Chương 22: Bên kia con đường (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gã chạy dọc theo một hành lang dài và hẹp. Tuy không có đuốc nhưng linh mục vẫn có thể nhận ra rõ ràng từng vết bẩn đen đúa vấy bẩn lên mặt tường hai bên, và những đường chỉ đỏ máu kéo dài cùng với vệt khói xám như đang dẫn gã đi đâu đó.

"...!"

Một loạt mũi tên bay tới từ góc khuất mặt bên hành lang lúc này vốn chỉ là một đường thẳng. Khoé mắt linh mục giật nhẹ trong khi gã hạ thấp trọng tâm về phía sau, ngửa người trượt trên sàn đá đang đổ dốc xuống bên dưới và tránh được toàn bộ nhờ vào tốc độ sẵn có làm đà.

"Tch."

Dù đã có thể tránh được việc trở thành tổ ong, nhưng cảm giác rát nhẹ trên da mặt báo hiệu cho gã biết về một vết xước khi góc cạnh sắc bén của mũi tên khi nó sượt qua.

"..."

Linh mục dần giảm tốc và tựa lưng sát vào bức tường gần nhất. Phía trước có một ngã rẽ. Dường như đằng sau hầm rượu là một địa đạo được xây dựng rắc rối như mê cung, và gã đang là kẻ liều lĩnh lao vào đó mà không biết bên trong có gì.

"Orloux à, ngươi đang che đậy điều gì kinh khủng lắm sao? Nhưng để ta lần ra được chỉ trong một ngày thì có quá thiếu cẩn trọng hay không vậy?"

Hay đây chỉ là một cái bẫy khác?

Tiếng bước chân nặng nề vang lên lôi linh mục ra khỏi dòng suy nghĩ. Từ khi nào mà nó đã đến rất gần. Đó là tiếng động của những chiếc vuốt và xích sắt kéo lê trên sàn nhà bằng đá ẩm ướt cùng tiếng nước nhỏ giọt từ ngã rẽ phía trước.

Một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng linh mục, và bản năng gã tự nhủ rằng đừng nên thử tìm hiểu xem thứ gì đang tạo ra âm thanh đó.

Nhưng nhờ ơn Chúa, gã đã nhìn mất rồi.

Không biết đây là lần thứ mấy linh mục nguyền rủa đôi mắt của mình. Nếu như nó chỉ là cặp mắt bình thường thì gã đã chẳng phải nhìn vào khung cảnh chết tiệt này.

Tuy linh mục căm ghét những thứ huyền bí và ảo diệu, nhưng vì công việc mà gã đã luôn phải học hỏi về chúng để giữ được cái mạng này. Và bây giờ thì với đống kiến thức bất đắc dĩ ấy, linh mục cho rằng mình đang phải đối mặt với một con Hellhound - một con chó ngao săn bắt linh hồn còn mang ác niệm và cắn nuốt chúng. Nhưng thông thường, đám chó này chỉ lẩn quẩn ở những nơi có thể tìm thấy nhiều nguồn thức ăn như nghĩa địa.

"Ta đồ rằng có kha khá vụ mất tích không được báo cáo."

Nhưng linh mục cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Con chó đen to lớn với đôi mắt và cái miệng đầy răng nanh rực lửa đang nhìn vào gã, nước dãi vãi ra khắp sàn. Thứ này đang hành động không đúng với bản năng của nó.

Thông thường, Hellhound có xu hướng tránh xa con người và những sinh vật sống khác. Chúng chỉ hứng thú với cái chết.

"Vậy ra là mi đói à?"

Gã xoay người để tránh cú vồ từ những chiếc móng vuốt sắc nhọn to gần bằng cổ tay mình. Không gian chật hẹp của hành lang thật khó để vung liềm, nói chi là chạy nhảy. Con chó gầm gừ điên loạn, và tiếng dây xích vang lên canh canh khi nó cố gắng bắt lấy con mồi nhanh nhẹn trước mắt.

"Bình tĩnh nào cún con."

Linh mục khéo léo lách mình qua hai chân trước của con chó cao hơn mình vài cái đầu. Gã không nhớ là lũ chó này to đến thế. Hình như sách bảo chúng chỉ lớn gấp đôi bọn chó săn bình thường thôi..

Con vật gầm gừ giận dữ khi cái sinh vật bé nhỏ trước mắt biến mất đi đâu đó. Cái đầu của nó quay như chong chóng và mũi nó đánh hơi một cách điên cuồng trong khi gã đã nhẹ nhàng dùng bờ tường làm đà để nhảy lên bộ lông mao xơ rối. Dường như chủ nhân của thứ này đã rất lâu không tắm rửa cho nó rồi.

Cảm thấy sức nặng trên lưng mình, con Hellhound ngay lập tức xoay người và chạy loạn lên chỉ để khiến con chuột nhắt kia rơi xuống. Linh mục cố giữ thăng bằng, lưỡi liềm từ trong thân trượng đã bật ra và gã nhắm vào phần gáy cổ trước mắt trong khi con vật đang tung hoành ngang dọc, phá huỷ vài bức tường để lộ ra thêm nhiều lối đi khác. Trong một khắc, gã thụp người xuống tránh một cú đớp mà đáng lẽ ở vị trí này mình không thể bị tấn công.

Rùng mình, linh mục nhận thấy thứ vừa xông tới chính là phần đuôi của con thú. Không, đó không phải đuôi. Nó phủ đầy vảy cứng, và có một cái đầu với đôi mắt sáng rực đang nhe chiếc lưỡi chẻ đôi ra đầy đe doạ. Lúc này gã mới tự hỏi rằng liệu mình có thật sự đang đối mặt với một con Hellhound nữa không.

Bỗng có thứ gì đó lọt vào mắt linh mục. Nó lấp lánh như pha lê và cắm sâu vào bên dưới da thịt trước ngực của con chó, vì bị lớp lông che khuất mà gã đã không nhìn rõ nếu không phải là ở khoảng cách này. Nhưng linh mục đã nhanh chóng trả giá cho sự mất tập trung của mình.

Hơi nóng đột ngột xông tới, lửa xanh soi sáng cả một đoạn hành lang dài trong địa đạo với hoả lực kinh hoàng. Tầm nhìn của linh mục ngay lập tức biến thành một màu tối đen vì nguồn sáng bất ngờ xuất hiện. Chiếc nhẫn trên ngón áp út trái khẽ loé sáng.

Một cảm giác nhẹ bẫng bao bọc linh mục trong giây lát, như thể gã đang ngã vào lòng một hồ nước mát lạnh thay vì cảm thấy da thịt rát bỏng vì ngọn lửa. Thật quen thuộc. Gã có thể ngửi được mùi hương hoa mà một người quen trong quá khứ thường mang trên người. Hình ảnh của cái nắm tay nhẹ như gió thoảng bên bờ hồ của một cô gái trẻ với đôi mắt xanh như lá rừng và mái tóc màu hoàng hôn chợt hiện lên đâu đó trong đầu gã.

"...?"

Đợt oanh tạc kết thúc, nhiệt độ khiến cho hơi nước bốc hơi thành cột và nung chảy mọi thứ. Linh mục khẽ nhắm đôi mắt vẫn còn nhức nhối và bỏng rát của mình, tự kiểm điểm bản thân vì quá sơ suất rồi rút ra một tấm vải đen khác với cái đang yên vị trên cổ mình và che mắt lại. Ánh lửa lập loè từ mắt và khoé miệng của Hellhound có thể dễ dàng làm tổn thương nhãn cầu của gã.

Tấm bịt mắt với viền kim loại của linh mục là một vật phẩm nhận được từ đám phù thuỷ gã đang truy lùng. Chúng đã dễ dàng bị lừa, thậm chí là tặng quà cho một thẩm phán mà không hề hay biết vì nghĩ rằng đó chỉ là một người bình thường gặp vấn đề về thị giác khi tiếp xúc ánh sáng. Nó được đan từ lông của những con chồn tuyết màu đen xen lẫn với lông của loài bọ len thường gặp và có thể che chắn mọi thứ mà không để bất kì tia sáng nào lọt vào trong hay từ bên trong có thể nhìn ra ngoài, tạo thành một tấm màn đêm đen hoàn mỹ.

Linh mục siết chặt nút thắt ở sau đầu của mảnh vải đen, thứ sợi thông thường này có thể dùng tạm thời che đi nguồn sáng trong khi đôi mắt bạc màu ánh trăng ấy vẫn có thể nhìn xuyên qua nó một cách đơn giản.

"Xem ai đó đang tức giận kìa."

Gã cố gắng lấy lại hơi thở vì dưỡng khí xung quanh đây đã bị thiêu đốt sau khi ngọn lửa ấy tràn qua. Đó sẽ là một vấn đề nếu không sớm thoát khỏi nơi này, nhưng có vẻ con chó ngao trước mặt thì không muốn từ bỏ gã chút nào cả. Trong khi đó, hành lang hẹp dẫn lên phía trên đã biến mất sau đống đổ nát gây ra bởi cơn cuồng loạn khi nãy của con quái thú.

Con vật chồm mình lên, lao thẳng tới như một cỗ xe bọc thép không gì cản phá được. Viên tinh thể trước ngực nó phơi ra theo mỗi bước sải dài. Đây sẽ là một ván cược khác nếu như suy đoán của gã là đúng.

Linh mục kéo phần khớp nối của cây trượng trong tay ra và khiến cán trượng dài thêm một đoạn nữa. Lưỡi liềm loé sáng trong bóng tối khi ánh lửa từ miệng của con Hellhound sượt qua nó trong một vũ điệu chết chóc.

Viên pha lê rơi xuống sàn đá đánh một tiếng vang vọng, gã linh mục khuỵ một gối xuống, tay trái ôm ngang hông vì thiếu dưỡng khí gây đau thắt, tay phải giữ lấy cây trượng gỗ, thở hắt ra trong khi những giọt máu nhỏ tí tách từ lưỡi liềm đã gập vào bên trong trào ra ngoài xuống nền. Con chó khổng lồ đen đúa rú lên đau đớn, khi gã ngước mặt lên nhìn thì nó đã bỏ chạy thẳng vào địa đạo phía trước, để lại một vệt máu dài và mảnh từ vết thương trên mặt đá dưới chân.

"Mi đúng là một con cún rắc rối-"

Lúc này linh mục mới cảm nhận được nó. Gã nhìn vào bàn tay trái của mình. Dinh dính, nhớp nháp và tanh tưởi. Bây giờ gã mới thấy một bên người đau nhói.

"A...khốn nạn thân ta thật."

Vết thương bên sườn khá sâu và hẹp, nhưng nhờ vào nhiều lớp quần áo mà cơ thể không mất máu đến chết vì vận động mạnh. Tấm áo khoác da dày cũng đã bị rách ở miệng vết thương và cháy xém nhiều chỗ. Linh mục tháo miếng vải bịt mắt xuống, vừa lắng nghe động tĩnh xung quanh, vừa tiến hành cầm máu bằng phần vải đen và ống tay chiếc áo trong bị gã xé ra. Xong xuôi, gã tựa người vào tường và cố lê thêm một đoạn hành lang nữa, đến nơi có nhiều dưỡng khí hơn.

"Mình cần phải ra khỏi đây..."

Những đường vân được khắc sâu một cách có chủ ý nằm bên dưới từng bước chân của linh mục, nhưng gã đã không chú ý đến nó. Con đường dẫn đến một căn phòng tròn với những trụ đá, bên kia là những cánh cổng ngầm dẫn ra nhiều lối đi mới. Mọi thứ tối đen và ẩm ướt, trong khi gã linh mục đã bắt đầu thấy chóng mặt và đôi mắt mờ dần. Bước chân gã loạng choạng trong khi cố giữ thăng bằng nhờ vào cây trượng. Gã đến giữa căn phòng, không hề nhận ra những nét vẽ nằm dưới chân mình đang tạo thành một hình dạng nhất định.

"..."

Linh mục chớp mắt để giữ bản thân tỉnh táo. Đột nhiên, tấm lưới đỏ máu lại xuất hiện và bao trùm tầm nhìn của gã trong một màu đỏ rực rỡ đến loá mắt, chúng nhanh chóng cuộn theo những đường nét trên sàn, tràn lên cả những cột đá như một loại rễ cây tham lam. Mọi thứ đều phủ trong một nguồn sáng đỏ rùng rợn. Linh mục ngã khuỵ xuống, miệng khô khốc và đôi mắt bạc ánh trăng mờ đục đi. Tay gã vẫn siết chặt cây trượng trong tay, nhưng gã đã không còn sức để có thể đi tiếp.

Cảm giác như có thứ gì đó rất nhẹ vừa chạm vào ngón tay linh mục. Nó mát lạnh, nhẹ nhàng. Dường như trong không khí có hương hoa quen thuộc quanh quẩn. Có lẽ là não bộ đang gặp ảo giác. Những ngón tay đan vào nhau, siết lại. Như có ai đó vừa đặt lên trán gã một nụ hôn.

"..."

Và tất cả bị bao trùm trong một vùng sáng chói loà.

Giống như thiên đàng vậy.

A, vậy là ta sắp chết sao?

Cái cảm giác này thật quen thuộc... Ta đã cận kề cái chết bao nhiêu lần rồi?

Chúa liệu có tha thứ cho những tội lỗi mà ta mang không?

Nực cười thật.. ta mà lại ngã xuống ở một nơi tăm tối, không có lấy chút ánh sáng nào này. Không. Nó đúng là nấm mồ thích hợp cho kẻ tội đồ như ta.

Liều mạng mà không suy nghĩ, ta đúng là quá thiếu sơ suất và ngu ngốc.. Hay ta đã tự tin vào khả năng của chính mình mà không tính đến hậu quả?

Mùi đất ẩm ướt xộc vào mũi linh mục. Linh mục từ từ hé mắt, lờ mờ nhìn thấy một bầu trời vẩn đục bởi một màu xám xịt. Nơi này thật lạnh và tĩnh lặng. Gã có thể cảm nhận được cây trượng gỗ bằng những ngón tay tê cứng của mình và cả vết thương ở bên sườn phải đang không ngừng nhức nhối.

Gã đang ở một nơi nào đó, chắc chắn không phải là địa đạo nằm sâu bên dưới dinh thự. Ở đây có thể ngửi được mùi cỏ đất cùng sương đêm và có thể thấy một bầu trời ngay phía trên. Dùng chút sức lực còn lại, linh mục gắng ngồi dậy, tựa lưng vào một tảng đá gần nhất để ổn định nhịp thở. Gã lờ mờ nhận ra rằng thứ mình đang dựa vào là một thánh giá bằng đá cắm sâu vào đất, và xung quanh cũng có rất nhiều những thánh giá như thế ẩn hiện như tất cả đều được bao phủ bằng một màn sương mù. Mọi thứ đều hoàn toàn tĩnh lặng.

"Chỗ quái nào thế này?"

Linh mục nhận ra rằng có thể mình đã bị dịch chuyển từ địa đạo đến một nơi khác, vì gã đã từng được

trải nghiệm cảm giác đó trong vài nhiệm vụ trước đây. Sách vở cũng từng nói rằng pháp sư có thể sử dụng ma pháp để di chuyển sinh vật hoặc hàng hoá đường dài mà không cần tới phương tiện vận chuyển.

Cả cơ thể gã mỏi nhừ, và linh mục cũng đoan chắc rằng mình đã mất một lượng máu không ít. Đây là một tình huống mà gã cần phải giữ tỉnh táo. Gã nhìn thấy số lượng những nấm mộ đang nhân lên, hay vì đang bị choáng mà đầu óc đang tạo ra ảo giác?

Cố gắng hít một hơi thật sâu và khiến vết thương bên sườn đau nhói lên, gã gồng người đứng dậy bằng cách bám vào cây trượng gỗ và tựa người vào thập tự đá sau lưng. Loạng choạng, linh mục lần từng bước theo những thập giá cắm trên các ngôi mộ nằm san sát nhau. Dường như đây là một nghĩa trang. Sương mù giăng giăng khắp nơi, phủ mọi thứ trong một làn khói xám mờ ảo tạo cảm giác giống như đây là một vùng không gian khác không thuộc về thế giới này.

"Đây chắc là địa ngục rồi."

Linh mục lẩm bẩm với chính mình, nhưng lại chợt dừng lại, nghiêng đầu lắng nghe. Có âm thanh vang lên đâu đó trong làn sương này. Gã chậm rãi nhích từng bước đến gần hơn một chút, ngay lập tức nhận ra ánh đèn lồng lập loè trên cành cây khô quắt phía xa, sau đó là tiếng đào bới xen lẫn tiếng người.

Kêu cứu lúc này chăng? Nếu có ai đó vừa qua đời, thì có thể phía trước là một đám tang, nhưng nếu không phải thì đó sẽ là quyết định sai lầm nhất. Gã lúc này không đủ khả năng để chống trả lại một người huống chi là nhiều hơn thế. Trước khi hành động, gã cần phải xác nhận tình hình.

"Lề mề quá! Phải nhanh lên trước khi trời sáng, tụi mày muốn bị gông cổ cả lũ sao?"

"Im mồm, mày chỉ phải xách đồ thôi, còn tụi tao mới là người làm đây!"

"Nhưng mà tao không thể tin được là ở đây cho đám người chết đeo nhiều trang sức đến thế. Đúng là trúng mánh lớn thật."

Gã im lặng và lắng nghe thêm một lúc và thầm cảm ơn Chúa vì đã không lên tiếng. Đó là một lũ trộm mộ. Có lẽ chúng đến từ nơi khác, đâu đó ở ngoài lãnh địa Nagel. Xâm phạm đến cả nơi yên nghỉ của người chết để vơ vét những di vật và tài sản của họ khi còn sống được đặt chung trong quan tài, hành động đê hèn đến mức báng bổ cả thần linh. Nhưng bây giờ không phải lúc để phán xét. Nếu gã bị phát hiện thì có cơ may số lượng mồ mả ở đây sẽ tăng thêm một cái.

"...?"

Một âm thanh khác với tiếng chửi rủa và đào bới lọt vào tai linh mục. Đó là tiếng bước chân trên nền đất tơi xốp ẩm sương đêm, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ cùng hơi thở nặng nề. Một sinh vật màu đen với ngọn lửa xanh chực chờ trào ra từ khoé miệng đang dạo xung quanh nghĩa địa.

Linh mục cố giữ mình im lặng hơn cả những hòn sỏi dưới chân. Đây mới là Hellhound, còn thứ khi nãy thì gã không dám chắc nó là gì nữa. Đây là thế gọng kìm.

Con chó từ tốn bước ngang qua những hàng thập giá chỉ cách linh mục không quá mười bước chân. Dường như nó đang đánh hơi, có thể là vì mùi máu người gã. Mũi con vật cứ khịt từ bên này đến bên kia, và nó đã đến ngày càng gần hơn, tới nỗi gã có thể cảm nhận được hơi nóng phát ra từ ngọn lửa bập bùng trong cái miệng đầy răng nanh trắng ởn.

Thầm cầu nguyện, linh mục hít thở thật nông để vết thương không bị động mà đau nhói lên. Con vật dừng lại khi chỉ còn cách gã ba ngôi mộ. Bây giờ, chết dưới bàn tay của lũ trộm mộ hay của Hellhound, linh mục cũng chẳng biết nữa.

"...?"

Con chó chợt dừng lại, ngẩng cao đầu và tru lên như vừa phát hiện ra kẻ xâm phạm. Lửa xanh trào ra từ hai bên mép miệng, rơi vãi cả trên nền đất lạnh lẽo và nó tung mình lao thẳng về phía linh mục bằng những bước sải dài nặng nề. Giống như gã có một sức hút đối với lũ động vật bốn chân này vậy.

"Chết tiệt, đây mới là nơi ta thật sự nằm xuống sao?"

Chỉ còn vài bước nữa thôi, linh mục nhắm mắt chờ đợi cái chết đang tiến đến gần.

Nhưng con chó chỉ đơn thuần phóng tới như một cơn gió và bỏ qua gã, xông tới hướng ánh đèn của lũ trộm mộ đầy điên cuồng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro