Chương 14: Thẩm Phán (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người phụ nữ lao ra giữa con đường tối tăm khiến người đánh xe đi đầu trong đoàn phải dùng hết sức để bắt con ngựa dừng lại trước khi xảy ra một vụ tai nạn thảm khốc giữa lòng thị trấn. Cô ta có vẻ ngoài bình thường như bao phụ nữ nông dân khác, nhưng lại mang nét cương quyết đến sợ trong đôi mắt. Vài người từ những chiếc xe phía sau bước xuống để kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.

"Orloux Nagel!!!!!!!!"

Người phụ nữ gào lên thảm thiết. Ngay lập tức, cánh cửa của chiếc xe thứ ba từ trên xuống bật mở và một người đàn ông trong trang phục quý tộc bước ra khỏi xe.

"Thưa bá tước, người không cần phải-"

"Sao ngài lại để cho ả ta mê hoặc, hở bá tước!?"

Cái cách cô ta hét như thể mình vừa bị phản bội, lừa lọc đến đường cùng. Vị bá tước sững người khi nhìn thấy người phụ nữ, ánh mắt sắc bén dưới ngọn đèn của ông ta khẽ liếc về cỗ xe bên cạnh mình rồi lại quay về như cũ.

"Con mụ ấy đã giết con gái của tôi! Đứa con gái tội nghiệp đã dâng hiến tất cả những gì nó có vào việc hầu hạ và phục vụ cho gia đình ngài!! Vậy mà bây giờ ngài lại..."

Gương mặt của vị bá tước tối sầm lại khi người phụ nữ vẫy vùng cố thoát khỏi cánh tay của hai người lính cận vệ, càng lúc càng có nhiều người chú ý đến nơi này hơn từ những khung cửa sổ đang sáng đèn, và cả những quán rượu vẫn đang mở cửa.

"Bình tĩnh lại đi Martha! Sao cô lại làm ra chuyện này!?"

Ông ta gầm lên, trừng mắt nhìn người phụ nữ đang đau đớn đến tột cùng trước mặt. Hai đầu gối cô ta run rẩy và đôi mắt đẫm lệ, gương mặt lấm lem bụi đất vì bị ghìm xuống mặt đường nhưng vẫn không ngừng phản kháng. Trong cặp mắt đang loé sáng không thua gì ánh đèn treo trên xe của cô ta hiện rõ sự căm hận. Nỗi đau mất con của người mẹ là điều mà những ai không làm mẹ sẽ không thể hiểu được nó kinh khủng đến nhường nào.

"Tại sao? Trả lời tôi đi Orloux Nagel!! Tại sao ngài lại cho phép ả ta bước vào dinh thự của ngài nơi con gái tôi hàng ngày dọn dẹp, giẫm lên vườn hoa mà con gái tôi hàng ngày chăm sóc, và để ả tự do làm ra những chuyện như thế?? Tại sao ngài lại bao che cho ả? Tại sao trong tất cả những người ở đây, chỉ ngài là bị ả phù thuỷ đó lừa gạt-"

Giọng của người phụ nữ chợt lặng đi, đúng hơn là nghẹn lại vì một bóng người khẽ phớt qua từ trong cỗ xe mà vị bá tước đứng cạnh. Cô ta nghiến răng, nước mắt dâng trào, và bằng toàn bộ sức lực của một người nông dân, cô vùng dậy thoát khỏi sự áp chế của hai người lính cận vệ và lao thẳng về phía trước. Rất nhanh, vị bá tước giơ cao cánh tay của mình nắm lấy cổ áo của cô ta, miệng ông thì thầm điều gì đó với người phụ nữ khiến gương mặt giận dữ ấy dịu đi phần nào trước khi ông ta gầm lên để cho những người xung quanh nghe thấy.

"Ngài thật sự tin lời của kẻ sát nhân đó sao!?"

"Cẩn thận lời nói của mình, Martha!"

Tiếng bạt tai rõ to vang lên cực kì ấn tượng, và người phụ nữ ngay lập tức bị đánh gục, có lẽ là về mặt tinh thần vì đôi vai vẫn không ngừng run rẩy. Trước tình cảnh ấy, có ai đó chen lấn qua được hàng ngũ những người bảo vệ tiến vào đỡ lấy cô ta trước khi ngã xuống đường. Đó là một gã đàn ông có dáng người mảnh khảnh, cao ngang tầm với vị bá tước quý tộc và đeo một cái bịt mắt màu đen với mái tóc bạc trắng trong bộ trang phục của linh mục.

"Sử dụng bạo lực với một quý cô là điều cấm kị với Chúa."

Gã nói trong khi hạ thấp mình đỡ lấy người phụ nữ bằng một tay. Vị bá tước trừng mắt nhìn gã đàn ông xuất hiện bất ngờ, nhưng gương mặt ông ta đã chợt giãn ra nhẹ nhõm trong thoáng chốc như vừa được giải thoát. Gã linh mục khéo léo xoay mặt bên của cây trượng của mình ra hướng ánh đèn để cho vị bá tước kia có thể thấy được. Như nhận ra điều mà người trước mặt muốn truyền đạt, Orloux Nagel nhanh chóng thay đổi sắc mặt.

"Thành thật xin lỗi vì sự bất tiện này thưa Cha. Con gái cô ấy vừa mới mất nên tinh thần cô không được ổn định. Chúng tôi sẽ xử lí chuyện này nhanh thôi."

Gã dìu người phụ nữ đang run rẩy vì sốc đứng dậy, thốt lên vài lời cầu nguyện thường thấy và mỉm cười xót xa trong khi dắt cô ra khỏi con đường đến bên cửa hàng gần nhất, nơi có khá nhiều kẻ lắm chuyện đang đổ xô ra ngoài để hóng hớt.

"Con người ai cũng có một nỗi khổ của riêng mình, họ không thể nào chịu đựng nổi nếu không đổ trách nhiệm cho ai khác, đặc biệt là khi mất đi điều gì đó quan trọng. Cầu Chúa phù hộ cô có thể chấp nhận và vượt qua được nó trong tương lai."

Rồi gã lùi vào ngõ tối, biến mất.

Từ cánh cửa sổ của phòng trọ, Dante chậm rãi nhâm nhi một tách trà trong lúc quan sát toàn cảnh câu chuyện xảy ra ở giữa thị trấn. Đôi mắt của hắn sáng rực khi nhìn vào bóng người ẩn hiện trong cỗ xe mà tên đàn ông có vẻ ngoài quý tộc kia – Dante đoán rằng đó là vị bá tước đang trên đường trở về từ kinh đô theo thông tin nghe được từ những kẻ say xỉn dưới tầng khi nãy. Không khó để hắn nghe được tiếng cánh cửa bên cạnh rít khẽ lên dù không hề nghe thấy tiếng bước chân của gã linh mục trở về phòng.

"Phải nói là cực kì thú vị."

"Cái gì thú vị cơ?"

Kẻ đang tự lẩm bẩm kia giật mình khi giọng của đại tinh linh vang lên sau lưng. Người nhanh nhẹn bước tới, đưa hai tay ra và nhón người lên để chạm vào má của hắn.

"..."

Dante im lặng tận hưởng dòng năng lượng đang tuôn trào qua bàn tay của Tetracisis chảy vào người mình. Nó ấm hay mát, hắn không diễn tả được. Đó chỉ là cảm giác lâng lâng, thoải mái đến tận châu thân như vừa được gột rửa khiến Dante không tài nào cưỡng lại được mà muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Suy cho cùng hắn chính là một con quỷ, một ác ma tham lam muốn có tất cả mọi thứ trong tay và muốn được chiêm ngưỡng toàn bộ những sắc màu của thế giới này.

"Mặt ngươi thấy ghê quá đó, định ôm lấy chủ nhân của ngươi đến bao giờ nữa?"

"..."

Harpie tặc lưỡi khi nhìn xuống kẻ đang ngồi ở cạnh cửa sổ một cách khinh bỉ như nhìn thứ gì đó ghê lắm dính vào chót lông của mình. Cô đưa tay giật lại đại tinh linh và kéo người vào lòng mình, lườm Dante một cái sắc như muốn cắt hắn ra từng mảnh, vì tên này là một kẻ vô phép tắc và không hề có lòng tự trọng khi dám làm thế trước mặt một tiên như cô.

"Cầu cho ngươi gặp ác mộng đêm nay đi."

"Nếu vậy thì cả chủ nhân ta cũng vậy đó."

"Ồn ào quá đó."

Cả hai chợt im bặt. Cánh cửa phòng bên hé ra, và một mái tóc bạc lấp ló từ vùng sáng mờ ảo của cái đèn bên trong phòng. Gã linh mục bước nửa người ra ngoài, trong tay giữ lấy cây trượng. Dường như gã không bỏ nó ra kể cả khi đi ngủ. Tấm bịt mắt vẫn nằm nguyên vị trí cũ, và có vẻ gã cũng không có ý định tháo nó xuống. Trong mắt Dante, tên này đúng là một kẻ lập dị kì quái, vậy mà vẫn được tuyển vào Nhà Thờ, nếu thế thì không biết những kẻ khác trong cái hội ấy còn điên cỡ nào đi nữa?

"Tất cả các người..." – Linh mục gằn giọng xuống một cách nguy hiểm giống như chuẩn bị cắt đầu cả bọn vì đã phá giấc ngủ của gã.

"Đ-đi ngủ thôi m-Merlin!" – Harpie lắp bắp trong khi nắm lấy tay Tetracisis lôi về phòng thật nhanh.

"Mơ đẹp nhé, Dante, ngài linh mục."

Đại tinh linh vẫy tay và biến mất sau cánh cửa bị đóng sầm lại. Chỉ còn lại hai tên đàn ông đang nhìn nhau, mà Dante cũng không chắc là gã linh mục đang nhìn mình với miếng vải đó. Chỉ một chốc sau, khi mọi thứ đã thực sự tĩnh lặng, gã mới từ từ khép cửa lại và trở về giường.

Nhưng linh mục không hề ngủ. Chính xác hơn là gã đang trong trạng thái cảnh giác cao độ nhất từ trước tới giờ, nhưng gã cũng khéo léo che giấu điều đó bằng cách ngồi xuống bàn ăn cùng với những kẻ lạ mặt ấy. Đây không phải là lần đầu tiên gã làm việc một mình ở một nơi xa lạ, nhưng là lần đầu gã đối mặt với mục tiêu điều tra có liên quan đến loài tiên. Gia đình Nagel là một gia tộc có họ hàng xa với Mooncaller, và như gã được thông báo, tất cả bọn họ đều có huyết thống của loài tiên chảy trong người, điều đó đồng nghĩa với việc ít nhiều gì mỗi thành viên của gia tộc Nagel cũng đều có khả năng sử dụng ma thuật. Khi đó, việc phân biệt phải trái sẽ trở nên rối rắm hơn gấp nhiều lần.

"Tch."

---------------------------------------------------

Trăng lên, mọi thứ trở nên yên ắng hơn khi vạn vật chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn lại âm thanh của những sinh vật sống về đêm và bóng tối bao trùm lấy toàn bộ thị trấn. Dưới trăng, một tạo vật xinh đẹp đang ưỡn người, đôi cánh đen dang rộng ra đón lấy gió trời. Nó lao xuống từ mái nhà cao nhất, lượn vòng quanh thị trấn và kêu lên những âm thanh hoà với lũ dơi mà khi lắng nghe kĩ, nó tựa như một bản nhạc rùng rợn.

"..."

"Ui! Đi đâu mà về muộn thế hả, cái tên-"

Harpie đâm sầm vào ai đó trên hành lang tối, bình minh sắp lên vì thế nhà trọ đã cho tắt hết những ngọn đèn. Cô dụi mắt và miệng cô đã buông lời cay độc trước khi bản thân kịp nhận ra mình đang nói chuyện với ai.

Gã linh mục im lặng trước một tiên còn chưa tỉnh ngủ, lách người tránh khỏi cô và đóng sầm cánh cửa phòng của mình lại. Vẫn đang trong trạng thái mơ màng và bất ngờ, Harpie chợt nhớ ra mình đang làm gì. Cô hốt hoảng mở cánh cửa căn phòng trước mặt ra, xông vào.

"Te-Merlin!! Hoá ra là ở đây à!?"

"Cực kì ồn ào."

Dante càu nhàu khi ngồi dậy, có chút khó khăn vì đại tinh linh trên người cứ như đang đè hắn bẹp dí xuống giường vậy. Trước cử động bất ngờ của chiếc gối nằm, Tetracisis mất đi điểm tựa và lăn ra ngoài mép giường, rơi xuống sàn như một con búp bê bị hỏng. Cánh cửa phòng bên một lần nữa bật ra, và tiếng cây trượng gõ lên sàn gỗ xuất hiện ngay sau đó.

"Chúa vĩ đại của tôi, cấm cử động! Hoặc ta sẽ cắt cái đầu ngươi xuống ngay lập tức!"

Linh mục thốt lên khi hướng mặt vào căn phòng. Với đôi mắt bịt kín, gã vẫn cực kì bức xúc trước cảnh tượng ấy và với lưỡi liềm đã bung ra, gã lao vào với tốc độ không tưởng.

"A.. gối.. gối của ta.. cái gối ấm và mềm của ta.."

Tiếng lèm bèm phát ra từ dưới sàn như đóng băng chân của linh mục khiến gã dừng lại, xác nhận một lần nữa việc cần làm nhất ngay lúc này và dùng tay còn lại xốc đại tinh linh lên ngang hông trong khi xoay mặt về phía kẻ đang ngồi trên giường, trao đổi một cái lườm sắc bén kinh tởm không lầm vào đâu được từ sau tấm che mắt.

"Đừng có đối xử với chủ nhân của ta như thế được không, ngài linh mục bạo lực?"

Dante nhỏ nhẹ nói và lê thân ra khỏi giường, sửa lại cúc áo đã bị sút ra trong khi ngủ. Đầu tóc hắn hơi loạn nếp, nhưng quần áo vẫn gọn gàng như thể trong lúc ngủ hắn không hề cựa quậy gì.

"Ta cần một lời giải thích ngay tại đây, ngay bây giờ hoặc ngươi sẽ rất vui lòng khi bị tống giam vào ngục, tên sở khanh."

Linh mục nói với vẻ đe doạ, nhưng Harpie thì lại đang rất cố tỏ ra nghiêm túc để ngăn bản thân bật cười. Cô gằn giọng, gần như nghẹn lại.

"N-này, đ-để ta nói! Đó là chuyện bình thường thôi, ngươi không cần phải làm quá lên như vậy, ta thề là tên khốn này không dám làm điều gì bất kính với Merlin đâu, vì ta sẽ chặt hắn ra làm từng khúc trước khi ngài linh mục đây kịp hành động nếu có chuyện gì đó xảy ra."

Cô nói với vẻ chắc chắn, nhưng gã linh mục vẫn không hề có dấu hiệu giảm đi chút sát khí nào đang toả ra từ cái liềm sắc bén trong tay.

"Thế, nói ta nghe xem rốt cuộc quan hệ của các ngươi là gì? Dựa vào câu trả lời, có thể ta sẽ hành quyết ngươi ngay tại đây."

"Cái giường và chủ nhân của nó. Nói thật là chính tôi cũng chẳng ngờ rằng người lại làm như thế cho tới khi bị đánh thức bởi một âm thanh quái dị vào sáng sớm đâu."

Dante nhún vai. Hắn chỉ đang nói sự thật thôi, không muốn tin cũng phải tin. Nhận ra điều đó, linh mục vũ khí xuống nhưng vẫn để lại sự khinh bỉ trên gương mặt mình.

Bình minh lên và giống như tối qua, bọn họ chiếm lấy một bàn ở tầng dưới của quán trọ để dùng bữa sáng với bánh mì và sữa còn nóng hổi. Cứ như là thói quen, linh mục vẫn chỉ ăn rất ít rồi bắt đầu lau chùi cây trượng của mình trong khi Harpie chậm rãi và cẩn thận quét sạch những thứ trái cây trên bàn. Dante chấm bánh mì vào cà phê trước cái nhìn soi xét của người phục vụ, và Tetracisis đang bị đánh lạc hướng bởi cốc sữa nóng được cho một ít phô mai nấu chảy vào – bây giờ thứ đó cứ như một món đồ uống hảo hạng do hắn sáng chế ra.

"..."

Gã linh mục sau khi có vẻ đã hài lòng với phần thân trượng sạch sẽ, đứng dậy.

"Ngươi đi đâu đó?"

Harpie hỏi một cách mơ hồ, và lúc linh mục xoay mặt lại cô cảm giác như gã đang trừng mắt nhìn mình.

"Đừng tự tiện nghĩ rằng ta là bạn đồng hành của các người. Ta đến đây vì một sứ mệnh mà Chúa đã giao, và việc đưa các người vào lãnh địa Nagel không có nghĩa rằng ta là đồng minh. Ta chưa từng là đồng minh của bất kì ai trong các ngươi cả, nhớ kĩ điều đó."

Gã hạ thật thấp giọng, gần như là đang đe doạ. Đại tinh linh và hầu cận của người không có phát biểu gì trong tình cảnh đó.

"Và ta cảnh cáo, nếu các người dám cản trở hoặc vấy bẩn vùng đất này vì bất cứ lí do gì, bất kì hành động nào, hãy chuẩn bị tinh thần đối mặt với phán quyết của Chúa."

Trước một Harpie vốn không giỏi đối phó với nhân loại, đặc biệt là những kẻ khác thường thì gã linh mục này đúng chính xác là một khắc tinh. Gã có thể nói ra những lời tàn độc mà đáng lẽ một linh mục không bao giờ có thể thốt ra, uy hiếp bất kì ai chỉ cần người đó có thể nghe hiểu được, nhưng cũng có thể tỏ ra tốt bụng đến thánh thiện với bất kì ai mà gã muốn như một giáo sĩ thực thụ. Và quan trọng hơn, gã mang một sức hút kì lạ không những đối với con người mà cả với loài tiên, vì vậy nên Harpie dù có thế nào đi nữa cũng không thể ghét bỏ gã được.

"Cầu cho các người có một hành trình yên bình. Chúa sẽ phù hộ các người trên con đường đúng đắn nhất."

Dứt lời, linh mục quay người rời khỏi quán trọ. Bên ngoài, một cỗ xe ngựa đỗ sẵn từ khi nào, chỉ đợi gã bước lên là lăn bánh đi khuất.

"Cả ngươi cũng thế nhé [ Chàng sơn ca của yêu tinh quốc ]. Chúc cho ngươi gặp được may mắn trên hành trình gian nan của mình."

Đại tinh linh nói, nhưng có lẽ lời chúc của người không thể tới được tai kẻ đó mất rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro