xuống, có lẽ là do sạt lở hoặc đó vốn là địa hình tự nhiên, tạo thành một vách đất cao bằng nửa người trưởng thành. Harpie vượt qua nó dễ dàng như bước xuông một bậc thang, theo sau là linh mục cũng đáp xuống với cây trượng cắp ngang hông. Sau đó gã đứng dậy, phủi đất bám trên quần và đưa một tay lên với đại tinh linh nhỏ nhắn đang đứng ở phía trên mỏm đất.

"Ta không chắc nữa, nhưng ta thích cảm giác chân mình được cảm nhận đất đá và hoa cỏ."

Tetracisis tần ngần quay lại phía sau mình, Dante vẫn đứng ở đó, mắt nhìn về một nơi nào xa xăm cùng những suy nghĩ lan man mà không đoái hoài gì về phía này. Đại tinh linh nhìn hắn một lúc, nhưng không thấy phản hồi.

"..."

Đại tinh linh nắm lấy bàn tay đang đưa lên của linh mục và nhảy xuống trong khi gã hạ thấp trọng tâm nương theo để chắc chắn rằng người có thể tiếp đất an toàn. Một con đường mòn khác lộ ra ngay sau đó, và Harpie thông báo rằng nó dẫn thẳng đến bên kia khu rừng.

"Còn một chút nữa thôi là tới nơi rồi nhỉ?"

"Sắp không phải ngủ ngoài rừng nữa rồi!"

Harpie kêu lên hoan hỉ, mặc dù trước giờ cô sống trong rừng, nhưng lúc ngủ luôn trở về chiếc tổ ấm áp của mình ở hốc cây cổ thụ chứ không phải treo ngược người lên cành cây trong mấy ngày qua như lũ dơi kia.

"Ta tưởng loài tiên thích rừng."

Linh mục lẩm bẩm, gã luôn giữ một khoảng cách nhất định với Harpie, khác hẳn với tên Dante luôn sẵn sàng bịt miệng hoặc giật áo choàng của cô theo cách bạo lực kia. Nói mới nhớ, hắn lại biến mất rồi.

"Dante đâu?"

"Ở kia kìa. Ngươi có thể thấy rõ mà, đang lê lết tới đây rồi đó."

Tetracisis chỉ tay về phía sau và trả lời, ở đó có một người đang đi bộ hết sức chậm rãi, mái tóc đỏ rực nổi bật trên phông nền xanh đen của khu rừng. Không khó để nhận ra rằng hôm nay đại tinh linh đang bực mình vì chuyện gì đó qua giọng nói.

Ra khỏi rừng Vịnh Nguyệt bạt ngàn là khung cảnh hoàn toàn khác. Ở bên này, đồng bằng trải rộng ngút tầm mắt, phía xa nơi biên giới là những dãy núi đá vôi phủ rêu phong quanh năm. Có thể thấy được các khu dân cư từ đây, với những mái ngói đỏ chót nổi bật và dòng người qua lại, kiến trúc cổ kính mang lại cảm giác xưa cũ. Nagel là vùng đất thứ hai sau Mooncaller tiếp giáp với rừng Vịnh Nguyệt, và hai gia tộc có mối quan hệ khá thân thiết từ xưa do cả hai đều chia sẻ chung một trách nhiệm là bảo vệ khu rừng.

Linh mục khéo léo trượt xuống dốc đất ngăn cách bìa rừng với vùng bằng phẳng bên dưới để tiếp cận con đường lớn dẫn đến những thị trấn ở phía xa kia trước mặt mình, theo sau là Harpie đang bế Tetracisis vì con dốc khá cao.

"Thật tình, tên đó không biết suy nghĩ cho cảm xúc của ngươi tí nào cả!"

Cô càu nhàu khi đặt đại tinh linh xuống. Một chiếc xe ngựa chở đầy hàng hoá chạy vụt qua khiến Harpie giật mình kéo mũ trùm che mặt mình lại. Ở nơi như thế này thì cô cảm thấy mình thật không tự nhiên chút nào. Linh mục ngó nghiêng xung quanh như thể đang tìm kiếm điều gì, nhưng với đôi mắt bịt kín như thế thì cô cũng chẳng biết gã có thật là biết mình đang đi về phía nào không. Dante vừa đuổi kịp và đang trượt xuống con dốc ở đằng sau, không hề nói lời nào về việc bị bỏ lại.

"Hướng này, chúng ta cần nhanh chân lên trước khi đội trinh sát của lũ pháp sư tới đây."

Gã xoay người, Harpie và Tetracisis nhanh chóng theo sát sau.

"Ngài linh mục không thích pháp sư nhỉ?"

"Không hẳn.. Ta cũng không biết nữa. Nhưng ta thấy khó chịu với cách chúng tỏ ra như thể mình là người quyền lực nhất chỉ vì biết vài ba mánh khoé của thứ gọi là ma thuật ấy."

"Vậy là ngươi không thích người sử dụng ma thuật."

Harpie chen vào, và gã linh mục mỉm cười với một cái gật đầu khẽ khàng trong khi khéo léo tạo khoảng cách với cô mà không tỏ ra vô phép tắc. Gã này có lẽ cũng không thích tiên. Hay đúng ra, gã cũng ghét tiên như ghét những kẻ sử dụng ma thuật.

"Trước đó, ta nghĩ chúng ta cần tập hợp lại những thông tin đã có. Một khi đã bước vào vòng kiểm soát của nhà Nagel, rất khó để tự do hành động, các người cũng hiểu ý ta mà đúng không?"

"Vậy, vào chủ đề chính đi."

Chẳng biết từ khi nào, Dante đã bắt kịp và đứng ngay phía sau Tetracisis, hắn không nhìn vào người mà lại nhìn vào thị trấn trước mắt với vẻ soi xét. Hắn cúi người xuống và nhẹ nhàng bế thốc đại tinh linh lên vai mình trước sự ngỡ ngàng của Harpie.

"Chắc chủ nhân của tôi đã mệt rồi nhỉ, để tôi giúp người một đoạn."

Gương mặt của đại tinh linh giãn ra đôi chút, dù có vẻ vẫn chưa hết khó chịu.

"Harpie, hãy nói những gì ngươi biết cho linh mục đi."

Dante nói như ra lệnh, hắn đã trở lại với trạng thái thường ngày của mình, hách dịch và trơ trẽn, cùng đó là sự gian manh xảo trá đến khiến người ta nổi điên, nhưng như vậy với Harpie còn đỡ hơn nhìn thấy một tên lơ mơ với tâm hồn lúc nào cũng trên mây cả ngày.

"Nói cho hoa lệ thì, ừ, ở Nagel này đang thực sự xảy ra vấn đề đó. Các tinh linh trong gió kể cho ta nghe rằng-"

Linh mục dừng lại, nghiêng đầu lắng nghe. Harpie hạ thấp giọng xuống và tiếp tục với vẻ nghiêm trọng:

"Những khu vườn xinh đẹp đang chết dần. Những sinh mệnh đang bị bào mòn bởi một lời nguyền của con rối trong bàn tay người thợ. Dưới khung cảnh yên bình này là một câu chuyện đen tối được che đậy cẩn thận bằng mưu kế quỷ quyệt của chúng."

"Nghe mơ hồ quá đấy, có đáng tin không?"

Dante cợt nhả. Một cơn gió nổi lên như lời cảnh báo dành cho hắn.

"Tin hay không là tuỳ vào ngài linh mục đây, ai hỏi mà ngươi trả lời?"

"Cô ta không nói dối đâu."

Linh mục nói, môi gã mím chặt và Harpie tự hỏi rằng lúc này hắn có đang nhìn về phía cô từ đằng sau tấm vải đó không. Thật khó để một tiên như cô kiềm chế ham muốn được nhìn thấy đôi mắt đó một lần nữa.

"Ta đã được thông báo về những vụ mất tích xảy ra gần đây, và cả việc nghĩa trang của lãnh địa bị quấy rầy bởi một nhóm đào trộm mộ. Nhưng đáng ngại hơn cả, là ta nghe những lời đồn về việc quý tộc Nagel đang che giấu điều gì đó. Nhiệm vụ của ta là vạch trần nó ra ngoài ánh sáng. Cách đây không lâu ta đã bắt được một chuyến hàng lậu đi bằng đường rừng."

"Có gì trong đó?" - Tetracisis hỏi một cách tò mò.

"Chúng là bọn săn trộm tiên, vậy tiểu thư Merlin nghĩ thử xem. Nhưng ngoài những thứ đó ra, ta còn phát hiện được vài thứ thú vị hơn. Đó là một số nguyên liệu dược học kì quặc mà ta vốn không biết rõ, và cả một cái xác của tiên chủng được bảo quản khá tốt. Ta không có nhiều kiến thức về lĩnh vực này đâu nhưng ta dám chắc mình đã thấy một cái đuôi cá."

Linh mục chưa dứt lời thì Harpie đã quay mặt đi, run rẩy. Không biết gã có nhận ra rằng mình đang nói ra những thứ không nên nói khi có mặt tận hai tiên ở đây hay không nữa. Tetracisis nhanh chóng chạy tới và ôm lấy Harpie đang cố lau đi những giọt nước mắt lóng lánh trên má. Cảm giác sợ hãi khi bị truy đuổi, cảm giác bất lực khi đồng loại bị bắt đi và tiếng kêu thét đau đớn của họ một lần nữa từ quá khứ quay lại xâm chiếm lấy tâm trí cô.

"Ngươi vừa nói ra những thứ thật kinh khủng đó linh mục. Kể cả ác ma cũng không dám nói vậy trước mặt một tiên đâu." – Dante lên giọng chỉ trích trong khi Tetracisis dỗ dành lấy Harpie để cô bình tĩnh lại.

"Ta đã xử lí chúng rồi. Bất kì kẻ nào dám xâm phạm đến lời răn của Chúa đều phải bị trừng phạt."

"Thế lời răn của Chúa cũng cho phép ngươi giết người à, tên máu lạnh này?"

"Ta thậm chí còn có đủ thẩm quyền để cắt đầu ngươi ngay tại đây đó, tên thương nhân khả nghi."

Dante nhíu mày. Gã ăn nói như thể mình là cánh tay phải của ác ma chứ không phải một con chiên ngoan đạo ấy. Bộ thẩm phán nào cũng như thế này sao? Một thẩm phán của Nhà Thờ luôn dùng nông cụ làm vũ khí, vì nó đại diện cho người nông dân bần cùng được Chúa cứu rỗi đứng lên chống lại thế lực đàn áp, có biết bao nhiêu thứ trong số đó mà gã lại chọn cái liềm và dùng nó để gặt đầu người khác thay vì lúa mạch.

"Nhưng quả thật đó là lỗi của ta, xin lỗi vì sự vô phép này."

"Quá trễ, ta đã quen với mấy lời cay độc từ miệng những kẻ đáng ghét rồi." - Harpie quẹt mũi đứng dậy, có vẻ như đã lấy lại tinh thần sau cú sốc tâm lý khi nãy và gằn giọng xuống một cách nghiêm túc:

"Nếu ta hợp tác với ngươi, linh mục. Ngươi có chắc là mình có thể giảm thiểu những chuyện như thế không?"

"Thành thực mà nói, ta không biết. Nhưng ta dám cược rằng mình đang làm hết khả năng."

"Vậy là được rồi."

Harpie thở phào, ngước mặt lên nhìn trời. Đang về chiều, những đám mây lăn tăn trôi trên cao như những con bọ len khổng lồ lơ đãng. Thật khó để cô có thể tự do bay lên khoảng không đó một lần nữa. Thật khó chỉ với một bên cánh lành lặn. Bây giờ cô chỉ đủ sức để lượn ở độ cao trung bình của những toà tháp dưới mười trượng, hoàn toàn không thể bay cao hơn được nữa.

Bọn họ đến nơi trước khi sụp tối, nhưng phải đến sáng hôm sau thì linh mục mới có thể tới được dinh thự nhà Nagel nằm sâu trong trung tâm lãnh địa để diện kiến bá tước, vì vậy nên cần có chỗ nghỉ qua đêm trong thị trấn.

Dante rất nhanh tìm thấy được một quán rượu kiêm nhà trọ và đặt thuê ba phòng, đơn giản là vì hắn đã cực kì kích động khi chủ nhà trọ đề nghị 2 phòng cho bốn người để những vị khách khác cũng có phần.

"KHÔNG. ĐỜI. NÀO!"

"Ta cũng không thích người lạ. Ta sẽ tự chi trả phần mình."

Tetracisis vui vẻ chiếm lấy một bàn ở tầng dưới của quán rượu, nơi phục vụ những món ăn linh tinh nóng hỏi và tất nhiên là cả đồ uống có cồn. Một người phụ nữ sán tới gần Dante khi đang nhâm nhi cốc bia của mình cùng với bánh mì và bị hắn gạt ra ngay bởi cái lườm sắc lẹm bằng nửa con mắt.

Ngay cả lúc ăn, linh mục vẫn không hề bỏ miếng che mắt của mình ra. Như vậy có thể gây khá nhiều phiền hà và sự chú ý trong quán, nhưng Dante cũng đã quá bất lực vì cái nhóm này vốn là một khối lộn xộn nhiễu sự rồi. Rất may mắn là Harpie đang hành xử rất tốt, cô ngoan ngoãn im lặng với tô trái cây ở trên bàn và chỉ thật sự gây ra vấn đề khi không mấy chốc mà đã vét sạch những thứ bên trong tô.

"Đôi mắt của ngươi là như thế nào vậy? Đêm qua ngươi vẫn bình thường cơ mà."

Dante hỏi ngay lúc Tetracisis đang cho vào miệng mình một mẩu phô mai cứng, đại tinh linh ngay lập tức dừng lại và hướng mặt về phía này, cả Harpie cũng đặt cốc xuống để lắng nghe với gương mặt khuất sau chiếc mũ trùm – Dante đã bảo rằng cô muốn làm gì với cái áo choàng thì làm, chỉ cần đừng gây rắc rối là được.

"Hmmm, nói sao nhỉ."

Linh mục trầm ngâm, gã di ngón tay dọc theo mép ngoài của tấm bịt mắt màu đen, đó là một cái viền bọc có lẽ là bằng kim loại lấp lánh bạc tựa như thánh giá trên ngực và những cái nhẫn trên tay gã.

"Có lẽ đây là sự trừng phạt của Chúa dành cho tội lỗi của ta chăng? Dạng như một lời nguyền để ta không thể sống bình thường như những người khác."

"Nếu vậy thì hẳn tên Chúa phải vô dụng lắm khi không thể gỡ bỏ lời nguyền đó cho ngài linh mục đây-"

Tetracisis bật cười rồi ngay lập tức im bặt khi nhận thấy có khá nhiều ánh mắt xung quanh hướng về mình sau câu nói thiếu tôn trọng đó. Dante liền tranh thủ ngay lúc ấy nhét hẳn một miếng táo vào miệng đại tinh linh để người không phát biểu ra thêm bất kì điều gì nữa.

"Vì thế nên ta nghĩ rằng mình nên tự thân vận động đi nếu muốn chuộc tội, bằng cái bịt mắt này." – Gã gõ nhẹ vào phần viền ngoài của bịt mắt và khiến nó phát ra tiếng lách cách vui tai, chứng tỏ thứ đó thực sự được làm từ kim loại nhẹ.

"Ta thích đôi mắt của ngươi." - Harpie nói rồi liền nhận ra mình vừa đi vào vết xe đổ của Tetracisis. Linh mục hướng mặt về phía cô, nhíu mày.

"Còn ta thì không thích lắm việc bị soi xét. Đặc biệt là bởi tiên."

Gã kết thúc cuộc trò chuyện một cách chóng vánh rồi cầm lấy cây trượng và bỏ về phòng mà không để lại lời nào khác. Thậm chí phần ăn trên bàn vẫn còn hơn một nửa. 

"Hắn ta bị sao thế nhỉ?"

"Chà, sao mà ta biết được."

Dante nhún vai trước câu hỏi của Harpie, hướng mắt ra cửa của quán rượu. Bên ngoài có ít người qua lại, khác hẳn với không khí khá rôm rả trong quán, dường như người dân ở thị trấn này có xu hướng ở bên trong nhà nhiều hơn là ra đường vào buổi tối. Đèn đường cũng có rất ít và nằm cách xa nhau, chỉ leo lét vừa đủ ở các khúc ngoặc và ngõ vắng. Có cái gì đó trong màn đêm yên bình này làm người ta thấy rờn rợn sống lưng.

Một điều gì đó bất thường, nhưng bình thường ở K'arthern này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro