CHAPTER 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 03

EDITOR: ROSALINE

BETA: YUASEI07


Voldemort vịn lên quần áo của Harry chậm rãi bò đến đầu vai cậu, chỉ trong chốc lát thì Hermione và Ron đã trở lại.

Voldemort nhắm mắt lại, nhìn như đã ngủ thiếp đi nhưng trên đầu y là cặp tai thì lại đang dựng thẳng lên, tỉ mỉ lắng nghe cuộc trò chuyện của cậu bé của y và các bạn.

Harry tựa hồ đối với bản thân mình nên nói cái gì và không nên nói gì rất là cân nhắc, Voldemort nghĩ, có lẽ em ấy còn đang xoắn xuýt, có nên nói chuyện bản thân mình sống lại cho các bạn của em ấy hay không?

"Hey, Harry, cậu biết không, bọn mình vẫn luôn lo lắng, tớ cảm thấy, cậu hẳn là sẽ rất tức giận." Hermione hình như có chút kinh ngạc với sự tỉnh táo của Harry.

"Không quan hệ, tớ biết các cậu khẳng định có chỗ khó xử của mình, hơn nữa giáo sư Dumbledore cũng nhất định có suy tính của cụ." Harry nở nụ cười một chút.

"Như vậy, cậu không lo lắng chịu thẩm tra của Bộ Pháp thuật sao?" Là cô nàng thông minh máu... À không, xuất thân Muggle kia.

Voldemort đứng ở trên vai Harry duỗi người, có lẽ y hẳn nên đi ra xem một chút, có thể nghe được tin tức gì về bản thân mình hay không? Chỉ mong Dumbledore sẽ không hoài nghi một con mèo?

Theo hai tiếng "Bốp bốp", anh em cặp song sinh nhà Weasley —— Fred và George xuất hiện ở giữa phòng.

Hai người đầu tiên là khoe khoang thành tích Độn thổ của mình một phen, tiếp theo lấy ra một dây thừng nhỏ màu da thật dài —— đó chính là, Bành Trướng Nhĩ sao? Đây thật sự là giúp y việc lớn!

"Các anh phải cẩn thận một chút, nếu như lại cho mẹ nhìn thấy..." Ron nhìn chằm chằm Bành Trướng Nhĩ, vẻ mặt mang đầy sự hồi hộp.

"Đáng giá mạo hiểm, bọn họ đang mở một hội nghị quan trọng." Voldemort không biết là người nào trong cặp song sinh trả lời.

Cửa mở, lộ ra một đầu tóc dài đỏ rực, Voldemort nheo mắt lại, y chính là nhớ kỹ, Harry từng trong mộng hô tên của cô gái này. Bạn gái? A, đời này sợ rằng cô bé không có cơ hội có danh hiệu này.

"Chào anh, Harry! Em giống như nghe thấy thanh âm của anh." Ginny vui vẻ mà nói, "Anh nuôi một con mèo?" Nói rồi, Ginny thì hướng phía Voldemort vươn tay.

"Meo —— "

Harry nghiêng người tránh thoát tay Ginny, nói: "Ngượng ngùng, em ấy tương đối sợ người lạ."

Ron hùa theo nói: "Đúng vậy! Mới vừa rồi còn cào anh nữa."

Ginny nhún vai một cái, chuyển hướng Fred và George: "Bành Trướng Nhĩ không dùng được, mẹ vậy mà cho cửa phòng bếp niệm một Bùa bất khả xâm phạm*."

* Bùa bất khả xâm phạm 抗扰咒 Imperturbable Charm

"Làm sao em biết..."

Voldemort không có ham muốn lại tiếp tục nghe tiếp, y hiện tại khẩn cấp muốn biết về tình huống bên ngoài. Nghĩ như vậy, Voldemort từ trên vai Harry thả người nhảy xuống.

"Nga, Tom!"

Harry nghĩ muốn đuổi theo, lại bị Fred và George ngăn cản lối đi: "Em để cho bản thân nó đi thám hiểm đi! Mèo chính là có tinh thần như vậy! Chúng ta vẫn là tới đoán một chút lão già Snape kia rốt cuộc muốn làm gì."

Snape? Tên phản bội kia quả nhiên ở chỗ này. Voldemort từ khe cửa mở ra chạy ra ngoài, nhưng lại không yên tâm quay đầu lại nhìn thoáng qua Harry, em ấy... Hình như ở có ý định thoát khỏi Ginny? Voldemort an tâm, tìm được phòng bếp, cẩn thận từng li từng tí mà tới gần... Hô! May là Bùa bất khả xâm phạm kia tựa hồ vô hiệu với sinh vật sống.

Voldemort trốn ở chỗ bóng tối thang lầu, thử đi nghe thanh âm bên trong, nhưng mà lại không thu hoạch được gì. Voldemort hất đầu một cái, bản thân mình thực sự là quá ngốc nghếch, những tên của hội Phượng Hoàng kia làm sao có thể sẽ để cho người ta có thể ở bên ngoài nghe trộm được.

Nhưng Dumbledore sẽ luôn để cho Harry biết chút ít cái gì, có lẽ, Harry sẽ không kịp đợi, nói cho Dumbledore chân tướng. Vô luận như thế nào, hiện tại đều nên trước tiên tỉnh táo xuống tới.

Nghĩ như vậy, Voldemort đạp bước chân mèo ưu nhã, về tới phòng Harry.

"Tom, cưng đi chỗ nào?" Harry nhìn thấy nhịp chân nhàn nhã mà lười nhác của Voldemort, trái tim đang treo lên cuối cùng cũng hạ xuống, "Không nên ở chỗ này chạy loạn, lỡ anh tìm không được cưng làm sao bây giờ?"

Giờ khắc này, Voldemort lại có chút ghen tị lo lắng của Harry với bản thân mình thân là mèo, tự mình ghen tị mình? Còn thật là có chút buồn cười. Harry, nếu có một ngày em biết chân tướng, em sẽ làm sao? Mấy năm ở chung ở trang viên Voldemort kia, đối với em mà nói thật sự chỉ có khuất nhục sao? Ý nghĩ bây giờ của em, đến cùng là như thế nào? Voldemort nhìn Harry, giả vờ dáng vẻ nghe không hiểu, hơi hơi nheo mắt lại, quay đầu đi.

Harry than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ mà xoa loạn bộ lông xử lý sạch sẽ của Voldemort cho hả giận vậy.

"Meo!" Voldemort bất mãn hết sức, lại không thể tránh được với Harry.

Phu nhân Weasley tới gọi bọn họ xuống lầu ăn cơm, Harry ôm Voldemort cùng Hermione và Ron cùng đi ra ngoài.

"Con cũng nuôi một con mèo sao?" Lần thứ ba trong vòng một ngày, Voldemort nghĩ, lần này là cha đỡ đầu của Harry, Sirius Black.

"Ừm, từ bên ngoài nhặt về, nhìn em ấy đáng thương."

"Vừa lúc làm bạn với Crookshanks."

Hai người một mèo đi vào phòng bếp, Voldemort nghe bọn họ chào hỏi nhau, chỉ cảm thấy buồn chán. Lúc này, một con mèo lớn màu vàng gừng cọ đến bên chân Harry, Voldemort liếc nhau với cô nàng, quay đầu sang chỗ khác.

Crookshanks cũng kiêu ngạo mà quay người sang, ưu nhã nhảy lên đầu gối của Sirius, cuộn tròn thân thể.

"Voldemort lúc này đã biết ta là một Animagus..."

Đúng nha, chính xác đấy.

"Đuôi Trùn khẳng định nói cho y..."

Con chuột nhát gan lại ngu xuẩn kia, thế nhưng nhìn ở trên phần hắn đã từng cứu Harry một mạng, lần này có thể bỏ qua cho hắn.

"... Trừ khi con tính cả những con gia tinh mà bà ấy lưu lại."

"Được rồi!" Nghe được Sirius nhắc tới Kreacher, Harry cắt đứt oán trách của chú, "Con có thể hay không, mượn dùng Kreacher một chút?"

"Hử?" Sirius cảm thấy rất kỳ quái, "Con muốn hắn làm cái gì, chẳng qua nếu như con cần, chú sẽ mệnh lệnh hắn nghe lời con."

Voldemort cũng cảm thấy kỳ quái, Kreacher? Một con gia tinh? Vậy mà giống như ở nơi nào đã nghe qua tên của hắn? Chờ một chút, nhà Black... Regulus! Được rồi, lúc đó y cất giữ hộp dây chuyền mang đi chính là con gia tinh này, như vậy Harry muốn hắn, chẳng lẽ là có quan hệ với hộp dây chuyền?

Trường sinh linh giá. Voldemort không khỏi dưới đáy lòng phát ra ý cười châm chọc ý cười Harry vẫn là nghĩ muốn hủy diệt Trường sinh linh giá của y a!

Suy nghĩ một chút, Voldemort bỗng nhiên cảm giác, bản thân mình giống như về tới trang viên của mình, mà Harry thì ở phòng của y, thấy y trở về, lập tức nhào vào trong ngực y.

Đột nhiên, Voldemort cảm thấy ngực đau xót, y cúi đầu đi nhìn, chỉ thấy Harry cắm vào một thanh dao, lạnh lùng mà cười cười với y, xoay người rời khỏi, thân thể Voldemort xảy ra thay đổi, y phát hiện bản thân mình biến thành một con mèo nhỏ màu trắng, không có tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, Voldemort cơ hồ là lập tức hướng phía phương hướng Harry rời khỏi đuổi theo đi.

Y nhìn thấy, Harry đang hôn môi với Ginny, quay đầu trông thấy y, Harry vui vẻ mà ngồi xổm người xuống gọi y, Ginny lại một tay kéo Harry lên, mặt đen lại nói: "Em không thích con mèo này."

Harry động một trận, đứng dậy nhún vai một cái nói: "Tốt đi, vậy chúng ta thì không muốn nó, ở trong lòng anh, chỉ có em là quan trọng nhất."

Voldemort chỉ cảm thấy tức giận tận trời, y đột nhiên từ hình thái mèo biến trở về bản thân mình, lại nhìn trước mặt, Ginny đã không thấy, mà Harry đang cầm đũa phép chỉ vào y: "Voldemort, ngươi vì cái gì muốn gạt ta, ta hận ngươi!"

"Không —— "

"Meo —— "

"Mèo cũng sẽ mơ thấy ác mộng sao?" Harry ôm Voldemort vào trong lòng, an ủi mèo nhỏ đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

"Này chú cũng không biết." Sirius lắc đầu, lại nhìn Crookshanks trên đùi một chút, nhíu nhíu mày.

Voldemort bị Harry ôm vào trong ngực, một lúc lâu mới tỉnh táo lại.

Lúc này đây, y nhất định phải để cho Harry cam tâm tình nguyện mà thích mình, đứng ở bên cạnh mình.

Bầu không khí hài hòa trên Bàn ăn vẫn luôn duy trì liên tục đến kết thúc dùng bữa.

"Không sai biệt lắm đã đến giờ lên giường đi ngủ, tôi nghĩ vậy." Phu nhân Weasley ngáp nói.

"Còn không có đâu, Molly." Sirius đẩy mâm không trước mặt qua một bên, xoay mặt nhìn Harry, "Biết không, chú thật sự vì con mà cảm thấy giật mình, chú cho rằng con tới đây chuyện thứ nhất chính là hỏi thăm về tình huống của Voldemort."

Nhiệt độ không khí Trong phòng hình như ngay lập tức thì giảm xuống, tất cả mọi người trở nên khẩn trương.

Nhưng mà, bản thân Voldemort lại miễn cưỡng mà ngáp một cái.

"Đúng vậy, con dĩ nhiên muốn hỏi, nếu như các chú nguyện ý nói cho con biết mà nói."

"Các con tuổi còn quá nhỏ." Phu nhân Weasley nói.

"Harry có quyền biết chuyện gì xảy ra!" Sirius lớn tiếng nói.

"Tôi cho rằng, " Lupin mở miệng, phu nhân Weasley chăm chú chăm chú vào trên người hắn, nhưng bác hiển nhiên phải thất vọng, "Harry đã khá lớn, thằng bé có thể tự mình làm quyết định."

...

Cuối cùng, Harry, Ron, Hermione cùng với cặp song sinh đều được đồng ý lưu lại, chỉ có Ginny vô cùng không tình nguyện bị phu nhân Weasley mang trở về phòng.

Voldemort nhìn bóng lưng hai người rời đi nghĩ, không có cô bé tóc đỏ này ở trước mắt mình lắc đến lắc đi, quả nhiên vui vẻ không ít.

"Tốt đi, Harry, con muốn biết cái gì?"

"Voldemort ở nơi nào?" Harry hỏi.

Voldemort cũng lặng lẽ dựng lỗ tai lên.

"Không có ai biết y ở nơi nào." Sirius mở hai tay ra, cười khổ một cái, hình như cũng vô cùng không tình nguyện cho Harry một đáp án như vậy, "Hiện tại bết bát nhất là, Bộ Pháp thuật kiên trì không có bất kỳ uy hiếp nào tới từ Voldemort, hơn nữa nghiêm lệnh Nhật báo Tiên tri không nên đưa tin bất kỳ tin tức tới từ Dumbledore, bởi vậy đại đa số phù thủy đều không thể nhận thức đến bây giờ là tình huống thế nào."

Harry nhíu nhíu mày, rất hiển nhiên, cậu cũng không hài lòng đối với tin giống với đời trước vậy.

"Vậy y hiện tại đang làm những gì chứ?"

"Xây dựng lại quân đội của y, cùng với tìm kiếm bí mật, nào đó, thứ y đã từng không có được qua, giống như là một món vũ khí."

Quả cầu tiên tri, Harry biết, không có bất kỳ khác biệt với đời trước, lẽ nào thật sự chỉ có bản thân mình một người trở về?

"Thế nhưng gần nhất ra một chút tình huống đặc biệt."

"Cái gì?" Harry lập tức truy hỏi.

"Ban đầu Voldemort chỉ là ẩn giấu hành tung của mình, nhưng vẫn luôn duy trì liên hệ với Tử thần Thực tử, nhất là những người y tín nhiệm đó." Trong biểu tình của Sirius để lộ ra một tia chán ghét, "Nhưng bây giờ, bọn họ mất đi liên hệ với y."

Tâm trạng Harry trầm xuống, có lẽ là, giáo sư Snape đã không được Voldemort tín nhiệm.

"Thật không có người có thể liên lạc với y sao?" Harry cân nhắc mở miệng, "Ý của con là, có lẽ chỉ là một ít người đặc biệt không cách nào bắt được liên lạc với y?"

"Chúng ta đã từng cũng cho là như vậy, nhưng trên thực tế, hắn hiện tại giống như là tự dưng biến mất vậy." Lupin nói.

Tự dưng biến mất? Nói như vậy, thế giới này hẳn không có một người bản thân mình tồn tại.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Nếu như ngươi nhìn thấy cái nội dung gì hết sức quen thuộc, xin không cần hoài nghi, là ta dùng đối thoại và tình tiết trong sách.

---0o0o0o0---

*Imperturbable Charm (Bùa bất khả xâm phạm) Mô tả: Tạo một màng chắn bảo vệ vô hình lên một vật thể, khiến các vật thể khác không thể tác động lên vật bị ếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro