CHAPTER 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 02

EDITOR: ROSALINE

BETA: YUASEI07


Vào ba ngày tới, vì được ở cùng Tom nên nó không hề dài đẵng và khô khan như trước đây. Mỗi khi dì Petunia nhét đồ ăn thông qua chiếc cửa sập nhỏ kia vào phòng cậu, Harry sẽ chia phần đút cho Tom trước.

"Anh biết lương thực của chúng ta có hơi ít, thế nhưng cưng yên tâm, rất nhanh chúng ta đã có thể rời khỏi nơi này." Harry vỗ đầu Voldemort nhẹ nhàng, "Nhanh ăn đi!"

Voldemort mềm mại mà kêu một tiếng, y chú ý tới mặt Harry có tia kích động muốn giấu nhưng mà không được.

Nhưng mà trong thời gian này, bởi vì không có giống lần trước phải chịu Giám Ngục tàn phá, Dudley có tinh thần và thể lực tương đối dồi dào, chạy đi tới khiêu khích Harry.

"Bệnh viện tâm thần của mày rất nhanh sẽ khai trừ mày, như vậy thì mày nhất định phải từ trong nhà này cút ra ngoài! Giống như chó nhà có tang vậy... Ôi ——" Dudley đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết, Harry sửng sốt phút chốc, mới vội vàng ôm Voldemort cắn ở trên cánh tay cậu ta xuống.

"Mày, mày chờ đó cho tao!" Dudley che lại cánh tay bị thương,khuôn mặt mập mạp bởi vì tức giận mà run run, "Tao sẽ nói cho ba, để cho ổng ném con mèo chết tiệt này của mày ra ngoài! Không! Tao muốn giết chết nó!" Dudley tàn bạo mà nhìn Voldemort, lại bị ý lạnh trong hai mắt màu đỏ kia bị dọa sợ đến toàn thân cứng ngắc.

"Mày không thể." Harry nhấp mím môi, "Tựa như mày nói, tao phải bị bệnh viện tâm thần khai trừ rồi, ở trước đó, tao nghĩ tao không ngại cho mày một Đổi Chiều Chuông Vàng."

*Đổi chiều chuông vàng = Levicorpus

"Đổi chiều... Cái gì?"

"Sẽ để cho đầu mày chóc xuống dưới treo lên." Harry giải thích.

Dudley vừa liếc nhìn mèo Harry ôm trong lòng, cuối cùng oán hận mà chạy ra.

Harry đóng cửa lại, ôm Voldemort nằm dài trên giường, kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên, cậu mở miệng nói: "Ở lúc hội Phượng Hoàng vì an toàn của bọn họ mà chuyển dời đến những địa phương khác, y cho mình một cái ôm, ở trước đó, mình thật sự rất hận y, thế nhưng từ sau khi đó, mình giống như... Thật không phải là hận y như vậy."

Harry của y, thực sự là quá thiện lương.

Voldemort từ ngực Harry leo đến xương quai xanh, tới gần đi tới khóe môi của cậu liếm một chút.

"Hey! Thật là nhột! Không nên ồn ào!" Harry nghiêng đầu né đầu lưỡi Voldemort lần thứ hai vươn tới, ngồi xếp bằng lên đồng thời cũng bế lên Voldemort.

Cảm giác bị treo trên bầu trời thật sự thật không tốt, Voldemort đạp duỗi chân, ở trong tay Harry giãy dụa bày tỏ sự bất mãn. Harry nhìn y nở nụ cười trong chốc lát, đột nhiên thở dài: "Ánh mắt của cưng và y thật đúng là rất giống, y... Nếu như y cũng trở về, hẳn là sẽ hận không thể lập tức tới giết ta đi!"

Thân thể Voldemort không khỏi cứng đờ, Harry hình như chú ý tới cái gì, nhưng y rất nhanh thì giãy dụa từ trong tay Harry nhảy ra, lại nhảy tới, giả vờ dáng vẻ cảm thấy hứng thú với khăn trải giường buông xuống ở dưới giường, duỗi móng vuốt đi với lấy. Khóe mắt nhìn thấy Harry bất đắc dĩ mà cười, cũng không có sản sinh hoài nghi với bản thân mình, Voldemort lúc này mới thở dài một hơi.

Harry hẳn là nghĩ không ra, bản thân mình sẽ biến thành một con mèo đi? Dù sao, sống lại chuyện này thật sự là có chút huyền huyễn, so với pháp thuật còn thần kỳ hơn, mà sống lại thành một con mèo thì càng làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ.

Harry cho rằng bản thân mình sẽ hận y, nhưng trên thực tế, làm sao biết chứ? Tuy rằng vẫn là rất chán ghét lão ong mật kia, thế nhưng cũng không thể không thừa nhận, lý thuyết về yêu mà lão nói, đích xác là rất có đạo lý đâu!

Tư thế Harry cuộn mình ở trên giường để cho Voldemort kinh hãi một trận, y lần thứ hai nhảy đến trên giường, cẩn thận từng li từng tí mà tới gần Harry, tính trấn an mà ở trên mu bàn tay cậu cọ cọ.

Harry nặn ra một mỉm cười hơi chua chát, vươn tay vuốt lông Voldemort, Voldemort không tự chủ được mà phát ra tiếng lẩm bẩm thoải mái.

Đây cũng là bởi vì y biến thành mèo, cho nên có đặc tính của mèo cũng rất bình thường. Voldemort an ủi bản thân mình như thế.

"Nếu như giống như cưng vậy, có thể vẫn luôn không buồn không lo thì tốt biết bao nhiêu." Harry dùng mặt cọ cọ bộ lông mềm mại trên người Voldemort, "Hừm, thật thoải mái, nếu có thể vùi toàn bộ mình vào thì tốt rồi!"

"Méo ——" Voldemort bị Harry ép tới đau, ngay lập tức kêu lên.

"A! Xin lỗi, anh không phải cố ý." Harry vội vàng xin lỗi.

Nhìn hai tròng mắt màu xanh lá hiện lên hơi nước của Harry, trái tim Voldemort trở nên vô cùng mềm mại.

Harry, chúng ta nhất định còn có cơ hội.

BUT SHIT!

Y hiện tại thậm chí không biết phải như thế nào từ mèo biến thành người!

Thì tính là lấy hình dạng của mèo làm bạn với em ấy cũng không tệ, nhưng y quyết không thể cho phép, Harry cùng một chỗ với người nào khác!

Ngày thứ hai.

Voldemort đang ngủ, lại bị thanh âm nói chuyện của dượng Vernon đánh thức, y nhắm mắt lại nghe trong chốc lát, phát hiện là bọn họ dự định đi ra ngoài, đồng thời muốn khóa Harry ở trong phòng.

Mấy Muggle đáng ghét này! Thật sự nên để cho bọn họ nếm thử tư vị Lời nguyền tra tấn thật tốt!

Đợi đến dượng Vernon khóa cánh cửa, sau đó đi xuống lầu, Voldemort mới mở mắt, Harry đi tới xoa xoa đầu y, cười đến đặc biệt hài lòng.

"Giáo sư Lupin bọn họ gửi một phong thư cho một nhà Dursley, để cho bọn họ cho rằng bản thân họ lọt vào danh sách cho bãi cỏ ngoại ô đẹp nhất nước Anh, a, tuy rằng mình đã không còn hận bọn họ, thế nhưng vẫn cảm thấy trêu đùa bọn họ rất có ý tứ, hơn nữa, tối hôm nay chúng ta là có thể đi trong nhà Sirius, cuối cùng, có thể gặp lại được bọn họ a!" Harry đưa tay lau đi nước mắt ngay khóe mắt, thanh âm càng ngày càng nhẹ, "Tất cả đều còn kịp."

"Trước hết tủi thân cưng ở lồng sắt Hedwig..." Harry nhíu nhíu mày, nhìn lông chim và phân và nước tiểu trong lồng, hình như cũng ý thức được như vậy không quá tốt, mà Voldemort lui về phía sau, "Hừm, vậy cũng chỉ có thể tủi thân cưng trong chốc lát ở trong cái rương của anh ngây ngô, thế nhưng cưng yên tâm, đợi đến sau đó, anh tức khắc thì sẽ thả cưng đi ra... Tom!"

Voldemort bò đến trên vai Harry.

"Như vậy không được, ngộ nhỡ cưng rơi xuống làm sao bây giờ?" Harry thái độ cứng rắn mà túm Voldemort từ trên vai của mình, "Xuỵt —— bọn họ giống như đã tới." Voldemort nghe được một tiếng rầm truyền đến từ dưới lầu.

Có người dùng Alohomora, mở khóa cửa phòng Harry ra.

Harry đi một mình đi ra ngoài, để Voldemort lại trong phòng.

Phía dưới truyền đến thanh âm nói chuyện, Voldemort lắng nghe, hình như tới có tám chín người, Dumbledore là sợ hãi bản thân mình đột nhiên làm ra cái gì đi, bằng không thì trên thực tế cũng không cần nhiều người như vậy.

Moody mắt điên, người sói Lupin, con gái của chị gái Bellatrix, Kingsley Shacklebolt, Elphias Doge, Dedalus Diggle, Emmeline Vance, Sturgis Podmore, Hestia Jones... Voldemort bẻ móng mèo của mình đếm đếm, không khỏi lần thứ hai cảm thán một câu, người tới cũng thật nhiều! Nhưng trong những người này tuyệt đối không có người nghĩ đến, bản thân Chúa tể Hắc ám, cũng ở trong phòng này.

"Volde..."

"Im miệng!"

"Ở chỗ này... Không thể nói, quá nguy hiểm..."

Voldemort ở trong lòng khinh thường mà hừ một tiếng, tính cảnh giác ngược lại rất mạnh mẽ, chỉ là đáng tiếc nha, ngài Chúa tể Hắc ám tức khắc thì muốn theo cứu thế chủ của bọn mi đi hướng tổng bộ hội Phượng Hoàng, đến lúc đó còn sợ nghe không được tin tức gì sao?

Một lát sau, Voldemort đều sắp mê man ngủ mất, Harry cuối cùng cũng trở về, cậu và một người phụ nữ tóc màu tím violet đi đến.

Voldemort vẫn là bị Harry nhét vào cái rương, y cảm giác được có một loại rất không thoải mái, cảm giác hình như đang bị giám thị, hình như đến từ chính mắt phép thuật của Moody mắt điên kia?

Tuy rằng không khí trong cái rương loãng chút, nhưng Harry cũng sẽ không nghẹn chết mình đi? Voldemort an tâm mà nhắm hai mắt lại.

Lúc lại mở mắt ra, Harry đã đi tới số 12 quảng trường Grimmauld, đang ôm y từ trong cái rương đi ra Voldemort ngáp một cái, híp mắt chú ý hướng đi những phù thủy đó, nhưng Harry lại bị dẫn đến phòng khác.

Không muốn để cho Harry tham dự hội Phượng Hoàng sao? Chỉ là Harry hiện tại, có thể so với bọn mi tất cả mọi người biết đều phải biết nhiều hơn đấy.

"Harry! Ron, bồ ấy tới, Harry tới! Chúng ta không có nghe thấy bồ đi vào! Nga, bồ thế nào rồi? Bồ tất cả đều tốt đi? Có phải bồ đang giận bọn này hay không? Khẳng định tức giận..." Hermione thét lên vọt ra ôm lấy Harry.

"Để cho cậu ấy lấy hơi đi!" Ron hướng về phía Harry đưa tới một ánh mắt đồng tình, đóng lại cửa phía sau Harry.

Lúc này, Hedwig từ trên đỉnh tủ quần áo bay ra, nhẹ nhàng rơi vào đầu vai Harry. Hedwig và Voldemort, một trái một phải mà đứng ở trên vai Harry. Harry bắt đầu vuốt ve lông chim của Hedwig, Voldemort bởi vì bị vắng vẻ mà cảm thấy hết sức bất mãn.

"Thật là một bé mèo trắng nhỏ đáng yêu! Tớ tin tưởng Crookshanks nhất định sẽ thích ẻm!" Hermione gần như lập tức thì bị Voldemort hấp dẫn.

"Em ấy gọi Tom."

"Tớ có thể ôm ẻm một cái sao?" Hermione tiến lên thử đi sờ sờ y, lại thiếu chút nữa bị cào trúng.

Trong ánh mắt màu đỏ trong ánh mắt của Voldemort tràn ngập địch ý.

"Tốt đi, xem ra ẻm cũng không muốn để cho tớ ôm." Hermione bất đắc dĩ mà thu tay về.

"Ha ha, phương Đông có câu gọi cái gì ấy nhỉ? Nga đúng rồi, nam nữ thụ thụ bất tương thân." Ron cười nhạo bạn tốt cùng lúc hướng về phía Voldemort vươn "Nanh vuốt ma quỷ", sau đó, cậu ta thì thật sự bị cào trúng.

"Nam nữ thụ thụ bất tương thân? Tớ vậy mà không biết cậu chừng nào thì biến thành nữ sinh." Hermione kiêu ngạo mà liếc cậu ta một cái, "Được rồi, em gái nhỏ Ronnie của chúng ta mau trước tiên đi xử lý vết thương đi!"

"Cậu!" Ron nghẹn mặt mũi đỏ bừng lại không ra lời phản bác được, cuối cùng chỉ đành phải nổi giận đùng đùng xoay người rời khỏi phòng, Hermione hình như có chút không yên lòng, liền đi theo phía sau Ron.

"Harry, bọn mình..." Hermione quay đầu nhìn về phía Harry.

"Không quan hệ, tớ đợi các cậu trở về trò chuyện tiếp."

Nhìn Hermione cũng đi về sau, Harry ôm Voldemort mà giơ lên trước mặt, nói: "Cưng không thể thương tổn bọn họ, bọn họ là bạn tốt nhất của anh."

Voldemort kinh ngạc nhìn Harry, trong hai con ngươi màu bích kia tràn đầy nghiêm túc và hoài niệm.

"Meo ow" Gọi một tiếng, Voldemort cúi đầu, nhìn ở trong mắt Harry thì là một bộ dáng dấp nhận sai, Harry xoa xoa đầu y, nói: "Anh biết cưng là có chút sợ người lạ, thế nhưng lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."

Tốt đi, ngài Chúa tể Hắc ám kỳ thực đã sớm có giác ngộ, vì có thể theo đuổi Harry, đời này, y đương nhiên sẽ không lại làm ra bất kỳ chuyện gì gây thương tổn đến Harry.

Còn có những người bên cạnh Harry đó. Merlin, y phải suy nghĩ một chút thật tốt phải như thế nào mới có thể không rơi đến kết quả giống với Grindelwald vậy!

===---0o0o0o0---===

*Levicorpus (Bùa Khinh thân) Mô tả: Phát minh bởi Severus Snape, có tác dụng treo ngược người khác lên bằng mắt cá chân. => Liberacorpus (Giải bùa của Levicorpus)

*Crucio (Lời nguyền tra tấn) Mô tả: Gây cho đối phương một cơn đau đớn khủng khiếp nhất, một trong ba Lời nguyền Không thể Tha thứ. Lời nguyền sẽ không có tác dụng nếu như người sử dụng nó là một người thuần khiết hoặc giận dữ - cần phải khao khát khiến đối phương đau đớn mới có thể sử dụng được. Cũng như Avada Kedavra, bạn sẽ có một vé vào Azkaban nếu dùng lời nguyền này.

*Alohomora (Bùa mở khóa) Mô tả: Sử dụng để mở cửa hoặc mở khóa; tuy nhiên cửa vẫn có thể bị ếm để chống lại thần chú này.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro